Cảm Nhiễm Thể

Chương 120

Edit: _BOSS_ lười

Bên trong bệnh viện nhân dân số 29, văn phòng nội khoa vẫn sáng đèn.

Lưu Thiên Minh thu thập xong đồ vật, đang dự định rời khỏi.

Hơn mười phút trước, hắn nhận được điện thoại của Trịnh Tiểu Nguyệt.

Ở trong điện thoại, tâm tình của Trịnh Tiểu Nguyệt rất trầm thấp, nói nàng hôm nay không có theo Lý Khiết Hinh đi ăn sinh nhật, hiện tại dự định về nhà, hỏi Lưu Thiên Minh có thể tới đây bồi tiếp mình hay không.

Lưu Thiên Minh có chút bất ngờ, hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì, Trịnh Tiểu Nguyệt không muốn nói ở trong điện thoại.

Cảm giác tình huống có chút không đúng, Lưu Thiên Minh liền vội vàng nói là để cho nàng về nhà trước đi..., bản thân sẽ nhanh chóng sắp xếp sự việc trên tay, tiếp đó liền chạy tới.

Sự tình ca đêm cũng không nhiều, thế nhưng rất tạp.

Lưu Thiên Minh chạy mấy chuyến lầu trên lầu dưới, mới sắp xếp xong đủ loại sự vụ. Hắn cũng theo trưởng hộ sĩ trực ban hỏi thăm một chút, bảo là muốn rời khỏi mấy giờ, bảo đảm sẽ trở về trước nửa đêm.

Ngay lúc hắn thu thập xong bệnh án trên bàn làm việc, Mạnh Kỳ từ bên ngoài đi vào. Hắn trực tiếp đóng cửa phòng, lấy ra một cây súng lục, nhắm ngay ngực của Lưu Thiên Minh.

Thực sự quá đột nhiên.

Trong gian phòng chỉ có hai người bọn họ. Hộ sĩ trực ban ở trên một tầng lầu khác.

"Giơ tay lên, lui về phía sau!" Mạnh Kỳ có ánh mắt ác liệt, trong vành mắt tràn ngập tơ máu, khóe miệng mang theo một nụ cười trêu tức.

Nhìn cây súng có đường kính thô to trong tay hắn, Lưu Thiên Minh cảm thấy khẩn trương, cảm giác tay chân hơi có chút cứng đờ.

Hắn phát hiện, tại khoảng cách này, bản thân lại căn bản không có khả năng tránh né sự công kích của viên đạn.

Thế là, Lưu Thiên Minh giơ lên hai tay, lùi lại mấy bước.

"Ngươi muốn làm gì?"

Lưu Thiên Minh nhận ra gương mặt của Mạnh Kỳ đã từng bị mình đánh tơi bời: "Làm sao, muốn giết ta?"

"Ngươi câm miệng cho ta!"

Trong con mắt bốc cháy ngọn lửa hừng hực của Mạnh Kỳ, cây súng trong tay cũng chẳng hề buông lỏng: "Ngươi nói đúng, hôm nay lão tử chính là muốn bắn chết ngươi."

Lưu Thiên Minh cảm giác tim mình đang tăng tốc độ đập.

Hắn đem chuyện đang xảy ra trước mắt, cùng với cuộc điện thoại trước đó của Trịnh Tiểu Nguyệt rồi liên hệ cùng nhau, lại nghĩ đến một màn đã phát sinh ở trong lò gạch, không khỏi cười lạnh nói: "Cho dù là giết ta, ngươi cũng không chiếm được nàng."

Đây là một loại thăm dò.

Mạnh Kỳ có phản ứng rất kịch liệt. Hắn tàn bạo mà trừng hai mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bây giờ ta đã không còn nghĩ đến chuyện này. Ta muốn giết chết ngươi, ta muốn một súng bắn nổ đầu ngươi."

"Ha ha! Ngươi cũng thật là bạo lực."

Lưu Thiên Minh giả vờ ung dung nở nụ cười: "Giết ta? Tại nơi như thế này giết ta? Nếu như ngươi đổi thời gian, đổi địa điểm, nói không chắc ta còn tin tưởng. Nhưng mà ở đây, ngươi cảm thấy có khả năng sao? Nơi đây đâu đâu cũng có camera quản chế, lầu trên lầu dưới đều có người. Tiếng súng vừa vang lên, ngay lập tức sẽ có người báo cảnh sát. Ngươi cho rằng, ngươi có thể chạy trốn ra ngoài?"

Cơ thịt trên mặt của Mạnh Kỳ lại vặn vẹo một hồi.

Hắn không nói gì, cũng không có kéo cò súng.

Lưu Thiên Minh nói không sai. Một khi nổ súng, bản thân cũng chạy không được.

Ấm đầu sẽ sản sinh kích động, sẽ dẫn đến một loạt hậu quả cực kỳ không lý trí.

Dựa theo kế hoạch của Mạnh Kỳ, hẳn là tại thời điểm thích hợp nào đó, hoặc là tìm kiếm cơ hội tương tự lần trước ở trên đường núi bên ngoài quân doanh, nổ súng bắn chết Lưu Thiên Minh.

Thế nhưng, tối hôm nay hắn lại bị Trịnh Tiểu Nguyệt tàn nhẫn nhục nhã một trận. Thân là nam nhân nên cũng có tôn nghiêm, còn có lửa giận không ngừng bốc lên ở trong đầu, cũng làm cho hắn cảm thấy đã vô phương áp chế sát ý đang cấp tốc bành trước ở trong lòng.

Hôm nay ta nhất định phải giải quyết hắn, hiện tại nhất định phải tiêu diệt hắn!

Sự tẻ nhạt dài đến hơn ba phút. Hai người ai cũng không nói, đều đang dùng ánh mắt tràn ngập địch ý, lạnh lẽo vô hạn để nhìn đối phương.

Từ trong đôi mắt đó, Lưu Thiên Minh nhìn thấy sự thù hận và sát ý vô cùng vô tận.

Hắn minh bạch, giữa mình và Mạnh Kỳ đã không có khả năng tồn tại cơ hội để hóa giải.

Không phải hắn chết, chính là ta vong.

Từ trong đôi mắt đó, Mạnh Kỳ lại nhìn thấy sự khinh bỉ và trào phúng.

Đó là sự coi thường về năng lực của mình, còn có cảm giác về sự ưu việt khi chiếm được nữ nhân mình thích.

Chỉ có giết hắn, mới có thể triệt để rửa sạch hết thảy sỉ nhục.

Cho dù là bị cảnh sát bắt lấy, cho dù là trốn không thoát, lão tử cũng phải bắn nổ đầu ngươi!

Chỉ trong nháy mắt ngón tay của Mạnh Kỳ đang phát lực, muốn kéo cò súng, chợt nghe tiếng nói của Lưu Thiên Minh.

"Chúng ta cũng coi như là không đánh nhau thì không quen biết. Như vậy đi, ta cho ngươi biết một ít chuyện, có thể làm điều kiện trao đổi được không, đừng có giết ta?"

Điều kiện trao đổi?

Mạnh Kỳ có chút nghi hoặc, lại không có thả lỏng sức lực trên tay, vẫn cứ cảnh giác nhìn đối phương.

"Những thủ hạ của ngươi đã đánh với ta. Bọn họ nên nói một số chuyện của ta với ngươi. Như thế nào, ngươi có muốn biết bí mật trong đó không?"

Mạnh Kỳ nhớ tới hai tên quân nhân Thái Lan trước đó, còn có những câu nói mà Tào Hằng Thái đã tự nhủ.

"Mạnh công tử, người gọi là Lưu Thiên Minh rất lợi hại. Hắn mặc dù không biết đánh lộn, lại nắm giữ sức mạnh to lớn, còn có tốc độ kinh người. Đặc biệt là phản ứng của hắn, tuyệt đối là một người nhanh nhất mà chúng ta đã gặp qua. Ta có thua cũng thua không oan, có thể giao thủ với người như thế, hơn nữa còn sống sót, xác thực là một loại may mắn."

"Ta căn bản đánh không lại hắn. Chúng ta mười mấy người đều không phải đối thủ của hắn. Quyền pháp của hắn quá nhanh, ta không thấy rõ động tác của hắn, hoàn toàn chính là nghiêng về một phía chịu đòn. Tốc độ và sức mạnh của hắn đã vượt qua tất cả người mà ta quen biết. Cho dù là giáo viên của ta, cao thủ đai đen ngũ đẳng, e rằng cũng không nhất định đánh thắng được hắn. Mạnh công tử, ta cảm thấy chuyện này hay là thôi đi. Không nên đi trêu chọc người như thế, làm thế chỉ có thể mang đến phiền toái cho ngươi."

Sức mạnh, còn có tốc độ.

Nghĩ tới đây, Mạnh Kỳ không khỏi mở miệng hỏi: "Vì sao ngươi có tốc độ nhanh như thế? Còn có sức lực, lại lớn như vậy."

Lưu Thiên Minh nhàn nhạt nở nụ cười: "Ta dùng một loại thuốc đặc thù, thân thể sản sinh biến hóa."

Khẩu vị của Mạnh Kỳ bị kéo lên: "Thuốc gì"

Lưu Thiên Minh bình tĩnh mà nhìn hắn: "Như thế nào, ta nói những chuyện này, có thể để cho ngươi thay đổi chủ ý hay không?"

Mạnh Kỳ không phải một người tùy tùy tiện tiện sẽ bị lừa.

Hắn suy nghĩ mấy giây, cười gằn nói: "Xem ra ngươi không có dũng cảm như trong tưởng tượng của ta. Ngươi cũng là tên rác rưởi sợ chết. Lại còn biết bịa đặt cố sự như thế này, khà khà khà khà! Làm sao, ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng ngươi sao?"

Lưu Thiên Minh liếc mắt nhìn hắn, nói: "Cho ta một phút, ta sẽ chứng minh cho ngươi xem."

Nói, hắn cầm lấy một ly thủy tinh từ trên bàn đằng sau, mở ra mười ngón tay, cầm thật chặt cái ly. Ngay ở trước mặt Mạnh Kỳ, bỗng nhiên phát lực, mạnh mẽ đem cái ly nứt thành hai nửa.

Mạnh Kỳ đã triệt để đờ ra.

Hắn tìm tòi chung quanh, cầm lên một ly thủy tinh khác từ trên bàn bên cạnh, để sát trước mắt để quan sát cẩn thận, cảm thấy không có bất cứ vấn đề gì, đưa cho Lưu Thiên Minh, dùng khẩu khí cưỡng bức nói: "Cái ly vừa rồi không tính, cái ly này, dùng cái ly này làm cho ta nhìn."

Vẫn là quá trình giống nhau, vẫn là kết quả như nhau.

Nhìn ly thủy tinh biến thành hai nửa, Mạnh Kỳ đã triệt để bỏ đi một tia hoài nghi cuối cùng trong lòng. Hắn dùng ánh mắt rất là phức tạp nhìn Lưu Thiên Minh: "Ngươi nói thuốc đó ở đâu? Giao ra đây."

Lưu Thiên Minh nở nụ cười: "Vậy ngươi phải đáp ứng không giết ta."

Trong con mắt của Mạnh Kỳ lóe ra một tia giảo hoạt: "Nếu như ngươi để cho ta nắm giữ tốc độ và sức mạnh giống như ngươi, ta có thể suy nghĩ một chút."

Lưu Thiên Minh sớm đã đoán được hắn sẽ nói thế. Gật gù: "Được rồi! Đi theo ta."

Mạnh Kỳ có chút bất ngờ, nắm chặt súng trong tay: "Ngươi muốn làm gì?"

Lưu Thiên Minh trả lời rất hiển nhiên: "Dẫn ngươi đi lấy thuốc ah! Thuốc đó rất quý, ta làm sao có khả năng để ở trong phòng làm việc? Đến đi, theo ta."

...

Hai người một trước một sau rời khỏi cao ốc bệnh viện, đi vào phòng tạp vật bên cạnh kho thuốc số 3.

Mạnh Kỳ hết sức duy trì khoảng cách với Lưu Thiên Minh. Hắn dùng áo khoác che lại súng lục, nòng súng duy trì nhắm ngay phía trước, tính cảnh giác một khắc cũng không có thả lỏng. Lưu Thiên Minh tựa hồ phát hiện đến điểm này, thái độ thành thật, cũng không có bịp bợm như trong dự liệu gì cả, tốc độ cũng không nhanh không chậm. Thậm chí sau khi đi vào phòng tạp vật, hắn còn nhắc nhở Mạnh Kỳ bên trong tầng hầm rất tối, phải lưu ý dưới chân.

Dọc theo bậc thang, một đường đi xuống.

Tâm lý phòng bị của Mạnh Kỳ đã không còn nghiêm trọng như lúc đầu.

Hắn cảm thấy Lưu Thiên Minh không có đáng sợ như trong tưởng tượng.

Có lẽ, là bởi vì duyên cớ cây súng trên tay của mình.

Xem ra người người đều sợ chết, ở trước mặt sự uy hiếp, người có hung hăng đến đâu, cũng sẽ đàng hoàng cúi đầu.

Mở ra cửa chống trộm, ấn xuống công tắc đèn điện ngay cánh cửa, mọi thứ trong bóng tối đều lộ ra ở trước mắt.

Mạnh Kỳ đã tin tưởng Lưu Thiên Minh.

Ở trong tầng hầm tối om, một gian phòng nghiên cứu bí mật... Hết thảy đều cho thấy, có tồn tại loại thuốc thần bí đó, hơn nữa là gần gũi như vậy, chân thật như vậy.

"Ngươi nói loại thuốc đó ở chỗ..."

Còn chưa nói xong mấy chữ cuối cùng, Mạnh Kỳ bỗng nhiên cảm thấy một luồng nguy hiểm trước nay chưa từng có.

Hắn theo bản năng muốn đem nòng súng nhắm ngay Lưu Thiên Minh, lại cảm giác có lực lượng đánh trúng thân thể từ cạnh sườn. Một tiếng"Rầm", Mạnh Kỳ trầm trọng té lăn trên đất. Lập tức đầu đã trúng một đòn chồng chất, cả người tức khắc mất tri giác, dường như một tấm giẻ rách, chầm chậm bổ nhào về phía trước.

Lưu Thiên Minh nhặt lên súng lục Colt Anaconda rơi trên mặt đất, cấp tốc kiểm tra một lần, thu lấy cẩn thận khẩu súng.

Khi ở trong phòng làm việc, hắn liền có cơ hội tiêu diệt Mạnh Kỳ.

Nhưng hắn không có làm thế.

Mạnh Kỳ có sự thù hận quá sâu đối với mình, đã đến mức vô phương hóa giải.

Từ trong ánh mắt và lời nói của hắn, Lưu Thiên Minh cảm giác được rất rõ, hắn nhất định sẽ muốn mạng của mình.

Tên này là một người điên.

Đối phó người điên, biện pháp tốt nhất đương nhiên là đưa vào bệnh viện tâm thần.

Thế nhưng, trên thế giới lại có rất nhiều người điên đều lắc lư ở bên ngoài. Cho dù là cảnh sát, cũng không hề có biện pháp để bắt bọn họ.

Càng đáng sợ chính là, Mạnh Kỳ là một người điên phi thường có tiền. Từ trên mức độ nào đó để nói, pháp luật hầu như không có lực ước thúc đối với hắn.

Lưu Thiên Minh không muốn chết một cách không rõ ràng.

Nếu người điên đã muốn giết ta, lại không có ai có thể ràng buộc loại hành vi đáng sợ này, thì chỉ có thể là chính ta tiên hạ thủ vi cường, tiêu diệt người điên này.

Lưu Thiên Minh không muốn bởi vậy trêu chọc phiền phức.

Vì lẽ đó, không có động thủ ở trong phòng làm việc.

Hắn bịa đặt một cố sự hợp logic, còn ngay ở trước mặt Mạnh Kỳ, làm một đoạn biểu diễn miễn phí. Toàn bộ sự việc, đều là để cho Mạnh Kỳ triệt để tin tưởng mình.

Một đường đi xuống từ cao ốc bệnh viện, Lưu Thiên Minh tuyển chọn con đường có camera quản chế ít nhất. Đặc biệt là từ lúc đi qua phía trước camera quản chế, hắn cố ý tăng nhanh bước chân, làm ra dáng dấp không hề liên quan với Mạnh Kỳ ở đằng sau. Làm thế không nhất định có hiệu quả, lại nhiều ít có thể để cho mình thoát khỏi hiềm nghi giết người.
Bình Luận (0)
Comment