Cám Ơn Anh, Khiến Em Yêu Bắc Kinh Mùa Đông Này!

Chương 24

Buổi chiều không lên lớp, Lâm Tiểu Niên đến phòng tự học giết thời gian.

Cô vừa đi vừa gửi tin nhắn cho Kiều Hoài Ninh: “Sao anh đột nhiên bị cảm thế? Còn yếu hơn cả em nữa!”.

“Anh chơi bóng rổ, bị nhiễm lạnh.” Anh nhanh chóng gửi tin trả lời cô, sau đó nhắn tiếp: “Gần đây em bận lắm à? Sao không thấy em lên mạng?”.

Cô ngẫm nghĩ, trả lời anh: “Vâng, em sắp thi rồi! Môn tin học, môn tiếng Anh… Em phải ôn rất nhiều bài.” Cô gõ chữ chậm, ngay cả dùng di động gửi tin nhắn cũng chậm, chỉ mấy chữ như vậy mà bấm trên suốt đường đi.

Vu Hữu Dư đứng ở cầu thang, từ xa trông thấy Lâm Tiểu Niên, cô đang đi về phía anh, anh cũng không chào cô.

Lâm Tiểu Niên cũng không chú ý đến anh, cứ cúi đầu đi, liền đâm sầm vào “bức tường người”.

Cô cúi đầu rất thành khẩn nói với “bức tường” câu “xin lỗi”, sau đó lại tiếp tục vừa đi vừa gửi tin nhắn.

Thế nhưng “bức tường” không chịu để yên, gọi: “Em ra ngoài mà quên không mang theo mắt hả?”.

Anh giận cô đầu óc cứ để đâu đâu, liền kéo cô lại, tiến hành giáo dục tư tưởng chính trị: “Em có biết ra đường đi như thế rất nguy hiểm không? Ngộ nhỡ bị đụng ngã, lăn từ cầu thang xuống, hậu quả thế nào, em có nghĩ đến không?”.

Lâm Tiểu Niên vẫn cúi đầu, khẽ phản bác lại: “Em phải là quả bóng đâu, làm sao có thể lăn được?!”.

“Này, đã sai rồi lại còn lẻo mép!” Anh khí thế bừng bừng, trông điệu bộ thì đúng là đang lên lớp người khác.

“Chẳng trách cả buổi sáng bị nháy mắt.” Cô thao thao tự nói.

“Em bị nháy mắt thì có liên quan gì đến anh?” Anh ngạc nhiên.

“Bị nháy mắt thì sẽ gặp chuyện không hay, bây giờ gặp anh…” Theo sự logic này sẽ trực tiếp suy ra một câu châm ngôn kinh điển của cô: Gặp Vu Hữu Dư chắc chắn không có gì tốt đẹp!

Nghe cô nói vậy, Vu công tử dở khóc dở cười: “Được, vì câu nói này của em, cũng phải để em xem xem thế nào là việc tốt!”.

Lâm Tiểu Niên bị Vu Hữu Dư kéo đến văn phòng hội sinh viên.

Tô Bắc Hải và Tiết Băng đều có mặt ở đó. Nhìn thấy cô, hai người đều cười.

Tiết Băng nói: “Cuối cùng bọn anh cũng thay em tìm được bằng chứng gột rửa nỗi oan khuất nhé!”.

“Oan khuất gì cơ?” Lâm Tiểu Niên thấy trong tay Tiết Băng cầm một cuốn tạp chí nhiếp ảnh, đột nhiên thấy hơi căng thẳng.

“Không biết ai đã để một nghìn năm trăm đồng trên giá sách, vừa may được các anh phát hiện.” Tô Bắc Hải bổ sung.

“Không phải là “vừa may”. Cậu và Vu Hữu Dư có lẽ đã phải tìm kiếm ở cả dưới thảm trải sàn nhà ấy chứ.” Tiết Băng cười.

Lâm Tiểu Niên hơi hoảng loạn, nhìn về phía Vu Hữu Dư: “Các anh… sáng nay kiểm tra đột xuất?”.

“Chẳng qua chỉ là mượn cớ, mục đích chính của bọn anh là muốn kiểm tra trong ký túc xá các em còn lưu lại chút manh mối nào không.” Vu Hữu Dư cười nói.

“Cái này cũng không nói lên được điều gì!” Lâm Tiểu Niên giải thích: “Cũng có thể do người khác đặt vào?”.

“Em có đặt tiền của mình vào giá sách của người khác không?” Vu Hữu Dư hỏi.

“Có thể là tiền cô ấy mới rút gần đây…” Giọng Lâm Tiểu Niên như không còn chút sức lực nào.

“Bọn anh đã kiểm tra tất cả biên bản ghi chép rút tiền của cô ấy trong thời gian gần đây.” Tô Bắc Hải rất nghiêm túc: “Phát hiện chỉ có khoản tiền này.”

“Điều này…Như vậy cũng không nói lên được điều gì, có thể là… là…”.

“Là cái gì?” Vu Hữu Dư nhìn cô: “Em đang kiếm cớ biện hộ cho cô ấy?”.

“Không có!” Cô dứt khoát phủ nhận.

“Bọn anh sẽ giao những chứng cứ này cho bên Đoàn trường và phòng bảo vệ, tất cả sẽ rõ như ban ngày thôi.” Tiết Băng cầm cuốn tạp chí nhiếp ảnh, bên trong có một nghìn năm trăm đồng, lắc qua lắc lại khiến Lâm Tiểu Niên hoa cả mắt.

“Không được đâu!” Cô vội ngăn Tiết Băng lại.

Tiết Băng hỏi: “Sao lại không được? Chỉ có vậy kẻ tác quái mới có thể bị trừng trị, trả lại sự trong sạch cho em.”

“Không được” Cô máy móc lặp lại câu nói đó.

“Đừng nói với anh là em sẽ lặng lẽ trả lại số tiền này cho Quan Lan. Anh không tin!” Vu Hữu Dư như đang suy nghĩ, quan sát biểu hiện của Lâm Tiểu Niên.

“Vì sao lại không thể?”

“Bởi vì căn bản em không lấy tiền của cô ấy!”.

“Sao anh biết?”

“Là anh dùng đầu ngón chân nghĩ!” Vu Hữu Dư hình như đang giận dữ. Còn Tô Bắc Hải và Tiết Băng đều im lặng, không nói gì.

Lâm Tiểu Niên như đứa trẻ làm sai chuyện gì, cúi đầu nói nhỏ: “Cảm ơn mọi người đã hết lòng giúp đỡ em, nhưng em không muốn làm sáng tỏ mọi chuyện.”

“Nếu vậy, rất nhiều người sẽ hiểu lầm em.” Tô Bắc Hải thành thực khuyên cô.

“Em không sợ bị hiểu lầm. Em tin rằng, trong sạch hay không tự mình biết là được, người nào không trong sạch tự bản thân họ biết.”

“Rút cuộc em muốn bảo vệ ai?” Ánh mắt Vu Hữu Dư sắc nhọn, hận không thể xuyên qua cô.

“Em không bảo vệ ai cả!” Cô như sắp phát khóc: “Việc này kết thúc ở đây được không? Xin mọi người đừng truy cứu nữa!”.

Tiết Băng nhìn cô bằng ánh mắt hiếu kỳ: “Lâm Tiểu Niên, em dám chống lại Vu Hữu Dư, có thể thấy em không phải là kẻ nhát gan, sợ chuyện rắc rối.”

“Ai nói em không nhát gan, không sợ chuyện rắc rối chứ?” Ánh mắt Lâm Tiểu Niên yếu đuối.

Lâm Tiểu Niên xem như chưa hề có chuyện gì xảy ra, trở về ký túc, lại lén đặt cuốn tạp chí nhiếp ảnh trở về vị trí cũ.

Cô cho rằng không có ai phát hiện ra. Nhưng phía sau lưng cô, một ánh mắt u buồn thoáng qua.

Thi xong môn tin học và tiếng anh cấp bốn, tiếp đến là kỳ thi cuối kỳ, sau đó kỳ nghỉ hè cũng sắp đến.

Lần này, Lâm Tiểu Niên không hỏi Kiều Hoài Ninh mà tự đặt vé xe về nhà.

Lúc sắp khởi hành cô gọi điện cho Kiều Hoài Ninh hỏi: “Anh bị cảm vẫn chưa khỏi à? Anh chú ý uống nhiều nước và tập thể dục đều đặn nhé.”

Trong điện thoại, Kiều Hoài Ninh chỉ cười: “Đây rõ ràng là lời mà ngày trước anh hay nói với em mà? Em lại ăn cắp bản quyền của anh rồi.”

Nhưng Lâm Tiểu Niên không cười nổi, vì cô nghe thấy ở bên phía anh, giọng Âu Dương Phi dịu dàng nói: “Hoài Ninh, mau lại ăn dưa hấu!”.

Lúc đầu, Tô Bắc Hải muốn đến tiễn cô, nhưng cô không cho: “Tô sư huynh, anh nhất định không được đến tiễn em. Nếu không, sau này em và Tam Nguyệt khó có thể nói chuyện với nhau.”

“Có liên quan gì tới Tam Nguyệt đâu? Bọn anh chia tay rồi.”

“Chính vì bọn anh đã chia tay, em sợ Tam Nguyệt cho rằng em phá đám.”

Nhà ga tấp nập người, thời tiết nóng ran thế này, Lâm Tiểu Niên hối hận vì đã mặc quá nhiều áo. Cô cởi chiếc áo thun ra, buộc ngang eo, sau đó lấy trong túi tờ khăn giấy lau mồ hôi.

Khi bắt đầu soát vé lên tàu, cô mua một gói mỳ ở phòng chờ nhà ga để mang lên xe làm bữa ăn tối, sau đó hòa cùng dòng người vào sân ga.

“Này, Tiểu Niên Hồ!” Trong sân ga vang lên một giọng nói khiến cô giật mình.

Vừa quay người lại, Vu Hữu Dư đã đứng phía sau cô.

“Vu sư huynh, anh đến tiễn người à?” Cô còn nhớ trong kỳ nghỉ đông về nhà, anh đã tiễn cô. Anh có xe, lại giao thiệp bạn bè rộng, trong kỳ nghỉ đến nhà ga tiễn người có lẽ là chuyện bình thường.

Vu Hữu Dư lắc đầu: “Là anh muốn đi du lịch.”

“Đi đâu?” Liệu có cùng địa điểm với cô không?

Anh chỉ vào chiếc tàu hỏa phía sau lưng, nói: “Cũng giống như em, đi tới trạm cuối cùng của chuyến tàu này.”

Lâm Tiểu Niên nhiệt tình nhắc nhở anh: “Bây giờ thời tiết rất nóng, mọi người đi du lịch đều tới những nơi mát mẻ như hồ Thiên Trì, núi Trường Bạch, cung Bố Đạt La… Phương Nam nóng chết người, cũng chẳng có nơi nào để đi chơi cả.”

“Em lại lảm nhảm nữa rồi. Tàu sắp chạy rồi kìa. Tới lúc đó, muốn đi cũng chẳng được.” Anh không nghĩ cô lại lý luận làm khó anh như vậy, liền bước qua cô, tự lên tàu.

Hai người vốn không cùng một toa. Chỗ mà một người luôn yêu thích sự thoải mái như Vu công tử ngồi phải là khoang giường nằm êm ái, thế nhưng anh lại đến chỗ người ngồi đối diện với Lâm Tiểu Niên đổi lấy ghế cứng.

Anh ngồi cạnh cô cười nói: “Tiếp theo, có phải em nên làm tròn phận sự của chủ nhà, giới thiệu cho anh xem thành phố Cáp Nhĩ Tân có những món ngon gì, những nơi vui chơi nào chứ nhỉ?”.

Nhìn vẻ khiêm tốn và thành thực của anh, Lâm Tiểu Niên đoàn không ra liệu có phải anh đang đùa hay không, thế là cô trịnh trọng hỏi: “Có thật anh đi du lịch không vậy?”.

Nói đến thành phố Cáp Nhĩ Tân, Lâm Tiểu Niên bắt đầu thao thao bất tuyệt, kể cho anh nghe một lượt về lịch sử trên dưới năm nghìn năm của thành phố nơi cô ở.

Khi kể xong, quay đầu lại mới phát hiện Vu Hữu Dư tựa vào ghế ngủ từ lúc nào không biết.

Trên tàu, Vu Hữu Dư vẫn chưa thực sự ngủ say, anh hé mắt, phát hiện không thấy Lâm Tiểu Niên đâu nữa.

Đột nhiên, trong khoảnh khắc, trong lòng anh như bị một vật gì đó chặn lại, giống như hồi bé, lúc anh bị mất đi món đồ chơi yêu thích, đau lòng tới muốn khóc nhưng không khóc nổi.

Biết rõ là cô chỉ đi một lát, mặt anh vẫn nhăn nhó, sầu não. Anh cũng không nhớ nổi, đã bao lâu rồi mình không có cảm giác như thế này. Anh vốn cho rằng mình là một nam tử hán vững vàng, không thèm làm nũng, không giận dỗi, không nóng nảy. Nhưng giờ đây, anh lại có cảm giác mình đang trở về những cảm xúc tuổi thiếu niên.

Lâm Tiểu Niên bê một bát mỳ ăn liền từ một toa tàu khác, chầm chậm đi tới, vừa đi, vừa cẩn thận tránh người bên cạnh.

Tàu hơi lắc một chút, Lâm Tiểu Niên đứng không vững, bát mỳ trong tay suýt nữa thì đổ. Cô vẫn chưa hoàn hồn, nhăm mặt lẩm bẩm gì đó, chầm chậm đi về chỗ ngồi.

Nhìn Lâm Tiểu Niên như vậy, Vu Hữu Dư cười hài lòng, cảm thấy toàn thân mình tràn đầy sức sống. Anh từ ghế đứng dậy, đưa tay ra đỡ lấy bát mỳ, nói: “Không ngờ người bạn ở thành phố Cáp Nhĩ Tân lại hiếu khách như vậy, lại còn mời ăn cả bữa tối nữa! Haizz, mặc dù chỉ là một bát mỳ!”.

“Hiếu khách?” Lâm Tiểu Niên ngạc nhiên: “Đây là bữa tối của em.” Cô giữ khư khư bát mỳ giống như gà mẹ đang ra sức bảo vệ gà con.

Vu Hữu Dư tỏ ra bị tổn thương: “Em có thể ăn một mình và để anh ngồi nhìn sao?”.
Bình Luận (0)
Comment