Đột
nhiên, bụng Lâm Tiểu Niên reo ùng ục không dứt.
Vu Hữu
Dư liền dẫn cô đến một nhà hàng, gọi đầy một bàn đồ ăn. Anh không ăn, chỉ ngồi
gắp thức ăn cho Lâm Tiểu Niên, vừa gắp vừa trêu cô: “Không biết em họ hàng với
loài gì nữa, nhiều như thế mà vẫn có thể ăn được.”
Cô trợn
mắt nhìn anh, bĩu môi nói: “Liệu có thể gói mang về được không, để sáng mai ăn
tiếp bữa nữa?”.
Vu công
tử cười không nói gì, đợi cô ăn xong, anh nói nhỏ mấy câu với nhân viên phục
vụ, vậy là nhân viên phục vụ liền cầm theo mấy hộp đồ ăn đã được bọc cẩn thận
theo ra đến tận cổng nhà hàng đưa cho họ.
“Đây là
gì vậy?” Cô hỏi
“Là
thức ăn cho lợn.”
Trên
đường đưa Lâm Tiểu Niên về, Vu Hữu Dư hỏi cô gần đây đang bận việc gì, vì sao
mấy lần anh gọi đến đều không nghe máy. Lâm Tiểu Niên kể với anh chuyện cô bị
mất điện thoại. Đó là món quà Kiều Hoài Ninh tặng cô. Đánh mất nó khiến cô đau
lòng, vẻ mặt rầu rĩ, thậm chí tiếc muốn khóc.
“Chẳng
qua chỉ là một chiếc điện thoại di động thôi sao? Mất thì thôi!” Vu Hữu Dư
không sao hiểu nổi.
“Một
chiếc điện thoại? Anh thì biết gì chứ?!” Đó là chiếc điện thoại Kiều Hoài Ninh
đã dùng tiền nhuận bút kiếm được từ công việc phiên dịch tiếng nước ngoài trong
thời gian anh bị bệnh mua tặng cô.
Vu Hữu
Dư dường như có tâm sự, liếc nhìn cô: “Cái gì anh cũng không biết.” Anh đợi cô
cả một ngày, không phải để nhìn thấy bộ dạng tức giận của cô, càng không phải
đợi cô về để cãi nhau với anh. Nhưng khi nghe cô nói như vậy, anh không kiềm
chế được cơn giận dữ: “Anh chỉ biết là em là bạn gái của anh. Em ra ngoài đi
dạo cả ngày, để anh mất công chờ đợi cả ngày, khi quay về, đến một lời giải
thích em cũng không có.”
Lâm
Tiểu Niên cố chấp: “Em không hề bắt anh đến trường Chiết Giang đợi em, đấy là
anh tự đến đấy chứ.”
“Thật
không thể hiểu nổi?” Vu Hữu Dư đứng gần Lâm Tiểu Niên, trong mắt anh ánh lên vẻ
hung hãn mà Lâm Tiểu Niên chưa từng nhìn thấy bao giờ.
“Sao em
không nói anh tự mình rước việc vào người?”Lời nói chưa dứt, anh bỗng giơ tay
đẩy cô ra.
Lâm
Tiểu Niên không ngờ anh sẽ hành động như vậy, vô cùng kinh ngạc, muốn tránh
nhưng không kịp, đột ngột bị ngã xuống đất, mông đau ê ẩm.
Ngay
khi Lâm Tiểu Niên ngã xuống đất, Vu Hữu Dư như bừng tỉnh, khi đó mới ý thức
được rằng anh đã đưa tay đẩy cô xuống.
Anh
hoảng loạn, vò đầu bứt tai, hết sức kinh ngạc trước hành động của mình. Ngay
lập tức, anh cẩn thận đưa tay ra muốn đỡ cô dậy.
Nhưng
Lâm Tiểu Niên không cho anh cơ hội ấy. Cô ấm ức, cô giận dữ, bất chấp tất cả
đẩy tay anh ra, cố gắng tự bò dậy, nước mắt lã chã tuôn rơi.
Thấy cô
khóc dữ như vậy, Vu Hữu Dư càng ngày càng hoảng, vội vã xin lỗi: “Niên Niên,
anh xin lỗi, vừa rồi anh không cố ý.”
Lâm
Tiểu Niên không thèm để ý đến anh, quay đầu, tiếp tục lau nước mắt, dường như
việc cô đau lòng không liên quan gì đến anh cả.
Vu Hữu
Dư thực sự không biết phải làm như thế nào, hai tay ôm chặt cô vào lòng, nói:
“Đừng khóc nữa em, nhìn em khóc thế này anh cũng muốn khóc theo.”
Lâm
Tiểu Niên đấm vào ngực anh: “Ai cho anh ức hiếp em?”.
Cô đã
chịu nói chuyện rồi. Cuối cùng anh cũng yên tâm hơn một chút: “Không thì anh để
em đẩy ngã anh một lần nhé? Chỉ cần em không khóc nữa, có được không?”.
Lâm
Tiểu Niên bị anh chọc liền bật cười, mặc dù đôi mắt vẫn còn đang ngấn nước.
Vu Hữu
Dư đưa Lâm Tiểu Niên về ký túc xá. Trên đường, anh có ý làm lành với cô: “Gần
đây em học mệt lắm phải không? Sắc mặt em không được tốt lắm. Hay là cuối tuần
này chúng ta đến hồ Mật Vân câu cá, em thấy thế nào?”.
Lâm
Tiểu Niên nghĩ lại suốt mấy ngày vừa qua, cô thường đến thăm Kiều Hoài Ninh,
quả thực đã không quan tâm đến Vu Hữu Dư, trong lòng không tránh khỏi xấu hổ.
Vu công tử đã đề nghị đưa cô đi câu cá, cô cũng không tiện từ chối, liền duyên
dáng gật đầu.
Tâm
trạng Vu Hữu Dư phấn chấn hẳn lên giống như đứa trẻ nhận được kẹo. Anh cầm tay
Lâm Tiểu Niên đung đưa; ‘Quyết định như vậy nhé! Ngày mai anh sẽ đi tìm anh năm
mượn đồ đi câu.”
Hôm đó
trời đẹp, gió nhẹ.
Từ rất
sớm, Vu Hữu Dư tới phố đồ điện tử mua một chiếc điện thoại di động mới nhất.
Khi chọn số anh thấy thật đáng tiếc, số “521” trước kia Lâm Tiểu Niên vẫn dùng
không lấy lại được, chỉ có thể đợi đến khi nào có cơ hội sẽ xin cấp lại.
Cốp xe
ô tô đã xếp đầy đủ đồ câu cá chuyên dụng. Anh nghĩ Lâm Tiểu Niên có lẽ sẽ thích
câu cá, hai người sẽ ngồi bên nhau vui vẻ trò chuyện về cuộc sống của anh sau
khi đến đại học Quảng Châu. Nếu có thể, anh muốn cô cũng thi vào đại học Quảng
Châu, tiếp tục là đàn em khóa dưới của anh. Anh sẽ ở lại đại học Quảng Châu học
nốt học vị tiến sĩ.
Trên
đường từ phố điện từ trở về, xe bị tắc trên đường vành đai ba. Vu Hữu Dư mở dàn
máy nghe nhạc, trong đó có đĩa CD anh năm mới mua, nhưng là một bài hát cổ: “Đã
từng có tuổi trẻ thích theo đuổi mộng đẹp, một lòng chỉ muốn bay lên phía
trước, bao lần vượt qua trăm núi ngàn sông, trên đường đi không thể quay trở
lại…”.
Giai
điệu buồn kết hợp với giọng hát trầm khiến anh thấy man mác buồn.
Vu Hữu
Dư không thích những giai điệu như thế liền tiện tay tắt đi.
Trong
lòng anh lo lắng, sợ Tiểu Niên phải đợi lâu. Nhưng tình hình đường sá thế này,
muốn nhanh cũng không nhanh nổi, đành phải kiên nhẫn nhích dần từng chút trong
dòng xe cuồn cuộn như triều dâng.
Lâm
Tiểu Niên đã xếp xong đồ đạc, đợi Vu công tử đến là xuất phát.
Cát
Ngôn và Thẩm Tam Nguyệt đều tới sân vận động Thủ Đô xem cuộc thi điền kinh cự
ly ngắn. Nếu không phải đã hẹn đi câu cá trước với Vu Hữu Dư, Lâm Tiểu Niên
cũng muốn đi xem cùng họ.
Lâm
Tiểu Niên ngồi trong ký túc xá vừa lên mạng vừa đợi Vu Hữu Dư. Trên QQ, Cô thấy
Niên Cao đang online, cô liền gửi một đoạn video mời Niên Cao vào xem.
Rất
nhanh, cô nhận được trả lời từ chối của Kiều Hoài Ninh. Cô không nản lòng, lại
gửi tiếp, anh lại từ chối.
Lâm
Tiểu Niên cảm thấy kỳ lạ, đánh một chuỗi chấm hỏi rồi gửi đi.
Sau đó
khá lâu, phía bên kia trả lời cô: “Chị là Âu Dương Phi, chị lên QQ giúp Kiều
Hoài Ninh nộp bài tập.”
Lâm
Tiểu Niên đột nhiên có dự cảm không hay: “Kiều Hoài Ninh ở đâu? Sao anh ấy
không tự nộp bài tập của mình?”.
Âu
Dương Phi dường như suy nghĩ rất lâu rồi mới nói tiếp: “Anh ấy đang ở bệnh
viện. Gần đây tình hình sức khỏe của anh ấy rất xấu, bác sĩ nói e rằng không
qua nổi mùa thu năm nay. Hôm nay, nếu em có thời gian thì đến thăm anh ấy nhé.
Nhớ mang theo chai hồng trà lạnh nữa, trong cơn sốt thấy anh ấy nhắc đến. Trong
lòng anh ấy luôn muốn gặp em. Em mới chính là động lực để anh ấy sống tiếp.”
Lâm Tiểu
Niên nghe được tin này, cảm thấy lồng ngực đau nhói lên từng hồi.
Cô vội
vã bắt xe bus đến bệnh viện số 3 của đại học Bắc Kinh, nơi Kiều Hoài Ninh đang
nằm.
Trong
thời khắc này, cho dù anh ấy không muốn cho cô ở bên cạnh. Cô cũng vẫn muốn
đứng ở nơi gần anh nhất, cùng anh hít thở, cùng anh chung một vận mệnh.
Không
vì điều gì khác, chỉ vì cô đã từng yêu anh, hoặc vẫn đang yêu anh.