Qua Tết
tây vài ngày, trường bắt đầu nghỉ đông.
Đây là
kỳ nghỉ đầu tiên của Lâm Tiểu Niên sau khi đỗ đại học. Cô gọi điện thoại hỏi
Kiều Hoài Ninh: “Anh đặt vé về quê ngày nào?”.
Trong
điện thoại Kiều Hoài Ninh có gì đó khó xử, phân vân nói: “Tết năm nay anh phải
đến nhà Tiểu Phi, em về một mình nhé.”
“Nhưng…”
Lâm Tiểu Niên còn muốn nói thêm điều gì nữa, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra
được.
Lâm
Tiểu Niên đeo tai nghe, chiếc MP3 đang phát bài “Trong mắt anh chỉ có em”, do
Kiều Hoài Ninh lưu lại. Cô rất lười, từ trước đến giờ vẫn không đổi bài khác,
nhưng hôm nay nghe cô có cảm giác chói tai.
“Xem ra
phải đem chiếc MP3 này đi sửa mới được.” Cô tự nói một mình.
Khu vực
đặt vé trong trường rất đông, mọi người vừa xem lượt xe vừa kể những vất vả
trong quá trình đi xe về quê, có người nói: “Nhà của tớ tận Tân Cương, đi học
phải ngồi xe mất bốn ngày ba đêm, cả người phờ phạc.”
“Bọn tớ
ở Tứ Xuyên, tàu chạy mất ba ngày ba đêm, đây là còn chạy tuyến Kinh Quảng, con
đường đó không phải chạy đường vòng…”
“Ở
trường mình đặt vé đều là tàu chậm, khổ chết đi được…”
“Đi tàu
bất tiện nhất là đi vệ sinh, chỗ nào cũng chật ních người, không thể nhúc nhích
được, đi được vệ sinh thì cũng mất gần một tiếng đồng hồ, đúng là khổ!”.
Lâm
Tiểu Niên nghe mọi người nói, do dự chưa quyết định, nên tạm thời chưa đặt vé.
Đợi vài
ngày nữa rồi quay lại. Thầy giáo ở khu vực đặt vé nói cho cô biết đã hết thời
gian đặt vé tập thể, bảo cô tự mình đi ra nhà ga mua vé.
Đến ga
tàu, cô ngạc nhiên, một hàng người dài hơn một cây số.
Nhìn
mọi người di chuyển với tốc độ rất chậm, cô đang tính đến lượt mình là mấy giờ
sáng, đến lượt cô chưa chắc đã còn vé.
Cô bắt
đầu nản, không muốn xếp hàng nữa.
Kỳ thi
cuối kỳ kết thúc, trong phòng tự học, chỉ còn lác đác vài người tự học, Lâm
Tiểu Niên tìm được một chỗ có thể nhìn mọi thứ và ngồi xuống, cô đang nghĩ nghỉ
đông không về nhà thì sẽ làm gì nhỉ.
“Lên
Tân Đông Phương học khẩu ngữ? Đến một vài công ty làm thêm? Làm gia sư…” Cô
nghĩ một lúc mà vẫn chưa đưa ra quyết định, xem ra làm gì cũng không thoải mái
bằng việc nằm trong phòng mình xem ti vi, lại còn có những bữa ăn đầy đủ dinh
dưỡng do mẹ nấu nữa. Đấy mới là điều tuyệt vời nhất trên thế gian, nhưng sự
tuyệt vời đó vẫn chưa hoàn hảo vì không có Kiều Hoài Ninh.
Nghĩ
đến việc Kiều Hoài Ninh không về quê, trong lòng Lâm Tiểu Niên cảm thấy rất
thất vọng.
Ban đầu
cô nghĩ sẽ cùng anh về quê, anh xách túi cho cô, cô kéo va ly, dọc đường nghe
anh hát, cô có thể yên tâm ngủ ngon trên tàu, mơ một giấc mơ đẹp.
Nhưng
anh không về!
Lâm
Tiểu Niên kêu lên một tiếng: “Tất cả đã không còn như xưa nữa rồi!”.
Mọi
người ở ký túc xá đều về quê, Lâm Tiểu Niên ngồi ở đầu giường, nhớ những ngày
có Thẩm Tam Nguyệt, Cát Ngôn, Quan Lan. Lúc bọn họ ở đây, sao mà náo nhiệt thế,
người nói người cười, có người tán chuyện, có người khuấy động sự náo nhiệt nơi
đây… Vậy mà bây giờ sao buồn tẻ thế.
Lâm
Tiểu Niên phát hiện ra, trong lòng mình bỗng nhiên thấy cô đơn và lạnh lẽo.
Buổi
trưa, cô gọi điện về nhà, mẹ cô nghe tin cô không về quê, bà rất ngạc nhiên:
“Niên Niên, con yêu, không đặt được vé tàu thì đi máy bay, về đến nơi bố thanh
toán cho con được không? Năm nay con nhất định phải về!”.
“Có thể
không về được không?” Cô đang nhõng nhẽo thương lượng với mẹ. “Con ở trường có
rất nhiều việc phải làm mẹ ạ.”
“Không
phải suy nghĩ gì nữa, nếu con không về, mẹ và bố sẽ đến Bắc Kinh đưa con về.”
“Thật
sự không mua được vé, vé máy bay cũng không còn nữa!” Lâm Tiểu Niên cũng đã hỏi
qua việc mua vé máy bay, nhưng vì dịp này rất đông, nên cũng hết vé.
“Làm
sao có thể thế được? hay là mẹ mua ở đây rồi sẽ gửi cho con?”
Lâm Tiểu
Niên lẩm bẩm: “Không cần đâu ạ, để con đi mua lại xem sao!” Cô không hề nghĩ
đến việc bố mẹ cô đang sốt ruột mong con gái về.
Lâm
Tiểu Niên gặp Vu Hữu Dư và Tô Bắc Hải ở ngoài cửa thư viện. Tô Bắc Hải đang ôm
một chồng sách chuyên ngành rơi lả tả xuống dưới đất, cô đến nhặt giúp anh. Cô
và Vu Hữu Dư cùng nhau nhặt một cuốn sách dày về Luật Sở hữu Trí tuệ.
Cô vội
vàng thu tay lại, ngượng nghịu cười và nói: “Xin lỗi anh!”.
Vu Hữu
Dư nắm bàn tay gầy và mềm mại của Lâm Tiểu Niên, lông mày anh nhíu lại.
Có vẻ
không hài lòng khi bị người khác làm phiền: “Em có thể chậm lại một chút
không?”. Ý của anh là cô không nên rút tay chậm lại sao.
“Tại
sao anh cũng không thể chậm lại?” Ý của Lâm Tiểu Niên là tại sao anh rút tay
chậm như thế.
Nhìn
thấy đầu Vu Hữu Dư và Lâm Tiểu Niên đang bốc hỏa khí, Tô Bắc Hải nhanh chóng
chen ngang: “Này, Lâm Tiểu Niên, sao vẫn chưa về nhà?”.
“Không
đặt được vé.” Lâm Tiểu Niên buồn bã nói.
“Có cần
anh giúp không?” Tô Bắc Hải nhiệt tình hỏi.
Lâm
Tiểu Niên không muốn làm phiền người khác, lắc đầu: “Không cần đâu, thật ra mua
không được nên không về nhà.”
“Làm
sao thế được?” Tô Bắc Hải ngạc nhiên.
Vu Hữu
Dư khoan khoái, nhưng vẫn mang bộ dạng nửa đùa nửa thật: “Lâm Tiểu Niên, đưa
anh 100 tệ [5], anh giúp em mua vé về quê.”
[5] Khoảng hơn 300.000
đồng – ND.
“Được,
mua được em sẽ đưa anh 250 tệ!” Lâm Tiểu Niên chỉ muốn trêu Vu Hữu Dư, không hề
coi đó là thật.
“Không,
anh chỉ cần 100 tệ thôi!” Vu Hữu Dư nghe thấy câu chế nhạo bà mỉa mai của Lâm
Tiểu Niên, cảm thấy hơi tức giận.
Tô Bắc
Hải sợ hai người này cãi nhau trong thư viện, liền chen ngang: “Lâm Tiểu Niên,
em lãi rồi nhé.”
Lâm
Tiểu Niên không nghĩ lời nói của Vu Hữu Dư là thật, cô biết không dễ mua được
vé tàu, nên mới dự định không về nhà.
Nhưng,
sáng sớm ngày thứ Hai, Vu Hữu Dư đến ký túc xá nữ gọi cô: “Lâm Tiểu Niên, em
mau xuống lầu đi.” Cô ở tầng hai ký túc xá, nên từ trước đến nay, mọi người có
việc gì cũng đứng gọi từ dưới lên.
Cô vừa
gội xong đầu, đầu vẫn quấn chiếc khăn, từ cửa sổ thò đầu ra nói vọng xuống: “Có
chuyện gì thế?”. Vu Hữu Dư vẫy vẫy một tờ giấy trên tay: “Vé tàu của em này!”.
Lâm
Tiểu Niên bất ngờ, chạy ngay xuống dưới lầu, nhìn tờ giấy màu hồng trong tay Vu
Hữu Dư, hỏi: “Thật hay giả vậy?”.
Vu Hữu
Dư cũng nhìn cô không nhịn được cười: “Em có phong cách thật độc đáo.”
Bây giờ
cô mới nghĩ ra, lúc nãy vội xuống lầu, quên không bỏ chiếc khăn quấn trên đầu
xuống.
Lâm
Tiểu Niên đã hứa là đưa anh 250 tệ, thật may anh chỉ lấy 100 tệ, nên Tô Bắc Hải
mới nói cô lãi rồi.
Lãi
thật sao! Lâm Tiểu Niên cười một cách ngốc nghếch, xem ra việc cố gắng mua được
một tấm vé bây giờ đã giải quyết xong.
“Anh
đợi chút, em lên lấy tiền trả anh! Em đã đồng ý trả anh 250 tệ, một xu cũng
không thể thiếu!” Cô trêu anh.
Mặt Vu
Hữu Dư trầm xuống: “Lâm Tiểu Niên không phải em đang cố ý đấy chứ?”.
“Không
phải, em thành tâm thành ý mà…”, Vu Hữu Dư đang chằm chằm nhìn Lâm Tiểu Niên,
giọng cô càng lúc càng nhỏ, “Vì biết mua được vé rất khó mà.”
“Biết
thế là tốt, vậy phải cảm ơn anh chứ.”
“Vâng,
tất nhiên, ngoài việc trả tiền anh, em sẽ mời anh ăn một bữa, được không?” Lâm
Tiểu Niên hỏi dò.
Vu Hữu
Dư có vẻ hài lòng, đôi lông mày khẽ giương lên: “Như thế tạm được. Thôi số tiền
đấy coi như không phải trả, bù lại bữa ăn thì phải ngon một chút!”.
Lâm
Tiểu Niên cân nhắc một lúc, hỏi: “Ngon tới cỡ nào?”.
“Lệ Gia
Thái, anh muốn ăn ở Lệ Gia Thái.” Vu Hữu Dư nghĩ và nói.
Về căn
bản Lâm Tiểu Niên không biết một suất ăn ở Lệ Gia Thái bao nhiêu tiền, cho nên
nhanh chóng đồng ý: “Không vấn đề gì, Lệ Gia Thái nhé!”.
Lâm
Tiểu Niên đứng ở cửa giảng đường phía nam nhìn thấy Tô Bắc Hải, Tô Bắc Hải hỏi:
“Đã lấy vé chưa?”.
“Lấy
rồi ạ, là vé giường nằm dành cho sinh viên!” Không ngờ Vu Hữu Dư lại có thể mua
được.
“Thế
thì tốt rồi.” Tô Bắc Hải nhìn Lâm Tiểu Niên cười: “Vu Hữu Dư làm việc đều khiến
cho mọi người yên tâm.”
Lần đầu
tiên Lâm Tiểu Niên nhìn Tô Bắc Hải cười giống Kiều Hoài Ninh, cảm giác ấm áp và
dịu dàng khiến cho con tim người khác trở nên mềm yếu.
Cô ngẩn
người ra một lúc, đột nhiên nhận thấy sự thất thần của mình, liền tìm cớ vội
vội vàng vàng ra về.
Về đến
ký túc, Lâm Tiểu Niên nghĩ lại: Không thể nào, rõ ràng là anh Tô Bắc Hải mà!
Ngày
Lâm Tiểu Niên về quê, nhiệt độ ở Bắc Kinh bảy độ, sức gió cấp bốn – cấp năm,
theo dự báo đêm nay nhiệt độ sẽ vẫn giảm, nên cô mang hết quần áo cần thiết để
tránh lạnh, nhưng cũng chú ý để gọn gàng.
Lúc cô
đứng ở cổng trường đợi xe taxi, gặp Vu Hữu Dư. Anh hình như vừa đi từ nhà tập
đa năng đánh tennis. Trời rất lạnh, vậy mà anh chỉ mặc một chiếc áo thể thao mỏng
manh, người không ngừng ra mồ hôi.
Vu Hữu
Dư nhìn Lâm Tiểu Niên cười: “Làm sao mà mỗi lần anh gặp em, trông em đều giống
cái thùng nước vậy?”.
“Ở đâu
có nước, đều thành thùng nước à.” Lâm Tiểu Niên không ngừng đưa tay lên hà hơi.
Nhìn
thấy cô xách hành lý, Vu Hữu Dư hỏi: “Ra ga à?”.
“Vâng,
đang đợi xe, hôm nay trời rét quá, đến lái xe cũng không thèm mở cửa cho
khách.”
Vu Hữu
Dư đứng với cô một lúc, cảm thấy lạnh, muốn đi về.
Anh ra
gara lấy xe ra, thấy cô vẫn đứng đó đợi, vì anh muốn thể hiện lòng tốt của
mình, anh nói: “Này, Rùa con, anh tiễn em đi một đoạn nhé!”.
“Không
cần đâu.” Lâm Tiểu Niên không thích nợ ân tình của người khác.
“Lắm
chuyện!” Vu Hữu Dư xuống xe, xách đồ của cô lên xe: “Đợi em bị lỡ tàu, há chẳng
phải đã phí chiếc vé anh mua cho em sao?”.
Lâm
Tiểu Niên lần đầu tiên được ngồi trên chiếc xe sang trọng như thế, cô hỏi Vu
Hữu Dư: “Chiếc xe này bao nhiêu tiền?”.
“Cũng
chỉ có vài trăm vạn tệ thôi.”
“Vài
trăm vạn?” Lâm Tiểu Niên ngạc nhiên kêu lên. “Bố anh tham nhũng bao nhiêu tiền,
mới có thể để anh đốt tiền như vậy?”.
Vu Hữu
Dư suýt chút nữa vì cô mà sặc nước bọt chết, anh ho liên tục, tiếp tục đáp: “Bố
anh không tham nhũng. Chiếc xe này của anh năm của anh, bây giờ anh ấy không
dùng, anh mượn lái chơi.”
Lâm
Tiểu Niên nói chuyện không khách khí: “Đồ chơi của anh em nhà anh cũng khiến
cho người khác thèm thuồng.”
Đi siêu
xe, tốc độ nhanh thật, thoắt một cái đã đến ga tàu.
Lâm
Tiểu Niên xuống xe, thành tâm cảm ơn Vu Hữu Dư, chân thành nói: “Cảm ơn anh, Vu
sư huynh!”.
Vu Hữu
Dư cũng xuống xe, mang hành lý của cô xuống, mặt lạnh lùng nói: “Thủ tục không
đúng, làm lại.”
“Cuối
cùng đã lộ nguyên hình!” Lâm Tiểu Niên nhìn anh. “Làm sao mà anh lúc tốt lúc
xấu, buồn vui thất thường?”.
“Đây là
kiểu em vẫn thường nói sao? Từ trước đến giờ đều bất lịch sự như thế à?” Vu Hữu
Dư mắng cô.
Lâm
Tiểu Niên nhìn anh: “Được rồi, anh tha cho em, bên kia đã soát vé rồi.”
“Được,
đi đi! Hãy nhớ qua kỳ nghỉ này mời anh đi ăn ở Lệ Gia Thái, không được nuốt lời
đó.” Vu Hữu Dư sau khi đã đạt được âm mưu của mình, anh cười thầm giống như một
con hồ ly.