Cẩm Nang Hồi Sinh Người Yêu Cũ

Chương 27

Hai giờ chiều, đồ ăn ngoài giao đến, Mạnh Hạ Nhĩ gọi điện bảo Dương Hạo Tư xuống ăn.

Dương Hạo Tư định lấy phần của mình rồi mang lên lầu, cậu cảm thấy trong thời gian ngắn mình không thể bình thản mà chung đụng với người yêu cũ. Nhưng hết lần này đến lần khác, người kia lại kéo cậu lại, không cho đi.

"Em còn lên làm gì? Thùng rác ngay đây thôi, ăn xong thì vứt luôn đi."

Cuối cùng còn thêm một câu: "Tết nhất rồi."

"Tết nhất" với "đã đến rồi thì..." đều là những lá bùa miễn tử. Dương Hạo Tư nghĩ cũng đúng, bèn kìm nén sát ý trong lòng, ngồi xuống bóc lớp giấy bạc bọc cánh gà nướng.

Cậu vốn chẳng bao giờ mở nổi cái hộp nhựa đóng quá chặt, Mạnh Hạ Nhĩ cầm lấy, giúp mở ra, còn bẻ sẵn đũa đưa cho cậu.

"Bộp!"

Cùng lúc, cái hộp chứa đầy tức giận trong lòng Tiểu Dương cũng bật nắp.

"Anh làm gì vậy!"

Mạnh Hạ Nhĩ ngơ ngác: "Cậu mở nổi không?"

"Tôi có nhờ anh giúp không? Ai cho anh mở?"

Dương Hạo Tư nổi nóng.

"Cái gì thế, tôi tốt bụng quan tâm mà cũng sai à?" Anh thấy đúng là lòng tốt bị chà đạp, không biết điều. Nghĩ lại, chắc là do ghen tuông mà giận dỗi thôi, anh nhún vai: "Thôi, tôi không chấp với cậu."

"Có sai, anh sai rồi!"

Dương Hạo Tư bật dậy: "Anh là ai, dựa vào đâu mà giúp tôi mở nắp hộp?"

Bớt giả vờ quan tâm đi! Nghĩ tới chuyện Mạnh Hạ Nhĩ có bạn gái rồi mà vẫn đối xử tốt với người yêu cũ thế này, cậu thấy ghê tởm. Tất cả những sự quan tâm giả dối ấy chỉ khiến cậu vừa nhớ lại quá khứ, vừa bị tàn nhẫn nhắc rằng mình chẳng thể quay về.

"Em..."

"Anh mà nói sớm là có bạn gái, tôi đã không dọn đến đây ở rồi!"

"Đệt, tôi thấy cậu thảm hại nên mới vớt về, được chưa?"

Mạnh Hạ Nhĩ cười khẩy, tức đến bật cười: "Sao, chẳng phải cậu cũng có bạn trai à? Trinh tiết liệt 0 Dương Hạo Tư, cậu có bạn trai rồi còn ở chung với người yêu cũ, thế không phải tự giữ mình trong sạch à?"

"Không giống nhau! Anh có hiểu nam nữ khác biệt không?"

Dương Hạo Tư không nói ra được câu: "Nếu không yêu tôi thì đừng tốt với tôi, đừng để tôi suy nghĩ nhiều thêm". Thay vào đó, cậu nghiêm túc hỏi: "Anh với người yêu cũng thế à? Anh đối xử tốt với cô ấy chứ? Anh có bóc tôm cho cô ấy, mua cho cô ấy mẫu Chanel mới nhất không?"

Một lời nói dối đã thốt ra thì phía sau phải dùng vô số lời nói dối khác để chống đỡ.

Đã giả vờ hai năm không hề nhớ Dương Hạo Tư, Mạnh Hạ Nhĩ đành cứng mặt mà đáp: "Tôi có."

"Thật sự bóc tôm cho cô ấy?"

"Thật."

"Còn lấy chỉ lưng tôm ra nữa chứ?"

"Có."

Dương Hạo Tư cạn khô nước mắt, hỏi: "Vậy anh muốn tôi đi ngay bây giờ sao?"

Cậu không thể chịu nổi. Nếu để cậu tận mắt thấy cảnh Mạnh Hạ Nhĩ vì một cô gái mà mỗi lần đi vệ sinh xong đều hạ nắp bồn cầu xuống, cậu sẽ phát điên mất.

Mạnh Hạ Nhĩ hỏi: "Đi? cậu định đi đâu?"

"Chuyện của người yêu cũ, anh bớt xen vào đi."

Dương Hạo Tư ngồi xuống: "Tôi ăn xong sẽ đi, được chưa?"

"...Tôi có đuổi cậu đâu, sao lại đi?"

So với giữ lại, anh quả nhiên vẫn giỏi dọa nạt hơn: "Nếu cậu đi ngay bây giờ, tiền thuê phòng vẫn phải trả đủ cả tháng, không thấy lỗ à?"

"Không sao, tôi đâu có thiếu tiền."

Vừa rồi lúc hai người cãi nhau ầm ĩ, Mè Tương đã trốn trong ổ, cụp đuôi nhìn. Thấy giờ tiếng đã dịu xuống, nó mới vẫy đuôi chạy ra, lúc thì cào ống quần người này, lúc thì cắn dép người kia.

Nhưng cả hai đều không buồn đoái hoài, khiến nó sốt ruột rên ư ử, tưởng như mình vô hình.

Phần hủ tiếu xào bò khô chẳng được bao nhiêu, Dương Hạo Tư vừa ăn vừa nhanh chóng tính xem Tết này mình nên đi đâu. Nếu Mạnh Hạ Nhĩ níu kéo, cậu sẽ từ chối sao cho thật ngầu... Cậu ăn cũng nhanh, vừa đứng dậy thì đã bị người kia giữ chặt cổ tay.

"Đừng đi." Mạnh Hạ Nhĩ nói.

Dương Hạo Tư gân cổ: "Anh dựa vào cái gì..."

"Tôi không muốn cậu đi. Cậu cũng chỉ có một mình ăn Tết thôi đúng không?"

Nói được một câu, phía sau bèn trơn tru: "Cậu chắc không về nhà được, tôi cũng vậy. Ăn Tết chung đi, coi như bạn cùng phòng... Như trước kia ấy, Dương Hạo Tư, ít nhất mình vẫn là bạn bè chứ."

Tất nhiên là không.

Trong mắt Dương Hạo Tư, đã chia tay thì tuyệt đối không thể làm bạn, chỉ có thể là kẻ thù không đội trời chung.

Nhưng nghe Mạnh Hạ Nhĩ muốn mình ở lại ăn Tết cùng, lại hiếm khi chịu hạ giọng yếu mềm, là vì anh tàn tật một bên chân, hay vì muốn con chó không phải ăn Tết một mình... Dù thế nào, cậu cũng thuận theo bậc thang ấy mà bước xuống.

"Là bạn sao?"

"Ừ, bạn bè thì có thể ăn Tết cùng mà."

"Thế bạn gái anh đâu? Cô ấy không đến à?"

"Cô ấy về quê rồi."

Hai người nhìn nhau, đồng thanh hỏi: "Tối nay ăn gì?"

Giờ này muốn đặt bàn ăn tất niên thì khỏi mơ, mấy ngày trước Haidilao quanh đây đã kín chỗ. Đành tự nấu.

Họ gọi một đống đồ ăn và thịt.

Dương Hạo Tư luộc trứng rồi băm nhỏ, chần sơ bông cải xanh, cà rốt, ớt chuông để bày đĩa; lại luộc mề gà, ức vịt, thêm cả cá hồi... cuối cùng thêm vitamin, thế là bữa tất niên của Mè Tương đã xong!

Mạnh Hạ Nhĩ liếc đồng hồ, đã hơn sáu giờ, anh rất nghi ngờ lát nữa con người sẽ ăn gì.

Dương Hạo Tư bưng ra một đĩa hành tươi chấm tương.

Mạnh Hạ Nhĩ hỏi: "Cái này là gì?"

"Đây gọi là Thanh Long xuất hải."

Bảy giờ rưỡi tối, họ mở TV, vừa ăn "Thanh Long xuất hải", "Quần anh hội tụ", "Kim thang ngọc tuyến", "Núi lửa rơi tuyết", kèm thêm một phần khoai tây chiên gà viên bị nướng cháy, vừa ngồi chờ Gala Xuân.

Bình Luận (0)
Comment