Cẩm Nang Hồi Sinh Người Yêu Cũ

Chương 41

Hôm nay Dương Hạo Tư ngủ một giấc say sưa, cả đêm không mộng mị. Cậu vốn không quen gối đầu, nên lúc ngủ lúc nào cũng trượt xuống.

Mơ màng mở mắt, cậu nhận ra rèm cửa trong phòng quá dày, không một tia sáng nào lọt vào được.

Tiểu Dương mơ hồ cảm nhận mình đang tựa vào người nào đó, nhưng lười chẳng buồn tỉnh giấc. Hơi ấm từ làn da kề sát thật dễ chịu, đã dựa vào rồi thì chẳng muốn nhúc nhích nữa.

Cậu tiếp tục thiếp đi, nhưng Mạnh Hạ Nhĩ lại tỉnh giấc. Anh phát hiện người kia đang rúc trong lòng mình, nghĩ bụng dù sao cậu cũng chưa dậy, cứ để cậu dựa thêm một lát, rồi cũng nhắm mắt ngủ tiếp.

Mười phút sau, Dương Hạo Tư lại tỉnh, thấy đối phương không có động tĩnh gì, cậu quyết định lim dim thêm chút nữa.

Mười lăm phút sau, Mạnh Hạ Nhĩ lại mở mắt. Trong phòng ấm quá, anh trở mình rồi ngủ tiếp.

Cứ thế lặp đi lặp lại khoảng năm lần, cuối cùng cũng có người không chịu nổi cơn đói. Mạnh Hạ Nhĩ ngồi dậy, vỗ vỗ vào đống chăn bên cạnh: "Dậy, ăn cơm thôi!"

Anh vừa đứng dậy, một góc chăn bị hất lên, gió lạnh lùa vào khiến Dương Hạo Tư càng rúc sâu hơn.

Mãi đến khi Mạnh Hạ Nhĩ ngồi đợi cũng sắp ngủ gật, Tiểu Dương mới chịu dậy.

Cậu xoa xoa mặt, cảm thấy khô cong, bèn đấm một cái vào vai Mạnh Hạ Nhĩ: "Anh đã giúp em tẩy trang rồi, sao không tiện tay bôi thêm chút kem dưỡng da? Khô chết đi được!"

"Cậu bị điên à!"

Cãi nhau một trận sảng khoái, hai người mới gọi đồ ăn ngoài rồi lết xuống giường đi rửa mặt.

Dương Hạo Tư lười lên lầu, bèn lấy một chiếc bàn chải dùng một lần rồi chen vào phòng tắm tầng một với Mạnh Hạ Nhĩ.

Miệng vẫn còn đầy bọt kem, cậu nói không rõ chữ: "Hôm qua mọi người chơi vui không?"

Mạnh Hạ Nhĩ đẩy cậu ra, nhổ bọt vào bồn rửa: "Vui, chỉ chơi game thôi. Còn cậu thì sao? Bảo là có người tìm, nhưng thực chất là chuồn đi uống rượu chứ gì?"

Tiểu Dương súc miệng, lau khóe môi. Vị bạc hà của kem đánh răng cay xè. Cậu nửa thật nửa đùa: "Ngồi chung với bạn gái anh, tôi thấy không được tự nhiên, vẫn chưa quen lắm. Thế nên tôi đi ngủ với bạn trai cho khuây khỏa."

"Đào Phi Vũ?"

"Ừm."

"Hừ."

Mạnh Hạ Nhĩ thoa bọt cạo râu lên mặt, chẳng thèm nhìn cậu: "Phải uống đến say khướt mới ngủ được với nhau, nghe chẳng có vẻ hạnh phúc gì nhỉ."

Anh vẫn không tin Dương Hạo Tư có thể ngủ với bạn mình.

"Hứ, sướng hay không chỉ người trong cuộc mới biết, anh Phi Vũ đối xử với tôi tốt lắm," Dương Hạo Tư nói bóng gió: "Không giống ai kia chỉ biết lo cho bản thân, chẳng bao giờ chịu chuẩn bị tử tế."

Mạnh Hạ Nhĩ mở cửa phòng tắm: "Ra ngoài, đọc ba điều luật dán ở phòng khách đi, rồi chuyển khoản cho tôi một trăm tệ."

"Không có tiền!"

"Không tiền mà dám dùng phòng tắm tầng một? Lên tầng hai mà rửa!"

Dương Hạo Tư bị đẩy ra ngoài, đứng ở cửa lẩm bẩm một câu chẳng liên quan: "Tôi muốn ăn lẩu."

"Không phải đã gọi đồ ăn ngoài rồi sao?"

"Tôi muốn ăn lẩu!"

...

Nửa tiếng sau, hai người ngồi trong quán lẩu chờ nồi lẩu cay sôi sùng sục. Trên cằm Mạnh Hạ Nhĩ dán một miếng băng cá nhân, hậu quả của việc bị ai đó liên tục giục giã khiến anh cạo râu phạm vào da.

Nồi vừa sôi, Tiểu Dương đã sốt ruột định thả thịt vào thì bị Mạnh Hạ Nhĩ đè tay lại: "Muốn ăn lẩu cũng được, nhưng trước hết phải thừa nhận lần chia tay thứ ba là lỗi của cậu."

"Hả? Sao lại là lỗi của tôi? Anh bỏ tay ra, nồi sôi rồi không nhúng thịt à!"

"Không thừa nhận?" Anh Hạ lạnh lùng búng tay: "Phục vụ, cho thêm nước vào nồi, lấy nước đá."

Thịt bày ngay trước mắt mà không được ăn, dưới cực hình này, Tiểu Dương đành cố nhớ lại đêm đó cậu cũng vừa đi bar về, hai ba giờ sáng mới mò về đến nhà...

Ngày X tháng X, trời nhiều mây, tôi và Mạnh Hạ Nhĩ chia tay.

Vì tôi dẫn người lạ về nhà... Được rồi, tôi biết làm vậy là không đúng, lần sau sẽ không thế nữa, nhưng có cần phải hung dữ vậy không!

Thế nên trong lúc nóng giận, tôi đã đổ hộp phấn mắt vào tủ quần áo của anh ta. Giờ nghĩ lại thấy hơi hối hận, đợi lúc làm hòa phải giặt đồ giúp anh mới được.

Nhưng tốt nhất là anh nên xin lỗi tôi trước đi, rồi hai đứa mình giặt chung cho nhanh.

Lúc này, hai người đã gần qua giai đoạn nồng cháy, không còn dính lấy nhau cả ngày như trước. Dương Hạo Tư lại bắt đầu tham gia các cuộc tụ tập bạn bè, còn Mạnh Hạ Nhĩ cũng quay về với những trận game năm người quen thuộc.

Tình yêu khiến IQ con người ta giảm sút. Khi chìm đắm trong đó, bạn sẽ dễ dàng bỏ qua khuyết điểm của đối phương, cho đến một ngày bạn thoát khỏi bầu không khí mật ngọt ấy, và bạn bè sẽ nói cho bạn biết sự thật:

Ngụy Thận Mạc: "Cậu không thấy bạn trai cậu chửi thề hơi nhiều à?"

Dương Hạo Tư: "!"

Lưu Nghiêm Du: "Cậu không thấy bạn gái cậu kiểm soát hơi quá à?"

Mạnh Hạ Nhĩ: "!"

...

"Quý khách ơi, hai vị cứ thêm nước vào nồi lẩu mãi mà không ăn trông có hơi kỳ ạ." nhân viên phục vụ hỏi.

"Xin lỗi, xin lỗi, chúng tôi ăn ngay đây!"

...

Tóm lại, một khi tấm kính lọc tình yêu vỡ tan, trong mắt tình nhân không còn là Tây Thi nữa. Khoảng cách quá gần khiến những tật xấu nhỏ nhặt cũng bị phóng đại đến mức không thể làm ngơ. Hơn nữa, bản thân hai người họ vốn cũng chẳng phải dạng ngoan hiền gì, khuyết điểm đầy mình.

Nếu lần chia tay thứ hai chỉ là mồi lửa, thì lần thứ ba chính là phát súng mở màn cho cuộc chiến toàn diện.

Dương Hạo Tư ham chơi, bản thân lại là người nửa trong giới giải trí, ai đến mời rượu cũng có thể cạn vài ly. Cô giáo cậu cũng mặc kệ, chỉ nói: "Giờ tôi danh lợi đủ cả rồi, không cần em phải làm rạng danh tông môn, chỉ cần đừng để lộ scandal ảnh nóng làm tôi mất mặt là được."

Ba tháng đầu yêu Mạnh Hạ Nhĩ, Dương Hạo Tư gần như không bén mảng đến quán bar. Một khi đã quay lại thì chẳng khác nào ngựa hoang thoát cương. Ai mời rượu cậu cũng uống, uống vài câu là thành anh em kết nghĩa.

"Tư Tư, sao dạo này mất tăm thế!" một người bạn hỏi: "Có bạn trai rồi đổi tính à? Anh ta quản cậu chặt lắm sao?"

"Làm gì có!" Để chứng minh mình yêu đương nhưng vẫn phóng khoáng, Dương Hạo Tư trèo lên bàn, giật lấy micro: "Anh em, tối nay qua nhà tôi mở tiệc, không say không về!"

Ba giờ sáng, Mạnh Hạ Nhĩ vừa tắt livestream, mới chợp mắt được một lát đã bị tiếng chuông cửa đánh thức. Anh vừa mở cửa đã bị một đám trai ăn mặc sặc sỡ đẩy vào, suýt nữa thì ngã ngửa. Con chó sợ quá chui tọt vào gầm ghế sofa.

Tiếng nhạc quá lớn, Mạnh Hạ Nhĩ phải bịt tai gào lên: "Dương Hạo Tư!"

Tiểu Dương đang say, chìm đắm trong cuộc vui tự tạo: "Gì đó!"

"Sao em gọi nhiều người thế!"

"Hả? Nghe không rõ!"

Mạnh Hạ Nhĩ tức điên gào lên: "Tôi nói! Tôi muốn đi ngủ!"

Dương Hạo Tư ra vẻ lắng nghe cực kỳ nghiêm túc rồi gật đầu: "Trong tủ lạnh hết rồi! Gọi đồ ăn ngoài đi!"

"..." Chàng trai thẳng 22 tuổi họ Mạnh cẩn thận lách qua đám đông nồng nặc mùi nước hoa, đi đến bàn trà, ngồi xổm xuống gọi con chó: "Tương Mè! Ra đây, đi ngủ với ba nào!"

Ngay lúc anh đang ngồi xổm, một bàn tay sờ vào mông anh.

Chàng trai thẳng 22 tuổi họ Mạnh lập tức bùng nổ: "Thằng điên này? Đồ khốn, tôi *** cả nhà cậu, cậu là súc sinh à, tôi ***..."

Đối phương lại tỏ vẻ "Cậu cứ chửi, tôi cứ nghe", rồi bắt đầu c** q**n anh...

"Là ai! Thằng nào dám sàm sỡ anh! Khốn kiếp!" Dương Hạo Tư nổi giận đùng đùng, nghiến nát miếng lòng vịt trong miệng: "Sao lúc đó anh không nói với em! Đồ tiện nhân, bà đây phải xé xác thằng d* x*m đó ra!"

Mạnh Hạ Nhĩ đáp: "Tôi có nói chứ!"

Anh ôm con chó, tìm được Dương Hạo Tư đang uốn éo nhảy múa giữa phòng khách: "Này, cậu có quản không đấy! Có người quấy rối t*nh d*c tôi này!"

Dương Hạo Tư toe toét cười, nghiêm túc lắng nghe rồi gật đầu: "Mì gói hả? Không muốn ăn sủi cảo nữa à? Thôi mai ăn!"

Bình Luận (0)
Comment