Vu Hữu
Dư rủ Lâm Tiểu Niên đi ăn mỳ trường thọ [3], cô cảm thấy bụng hơi khó chịu liền
nói: “Chi bằng chúng ta nấu một ít mỳ ăn liền, em cũng sẽ hào phóng, mời anh ăn
một bữa.”
[3] Người Trung Quốc
thường ăn mỳ trường thọ vào dịp sinh nhật - ND
Hữu Dư
nói: “Có ai sinh nhật mà lại ăn mỳ ăn liền đâu, thôi đi ăn mỳ trường thọ đi.”
Anh kéo
cô vào một quán ăn. Quán ăn trang trí vô cùng trang nhã, bên trong thực khách
cũng không nhiều, hai người họ sau khi ngồi ở một vị trí yên tĩnh, Vu Hữu Dư để
Lâm Tiểu Niên chọn thực đơn trước, anh đi vào nhà vệ sinh.
Khi Vu
Hữu Dư đi từ nhà vệ sinh ra, nghe thấy Lâm Tiểu Niên đang nói bằng giọng điệu
ngập ngừng: “Vâng… anh cũng nhất định phải vui vẻ nhé.’
Hữu Dư
dừng lại một chút, không cần nghe tiếp anh cũng biết, cô đang nói chuyện với
Kiều Hoài Ninh. Chỉ có với anh ta, Tiểu Niên mới bỏ đi sự kiêu ngạo của mình,
nói chuyện vô cùng bình tĩnh và dịu dàng như vậy.
Sự
hẹn ước ngầm giữa cô và Kiều Hoài Ninh, anh cũng không có cách nào có thể thay
thế được.
Mỗi lần
nghĩ đến điều này, Hữu Dư đều cảm thấy thất vọng.
Kiều
Hoài Ninh do đã quen với không khí ấm áp ở Bắc Kinh, trở về thành phố Cáp Nhĩ
Tân không thích nghi được với cái lạnh lẽo ẩm ướt của miền nam, nên bị cảm nhẹ.
Anh vốn muốn ở nhà dưỡng bệnh, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, nhớ ra hôm nay là
sinh nhật của Tiểu Niên, nên vùng dậy gọi điện thoại cho cô.
Nhưng
ngay khi dập điện thoại, tâm trạng của anh trở nên tồi tệ hơn trước. Từ nay về
sau, những lần sinh nhật trong cuộc đời cô đều không liên quan gì đến anh sao?
Ăn mỳ
trường thọ xong, Vu Hữu Dư không có ý muốn về nhà nên lái xe chở Lâm Tiểu Niên
đi loanh quanh trên phố.
Nhìn
thấy dáng vẻ không vui của anh, Tiểu Niên đoán có lẽ anh đã nghe được cuộc nói
chuyện của cô với Kiều Hoài Ninh, nên đang ghen. Cô bĩu môi, nghĩ thầm: “Chẳng
phải là sinh nhật của mình nên Kiều Hoài Ninh gọi điện thoại đến nói vài câu
chúc mừng thôi sao? Có nhất thiết phải làm ra bộ nghiêm trọng như vậy không
nhỉ?”.
Nghĩ đi
nghĩ lại, Lâm Tiểu Niên cũng không biết làm thế nào, căng thẳng nhìn Hữu Dư
muốn nói điều gì đó, nhưng không nghĩ ra được chuyện gì cả. Cô nhớ tới tối hôm
qua có đọc một cuốn sách, buột miệng nói: “Hữu Dư, em kể một câu chuyện cho anh
nghe nhé.”
Hữu Dư
thờ ơ liếc nhìn cô, không nói gì, tiếp tục lái xe.
Lâm
Tiểu Niên ho một tiếng, không biết mình có nên tiếp tục nói nữa không? Cô lại
chìm đắm trong suy nghĩ của mình, sự im lặng bao trùm trong xe.
Không
biết xe đi được bao lâu, nhưng hình như đã đi được hơn nửa vòng thành phố, Vu
Hữu Dư mới hỏi: “Câu chuyện như thế nào? Kể anh nghe thử xem.”
Lâm
Tiểu Niên hít một hơi, bắt đầu kể: “Có người kể rằng, ngày xưa có một người con
gái trẻ xinh đẹp, vào một ngày đi chơi hội chùa để giải khuây. Cô nhìn thấy một
chàng trai trẻ trong đám đông hàng nghìn hàng vạn người đang chen lấn, dù không
cần phải nói gì, người con gái ấy cũng nhận ra người con trai ấy chính là người
mà mình bấy lâu nay chờ đợi. Nhưng tiếc rằng, hội chùa quá đông, cô không có
cách nào để đến gần người con trai ấy, chỉ có thể đứng nhìn người ấy khuất dần
trong đám đông. Hai năm sau đó, cô đi khắp nơi để tìm gặp người ấy, nhưng người
ấy dường như đã biến mất hoàn toàn, bặt vô âm tín.
Người
con gái ngày nào cũng cầu nguyện Phật Tổ, hy vọng có thể gặp lại chàng trai một
lần nữa, sự thành tâm của cô khiến Phật Tổ cảm động, Người hỏi cô: “Ngươi muốn
gặp lại người con trai ấy một lần nữa phải không?” Cô gái trả lời: “Vâng, con
chỉ muốn nhìn thấy anh ấy một lần nữa thôi ạ.” Phật Tổ nói: “Nếu muốn nhìn thấy
anh ta, ngươi phải vất bỏ tất cả những gì ngươi đang có, bao gồm cả những người
thân trong gia đình và cuộc sống hạnh phúc.” Cô gái gật đầu: “Con có thể từ
bỏ.” Phật Tổ nói tiếp: “Ngươi bắt buộc phải tu luyện năm trăm đạo hạnh, mới có
thể gặp anh ta, ngươi có cảm thấy hối hận không?”. Cô gái kiên quyết nói: “Con
không hối hận.”
“Cuối
cùng, người con gái biến thành một tảng đá lớn nằm ở một vùng hoang vu hẻo
lánh, trải qua hơn bốn trăm năm mưa vùi gió dập, khổ cực tưởng như không chịu
nổi, nhưng người con gái vẫn cảm thấy không hối hận, điều làm cô cảm thấy buồn
phiền chính là hơn bốn trăm năm qua không nhìn thấy một người nào, cũng không
nhìn thấy một tia hy vọng nhỏ nhoi nào, điều này đã khiến cô suy sụp rất nhiều.
Vào một
ngày trong năm thứ bốn trăm chín chín, một đội khai thác đá đến, đục đẽo biến
cô thành một tấm đá lớn rồi vận chuyển vào thành phố. Trong thành phố đang xây
dựng một cây cầu bằng đá, thế là người con gái trở thành lan can bảo vệ của cây
cầu. Vào ngày cây cầu hoàn thành, người con gái đã gặp được người mà cô chờ đợi
năm trăm năm qua. Người ấy đi rất vội vàng, dường như đang có việc gấp, đi qua
cấy cầu rất nhanh. Đương nhiên anh ta không hề phát hiện ra có một viên đá đang
chăm chú nhìn mình.”
Lúc đó,
Lâm Tiểu Niên cũng đang nhìn Vu Hữu Dư không chớp mắt, cô muốn nói với anh
những suy nghĩ của cô qua câu chuyện đó: Đợi chờ trong vô vọng rốt cuộc không
có kết quả gì, cũng giống như cô của những năm tháng trước đây, thầm yêu Kiều
Hoài Ninh. Nhưng cô sớm đã từ bỏ mối tình nửa thực nửa hư, đối diện với Hoài
Ninh trái tim cô chỉ còn lại sự yên bình, tình cảm ấy giống như tình anh em
vậy.
Bây
giờ, cô cũng giống như đang tu luyện, đợi chờ tình yêu và sự cảm động của Vu
Hữu Dư dành cho cô, hy vọng trên đoạn đường tương lai sẽ có anh là người bạn
đồng hành.
Vu Hữu
Dư chỉ nhìn con đường phía trước, thản nhiên nói một câu: “Cô gái ấy quả thực
vô cùng ngốc nghếch.”
“Vậy
sao?” Tiểu Niên tựa người vào ghế ngồi, ngập ngừng nói.
Không
khí trong xe lại trở nên gượng gạo, ngượng ngùng, không ai nói ai câu nào.
Nếu như
ngày nào cũng ăn, uống, đọc sách, chơi đùa, cũng xem như cách giết thời gian
thú vị.
Nhưng
cuộc sống thường có bất ngờ và những điều ngoài ý muốn, e rằng đối với một số
người chỉ có sự kinh ngạc mà không có vui mừng.
Hôm đó,
có một cô gái xinh đẹp đến tìm Hữu Dư. Cô gái đứng ở của nhà tứ hợp viện, nũng
nịu gọi: “Hữu Dư, anh nhanh lên!”.
Vu Hữu
Dư nói với Tiểu Niên: “Đó là người bạn cùng lớp trước đây, dịp Tết về nước thăm
người thân, tìm anh đi họp mặt.”
Lâm
Tiểu Niên không vui nhưng vẫn cố thản nhiên cười: “Vậy anh đi đi, đừng để người
ta chờ lâu.”
Anh
cười hỏi: “Em không ghen sao?”.
Trong
lòng cô mặc dù không hề dễ chịu, nhưng vẫn giả vờ không để ý nói: “Tại sao em
lại ghen chứ?”.
Vu Hữu
Dư có chút thất vọng, vội vàng đi ra cửa, trước khi đi còn để lại một câu chua
xót: “Hóa ra trong tim em, anh chẳng có chút giá trị nào.”
Nghe
câu nói đó, Tiểu Niên buồn bã, lo sợ, thì thầm khi anh đi khuất: “Trong tim em,
không phải anh không có giá trị gì, mà là chiếm một vị trí vô cùng quan trọng.”
Thậm
chí, tình cảm và sự dựa dẫm của cô đối với anh từ lâu đã sâu đậm hơn Kiều Hoài
Ninh rất nhiều.
Vu Hữu
Dư đi cùng với người bạn cùng lớp xinh đẹp tham gia họp lớp trung học, về nhà
rất muộn.
Khi về
nhà, Lâm Tiểu Niên đang ngồi đọc sách trong phòng. Anh chỉ chào cô một câu rồi
quay về phòng, không nói với cô lời nào. Kẻ ngốc cũng biết anh đang tức giận.
Anh vốn
chỉ hy vọng Lâm Tiểu Niên nói vài câu hỏi han anh, nhưng cô không nói một lời
nào nên anh càng bực bội, ném chiếc chăn lông mềm mại xuống đất, sau đó ngồi
lên, tụa lưng vào chân giường rầu rĩ hút thuốc.
Đương
nhiên, trong lòng Lâm Tiểu Niên cũng rất buồn. Cô không biết mình đã làm sai
điều gì, đến nỗi Vu Hữu Dư lại có thái độ quay ngoắt hoàn toàn như vậy.
Tâm
trạng của anh dường như không được tốt, cô đang định nói với anh điều gì đó,
nhưng anh tự nhốt mình trong phòng.
Lòng
Lâm Tiểu Niên ngổn ngang trăm bề, đầy hỗn loạn, không hiểu tại sao.
Thì ra,
khi anh buồn, cô cũng buồn theo, hai người cùng chia đôi một nỗi buồn.
Buổi
sáng hôm sau, Lâm Tiểu Niên bắt đầu thu dọn đồ đạc, sắp xếp lại toàn bộ căn
phòng cô ở. Khi Vu Hữu Dư mệt mỏi ra khỏi phòng mình, cô đang nói chuyện điện
thoại với Kiều Hoài Ninh: “Vâng, em đỡ nhiều rồi, bây giờ muốn về nhà rồi…”. Cô
chậm rãi nói.
Kiều
Hoài Ninh hỏi tỉ mỉ: “Chuyến xe lúc mấy giờ? Có cần chú Lâm đón em không?”.
Tình hình sức khỏe của Hoài Ninh gần đây không được lạc quan nên bố mẹ anh cấm
anh không được ra ngoài.
“Không
cần đâu, chân em đã khỏi hẳn rồi! Thật đấy! Không tin em đi lại cho anh nghe
nhé.” Cô nhẹ nhàng đứng dậy, tránh cái chân bị thương, từng bước từng bước dùng
sức giậm chân lùi lại sau. Khi tiến đến trước mặt Vu Hữu Dư, không may dẫm vào
chân anh, cô kêu lên rồi ngã xuống sàn nhà.
Kiều
Hoài Ninh dường như nghe thấy tiếng hét của cô, lo lắng hỏi: “Em làm sao thế?”.
Cô sợ
Hoài Ninh lo lắng, cố gắng nhịn đau, cười nói: “Không có gì, anh nghe thấy gì
à?”.
“Giống
như có cái gì bị đổ?”
“Không
có, chắc anh nghe nhầm rồi… Ở nhà đừng quên học nấu ăn nhé, đợi em về mời em món
gà xào, anh đã hứa rồi đấy!”. Mắt cô ngân ngấn nước, nhưng vẫn cố gượng cười.
Vu Hữu
Dư đứng rất lâu bên cô, lòng đau tê tái. Anh giật lấy điện thoại, ném mạnh vào
tường, thân máy và pin văng mỗi nơi một chiếc.
Anh hét
lên: “Lâm Tiểu Niên, em tồi đến mức này sao? Màn kịch này em định diễn cho ai
xem?”.
Lâm
Tiểu Niên ngồi dưới đất không dám cử động, cô cho rằng Vu Hữu Dư điên mất rồi.
Sau đó,
cuối cùng anh cũng bình tĩnh trở lại, dáng vẻ trầm lặng. Anh nói: “Tiểu Niên,
có phải trong trái tim em tất cả mọi người đều không sánh bằng Kiều Hoài Ninh?
Bất kể là ai, bất kể anh ta đã nỗ lực như thế nào… hay không?”.
Lâm
Tiểu Niên sững sờ trước câu hỏi Vu Hữu Dư, không biết phải giải thích thế nào.
Cô cũng không dám nói, sợ rằng nói được vài câu lại nghẹn ngào. Không biết rằng
thời gian trôi nhanh như thế, cuối cùng, đợi đến khi cô nghĩ ra câu trả lời cho
Vu Hữu Dư, anh đã đi mất rồi.
Trước
khi rời đi, anh nói: “Niên Niên chúng ta chia tay thôi!”.
Gió
lạnh từ đâu thổi tới, đứng trong nhà của anh, ngay trước cánh cửa, cô cảm thấy
toàn thân tê buốt, lạnh cứng.