Edit: _BOSS_ lườiLoại cảm giác kỳ quái ở trong đại não chỉ chớp mắt là qua. Chính bản thân Hoàng Hà cũng không nói rõ là nguyên do gì. Hắn dùng sức vung vẩy đầu, đem tâm tư hỗn loạn một lần nữa trở về ban đầu.
Đi tới, vịn chặt vai của nữ thi, đỡ nàng ngồi ngay thẳng ở trên ghế. Hoàng Hà dùng tay trái đè lại trán của nàng, tay phải đẩy ra mí mắt của nàng, kiểm tra con ngươi. Chỉ nháy mắt đèn chiếu sáng ở đỉnh đầu từ trên mặt người chết chiếu tới, Hoàng Hà cảm thấy mình tựa hồ là nhìn thấy gì đó
Là sự thật, trong con ngươi của nàng lóe qua một tia sáng rất nhỏ.
Rất nhỏ, nhưng xác thực đã tồn tại.
Đột nhiên, thân thể nữ thi tựa ghế một hồi run rẩy, lại như người mắc bệnh động kinh đột nhiên phát bệnh, sự run rẩy kịch liệt vô phương khống chế. Tiếp đó hé miệng, phun ra một ngụm máu bẩn có màu đen đỏ, phát ra một tiếng rên rỉ.
Pháp y và Hoàng Hà đều bị kinh ngạc đến ngây người. Đủ qua ba giây, pháp y mới như tỉnh giấc mộng hướng tới phía ngoài cửa xe gầm rú lên: "Nhanh, nhanh đến người. Nơi đây có một người may mắn còn sống!"
Nữ nhân từ trên chỗ ngồi đứng lên.
Nàng mang giày cao gót, Hoàng Hà bị động tác này làm cho tay chân luống cuống, không biết nên xử lý thế nào. Hắn ôm lấy nữ nhân, dùng sức đè nàng ở trên chỗ ngồi, an ủi không ngớt lời: "Đừng sợ, ta là cảnh sát, hiện tại đã an toàn, chúng ta bây giờ liền đưa ngươi đi bệnh viện."
"Ô... Ô..."
Hoàng Hà sức lực rất lớn, tóc nữ nhân tán loạn từ trên trán, nhìn không rõ khuôn mặt cụ thể. Nàng đang giãy dụa, Hoàng Hà không biết sức lực của nàng đến tột cùng từ đâu tới. Bất quá, trên sổ tay cấp cứu có nói, người sau khi gặp phải tai nạn sẽ trở nên thần trí không rõ, đặc biệt là vào lúc an toàn, sẽ xuất hiện đủ loại đủ kiểu phản ứng không tốt. Vào lúc này, liền cần động viên và khuyên giải an ủi, tiếp đó nhanh chóng đưa nàng đi bệnh viện để cứu trị.
Hiện trường có xe cấp cứu, hai nhân viên chữa bệnh và chăm sóc rất nhanh nhấc lên cáng cứu thương chạy tới. Ngay lúc bọn họ cách xác xe khách rất gần, Hoàng Hà bỗng nhiên cảm giác ngực mình truyền đến một hồi đau đớn.
Nàng đang cắn ta?
Hoàng Hà vội vã buông tay ra, trông thấy nữ nhân mở miệng lớn, dùng sức gặm cắn vị trí trước ngực mình.
Khá tốt, nơi đó đeo che ngực bằng da, là vì phòng bị lúc xuống núi không cẩn thận bị thương. Hàm răng nữ nhân rất cứng, lại vô phương xuyên thấu dụng cụ bảo bộ thật dày.
"Này! Ngươi đang làm gì? Á đù, ngươi là chó sao?"
Hoàng Hà vốn là người thuộc về loại tính khí không phải quá tốt. Hắn trở tay liền kéo ra nữ nhân từ trước người, không nghĩ tới sức lực của nữ nhân lại còn muốn lớn hơn hắn, đã đẩy hắn lảo đảo. Hoàng Hà tức khắc mất cân bằng, thân thể cả người văng ra đằng sau, trùng trùng điệp điệp té ngồi ở trên mặt sàn chính giữa hai hàng ghế xe khách.
Nữ nhân tiếp tục từ trên chỗ ngồi bò lên, gót giầy rất cao, thân thể mập mạp chỉ miễn cưỡng duy trì cân bằng. Pháp y cách đến mức rất gần, hắn cũng nhìn ra tình huống có chút không đúng, gấp gáp kêu lớn: "Ngồi xuống, ngươi bị thương, tốt nhất vẫn là ngồi xuống."
Nữ nhân mắt điếc tai ngơ, tiếp tục chầm chậm đi tới Hoàng Hà còn té trên mặt sàn.
Trước ngực nàng toàn là máu bẩn, tóc tán loạn che lại hơn nữa khuôn mặt. Nàng cổ họng gắng sức nuốt, miệng mở lớn, tựa hồ muốn làm hết sức hít vào thật nhiều không khí.
Hoàng Hà cảm giác rất không ổn.
Hắn có khoảng cách gần nhất, tia sáng sáng ngời ở đỉnh đầu vẫn quét qua quét lại ở trên người nữ nhân. Hắn nhìn thấy trong con mắt của nữ nhân không hề có chút tia sáng. Trước đó lóe lên tia sáng tận sâu trong con ngươi, có lẽ vẻn vẹn chỉ là hiệu quả phản xạ của đèn chiếu sáng. Trong miệng của nàng không ngừng chảy ra máu đen, ngực nhấp nhô kịch liệt.
Nàng, nàng muốn ăn ta!
Trong chớp mắt, trong đầu của Hoàng Hà bỗng nhiên bốc lên ý niệm này. Hắn không khỏi liên tưởng tới thi thể tài xế trước đó đã xem qua. Ở trên người nam nhân đó, ở vị trí vai trái, cũng có vết gặm cắn rất rõ.
"Gào gừ ———— "
Nữ nhân loạng chòa loạng choạng đi tới phía trước, trong miệng phát ra gầm nhẹ khiến cho người ta hoảng sợ, tiếp đó tàn nhẫn nhào tới. Vị trí quá chật hẹp, Hoàng Hà căn bản không có biện pháp để tránh né, cũng vô phương xoay người chạy trốn ở trong quãng thời gian ngắn ngủi như thế. Hắn nhanh trí, vội vã dùng hai tay chống đỡ mặt đất, hai chân cấp tốc lùi về sau, dùng biện pháp vụng về nhất nhường ra không gian. Tiếp đó, nhìn thấy nữ nhân trùng trùng điệp điệp nhào tới trên lối đi hành lang mà mình mấy giây trước vừa mới ngốc qua.
Nàng có cánh tay đang kịch liệt co giật, thân thể đong đưa tùy tiện không có tiết tấu. Dường như một con cá đáng thương rơi trên đất cát khô ráo, lại bị lực lượng nào đó cố định một bộ vị trong thân thể, cứ việc liều mạng giãy giụa, lại vô phương thay đổi cảnh ngộ đáng sợ.
Nhân viên cấp cứu tới đây. Hai người ôm lấy vai nữ nhân, dùng sức kéo nàng từ trên mặt sàn, mấy chiếc đèn chiếu sáng cũng quét tới từ phương hướng bất đồng. Hoàng Hà rõ ràng trông thấy, trong hốc mắt trái và sống mũi của nữ nhân có một cái động, đang "Mịch mịch" chảy máu ra ngoài.
Từ đỉnh núi lăn mình rơi xuống, dẫn đến thân xe khách bị dồn nén nghiêm trọng đến mức biến hình. Mặt sàn chính giữa hành lang bên trong xe đã rạn nứt, đâu đâu cũng có chỗ vỡ đứt gãy uốn cong hướng tới bên trong. Ngay ở vị trí Hoàng Hà vừa mới trốn ra, một thanh kim loại hướng ngay phía trên nhô ra thật cao, độ dài ước chừng mười centimet.
Nữ nhân này rất xui xẻo, không nghiên lệch đâm vào phía trên, thanh kim loại cắm sâu vào bên trong đầu lâu, tại chỗ tử vong.
Mấy người hai mặt nhìn nhau, đều cảm thấy bất ngờ. Ai cũng không nghĩ tới lại có thể sẽ xảy ra chuyện như vậy. Bất quá, tình huống lúc đó mọi người đều nhìn thấy, Hoàng Hà cảnh quan vẫn đang yêu cầu nữ nhân đó ngồi xuống đợi cứu viện, chính nàng lại một mực muốn bò lên, kết quả gót giầy quá cao đứng không vững, ngã chết tươi.
Đây chính là chuyện đã xảy ra. Dù cho gia thuộc người chết có ý kiến, cũng vô phương thay đổi chân tướng sự thật.
Hoàng Hà sợ hãi không thôi vội vã đứng lên. Hắn nghĩ lại còn rùng mình nhìn nữ nhân đã chết, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một luồng hoảng sợ không nói ra được.
Lúc đó hắn xác định nữ nhân này đã chết rồi. Đúng, không hề có triệu chứng của sự sống.
Thế mà, ngay ở dưới con mắt của mình, nàng một lần nữa đứng lên.
Nàng vì sao muốn cắn ta?
Pháp y đỡ Hoàng Hà đi ra từ trong xác xe khách. Ở trên một tảng đá bên ngoài, Hoàng Hà từ từ ngồi xuống, tiếp nhận pháp y đưa tới nước khoáng. Thân thể hắn run rẩy đến mức kịch liệt, muốn ngắm chuẩn miệng đến môi, lại loạng chòa loạng choạng, vung vẩy không ít.
"Nàng, nàng còn sống. Nàng... Vào lúc ấy đã chết rồi."
Hoàng Hà run cầm cập, nói năng lộn xộn, biểu cảm trên mặt dường như là gặp quỷ.
Pháp y tốn rất lớn công phu mới làm rõ được ý đồ mà Hoàng Hà muốn biểu đạt. Hắn rất kinh ngạc, theo bản năng mà nói: "Việc này, e rằng không thể nào?"
Hoàng Hà kiên trì quan điểm của mình: "Ta thật sự trông thấy, nàng vào lúc ấy xác thực đã chết rồi."
Pháp y lắc lắc đầu: "Thế nhưng, nàng biết động, nàng đứng lên. Không chỉ là ngươi và ta, rất nhiều người đều trông thấy."
Hoàng Hà để xuống bình nước khoáng, cúi đầu, hai tay chọc thật sâu vào trong tóc, dùng sức nắm chặt, âm thanh rất thấp: "Ta cũng không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Ta chỉ biết sự tình chính là như vậy. Nàng chết rồi, có thể nàng biết động."
Pháp y nhíu mày.
Cách nói này bất kể như thế nào cũng giải thích không thông, cũng không phù hợp logic.
Hắn vỗ vỗ vai Hoàng Hà, ôn hòa nói: "Ta thấy ngươi là quá mệt mỏi. Cũng khó trách, khoảng thời gian này có quá nhiều vụ án, mọi người đều không giúp được. Ừ, ngươi trước nghỉ ngơi một chút, ta đi qua lại kiểm tra một hồi. Xe trong cục gần như sắp đến rồi. Lại qua một lúc, chúng ta cùng đi."
Hoàng Hà có thần sắc thẫn thờ gật gù, không nói gì.
Hắn xác định mình không có nhìn lầm.
Thời điểm nữ nhân đó đứng lên, đúng là muốn ăn đi mình.
Đúng, khẳng định là như vậy.
...
Lưu Thiên Minh đeo ba lô, ở dưới sự yểm trợ của màn đêm, lén lút tiến vào phòng tạp vật bên cạnh kho thuốc số ba.
Mấy ngày nay, hắn mỗi ngày đều sẽ đúng hạn tới đây đưa đồ ăn cho bà Trần, tiếp đó tiêm kháng sinh tố.
Lưu Thiên Minh còn chưa phát hiện, ngay ở trên ngọn cây Thông tuyết trong dải cây xanh bên ngoài lối đi, không biết lúc nào có thêm một camera quan sát, phương hướng đối diện bên này.
...
Trong phòng làm việc của Viện trưởng, Tống Gia Hào ngồi ở trên ghế dựa rộng lớn, biểu hiện chuyên chú nhìn màn hình quan sát ở trước mặt.
Thân là Viện trưởng, tự nhiên có một ít quyền lực tương đối đặc thù. Camera quan sát vừa mới lắp đặt không có tiếp nối đến khoa bảo vệ bệnh viện, lại trực tiếp kéo dây cáp camera quan sát vào phòng làm việc của Viện trưởng.
Ngày đó lúc ở cánh cửa phòng tạp vật nhìn thấy Lưu Thiên Minh, Tống Gia Hào đã cảm thấy kỳ quái.
Lời giải thích dùng tấm ván gỗ cũ làm ít đồ, hiển nhiên là cái cớ. Khoa công trình khoa trưởng lão Hồ có kinh nghiệm phong phú, đã dẫn mình làm quen bên trong bệnh viện, thuận miệng liền nói ra tác dụng cụ thể của từng nơi. Nếu hắn nói nơi đó là phòng tạp vật, thì khẳng định bên trong sẽ không có thứ gì đáng tiền. Đã như vậy, Lưu Thiên Minh đi chỗ đó để làm gì?
Khi đó nói là muốn lắp đặt camera quan sát, chỉ là hứng khởi nhất thời của Tống Gia Hào. Sau khi trở về hắn liền điều tra tư liệu của Lưu Thiên Minh, lại càng ngày càng cảm thấy hiếu kỳ đối với bác sĩ thực tập này.
Hắn làm sao sẽ đi chỗ đó?
Vào ban ngày, Tống Gia Hào tự mình đi một chuyến phòng tạp vật. Bên trong chẳng có gì cả. Kho thuốc bên cạnh cũng đi một vòng, ổ khóa trên cửa phi thường bền chắc, người bình thường không có khả năng mở ra.
Những săm lốp xe cũ và tấm ván gỗ cũ tất cả đều là rác rưởi. Ở đằng sau những thứ bỏ đi này, Tống Gia Hào cũng nhìn thấy cánh cửa thông tới hầm trú ẩn trong lòng đất.
Hắn chú ý tới, khóa là mới.
Sau khi đi ra, hỏi qua mấy người của khoa công trình, đều nói hầm trú ẩn phía dưới sẽ không ai đi vào, cũng nói Lưu Thiên Minh trước đó có tới đây hỏi qua vấn đề đồng dạng.
Không nghi ngờ chút nào, giữa Lưu Thiên Minh và hầm trú ẩn trong lòng đất, có tồn tại bí mật nào đó.
Tống Gia Hào không thích ép buộc làm khó người khác. Hắn yêu thích mình lặng lẽ tìm kiếm đáp án. Kéo dây cáp camera quan sát vào phòng làm việc của mình, chỉ là một việc cỏn con. Cho dù Lưu Thiên Minh thật sự không có vấn đề, thuần túy chỉ là đầu óc rút gân yêu thích chạy loạn khắp nơi, thì sẽ giao thiết bị quản chế cho khoa bảo vệ.
Dù sao, ta là Viện trưởng.
Nhìn một hồi thời gian phía trên góc trái màn hình, Tống Gia Hào lấy ra một cuốn Notebook từ trong ngăn kéo, cấp tốc lật ra.
Liên tục năm ngày, Lưu Thiên Minh đều là vào lúc này lén lút tiến vào phòng tạp vật.
Nếu như vẻn vẹn chỉ là hiếu kỳ, dù sao chăng nữa cũng không còn gì để nói.
Hắn đến tột cùng làm gì ở trong hầm trú ẩn bên dưới?
Tống Gia Hào nheo đôi mắt, suy nghĩ mấy giây. Tiếp đó, tắt video quan sát đặt ở trên mặt bàn, đi ra phòng làm việc.
Hắn cảm thấy mình có tất yếu phải đi qua nhìn xem một hồi.