Cẩm Nang Hồi Sinh Người Yêu Cũ

Chương 53

Sáng hôm sau, tiếng chuông điện thoại ồn ào đánh thức cả hai.

Dương Hạo Tư nhắm mắt mò lấy điện thoại áp lên tai. Cậu vừa định 'ừ' một tiếng thì mới phát hiện cổ họng mình đã khàn đặc sau đêm qua, không nói nổi thành lời. Cậu đành chọc Mạnh Hạ Nhĩ dậy, bảo anh nghe thay.

Mạnh Hạ Nhĩ cũng chẳng buồn mở mắt, vừa cầm lấy điện thoại đã bị tiếng gào đầy tức tối của Bạch Hiểu Du trong máy làm cho giật nảy mình.

"Dương Hạo Tư, cuối cùng cậu cũng chịu nghe điện thoại của tôi à? Hôm nay là tiệc đóng máy, cậu chết ở đâu rồi hả! Cả đoàn làm phim đang chờ một mình cậu đấy!"

Tiểu Dương dụi đầu vào lòng Mạnh Hạ Nhĩ, lắc đầu ra hiệu, rồi thì thầm: "Không đi được."

Bạch Hiểu Du không nghe ra giọng người khác, tiếp tục mắng: "Không đi được cái gì! Đây là bộ phim đầu tiên tôi đóng nữ chính đấy, cậu có bò thì cũng phải bò tới cho tôi! Dù tàn phế cũng phải tới!"

Vừa bị đánh thức, Mạnh Hạ Nhĩ bực bội đáp lại: "Cậu ấy bò không nổi đâu."

"Vì sao? Anh là ai?"

"Tôi là người yêu cũ của cậu ấy, cậu ấy chết rồi, tạm biệt."

Anh Hạ thẳng tay cúp máy, ném điện thoại sang một bên, rồi hai người lại ôm nhau ngủ tiếp.

Đêm qua họ đã quậy quá muộn, Dương Hạo Tư kiệt sức đến ngất đi, Mạnh Hạ Nhĩ vừa ngáp vừa tắm rửa cho cậu, suýt nữa thì cả hai ngủ quên luôn trong bồn tắm. Căn phòng dưới lầu đã loạn thành một bãi chiến trường, chẳng còn chỗ nào để nằm. Anh đành bế cậu lên tầng hai, lấy một bộ chăn gối sạch sẽ ra thay.

Đến một giờ trưa, con chó đói quá, bèn bò lên tầng hai cào cửa gọi chủ.

Mạnh Hạ Nhĩ gượng dậy, còn Dương Hạo Tư thì như một con gấu túi, treo dính trên người anh, mắt lim dim chờ anh đút nước. Thấy cổ họng cậu đau, Mạnh Hạ Nhĩ lại bón thêm cho một muỗng siro xuyên bối tỳ bà, dỗ mãi cậu mới chịu há miệng uống.

Dương Hạo Tư ăn chút gì đó rồi lại lăn ra ngủ, nặng chình ch*ch. Suýt nữa thì anh ôm không nổi, phải dùng hai tay chống vào mông để nhấc cậu lên. Anh ôm cậu ra sofa mà suýt ngã nhào.

"Dậy đi, ngủ nữa là sang đến ngày mai rồi đấy." Anh vỗ nhẹ lên má Dương Hạo Tư.

"Không muốn..." Tiểu Dương ôm lấy anh cọ cọ, lầu bầu: "Mệt chết mất, mông đau quá... anh hung dữ như vậy, lỡ làm hỏng rồi thì ai còn thèm theo anh nữa..."

"Làm sao mà hỏng dễ thế được, tôi đã bôi thuốc cho em rồi."

Mạnh Hạ Nhĩ vỗ lưng, bảo cậu xuống, nhưng Dương Hạo Tư không chịu, hai tay vẫn quấn chặt lấy cổ anh, người cứ xoắn qua xoắn lại.

Trong nhà chẳng có bộ đồ ngủ nào vừa người cậu, nên tối qua Mạnh Hạ Nhĩ đành mặc cho cậu một chiếc áo thun của mình, cũng không mặc q**n l*t. Hai khối thịt mềm mại kia cứ dính sát vào đùi anh mà cọ.

"Gâu gâu gâu!" Tương Mè nổi giận, hất tung cái bát xuống đất.

Mạnh Hạ Nhĩ hết cách, đành đi lấy đồ ăn cho chó. Con cún vùi đầu ăn ngấu nghiến, anh bèn hỏi Dương Hạo Tư: "Vẫn chưa chịu làm hòa, rốt cuộc em muốn thế nào? Nói đi, muốn anh mua gì cho em?"

Dương Hạo Tư lăn một vòng trên ghế sô-pha, kẹp lấy gối ôm rồi nói: "Em đâu cần anh mua gì cho em... nhưng anh phải mời em đi hẹn hò chứ. Phải có hoa hồng, sâm-panh, phòng karaoke riêng, phải thật chân thành ấy! Anh có bao giờ tặng hoa cho em đâu."

Mạnh Hạ Nhĩ leo lên ghế, ngồi d*ng ch*n trên người cậu: "Tặng hoa thì có ích gì, vừa lãng phí, lại còn rước côn trùng về nhà..."

"Anh đúng là chẳng có chút lãng mạn nào hết!"

"Được rồi, được rồi, mua! Em còn muốn gì nữa?" Anh cúi người, kề sát tai cậu mà thì thầm: "Hoa hồng, việt quất, em cứ lập một danh sách đi, anh mua hết cho. Còn có thể mua cho em một chiếc xe nhỏ, mùa xuân này em đi học bằng rồi tự mình lái, nhưng không được đắt quá, vì anh vừa mua nhà, trong túi không còn bao nhiêu tiền..."

Dương Hạo Tư không chịu nổi cảnh anh kề sát nói chuyện, mặt đỏ bừng lên: "Ai, ai cần anh mua cho! Em có tiền! Em nuôi anh thì sao!"

"Được, em nuôi anh." Mạnh Hạ Nhĩ hôn lên cổ cậu.

...

Dương Hạo Tư nói: "Chị à, cảm ơn chị, cuối cùng em cũng được ăn mặn rồi."

Đào Phi Vũ đáp: "Không có gì, đây là điều tôi nên làm."

Ngụy Thận Mạc hỏi: "Vậy cho tôi hỏi, tại sao ngủ xong rồi mà các cậu vẫn chưa làm hòa?"

"Nếu chỉ cần ngủ một giấc là làm hòa, thế thì khác nào lần chia tay thứ năm trước đây chứ? Không may mắn đâu! Đã ngủ để làm hòa được thì cũng có thể ngủ rồi lại chia tay!" Tiểu Dương chống cằm hút nước trái cây, nghiêm túc biện bạch cho mình: "Tuy lần này là tôi để anh ấy dỗ, nhưng sau này tôi nhất định sẽ đối xử thật tốt với anh ấy. Lần tới làm hòa, tôi sẽ là người xin lỗi trước."

"Cậu đã tính tới lần sau rồi à?"

"Phòng xa thôi mà!"

Rốt cuộc sau khi làm hòa rồi có chia tay lần thứ tám hay không, cả hai đều đã nghĩ tới. Nhân tiện cũng nghĩ tới chuyện chia tay tám lần rồi lại làm hòa tám lần.

Gặp được một người phù hợp quá khó. Dương Hạo Tư không dám chắc Mạnh Hạ Nhĩ chính là người phù hợp đó, nhưng cậu chỉ muốn anh ta mà thôi. Giống như cậu thích đồ ăn vặt, ăn thì vui, còn lợi ích tương lai thì tính sau.

Tình yêu không phải là chuyện một lần là xong, nó sẽ hao mòn, cần phải không ngừng vun đắp lại.

Tấm gương quá khứ đã vỡ thì cứ để nó vỡ, Tiểu Dương rất khí phách, cậu có thể mua một cái mới, vẫn mẫu đó thôi, vì cậu đã quyết chọn Mạnh Hạ Nhĩ rồi.

Sau khi trở lại thành phố, Dương Hạo Tư vẫn chẳng đọc nổi sách của Trương Ái Linh, chỉ biết lên mạng tìm mấy câu trích dẫn kinh điển rồi chép về trang trí cho blog cá nhân.

Cậu thỉnh thoảng ở lại nhà Mạnh Hạ Nhĩ, cùng anh xem phim, uống rượu đến ngà ngà say. Mạnh Hạ Nhĩ đã đổi nhạc của cậu từ "Tâm Đạm" thành "What A Life".

"Tình cảm vốn khó xử lý, chẳng thể nhét vào tủ lạnh rồi nghĩ rằng có thể để bao lâu cũng không hỏng."

Tiểu Dương đọc rất tâm đắc, than thở: Ồ, mình cũng nghĩ như vậy, sao lại không viết ra trước nhỉ? Trương Ái Linh này, sách thì khó hiểu, nhưng về chuyện tình cảm vẫn giỏi hơn mình.

Không cam lòng, cậu cố vắt óc viết ra một câu: "Sữa chua còn quý hơn sữa thiu." Viết xong không vừa ý, nhưng tự thấy mình sống thoải mái là được, quyết định không chấp nhặt với bà Trương nữa.

Còn chuyện sống chung thì phải chờ thêm một thời gian, đợi Khâu Gia Hứa tìm được bạn cùng phòng mới, hoặc chuyển hẳn về studio ở.

Đại khái đến tháng năm, trời bắt đầu nóng, Dương Hạo Tư dắt Tương Mè đến tiệm thú cưng để tắm rửa, tiện thể cắt tỉa lông. Mạnh Hạ Nhĩ không thích kiểu cắt tròn vo nên chỉ tỉa bớt lông thừa, nhìn tổng thể vẫn là một chú chó Phốc Sóc bung xòe như đóa hoa.

Tương Mè được sấy khô sạch sẽ, trắng muốt nổi bật, vẫy đuôi mừng rỡ về phía Tiểu Dương. Ông chủ tiệm khen nó là chú Phốc Sóc ngoan nhất cửa hàng, không sủa ầm ĩ, lúc tắm cũng rất ngoan.

Dương Hạo Tư khiêm tốn đáp: "Haiz, do ba nó dạy nghiêm đấy ạ!"

Chẳng bao lâu sau, ba của Tương Mè lái xe đến đón, nhưng lại không mang nó về.

Mạnh Hạ Nhĩ nói: "Đi hát karaoke, chó để đây mai lấy."

Cục kẹo bông nhỏ nhìn chủ rời đi, tức quá cắn một phát vào đuôi con chó Alaska bên cạnh, bèn bị nó quẫy đuôi hất ngửa cả người.

Vào phòng lớn, gần như ai quen cũng đã đến. Họ gọi đồ ăn ngoài, cả nhóm vừa ăn vừa hát.

Dương Hạo Tư giành không lại mấy tay cướp mic, đành ngồi ăn gà rán. Tiểu Ngụy hỏi cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần chờ được tỏ tình chưa, cậu chỉ trợn mắt.

Vì Mạnh Hạ Nhĩ đã cố tình trêu cậu nhiều lần. Mỗi lần cậu chuẩn bị tâm lý nghĩ rằng sắp làm hòa rồi, đối phương lại chẳng nói gì, hai người ai cũng không chịu nhượng bộ, cứ treo nhau mãi.

Dương Hạo Tư chấm miếng gà rán vào sốt, nói: "Cứ để xem, coi anh ấy lại bày trò gì nữa..."

Vừa dứt lời, Mạnh Hạ Nhĩ không biết từ đâu ôm ra một bó hoa hồng đưa cho cậu: "Cầm lấy."

Dương Hạo Tư vội nuốt miếng gà trong miệng: "Tay em đang dính dầu mà!"

Lưu Nghiêm Du xung phong: "Để tôi!"

Mễ Lạp đưa micro cho Mạnh Hạ Nhĩ, anh hắng giọng: "Bài hát tiếp theo xin tặng cho bạn trai cũ của tôi. Tuy rằng em ấy nhỏ nhen, hoang phí, kén ăn, vô lý..."

Giai Nghệ nhanh tay giữ Dương Hạo Tư đang xắn tay áo lại: "Khoan đã, đừng đánh vội!"

Mạnh Hạ Nhĩ nói thêm khoảng một phút: "... Ngủ thì giành chăn, trồng hoa chẳng nhớ tưới, hay đi kể khắp nơi là anh chết rồi. Nhưng mà, anh vẫn rất thích em."

Dương Hạo Tư giật lấy micro: "Ít ra cũng phải khen em vài câu chứ!"

"Có chứ." Mạnh Hạ Nhĩ lôi từ trong túi ra một mảnh giấy, đọc một cách cứng nhắc: "Em rất hiền lành, dũng cảm... Hay là, anh hát cho em một bài nhé."

Nhạc nổi lên, anh hát bài "Chiếc Đồng Hồ Chạy Ngược".

Giai Nghệ thì thầm: "Bài này buồn quá, dùng để tỏ tình được không vậy?"

Mễ Lạp đáp nhỏ: "Cặp đôi này có những sở thích riêng mà, tôi nhớ anh ấy còn viết trên vòng bạn bè..."

"Những chuyện đã qua, như một giấc mơ, chẳng dám chạm, nghĩ đến lại đau..."

Mạnh Hạ Nhĩ hát rất vội, câu rap nào cũng chẳng theo kịp Châu Kiệt Luân.

Hoàn Tử nói: "Lý thì tôi hiểu, nhưng anh Hạ rap không bắt được một câu nào hết."

Lão Bạch: "Không sao, hiệu quả lắm. Kia kìa, có người khóc rồi."

Bài hát quả thật có một ý nghĩa đặc biệt với họ. Dương Hạo Tư không ngờ anh vẫn còn nhớ, nước mắt rơi lã chã: "Anh vẫn nhớ à..."

"Gian lận mới nhớ ra thôi." Mạnh Hạ Nhĩ hỏi cậu: "Bài hát sắp hết rồi, em có thể cho anh hồi sinh không?"

"Có chứ, hu hu..."

Dương Hạo Tư dụi mắt, nhưng lại phát hiện Mạnh Hạ Nhĩ không hề ôm mình. Thay vào đó, anh lại quỳ một gối xuống, đưa ra một chiếc hộp nhỏ.

"Anh định làm gì đó!"

"Dương Hạo Tư, em có đồng ý lần thứ tám làm bạn trai anh không?" Mạnh Hạ Nhĩ hỏi.

Lưu Nghiêm Du khởi xướng, mọi người cùng hô vang "Đồng ý đi!".

Dương Hạo Tư cảm động không chịu nổi, gật đầu lia lịa.

Mạnh Hạ Nhĩ trao chiếc hộp cho cậu: "Tự mở đi."

"Là nhẫn à? Đừng có mua đắt quá nhé, hu hu..."

Dương Hạo Tư mở hộp, bên trong lập tức bò ra một con nhện lông lá cỡ ba phân, bò thẳng lên tay cậu.

"Aaaa Mạnh Hạ Nhĩ!!"

Mạnh Hạ Nhĩ cười: "Nhện nhảy Florida đấy, hai trăm tệ, còn đắt hơn ba trăm con gián của em cơ."

"Đồ khốn kiếp!!"

"Nó còn có thể ăn gián, nhưng chỉ ăn loại nhỏ thôi, kiểu gián miền Bắc ấy..."

"Đồ khốn kiếp!!"

...

Cuối cùng họ cũng đã làm hòa. Con nhện vẫn được giữ lại nuôi, đặt tên là Tam Bách.

Hết.

Bình Luận (0)
Comment