Cẩm Nang Hồi Sinh Người Yêu Cũ

Chương 44

Dương Hạo Tư bắt đầu khui đống gói hàng nhận được từ năm ngoái. Cậu vốn có thói quen gom hết lại rồi mở một thể cho bất ngờ, tiện thể quay video đập hộp.

Mở đến hộp bông tai đã đặt trước, năm nay đang thịnh hành ngọc trai nên cậu đã mua cả bộ, chỉ có đôi bông tai này hết hàng nên được gửi đến sau.

Viên nào viên nấy tròn xoe, ánh lên sắc hồng phớt. Trước đây cậu từng chê kiểu này quê mùa, giờ nhìn lại thấy thật ấm áp và sang trọng. Dương Hạo Tư cầm lên soi gương mấy lần, thấy rất đẹp, chuẩn bị đeo thử thì phát hiện lỗ tai đã bị tịt.

Cậu bực bội trách mình tuần trước đi tắm đã tháo bông tai ra rồi quên đeo lại. Cậu quay sang ống kính, than thở: "Lỗ tai tịt mất rồi."

Cậu vừa mở hộp vừa trang điểm. Trang điểm xong vẫn thấy tai trống trải, bèn chọn một đôi kẹp tai trong hộp đeo tạm.

Lọ kem nền là quà tặng từ nhãn hàng, vừa hay hôm nay có thể dùng thử để review. Trang điểm xong, cậu gọi điện cho Khâu Gia Hứa, hỏi cậu có muốn ra ngoài ăn không.

"Để mai đi, hôm nay tôi đang quay ngoại cảnh."

Trong điện thoại nghe rõ tiếng gió thổi vù vù, Dương Hạo Tư cũng lười ra ngoài, cậu nói: "Cầu Cầu, không phải cậu nghỉ việc rồi à? Trời lạnh thế này còn ra ngoài làm gì, đi ăn lẩu xiên với tôi đi."

Công việc hiện tại của Khâu Gia Hứa là cùng bạn mình quay video khám phá ẩm thực. Bạn của cậu là một blogger nổi tiếng, Dương Hạo Tư từng xem video hai người họ quay chung.

"Cậu nghỉ việc làm gì thế? Không phải đang làm rất tốt sao? Bạn kia của cậu bắt nạt cậu à?"

"Không không, hôm nay xong việc tôi còn phải đi xem nhà. Đợi chuẩn bị xong nhà mới là tôi chuyển luôn."

Dương Hạo Tư vừa ăn vừa bật video của họ lên xem trên iPad: "Căn nhà cũ của chúng ta không thuê được nữa à?"

Tiểu Khâu nói: "Tôi hỏi rồi, chủ nhà cho người khác thuê mất rồi."

Nghĩ đến tính cách hay lưu luyến của Dương Hạo Tư, cậu bèn an ủi: "Nhà vừa dọn đi là sẽ có người mới thuê ngay thôi, chúng ta tìm chỗ khác là được mà. Không sao đâu, căn tôi mới xem vị trí cũng tốt, chỉ cần xách vali đến ở luôn. Tối nay xem ổn là mai có thể chuyển vào."

"Ừ, cậu thấy được là được, tôi nghe cậu."

Dương Hạo Tư vốn hay hờn dỗi, có lẽ để bù trừ nên bạn bè quanh cậu ai cũng hiền lành, nhất là Khâu Gia Hứa. Ở cùng cậu lâu ngày, Dương Hạo Tư cũng tập được cách nói chuyện chậm rãi như cậu.

"Cậu có yêu cầu gì về nhà không? Có muốn ánh sáng tốt hơn không?"

Dương Hạo Tư không để ý, cậu đang mải xem video. Thấy lúc quay cảnh ăn uống, Tiểu Khâu cẩn thận cuốn bánh vịt cho người bạn kia, cậu bèn hỏi: "Sao cậu đối với ai cũng tốt thế, còn cuốn cả bánh cho người ta nữa."

"Hả?" Khâu Gia Hứa nghe xong thấy khó hiểu: "Tôi phải làm việc đây, lát nữa gọi lại cho cậu sau."

Dương Hạo Tư có chút ghen tị. Cậu luôn muốn mình là người đặc biệt nhất, bạn bè đã vậy, huống hồ là người yêu. Khâu Gia Hứa đối xử với cậu rất tốt, nấu cơm cho cậu, đi siêu thị cũng không quên mang đồ ăn vặt về cho cậu, nhưng chỉ cần thấy Khâu Gia Hứa có người bạn thân hơn mình, cậu sẽ không vui.

Tính chiếm hữu của cậu rất mạnh, nhưng lại không muốn mất bạn, thế là mọi ghen tuông vô cớ đều trút lên đầu Mạnh Hạ Nhĩ.

Sau lần chia tay đầu tiên, họ đã quay lại với nhau, nhưng Dương Hạo Tư vẫn không chắc Mạnh Hạ Nhĩ có phải là "tình yêu đích thực" của mình không, nên cứ vô thức thử thách anh. Cậu cố tình làm trái ý, liên tục thử thách giới hạn chịu đựng của Mạnh Hạ Nhĩ, để xem anh có thể bao dung mình đến đâu.

"Nếu yêu tôi thì có thể chịu đựng được mọi thứ thuộc về tôi không?" Dương Hạo Tư rất tin vào điều này, nên luôn quay bạn trai mình như chong chóng.

Mạnh Hạ Nhĩ quả thật rất giỏi chịu đựng cậu. Chỉ cần không đi quá giới hạn, anh đều chiều theo, bởi anh vẫn luôn cảm thấy có lỗi vì đã không công khai mối quan hệ của họ. Sự nhẫn nhịn đó vừa là một cách bù đắp, vừa mang theo chút thương hại theo kiểu tự cho mình là cao thượng của đàn ông.

Dương Hạo Tư muốn gì anh cũng cho, nhưng trong lòng lại nghĩ "yêu đương đồng tính mà không thể công khai" thật đáng thương. Thế là Dương Hạo Tư vừa chán ghét "sự tử tế" kiểu gia trưởng đó, vừa say mê sự nuông chiều của anh, khó lòng dứt ra được. Cậu muốn xem Mạnh Hạ Nhĩ có thể thiên vị mình đến mức nào.

Dương Hạo Tư tự biết mình có khiếm khuyết trong tính cách, cậu muốn được chữa lành trong tình yêu, nhưng Mạnh Hạ Nhĩ không học y, thậm chí chính anh cũng là một bệnh nhân. Người ta nói tình yêu đẹp có thể chữa lành, nhưng họ thì giống như hai bệnh nhân ở chung phòng, cùng nhau phát điên, để rồi cuối cùng cả hai đều đầy thương tích.

Hôm qua ăn lẩu quá lâu, về cuối nồi nước dùng càng lúc càng cay. Dương Hạo Tư vừa tham ăn lại vừa sợ cay, mồ hôi túa ra đầy đầu. Mạnh Hạ Nhĩ gọi cho cậu một cốc sữa đậu nành, rồi nhờ nhân viên phục vụ rót giúp.

Một cử chỉ quan tâm nhỏ như vậy cũng đủ làm Dương Hạo Tư cảm động, cậu nói ra mấy lời thật lòng: "Rất nhiều lần tôi đã cố tình làm vậy đấy. Thật ra tôi có thể không xem điện thoại của anh, không ăn kem lúc nửa đêm, không dẫn bạn về nhà... là tôi cố ý chọc anh tức."

"..." Mạnh Hạ Nhĩ thở dài: "Tôi biết cậu cố ý hành hạ tôi mà."

"Không phải, tôi muốn chúng mình có một mối quan hệ thật đặc biệt."

Anh nhướn cậu: "Bạn trai còn chưa đủ đặc biệt à?"

"Phải là đặc biệt nhất..." Dương Hạo Tư gục xuống bàn lẩm bẩm: "Từ nhỏ bố mẹ đã thiên vị em trai, nên tôi muốn anh thiên vị tôi... tôi cũng biết mình làm vậy là sai, nhưng tôi chỉ muốn dù sau này có chia tay, anh cũng sẽ nhớ tôi mãi mãi."

"Là mối tình đầu còn chưa đủ đặc biệt sao?" Mạnh Hạ Nhĩ nói, "Dương Hạo Tư, tôi đối với cậu coi như đã moi cả tim gan phèo phổi ra rồi đấy."

...

"Dương Hạo Tư, hộp bánh quy ngôi sao trứng sữa có phải hôm ba mươi Tết mới mua không? Mới mấy hôm đã ăn hết rồi à?"

Mạnh Hạ Nhĩ cất tiếng từ dưới bếp, nơi anh đang rửa bát.

Phiền thật, Mạnh Hạ Nhĩ nói gì cũng khiến tim cậu đập loạn. Dương Hạo Tư không cãi lại, chỉ lẳng lặng vứt túi đồ ăn vặt rỗng không vào thùng rác.

Thấy cậu không nói gì, Mạnh Hạ Nhĩ lại bảo: "Hôm nay mồng Năm rồi, dọn dẹp nhà cửa đi."

"Tôi muốn ra ngoài..." Dương Hạo Tư định ra ngoài quay video review kem nền, không muốn ở một mình với Mạnh Hạ Nhĩ. Khâu Gia Hứa thì bận, còn Tiểu Ngụy với Phi Vũ thì sau chuyện tối qua cậu lại ngại gọi, chẳng có ai đi cùng. Cậu ghét nhất là phải đi dạo phố một mình.

"Thôi được rồi, tôi dọn bếp trước."

"Ừ, tôi quét phòng khách."

"Robot hôm qua quét hết rồi mà?"

"Mấy góc khuất robot có quét được đâu?" Mạnh Hạ Nhĩ tỏ ra khó chịu, "Nhà to đúng là dọn mệt thật."

Hai người chưa từng cùng nhau tổng vệ sinh bao giờ, toàn lơ là, đùn đẩy cho nhau. Hoặc là Mạnh Hạ Nhĩ tự lau tủ lạnh, hoặc là Dương Hạo Tư tự giặt chăn. Ấy vậy mà hai năm trôi qua, cả hai bỗng dưng trở nên siêng năng hơn hẳn.

Dương Hạo Tư lau sạch sẽ từng chai lọ trong bếp rồi sắp xếp lại gọn gàng. Tương Mè chạy lại, tưởng cậu định lấy đồ ăn cho nó nên cứ vẫy đuôi chạy vòng quanh. Nghĩ đến việc dọn đi rồi sẽ phải xa chú chó nhỏ, cậu thấy lưu luyến, bèn cẩn thận lau cái bát ăn của Tương Mè sáng bóng, cứ như thể đang dặn dò hậu sự vậy.

Khâu Gia Hứa hiểu cậu nhất, cậu đúng là người hay lưu luyến. Ăn món gì ngon sẽ ăn mãi không chán, ở căn nhà mình thích sẽ không muốn chuyển đi, mỗi lần dọn đồ đều chẳng nỡ vứt thứ gì.

Dương Hạo Tư bị Tiểu Ngụy mắng cho một trận, biết mình nên dọn đi, nhưng nếu hỏi thật lòng, cậu vẫn muốn ở lại. Cậu rõ ràng ghét thói trăng hoa, ghét những người có người yêu rồi còn mập mờ, vậy mà đến lượt Mạnh Hạ Nhĩ thì luôn có ngoại lệ. Cậu đã thiên vị anh ta.

Tổng vệ sinh rất mệt, cả hai bận rộn suốt cả ngày.

Bữa tối do Dương Hạo Tư nấu. Ngoài món cánh gà coca, cậu còn học thêm mấy món khác từ bạn cùng phòng. Hai người ăn xong thì ngồi trên sofa xem tivi. Lát nữa Mạnh Hạ Nhĩ phải livestream, còn Dương Hạo Tư thì phải dắt chó đi dạo.

"Hết mồng Năm là cũng hết Tết rồi nhỉ."

Đối với Mạnh Hạ Nhĩ, hôm nay là một ngày rất bình thường, không cãi vã, không có chuyện gì lớn xảy ra.

"Mai phải đi làm rồi, người lại đông, đường lại kẹt."

Dương Hạo Tư bỗng nhờ anh đeo hộ bông tai, vì cậu không tự nhìn thấy để đeo.

"Có vẻ tịt rồi."

Mạnh Hạ Nhĩ cầm vành tai cậu, sát trùng bằng cồn, rồi cầm chiếc bông tai thử xỏ vào.

"Tịt thật rồi thì sao?" Dương Hạo Tư nói, "Anh xỏ thông giúp tôi đi, ra ngoài bấm lại tốn tiền."

"Ừ, đau thì nói tôi."

Dương Hạo Tư "ừ" một tiếng. Cây kim của bông tai đâm từ phía trước vào, xoay xoay trong da thịt, hơi nhói, mãi không tìm được lối ra.

"Hay để tôi đâm từ sau ra trước nhé? Phía trước tìm không thấy lỗ."

Rút bông tai ra cũng hơi đau, dường như còn kéo theo chút dịch trong lỗ tai.

Đâm từ phía sau, Mạnh Hạ Nhĩ giữ đầu cậu, kề lại rất gần, hơi thở phả vào cổ cậu. Anh dùng sức một chút, lỗ tai đã thông. Trong gương, cây kim bạc đã xuyên qua, lúc nhúc nhích còn kéo theo không ít máu.

Mạnh Hạ Nhĩ rút ra, sát trùng thêm lần nữa, nặn bớt máu mủ ra, rồi đeo lại từ phía trước.

"Đau không?" Mạnh Hạ Nhĩ khẽ hỏi, "Cậu nên đeo chiếc nhỏ trước, chiếc to này nặng sẽ làm cậu đau đấy."

Ở cùng Mạnh Hạ Nhĩ, lý trí của Dương Hạo Tư giảm hẳn, toàn hành động theo cảm tính. Cậu phải mau chóng tránh xa người này mới được.

Trong gương, cả hai bên tai đã đeo đôi bông ngọc trai to tròn, sáng bóng, làm nổi bật chiếc cổ thon dài của cậu.

"Hết Tết bạn cùng phòng tôi cũng về rồi. Mai tôi cũng nên dọn đi thôi."

Trong đầu Tiểu Dương vang lên tiếng nhắc nhở nhiệm vụ trong game: Đinh! Người chơi nhận được trang sức tai, trí tuệ +1, quyết đoán +1!

Bình Luận (0)
Comment