Không
cần đợi Lâm Tiểu Niên đi thăm anh, Vu Hữu Dư đã tự xuất hiện.
Hôm đó,
Lâm Tiểu Niên vừa học xong môn thể dục, ôm quả bóng rổ lại trả tổ thể dục, vừa
hay gặp Nguyễn Tình Không, cô gọi to: “Nguyễn sư tỷ!”.
Tiết
Băng đột nhiên từ phía sau Nguyễn Tình Không thò đầu ra, cười với Lâm Tiểu
Niên: “Không quen vị sư huynh này sao?”.
Lâm
Tiểu Niên vội vàng bước lên trước: “Quen, sao có thể không quen được chứ?”.
Tiết
Băng cầm quả bóng trên tay Lâm Tiểu Niên trả lại cho sư đệ ở tổ thể dục, sau đó
chỉ vào người đứng sau họ không xa và nói: “Người này, em cũng càng quen nhỉ?”.
Lâm
Tiểu Niên ngạc nhiên nhìn theo “người này” trong câu nói của Tiết Băng, do đó
nhìn thấy khuôn mặt “đầy màu sắc” của Vu Hữu Dư, trong lòng thầm nói người này
biến thành tro bụi cũng quen.
Lần đầu
tiên Lâm Tiểu Niên nhìn thấy Vu Hữu Dư với bộ dạng như thế; liền chu miệng lên
nói: “Mặt sưng lên thế này mà vẫn còn vênh vang ra ngoài.”
Vu Hữu
Dư giương hàng lông mày thách thức: “Luật nào quy định mặt sưng không được ra
ngoài?”.
Lâm
Tiểu Niên nhìn sang Nguyễn Tình Không và Tiết Băng hỏi: “Hôm nay là ngày gì
vậy? Sao mọi người tự tập hết ở trường Chiết Giang vậy?”.
“Không
phải là ngày gì cả. Hữu Dư nói muốn ăn thịt heo chua ngọt của Xuyên Lạc Viên.”
Tiết Băng nói xong, nháy mắt đầy ẩn ý với Vu Hữu Dư.
Vu Hữu
Dư đút tay vào túi quần bò sau mông, giọng buồn buồn nói: “Rõ ràng là cậu muốn
đến đây ăn.”
Nhìn
hai người con trai đùn đẩy lẫn nhau, Lâm Tiểu Niên và Nguyễn Tình Không đều bật
cười.
Lâm
Tiểu Niên sợ nhiều cá, nhiều thịt, nhiều dầu mỡ, không tốt cho vết thương của
Vu Hữu Dư, liền gọi một ít rau xanh đặt vào đĩa của anh.
Vu Hữu
Dư lặng lẽ ăn rau trong đĩa của mình, như một lẽ rất tự nhiên. Lúc này trái tim
Lâm Tiểu Niên trống rỗng bỗng chốc được lấp đầy.
Vừa lúc
phục vụ bàn bưng lên một phần canh trứng hạt sen, rất thích hợp cho người bị
thương ở mặt như Vu Hữu Dư, không ngờ cô vừa định dùng muôi múc cho Vu Hữu Dư,
nhưng bị Tiết Băng cướp mất: “Cái này dành cho Tình Không ăn, không ai được
tranh ăn.”
Lâm
Tiểu Niên nhìn Tiết Băng dùng muôi dịu dàng múc từng muôi canh trứng hạt sen
cho Nguyễn Tình Không, trong lòng cảm thấy rất cảm động, khóe miệng có chút
ghen tỵ bất thường.
Vu Hữu
Dư gọi người phục vụ tới, gọi hai bát canh cho Lâm Tiểu Niên.
Nguyễn
Tình Không mỉa mai nói: “Vẫn là Vu sư huynh hào phóng, đến canh trứng hạt sen
cũng gọi hai bát, có phải định ăn một bát, đổ đi một bát không?”.
Tâm
trạng Vu Hữu Dư dường như không tốt: “Tiểu sư muội, cái này em không cần quan
tâm”.
Bát
canh trứng hạt sen màu vàng nhạt đang bốc hơi nghi ngút được bưng lên, Vu Hữu
Dư ra hiệu cho người phục vụ đặt trước mặt Lâm Tiểu Niên.
Lâm
Tiểu Niên vốn muốn để anh ăn, bản thân cô không thích ăn, liền đẩy về phía Vu
Hữu Dư: “Hay là anh ăn đi…”. Câu nói vẫn chưa nói hết, Vu Hữu Dư đã gọi người
phục vụ đến, lạnh lùng nói: “Đổ hai bát này đi.”
Người
phục vụ chưa từng gặp phải tình huống này, bất ngờ đến ngây người.
Tiết
Băng vội vàng nói đầy thiện ý: “Sao lãng phí vậy, bê lại đây, bọn mình nhận
hết.”
Vu Hữu
Dư bỏ đũa cạch một tiếng, cương quyết nói: “Đổ đi!”.
Nguyễn
Tình Không như sắp khóc nói với Tiết Băng: “Biết người nhiều tiền là thế nào
rồi chứ? Hai bát canh trứng hạt sen đổ hết đi cũng không cho người bên cạnh
ăn.”
Tiết
Băng vội vàng an ủi người yêu mình: “Em muốn ăn, anh sẽ gọi cho em. Mặc kệ bọn
họ đều có vấn đề cả, em không nhận ra sao?”.
Nguyễn
Tình Không không nói gì, đồng tình nhìn Vu Hữu Dư và Lâm Tiểu Niên rồi nói:
“Cơm cũng đã ăn xong rồi, tiếp theo đôi nào theo đôi ấy đi!”.
Đợi lúc
Vu Hữu Dư và Lâm Tiểu Niên đi xa, Tiết Băng mới thở dài, anh ôm Nguyễn Tình
Không nói: “Hai người này, người này khó chịu người kia, rõ ràng đang yêu nhau,
nhưng cố tình làm như xa lạ.”
Nguyễn
Tình Không ngả người vào lòng Tiết Băng: “Lần sau, Vu sư huynh có nhờ em giúp
nữa em cũng không giúp. Đúng là đồ nhỏ nhen, đến canh trứng hạt sen cũng không
cho người ta ăn no.”
Tiết
Băng nhìn cô cười âu yếm: “Vu Dư không mời em, anh mời em nhé.”
“Không
ăn nữa, bây giờ em muốn ăn anh.” Nguyễn Tình Không cười nịnh anh.
“Em
đúng là con gái, hơi tý đã giận dỗi…”
Lâm
Tiểu Niên lặng lẽ đi theo sau Vu Hữu Dư trong khuôn viên vườn trường rất lâu.
Phía
sau vườn trường có một trường tiểu học, hai người đã từng đến đây, bên trong
phát ra tiếng đọc sách lanh lảnh. Giọng các em rất trong trẻo, ngữ điệu lên
cao, giống như đang hát một bài có tiết tấu kéo dài.
Vu Hữu
Dư dừng lại, nói với Lâm Tiểu Niên: “Lúc học tiểu học, anh cũng đã từng đọc qua
bài này, bàiThác nước. Lúc
đó, cũng không hiểu tại sao anh không đọc được chữ “Pù (thác nước)”. Lúc đó
ngây thơ nghĩ rằng, nước chảy trên đá, cũng giống như một miếng vải rách, vải
rách cũng hợp lý đó chứ….[1] Sau vài lần thầy giáo sửa cho, anh vẫn đọc theo ý
của mình. Sau đó, thầy giáo phạt anh đọc một nghìn lần “vải rách”, cứ đọc như
thế đến nỗi lưỡi anh cứng lại…”.
[1] Trong tiếng Trung
cách phát âm từ “thác nước” và từ “vải rách” khá giống nhau, nếu đọc từ “thác
nước” mà không bật hơi, sai chính tả sẽ thành từ “vải rách” – ND.
Thác
nước là một bài văn rất hay trong giáo trình học tiểu học,
Lâm Tiểu Niên vẫn nhớ, cô hiếu kỳ hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”.
Vu Hữu
Dư bĩu môi, tự ti cười: “Sau đó, anh vẫn cứ đọc “vải rách”, con người anh một
khi đã cho đó là đúng, thì rất khó thay đổi.” Anh cố tình nói với cô điều này.
Anh muốn nói, cho dù việc gì không đúng, anh đã cho đó là đúng thì rất khó thay
đổi. Cũng giống như anh đã chọn Lâm Tiểu Niên thì cũng giống như không dao động
nữa vậy.
Nghe
anh nói xong, Lâm Tiểu Niên cười rất lâu.
Thấy Vu
Hữu Dư xị mặt, cô mới cố gắng nén cười, chỉ vào vết thương trên mặt anh hỏi:
“Sao lại thành thế kia? Còn đau không?”.
Anh nắm
được tay cô, nhẹ nhàng áp tay cô vào mặt mình: “Là tại anh cả, đáng chết.” Tay
cô nhẹ nhàng xoa khuôn mặt anh, rất nhẹ nhàng nhưng đã lấy đi hết những phiền
não trong lòng anh.
Tay anh
nắm chặt tay cô, đặt lên phía bên trái ngực anh: “Chỗ này đau, chỉ chỗ này
thôi.”