Cấm Nói

Chương 30


Chẳng mấy khi Phong Duật Minh có thời gian rỗi, tuy không phải ngày ngày tăng ca đến khuya nhưng anh cũng không định về nhà ngủ.

Vì rõ ràng Lâm Tranh đang trốn anh, vừa thấy anh về lập tức nhốt mình trong phòng ngủ.
Anh không ngờ Lâm Tranh lại dỗi lâu đến vậy.

Có lẽ phải trách anh, từ nhỏ đến lớn Lâm Tranh chưa bao giờ phải chịu uất ức gì, e là hành động thất hứa của anh trong mắt cậu chính là một sự ghét bỏ.

Tính Lâm Tranh tự ái, chắc chắn sẽ không chịu nổi.
Còn giải thích thì chắc lọt vào tai cậu cũng chỉ là lấy cớ mà thôi.
Những lúc thế này, anh cứ cố xuất hiện trước mặt cậu chỉ khiến cậu thêm phiền chán.

Chi bằng cứ dành ra thời gian, chờ Lâm Tranh nguôi ngoai đi rồi hẵng bàn tiếp.
Dù là cuộc sống hai mươi mấy năm trước hay là vài năm bước vào nhà họ Lâm thì Phong Duật Minh vẫn là một người có rất ít thời gian nhàn rỗi.

Ngày trước anh bận chăm sóc mẹ và lo việc bài vở, bây giờ anh lại càng phải dùng đến thuật phân thân vì Lâm thị.

Thỉnh thoảng có thời gian rảnh, trừ vẽ tranh ra anh cũng chẳng biết phải làm gì.
Bây giờ đã quá giờ tan tầm, ráng chiều ánh lên cả thành phố bên ngoài khung cửa sổ, Phong Duật Minh chờ ở công ty hơi bí bách nên định lái xe ra ngoài hóng gió.
Cửa hàng hai bên đường giăng đèn kết hoa, bên lề có rất nhiều đôi yêu nhau ôm hoa lướt qua.

Ngã tư đông đúc, Phong Duật Minh dừng bên đường chờ đèn xanh.
Có cô bé nhỏ chạy đến gần xe, giơ bông hồng lên cười nói: “Anh gì ơi, hôm nay là Thất Tịch, anh mua cành hoa tặng bạn gái đi!”
Thất Tịch?
Nếu là trước kia, hẳn là Phong Duật Minh sẽ từ chối nhưng hôm nay tâm trạng anh không quá tệ, cô bé bán hoa cười cũng khá là đáng yêu.

Phong Duật Minh: “Bao nhiêu tiền?”
Cô bé nhỏ: “Mười đồng một đóa.”
Phong Duật Minh liếc nhìn bó hoa, khoảng hơn mười đóa.

Phong Duật Minh đưa hai trăm đồng: “Anh lấy hết.”
Cô bé mừng rỡ: “Cảm ơn anh!”
Phong Duật Minh cầm hoa đặt sang ghế phụ.


Cô bé giơ hai tay đưa tiền lẻ vừa tìm được qua cửa xe Phong Duật Minh, giọng lanh lảnh: “Chúc anh và bạn gái luôn ngọt ngào bên nhau, mãi mãi hạnh phúc!”
Phong Duật Minh lượn lờ trên đường lớn hơn một tiếng, thấy hơi mệt bèn quay đầu xe về công ty.
Phong Duật Minh ôm bó hoa vào văn phòng, đi thẳng đến giàn hoa, tìm một chiếc bình trong suốt cắm vào, đặt bên cạnh chậu sen đá cánh bướm.
Nhìn những cánh hoa, tim anh lại bị nỗi nhớ nhung bóc xuống từng lớp.

Anh lấy điện thoại, tìm đến tên Lâm Tranh nhưng mãi vẫn không ấn tay xuống được.

Đoạn tìm số điện thoại nhà.
Chu Như Phân nhấc máy, nghe thấy đầu dây bên kia gọi dì Chu nhưng không nói thêm gì cả thì khó hiểu hỏi: “Có chuyện gì thế cậu Phong?”
Phong Duật Minh thoáng ngẩn người, nghe bà hỏi bèn trả lời: “Không có gì.

Tiểu Tranh đã ngủ chưa?”
Chu Như Phân cười nói: “Làm sao ngủ được? Vừa tan học đã chạy đi chơi, tối nay cũng không về.”
Phong Duật Minh nhíu mày: “Không về?”
Chu Như Phân: “Đúng đó, bảo là đi xem phim với cô bé họ An nhưng đi được một lát lại gọi báo tối nay không về nhà.

Mấy ngày lễ thế này mà không về nhà, hai đứa nhỏ phát triển cũng nhanh quá.

Nhưng cậu yên tâm, tôi có nhắc nhở thằng bé mấy câu, tiểu Tranh không làm gì bắt nạt người ta đâu.”
Phong Duật Minh lập tức cúp điện thoại, gọi vào số lão Tiền.
Lão Tiền đang định ngủ, thấy có điện thoại thì vội vã nhận: “Phong tổng?”
Phong Duật Minh: “Chú là người đưa Lâm Tranh đến rạp phim phải không?”
Lão Tiền: “À, phải.

Tôi đưa cậu ấy đến đó rồi về.”
Phong Duật Minh hít sâu: “Bây giờ chú quay lại cửa rạp phim chờ, cậu ấy xem phim xong lập tức đón về.”
Lão Tiền hoang mang nói: “Nhưng Lâm Tranh bảo tôi về mà!”
“Ai cho cậu ấy qua đêm bên ngoài?!” Gân xanh trên trán Phong Duật Minh sắp nổ tung, tay suýt bóp nát cả điện thoại, gằn giọng nói: “Tôi bảo chú đến đón cậu ấy về!”
Lão Tiền chưa bao giờ thấy Phong Duật Minh giận đến mức này, sợ run cả người, vội đáp: “Tôi đi ngay!”
Phong Duật Minh như con thú hoang bị chọc tức, anh cầm điện thoại đi qua đi lại, ngực phập phồng dữ dội, tất cả những thứ trước mắt đều khiến ngọn lửa trong anh bùng lên.

Tài liệu trên bàn phất phơ trong gió, Phong Duật Minh đứng trước bàn làm việc, bực tức gạt hết tất cả mọi thứ xuống sàn.

Dây điện thoại bàn cuốn lấy di động rơi xuống chân, Phong Duật Minh đá nó ra xa, tầm mắt chuyển sang giá để hoa bên cửa kính, những đóa hoa hồng kia trông thật xinh đẹp và rực rỡ dưới ánh đèn.

Phong Duật Minh đi đến, không thể kiềm nén được lửa giận hất đổ cả giàn hoa.
Bình thủy tinh vỡ vụn thành từng mảnh trên mặt đất, nước văng khắp nhà.

Đất trong chậu xương rồng cũng bị đổ ra, cánh hoa hồng rơi lả tả trên mặt đất, cây xanh lẫn trong nước bùn tạo thành một đống lộn xộn.
Những tiếng loảng xoảng chói tai liên tục vang lên giúp Phong Duật Minh bình tĩnh lại từ ngọn lửa làm anh mất dần lí trí.
Cành hồng đỏ thắm nổi bật lên giữa bùn đất và lá cây, yên tĩnh và xinh đẹp.

Dường như những cánh hoa ấy đang hỏi anh trong thinh lặng: Anh là cái thá gì? Thậm chí anh còn chẳng có nổi một lý do để tự đi đón cậu ấy.

Tất cả mọi người đều ủng hộ hai người họ, cả Lâm Tranh cũng thích cô gái đó, anh lấy cái quyền gì đi ngăn cản họ đây?
Hai vai Phong Duật Minh lập tức rũ xuống, cả người chẳng còn tí sức lực nào.

Anh đến gần cửa sổ, tay trái tì lên mặt kính thủy tinh, tay phải ấn điện thoại.
“Lão Tiền.”
“Phong tổng, tôi vừa ra khỏi khu phố,.

Bộ phim vừa mới chiếu đây thôi, chắc tối đến nơi họ vẫn chưa ra tới.

Cậu yên tâm, không bị lỡ giờ đâu.”
Đầu dây bên kia vẫn lặng im không một tiếng động.
Lão Tiền hỏi dò: “Phong tổng?”
Phong Duật Minh nhắm mắt lại: “Chú quay xe về đi, không cần đón nữa.”
Cúp điện thoại đi, cánh tay anh rũ xuống, di động trượt khỏi tay, rơi xuống đất.
Mệt mỏi chưa từng xuất hiện bắt đầu len lỏi từ chân anh vào đến từng tế bào máu thịt, anh đang giẫm đôi chân này trên tòa nhà Lâm thị, anh dốc lòng dốc sức, dốc hết tất cả mọi thứ chỉ để giữ cho nơi đây không đổ sụp xuống.
Nhưng anh cố gắng suốt bao năm nay, rồi ý nghĩa là gì?
… Lâm Tranh sẽ làm gì đêm nay?
Không thể tiếp tục để bản thân nghĩ đến cảnh tượng đó nữa, nó quá khắc nghiệt với anh.
Cả người Phong Duật Minh cứ lơ lửng, anh lảo đảo lắc lư vào phòng ngủ.

Lúc đi ngang qua quầy rượu, những chai rượu đắt đỏ được xếp đầy trên giá đập vào mắt anh.

Thường thì anh rất ít uống rượu, trừ những buổi xã giao cần thiết thì anh không thích cảm giác mất đi sự khống chế men rượu tạo ra.

Nhưng bây giờ đây, anh cần đánh mất sự tỉnh táo của mình ngay lập tức.

Nếu không, đêm nay sẽ rất khó trôi qua.
Phong Duật Minh mở quầy rượu, chọn bừa một chai rồi tựa lưng vào giá sách ngồi bệt xuống, ngẩng đầu rót hết vào miệng.
Anh chợt nhớ đến người mẹ Phong Kiều, bà được xem là một họa sĩ khá nổi tiếng và việc bán những bức tranh đó có thể gắng gượng nuôi sống mẹ con hai người.

Từ khi Phong Duật Minh biết ghi nhớ thì bà đã bắt đầu say rượu, có thể bà muốn quên đi nỗi đau hoặc là để tìm kiếm linh cảm.

Thời thơ ấu của Phong Duật Minh là mỗi ngày tan học về lại phải lo không biết và có say bí tỉ trong nhà không, anh phải dùng sức của chín trâu hai hổ mới kéo bà lên giường được.
Phong Kiều quyến rũ và xinh đẹp, ấn tượng trong đầu anh luôn là những người đàn ông muốn lấy lòng anh để gần gũi với bà.
Nhưng Phong Kiều không chấp nhận bất kì ai, dù có là những lúc túng thiếu nhất, chỉ cần bà chịu ngỏ lời thì chắc chắn sẽ có người sẵn lòng giúp, nhưng bà thà nhốt mình trong nhà vẽ vài bức tranh, vét sạch mọi linh cảm, đẩy mình đến đường cũng cũng không chịu nhỏ nhẹ với một người nào.
Thái độ kiên quyến và kiêu ngạo đó không có nghĩa là Phong Kiều vô tình, mà ngược lại, từ cấp hai Phong Duật Minh đã nhận ra mẹ mình yêu một người.

Người đó khiến bà đau khổ nhưng cũng giúp bà xem nỗi đau đó như một loại hạnh phúc.
Sau này Phong Duật Minh gặp được người đó, cũng là người thay đổi cuộc đời anh.
Chủ tịch Lâm thị, Lâm Vân Kình.
Phong Duật Minh biết tự kiềm chế, chững chạc, tỉnh táo và đầy lý trí.

Dường như trái ngược hoàn toàn với người đã sinh ra anh.
Nhưng bây giờ anh mới phát hiện ra, đứng trước tình cảm, anh với bà lại giống nhau đến thế.
Cuộc sống của anh luôn nhạt nhẽo vô vị, một người mẹ chẳng biết làm gì ngoài vẽ tranh khiến nửa đời trước anh sống như một con quay không dám dừng lại dù chỉ trong giây lát.

Anh phải dùng bờ vai non nớt ấy để ngăn tất cả những ác ý mà người đời dành cho người phụ nữ xinh đẹp chưa chồng đã sinh con.

Từ khi còn rất nhỏ anh đã đặt mình vào vị trí người bảo vệ, anh là đàn ông con trai và anh phải chăm sóc mẹ mình.
Phong Duật Minh không còn nhớ rõ khoảnh khắc Lâm Tranh bắt đầu chuyển từ ánh mắt bước vào tim anh.

Trước khi gặp cậu, anh nghĩ tất cả mọi người trên đời đều phải sống lõi đời và mệt mỏi, nhưng Lâm Tranh hoàn toàn khác.

Cậu như hồ nước trong trông thấy đáy, một khi nhìn xuống thì không thể dời mắt đi.
Thời gian mấy năm, anh nhìn đứa trẻ ấy lớn lên từng chút một, như cây non thoải mái phát triển dần trong tim anh, xâm chiến cốt tủy và linh hồn, lôi kéo ham muốn và sự ích kỉ trong con người anh cho đến khi cơ thể này bị rễ cây quấn chặt.
Từ vài năm trước anh đã vội vã muốn biết dáng vẻ Lâm Tranh khi lớn lên, nhưng anh biết một khi Lâm Tranh trưởng thành cũng là lúc anh cũng sẽ mất đi cậu mãi mãi.

Anh biết sớm muộn gì ngày này cũng đến.

Bao năm nay, anh liên tục khuyên nhủ bản thân mình, không khuyên nổi thì dùng đến công việc làm tê liệt hệ thần kinh, để rồi thời gian qua đi sẽ đánh mất mọi ham muốn và suy nghĩ.
Nhưng khi ngày ấy thật sự tìm đến, anh vẫn không thể chấp nhận.
Ông trời rất thích trêu người, ai ngờ được ông lại khiến mẹ con anh phải đi trên cùng một con đường như thế.
Yêu nhưng không thể chạm đến, chỉ có thể giày vò mình nửa đời sau.

Chín giờ sáng, Lý Dược đến gõ phòng tổng giám đốc như thường lệ.

Vào giờ này mỗi ngày, anh và Phong Duật Minh thường mở một cuộc họp nhỏ để báo cáo tiến độ hôm qua cũng như công việc hôm nay.
Gõ rất lâu vẫn không nghe Phong Duật Minh gọi vào, Lý Dược thấy hơi khó hiểu.

Nếu Phong Duật Minh có việc gấp phải đi thì chắc chắn sẽ giao việc cho anh trước.

Hơn nữa, đó giờ Phong Duật Minh không có thói quen dậy trễ nên không thể ngủ vào giờ này.
Lý Dược gọi vào số Phong Duật Minh, cũng không có ai nhấc máy.

Anh cần phải xác nhận xem Phong Duật Minh có ở đây không rồi mới tìm tiếp được.

Phong Duật Minh thường không khóa trái cửa, trợ lý và Lý Dược có thể vào phòng làm việc của anh.
Lý Dược vào phòng, trông thấy tình trạng căn phòng lập tức giật mình: “Trời ạ…”
Sàn nhà rải rác đầy giấy tờ và văn phòng phẩm, giá bày hoa bên cửa kính cũng đổ ra sàn khiến bình hoa vỡ thành bảy tám mảnh khiến cả căn phòng trông giống hiện trường vụ cướp.
Lâm thị bị trộm à? Tên trộm nào ăn gan hùm mật báo lên trộm phòng tổng giám đốc thế?!
Lý Dược né qua đống đồ đầy đất để đi đến phòng ngủ, tới chỗ giá sách thì trông thấy Phong Duật Minh ngồi dưới sàn.

Anh vội chạy tới, bên cạnh Phong Duật Minh có mấy chai rượu rỗng còn anh đang khép hờ mắt lại, tựa vào giá sách không động đậy.

Lý Dược đẩy chai rượu ra, cố đỡ Phong Duật Minh dậy, thở hổn hển nói: “Sếp, chuyện gì xảy ra thế…”
Phong Duật Minh khoác vai Lý Dược đứng lên, cả người anh lảo đảo chợt ngã.

Lý Dược kéo anh vào phòng ngủ, sắp đến cửa thì Phong Duật Minh chợt nôn khan.

Lý Dược vội vàng nói: “Phong tổng, cố nhịn một lát, tôi đỡ anh vào nhà vệ sinh!”
Vừa đến gần bồn rửa mặt anh đã vịn lấy thành bồn nôn như điên, thiếu điều nôn ra hết mật xanh mật vàng.

Sau trận nôn quay cuồng không thấy trời đất, anh hứng nước súc miệng rồi lẳng lặng nhìn bản thân mình trong gương.
Lý Dược dè dặt hỏi: “Phong tổng, anh… Anh có ổn không?”
Hai mắt Phong Duật Minh đờ đẫn, anh cố chớp mắt nhìn Lý Dược trong gương, khàn giọng nói: “Cậu có biết…”
Chưa nói xong đã ngã sang một bên, đầu óc mơ màng, không còn đủ sức để nói cho hết một câu hoàn chỉnh.
——-Cậu có biết hâm mộ ai đó là cảm giác thế nào không?
Anh hâm mộ An Tĩnh Gia.
An Tĩnh Gia có thế quang mình chính đại yêu Lâm Tranh, được tất cả mọi người chúc phúc, tất cả mọi người cổ vũ.
Đó là ảo tưởng mà Phong Duật Minh mãi mãi không thể biến thành hiện thực.
— Hết chương 30 —.

Bình Luận (0)
Comment