Khi ấy, nếu cô biết được tất cả những
điều này, cô sẽ không động lòng trước một người con trai khác.
Khi ấy, nếu cô biết rằng đợi chờ là thử
thách, cô nhất định sẽ kiên trì đến cùng.
Khi ấy, nếu cô biết răng đau khổ chính
là sự rèn luyện, cô nhất định sẽ chịu đựng nó.
Khi ấy, cô đã tuyệt vọng nên mới sà vào
vòng tay ấm áp của một người con trai khác.
Khi ấy, bất luận có làm thế nào cũng
không thể quay lại được nữa…
Việc
đóng cửa trường học là việc của tháng Sáu, nhưng bệnh SARS vẫn chưa hoàn toàn
bị tiêu diệt, các địa điểm cong cộng dường như không một bóng người. Vu Hữu Dư
đưa Lâm Tiểu Niên đi dạo thành phố Bắc Kinh, hai người bắt đầu đi từ Hoàng
Thành ra vùng ngoại ô. Lâm Tiểu Niên lần đầu tiên được hiểu một cách khái quát
về thành cổ Bắc Kinh. Thành phố này cũng trở lên có ý nghĩa với một người không
phải là Kiều Hoài Ninh.
Tháng
Bảy, Vu Hữu Dư nhận được giấy thông báo nhập học lớp nghiên cứu sinh của trường
đại học Quảng Châu.
Nếu
tương lai không xảy ra chuyện gì, họ sẽ cùng nhau đi như thế, cũng có thể coi
là mãn nguyện rồi.
Nghỉ
hè, Lâm Tiểu Niên không về thành phố Cáp Nhĩ Tân, mà cô xin phép bố mẹ, cùng
một nhóm bạn học đi núi Thường Bạch. Đương nhiên, Vu Hữu Dư cũng có mặt trong
đó.
Mọi
người trèo đèo lội suối, vừa đi vừa chơi, họ đều cảm thấy rất vui, sớm quên căn
bệnh SARS, vừa đưa nó lên chín tầng mây.
Hôm đó,
vốn định đi Thiên Trì, nhưng Lâm Tiểu Niên nhận được một cuộc điện thoại bất
ngờ. Cô rất bất ngờ khi Âu Dương Phi gọi điện cho cô, ở đầu dây bên kia, giọng
Âu Dương Phi có vẻ giận dữ, nhưng rất buồn bã: “Hoài Ninh bệnh rồi, em mau đến
thăm anh ấy đi!”
“Chị là
bạn gái của anh Hoài Ninh, anh ấy ốm chị nên chăm sóc cho anh ấy. Tại sao em
phải đi thăm?” Lâm Tiểu Niên trả lời một cách lạnh nhạt: “Thật sự xin lỗi, em
đang ở núi Trường Bạch, bây giờ chưa về ngay được.”
Âu
Dương Phi không nói thêm gì nữa, tắt điện thoại luôn. Lâm Tiểu Niên đắn đo suy
nghĩ, hình như có chuyện gì đó bất thường.
Vu Hữu
Dư ở ngoài cửa gọi cô: “Rùa con chậm chạp đi thôi. Mọi người đang đợi em đấy!”.
Cô cầm
ba lô đưa cho Vu Hữu Dư: “Còn gọi em là rùa con chậm chạp lần nữa, em sẽ giận
anh đấy Hảo Đa Ngư!” Lúc đó, đang thịnh hành một món ăn vặt có tên là “Hảo Đa
Ngư”, Vu công tử đã từng mua qua cho cô ăn, cô trêu anh “Rõ ràng là họ Vu, lại
còn gọi là Hữu Dư, rất giống cái tên “Hảo Đa Ngư”.”
“Còn
gọi là “Hảo Đa Ngư nữa là anh hôn đấy!”. Lời đe dọa ấy có vẻ hiệu quả, làm cho
Lâm Tiểu Niên im lặng, lặng lẽ đi theo anh đến Thiên Trì.
Giữa
đường, tim Lâm Tiểu Niên đập nhanh một cách bất thường, đuôi mắt giật giật như
sắp có chuyện xảy ra. Lúc mọi người dừng nghỉ ngơi, cô gọi điện cho Hoài Ninh,
muốn hỏi xem tình hình anh ấy thế nào rồi? Nhưng chỉ nghe thấy tiếng chuông
điện thoại reo, không thấy anh nhấc máy.
Đến
buổi chiều, Kiều Hoài Ninh gọi điện lại cho cô: “Niên Niên, em tìm anh à?”.
Giọng nói này không giống giọng người bị bệnh mà?
“Không
có gì.” Cô mím môi, tiếp tục nói: “Em đang ở núi Trường Bạch, lúc về sẽ mua
mang cho anh ít đồ nhé?”
Anh
cười và nói: “Không cần đâu.” Như vậy chắc không còn gì để nói nữa rồi.
“Vậy…em
tắt máy nhé.”
“Ừ!”
Đến hôm nay, tình cảm hai mươi năm chỉ còn đọng lại một chữ ừ.
Cô nghi
ngờ, tại sao ban đầu mình lại thích Kiều Hoài Ninh? Lẽ nào vì anh là thanh mai
trúc mã của cô?
Nghĩ đi
nghĩ lại chỉ cảm thấy rất hỗn loạn, giống như nước tương đặc dính. Xem ra, Vu
công tử gọi cô là Tiểu Niên Hồ [1] cũng không sai.
[1] Niên hồ: có nghĩa
là dính như keo – ND
Ở đầu
dây bên kía. Kiều Hoài Ninh ra rất nhiều mồ hôi, mùa hè ở Bắc Kinh thật nóng.
Thật ra
anh có rất nhiều chuyện muốn nói với cô, nhưng một câu cũng không nói thành
lời.
Anh tựa
mình vào chiếc ghế sofa, từ từ ngửa đầu về đằng sau hít một hơi, khẽ nhắm mắt
lại, cảm thấy rất mệt mỏi.
Âu
Dương Phi bước vào căn phòng vừa mới thuê, nói với Kiều Hoài Ninh:
“Lát
nữa, người của quỹ hội sẽ qua đây, bây giờ anh vẫn chưa thể nghỉ ngơi được
rồi.”
Từ núi
Trường Bạch về, Lâm Tiểu Niên về nhà vài ngày, sau đó lại vội vàng lên trường,
chuẩn bị cho cuộc thi Tiếng Anh cấp sáu.
Vu Hữu
Dư cả ngày nhàn rỗi, ở lại phòng tự học với cô, thi thoảng mua ít đồ ăn vặt,
lai rai với chai nước trà, nói những lời âu yếm ngọt ngào cho cô nghe, dù thế
nào cũng được coi là rất thoải mái.
Vu công
tử nói: “Nghỉ hè anh đã hi sinh như thế này vì em rồi, nghỉ đông em phải bù lại
cho anh nhé.”
Lâm
Tiểu Niên không hiểu ý của anh hỏi lại: “Bù lại như thế nào?”.
“Đồ
ngốc, nghỉ đông năm nay em ở Bắc Kinh cùng anh nhé!”.
“Năm
nay ở Bắc Kinh à? Bố mẹ em sẽ cho em một trận mất!” Cô lắc đầu nguây nguẩy.
Một nhu
cầu nhỏ nhoi thôi mà cũng không đáp ứng được à?” Anh tỏ ra vẻ đáng thương.
Thấy
những ngày qua anh rất vất vả rồi, cô cũng không đành nói: “Hay là để em hỏi bố
mẹ xem có thể về muộn vài ngày không?”.
“Hỏi
đi, hỏi đi, bố mẹ thời nay rất thoải mải mà, sẽ không có gì bất hợp lý cả!” Anh
đưa điện thoại cho cô, giục cô gọi.
Cô
trừng mắt lên nhìn anh một cái: “Anh làm sao thế? Nghỉ hè vẫn chưa hết, bây giờ
đã bàn chuyện nghỉ đông?”.
Anh
ngượng ngùng, tiếc nuối nói: “Hết kì nghỉ này phải nhớ gọi đấy nhé.”
Kết
thúc kì nghỉ hè, lại bắt đầu kì học mới, Vu Hữu Dư đã chuyển đến học tại trường
đại học Quảng Châu.
Kiều
Hoài Ninh đã thi đỗ, tiếp tục học tiến sĩ tại trường đại học quản lý Bắc Kinh.
Âu Dương Phi cũng là nghiên cứu sinh ở trường đại học Bắc Kinh.
Quan
Lan chuyển ra ngoài, sống ở một phòng trong một căn hộ bình dân, phòng của cô
có tám người. Ở phòng cũ trong kí túc xá có người mới chuyển đến, nhưng mọi
người đều đã rất quen, đó là Nguyễn Tình Không. Bình thường mười lần thì tám
chín lần cô ấy không về phòng, cô ấy ở ngoài cùng với Tiết sư huynh từ lâu rồi.
Dường
như mọi thứ đã thay đổi, nhưng có vẻ không có gì thay đổi.
Vu công
tử sợ mình ở cách xa trường, không thể chăm sóc cho Lâm Tiểu Niên được nên đưa
ra ý kiến: “Hay là chúng ta cùng thuê một phòng sống cùng nhé? Ở bên ngoài
không có người quản lý, muốn ngủ lúc nào thì ngủ, muốn dậy lúc nào thì dậy, có
thể lên mạng chơi trò chơi thâu đêm suốt sáng, không bị hạn chế.”
Ý kiến
này có phải là cám dỗ không, nhưng lần đầu tiên một Lâm Tiểu Niên hỏi rất sâu
xa: “Chúng ta? Em và anh?”
Vu công
tử gật đầu từ tốn, dường như chỉ đợi một câu nói của cô là lập tức hành động
như bình thường.
Lâm
Tiểu Niên suy nghĩ một lúc, cô kiên quyết nói: “Không được!”.
Vu công
tử lộ rõ sự thất vọng, nhưng vẫn tin tưởng: “Chúng ta sống cùng nhau không còn
là chuyện sớm muộn nữa mà.”
“Muộn
vẫn còn hơn sớm!” Lâm Tiểu Niên tính không rõ ràng, nhưng cũng có suy nghĩ
riêng của bản thân: “Ngộ nhỡ sau này anh không lấy em, không phải anh lợi hơn
hay sao?”.
“Lâm
Tiểu Niên, em dám không lấy anh? Lòng dũng cảm cũng lớn đấy, xem anh trị em thế
nào.” Vu Hữu Dư đuổi theo cô, hôn tới tấp, một lúc sau mới dừng lại. Vu công tử
ôm cô và nói: “Để em một mình ở đại học Chiết Giang, anh không yên tâm. Hay là
hôm nào đó chúng ta làm giấy đăng ký kết hôn nhé?”.
Cô suýt
phì cười: “Chúng ta mới bao nhiêu tuổi? Nghe buồn cười quá.”
Vu Hữu
Dư nghiêm giọng: “Anh rất nghiêm túc đó!”.
Cô biết
anh nói nghiêm túc, nhưng cảm thấy rất mơ hồ, có cái gì xảy ra quá nhanh, quá
vội vàng, cô thực sự chỉ muốn nằm gọn trong lồng ngực ấm áp của anh, cùng nhau
đi đến nơi cùng trời cuối đất.
Nhưng
cuộc đời không yên ả trôi, phẳng lặng trôi đi, cô không dám hứa trước với anh
điều gì.
Cô muốn
được nằm gọn trong lòng anh, dùng bàn tay nhỏ nhắn của mình vẽ lên trên bộ ngực
rắn chắc của anh, vẽ đi vẽ lại ba chữ.
Vu Hữu
Dư mãn nguyện và cười, đưa đôi môi nóng bỏng về phiá tai cô và nói: “Anh cũng
yêu em!”.
Một
tình yêu rất trần tục nhưng thật đơn giản.
Học kì
mới bắt đầu, Đoàn Thanh niên trường Chiết Giang yêu cầu hội sinh viên tổ chức
hoạt động hiến tủy. Lâm Tiểu Niên trong lúc lập kế hoạch cho chương trình đã
hỏi Chu Hiểu Úy: “Hiến tủy có tác dụng gì?”.
Chu
Hiểu Uy đưa tờ tuyên truyền cho cô xem: “Hiến tủy sẽ cứu sống những người mắc
bệnh máu trắng.”
Tờ
tuyên truyền này là do Hội chữ thập đỏ liên kiết hợp tác với hội sinh viên
trường Bắc Kinh, trên tờ tuyên truyền có một bức ảnh, Lâm Tiểu Niên vô tình
nhìn thấy, đột nhiên mắt mờ đi.