Cấm Ngục

Chương 11

Editor: Jung Tiểu Kú

 

Sau khi cuộc thi kết thúc thì quyền vương ngầm Mars cũng từ bỏ sự nghiệp, người xem một lần nữa lại sôi trào. Một cô gái xinh đẹp tóc vàng từ trong đám đông đi ra, cho dù nằm trong tầm ngắm của những người bảo vệ vạm vỡ vẫn lớn mật nhào tới trên người Mars, hôn hắn một cái.

“Hmm! Đây là lần thứ mấy anh từ bỏ cuộc thi rồi?”

Tiếng nói lạnh như băng đột nhiên vang lên, một câu nói ngắn ngủi nhưng lập tức đã dập tắt nhiệt độ sôi sục của toàn bộ cuộc thi.

Còn chưa kịp phản ứng với sự ân cần của người đẹp, Mars quay đầu lại thấy gương mặt nghìn năm không đổi kia của Nghiêm Phong, trong đó còn lóe lóe lên ánh mắt sáng ngời đen láy nữa.

Thở dài, Mars đối với Nghiêm Phong lãng phí vẻ ngoài xinh đẹp kia mà suốt ngày bày ra vẻ mặt nghiêm túc, xấu xí đã sớm cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng hiện tại hắn không thể oán giận quá nhiều. Bởi vì khi trong mắt Nghiêm Phong có quá nhiều ánh nhìn chói mắt, bình thường sẽ là người này hưng phấn hoặc tức giận.

Hiện tại Mars lại một lần nữa tham gia cái gọi là bữa tiệc “tạm biệt cuộc thi”, dĩ nhiên Nghiêm Phong vẫn luôn phải đối hắn làm chuyện này nhất định sẽ không vui mừng. Cho nên đáp ứng Nghiêm Phong từ bỏ khỏi giới quyền anh ngầm của thành phố nhưng nhiều lần Mars làm trái lời hứa nên dĩ nhiên bây giờ vô cùng đuối lí, hoàn toàn không còn khí thế bức người như lúc nãy khi ở trên lôi đài.

“Thoạt nhìn anh là người rất thích bị đánh?” Nghiêm Phong không nhìn những người đang há hốc mồn kinh ngạc nhìn mình, chuyển đến bên cạnh Mars, lại không nổi giận ngược lại gương lên khóe môi xinh đẹp.

Mới vừa rồi trải qua một cuộc tranh đấu nên tinh thần Mars cũng dần trở nên hồ đồ, hắn lau mồ hôi nhễ nhại trên trán, say mê ngắm nhìn nụ cười thân thiết của Nghiêm Phong.

“Anh không đánh nhau thì thấy toàn thân ngứa ngáy à? Vậy, em liền thỏa mãn giúp anh.” Nghiêm Phong nói xong, nhanh như chớp ra tay đánh mạnh một đấm vào ngay giữa cằm của Mars, đem người đàn ông tóc đỏ đang ngẩn người đánh lùi mấy bước.

“Này, em không thể không nói lí lẽ như vậy được?” Trong tiếng kinh hô của những người bên cạnh, Mars tuy cảm thấy thẹn quá thành giận nhưng cũng không thể tránh được.

Nghiêm Phong chưa bao giờ cho hắn mặt mũi, nhưng hiện tại hắn càng ngày càng xem trọng con người trước mắt này. Thường xuyên nhượng bồ đối phương!

Thật là, không công bằng!

Trong lòng Mars suy nghĩ như thế, trên người thì lại vẫn liên tiếp chịu thêm mấy đấm, đau đến nối hắn không tự giác được lui lại phía sau mấy bước.

Lần này, người xem bốn phía đối với Nghiêm Phong vô cùng tò mò, bọn họ không nghĩ tới một người đàn ông phương Đông thân hình thon dài, gương mặt xinh đẹp như vậy lại có thể đem quyền vương của giới quyền anh ngầm của thành phố thành chật vật như vậy.

“Đủ rồi!” Trong lúc cấp bách, Mars đánh trả một quyền, Nghiêm Phong giơ cao hai tay chặn ở phía trước. Thân hình của hai người đều run lên, năng lực ngang nhau rõ ràng ràng.

“Đây là lần cuối cùng! Anh không cần một lần nữa lại đi khiêu chiến tính nhẫn nại của em!” Nghiêm Phong nói, xoay ngươi đem người đại diện La Kiệt cùng bảo vệ của quyền anh thành phố đều ném ra ngoài.

Những người này mặt mũi sưng vêu, toàn thân xụi lơ, hẳn là bị Nghiêm Phong dạy dỗ một trận nên thân.

“Em từ chỗ nào biết nơi này? Còn có, chuyện của chúng ta không cần dính vào người khác?” Mars bình tĩnh lại thần kinh, lôi kéo Nghiêm Phong đi đến góc tường.

“Em gái anh là một cô gái tốt, chỉ tiếc anh không hiểu được tình cảm cô ấy dành cho mình mà thôi.” Nghiêm Phong nhàn nhạt nói.

“Chết tiệt! Clara luôn làm hỏng chuyện tốt của anh!” Mars biết tin tức của em gái mình rất nhanh, khó trách hắn giấu không được Nghiêm Phong.

“Về phần những người tiếp tục gọi anh đi đấu quyền, em sẽ không khách khí cùng bọn họ!” Nghiêm Phong nói tới đây, thần sắc càng bén nhọn, “Anh cái tên ngu ngốc này rốt cục có chịu suy nghĩ hay không hả? Anh có thể đánh tới bao nhiêu tuổi đây? Năm mươi sao? Anh thật muốn có một ngày em gái anh khóc từ đây nhặt xác anh về sao?”

“Hmm! Con nhóc kia chính là phiền toái!” Mars nói tới đây lại nhịn không được gãi gãi đầu nhìn về phía Nghiêm Phong cười nói, “Còn em nữa…”

“Làm không được những gì anh đã hứa với người khác, anh còn là đàn ông sao?” Nghiêm Phong xem thường đưa mắt nhìn đến giữa hai chân Mars, “Coi chừng tối về em cắn đứt tiểu tử nhà anh đó!”

“Con mẹ nó sao em vẫn cứ bạo lực như vậy chứ! Đồ vật nơi đó của anh nếu như bị cắt đứt thì ai đến thỏa mãn em đây?” Mars nhíu nhíu mày, thế nhưng một giây sau lại sờ sờ mặt Nghiêm Phong, cười ha hả.

“Anh thử là biết ngay?” Nghiêm Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm Mars, “Trên đời này cũng không phải chỉ có mình anh là đàn ông.”

“OK. Chúng ta không nên tiếp tục nói về cái đề tài chết tiệt này nữa.” Mars thu tay lại, nhìn trong mắt đen sáng ngời của Nghiêm PHong, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ ấm áp khó có ngôn từ nào có thể miêu tả được —— hắn biết, Nghiêm Phong là giống như trước lo lắng cho an toàn của hắn.

“Mars, đây là bạn của mày sao? Cậu ta có hứng thú với cuộc thi đấu với Gaby hay không….”

“Bốp!”

Hai nắm đấm một trái một phải đánh vào hai bên mặt của người không biết sống chết này, dám đến quấy rối Mars cùng Nghiêm Phong trong lúc nói chuyện, bay ra xa, làm vỡ luôn đống gạch men cứng rắn trên tường.

Người ra tay đương nhiên là Mars cùng Nghiêm Phong rồi!

Người kia bị làm cho sợ đến dán chặt vào tường mà trượt dần xuống, những người xung quanh không dám lại đi lên nữa.

“Anh đồng ý sau này sẽ không tiếp tục đầu quyền anh nữa, nhưng là em đừng có hối hận nha.” Mars nghiêng đầu nhìn Nghiêm Phong cười đểu.

“Nhớ là anh đã đồng ý rồi đó!” Nghiêm Phong ngẩng đầu lên, nhàn nhạt cười cười.

Vài ngày sau, cửa hàng 10m2 rốt cục chính thức bắt đầu buôn bán. Nhưng là một ngày kia, trên đường vô cùng náo nhiệt, bởi vì, một cửa hàng giữ độc quyền bán hàng đồ thể dục khác cũng ở đây khai trương.

Mà ông chủ của tiệm mới, không ai khác rõ ràng là Mars.

“Anh có ý gì?”

Nghiêm Phong vặn hỏi Mars đang mặc tây trang, thân thắt caravat đứng trước mặt mình.

“Anh tất nhiên là hoài niệm những tranh đoạt thắng lợi trước kia của chúng ta. Nhưng tiếc là, hiện tại chúng ta không thể động đến nắm đấm để phân chia thắng bại được.” Mars nhún nhún vai, thật giống như thờ ơ, không để ý nói: “Anh không muốn mất đi một đối thủ khó kiếm được như em, cho nên không thể làm gì khác hơn là tiếp tục cạnh tranh trên thương trường.”

Là như thế sao? Nghiêm Phong nhẹ nhàng nhíu lông mày, cao ngạo cười.

“Em bất cứ lúc nào cũng sẽ phụng bồi.”

—— Toàn văn hoàn ——
Bình Luận (0)
Comment