Edit by Mặc HàmNếu, chia tay hòa bình là kết thúc tốt nhất, làm thế nào tôi hy vọng sẽ ở lại như vậy được.
Nhưng sau khi trở về Bắc Kinh, tôi phát hiện ra. Tôi có luyến tiếc bao nhiêu, tôi buồn thế nào. Tuy nhiên, tôi thấy vòng tròn bạn bè của Tiểu D, nhưng dường như rất hạnh phúc. Có những người bạn mới để chơi với nhau, KTV,và một bữa ăn tối.
Khó xử với tôi, một vài ngày sau đó, gửi cho Tiểu D một tin nhắn wechat dài. Tôi hèn hạ, làm chuyện đê tiện ngu ngốc nhất trong tình yêu.
Tôi muốn ở lại, tôi muốn tiếp tục. Tuy nhiên, tôi vẫn muốn nhìn vào ý tưởng của Tiểu D, tôi sẽ cố gắng hết sức để thử lại, nhưng cũng tôn trọng quyết định của hắn. Tôi đã chỉnh sửa một đoạn văn dài gửi cho Tiểu D, cảm xúc của mình và những nỗ lực cuối cùng đã được thực hiện.
Phải, sau một thời gian dài, Tiểu D đã trả lời tôi. Dường như ý định đã quyết định: “Tôi cũng rất khó chịu, nhưng đau dài không bằng đau ngắn … Xin lỗi, sau này không có cách nào cùng nhau đối mặt.”
Đêm đó, tâm trí của tôi sụp đổ một lần nữa. Sau một tuần khó chịu, tôi đã chạy theo cảm xúc, nhưng bộ não của tôi quyết định: Vào ngày 4 tháng 6, tôi lặng lẽ mua vé và quyết định đi đến thành phố của Tiểu D vào ngày hôm đó để tìm hắn. Nếu vẫn quyết tuyệt, xin hãy nói trực tiếp với tôi. Tôi nghĩ vậy.
Khi xe lửa dừng lại ở thành phố của hắn, tôi xuống xe. Rất trùng hợp, trước đó trong vòng tròn bạn bè nhìn thấy, Kỳ gửi một video ngắn, là Tiểu D và họ cùng nhau đi ra ngoài, bên trong còn có một cậu trai, tôi không biết. Nhìn thấy ở đây, trái tim tôi có một chút hoảng loạn.
Tôi cùng Kỳ còn có Tịnh nói chuyện phiếm, tôi bóng gió hỏi các nàng ở đâu, ăn cái gì, còn hỏi nam sinh kia một chút, quả nhiên là tôi không biết.
Tôi vừa trêu ghẹo họ vừa gọi xe về phía nhà hàng của họ.
“Này, gọi nhân viên phục vụ thêm một đôi đũa, tôi muốn tới đây.” Sau khi hỏi số phòng, tôi gửi tin nhắn cho Tịnh.
“Được rồi, được rồi, mau đến đi, chúng tôi đang ăn không hết” Họ trả lời, dường như vẫn cảm thấy tôi đang ở Bắc Kinh, chỉ đùa giỡn với họ.
Vài phút nữa.
“Này, các bạn thân mến!” Tôi đẩy cửa ra và đột nhập.
Có 5 người trong phòng. Ngoài Tịnh và Kỳ, còn có Tiểu D. và các chàng trai và cô gái ngồi cạnh.
Sự xuất hiện đột ngột của tôi, Tịnh và Kỳ vui mừng, nhưng bên kia là một chút lạnh, là rất xấu hổ. Tịnh và Kỳ hưng phấn ôm tôi đi toilet, các nàng trang điểm, tôi cũng mượn chuyện này rửa mặt bình tĩnh một chút.
Trở lại phòng riêng của tôi một lần nữa, tôi ngồi bên cạnh Tịnh. Nói chung, tôi đã ngồi bên cạnh Tiểu D, và bây giờ không có vị trí của tôi. Sau khi ngồi xuống, tôi nói ngắn gọn nguyên nhân tạm thời nảy sinh ý định đến đây, chính là qua loa ăn xong bữa cơm này.
Sau bữa ăn, chúng tôi đến nhà Tiểu D.
Tôi giống như chủ nhà, bước vào nhà, và đi bộ xung quanh một cách ngẫu nhiên. Nhưng cũng nhìn thấy cậu trai, rất tự nhiên ngồi xuống ghế sofa, cũng rất tự nhiên đùa giỡn với Tiểu D. Trong lòng tôi bất an nhiều hơn một phần.
Sau khi ra khỏi nhà, cậu trai đề nghị đi đến khu vui chơi. Tiểu D lái xe chở Tịnh và Kỳ, tôi chọn ngồi cùng cậu trai, cô gái khác.
Trên đường đi, tôi bắt đầu trò chuyện với họ, và sau đó thêm wechat của cậu trai.
Cậu trai là người bản địa, lớn hơn tôi và D một tuổi. Tôi nhìn vào vòng tròn của bạn bè của mình và thấy rằng họ đã biết nhau từ lâu. Cũng nhìn ra được một ít manh mối. Phải, tôi đang giả vờ bình tĩnh.
Đến khu vui chơi, có chút lãnh đạm. Tôi và cậu trai bọn họ đến trước, và Tiểu D trở lại với Tịnh và Kỳ. Sau khi vào phòng, bọn họ liền nằm trên ghế sofa lướt điện thoại di động, giống như tất cả mọi người đều có tâm sự.
Tôi chủ động chơi bóng bàn với cậu trai, sau đó chúng tôi chơi trò chơi thêm một lần nữa, cậu trai uống một chút, Tiểu D liền ngoan ngoãn đến ngồi xuống bên cạnh cậu. Tôi biết, có chuyện đã xảy ra, lời nói, hành động, biểu hiện. Tôi còn không ngốc như vậy, chỉ là ngại Tịnh, Kỳ, vân vân, tôi không tiện nói cái gì. Sau một vài trò chơi lúng túng, hoạt động này đã kết thúc.
Ý định say rượu không có trong rượu, tôi chỉ muốn nhanh chóng về nhà, nói chuyện với hai người với Tiểu D.
Sau khi đưa Tịnh và Kỳ về nhà, xe lại chạy đến đoạn đường về nhà quen thuộc kia.
“Cậu đang làm gì?”
“Tôi… Tôi… Muốn gặp cậu”
“Cậu có biết mình tự chủ trưởng như vậy, rất không tốt không!”
“Ồ, tôi biết…”
Im lặng.
Tiểu D lái xe xuống tầng dưới, tắt máy và rút chìa khóa.
Cả hai chúng tôi đều không xuống xe, một phút, hai phút, ba phút … Tôi mở cửa xe và lên lầu.
Sau khi vào cửa, tôi và Tiểu D. ngồi xuống sofa.
“Cậu đã nói gì với cậu ấy?” Câu đầu tiên của Tiểu D là câu hỏi này.
“Không có gì, chính là hỏi cậu ta làm cái gì, sau đó tùy tiện tán gẫu.
“Tùy tiện nói chuyện một chút? Cậu ta nói với tôi rằng cậu nói với cậu ta y như đang tra khảo. Cậu ta rất nhạy cảm, cậu cứ hỏi như vậy, có thích hợp không? Còn hộ khẩu của cậu thì sao? Mọi người hỏi cậu như vậy, cậu có thích không? ”
“Không, không thích. Nhưng tôi cũng không hỏi cái gì…”
“Nhưng cái gì, cậu cũng đều hỏi! Đưa di động đây, tôi muốn xem cậu đã nói gì! “Giọng điệu ra lệnh của Tiểu D.
Tôi đưa điện thoại di động của tôi qua, hắn mở khóa và sau đó nhìn qua trong nửa ngày. Sau khi đọc xong, ném điện thoại di động lên bàn trà, hai tay che mặt, hít sâu một hơi.
“Chúng ta đã kết thúc, cậu biết mà, ” D bình tĩnh nói.
“Ừm, tôi biết, nhưng tôi luyến tiếc, cậu biết không, mấy ngày nay tôi sống có bao nhiêu không vui, thật không vui.”
“Tôi rất tốt, rời khỏi cậu tôi đặc biệt thoải mái, hình như thoáng cái không có trói buộc, không cần mỗi ngày nói chúc ngủ ngon cùng ngủ ngon, không có người quản, sống rất tốt.”
“Nhưng mà, tôi cảm thấy, chúng ta. Không phải phải như vậy, chúng ta còn có thể tiếp tục đối mặt a. Tôi vẫn luôn yêu cậu, tôi còn nói với bạn bè đồng nghiệp của tôi, nói tôi có người bạn trai giỏi nhất trên thế giới, cậu…”
“Chúng ta đều là người trưởng thành, nên hiểu. Đã không thể trở về được nữa.”
“Tôi còn vui…”
“Hạ Mộc, đừng ép tôi! Tiểu D hét lên, “Cậu biết không, tôi là một người thiếu cảm giác an toàn, nhiều năm như vậy ở nơi khác, một mình tôi đã quen. Cậu có biết không, mỗi lần cậu tới đây là quấy rầy cuộc sống của tôi. Tôi không dám nói với gia đình tôi, mỗi khi cậu đến, tôi cảm thấy … Cảm thấy cuộc sống bị quấy rầy”
“Tôi có thể rời Bắc Kinh để tìm cậu, chúng ta sống cùng nhau, có thể… cậu… Tôi đã đề cập đến một vài lần nhưng cậu từ chối, tôi biết áp lực trong nhà của cậu, tôi không thể di chuyển đến sống với cậu như vậy. Nhưng, tương lai chúng ta, tôi có thể như vậy…”
“Tôi đã nói rồi, đừng ép buộc tôi. Cậu biết mấy năm nay tôi lớn lên, tôi đã học được việc nhẫn tâm” [Tối nay Tiểu D hoàn toàn trở thành một người khác, đã không còn là Tiểu D mà tôi từng quen nữa] Tiểu D nằm xuống, cuộn mình lại. Trên chiếc ghế sofa đôi nho nhỏ, hắn vẫn luôn cẩn thận tránh đụng phải tôi. “Đừng nói rời khỏi cậu, cho dù là rời khỏi mấy bạn bè khác, tôi cũng có thể rất bình tĩnh, tôi có thể làm được nhẫn tâm.”
Tiểu D nói rất kiên quyết, nhưng tôi luôn cảm thấy, tối nay hắn không phải là hắn, hắn đang giả vờ.
“Khi nào cậu đi, bây giờ có thể đi sao?” Tiểu D đi đến cửa và hắn đang đuổi tôi.
“Xe lửa sáng mai, thời gian cũ.”
“Vậy cậu đi ngủ khách sạn đi, tôi bỏ tiền ra.”
“Trễ như vậy, cậu nhẫn tâm cho tôi đi ra ngoài? Không, tối nay tôi ngủ ở nhà, chúng tôi sẽ ngủ ở nhà cùng nhau.”
“Vậy thì tôi đi ngủ khách sạn” hắn muốn ra ngoài.
“Cậu cứ như vậy, bắt đầu lãnh khốc?! Cậu đang giả vờ, cậu đang giả vờ với tôi, giả vờ mạnh mẽ.”
“Tùy cậu nghĩ như thế nào đi.
“Tôi nhìn ra được, cậu đang giả bộ.”
……
“Chúng ta cùng nhau ngủ trên giường đi, tối nay.” Tôi cầu xin mềm mại, “Chỉ tối nay, chỉ có đêm nay, được chứ?”
“Cậu ngủ trên giường, tôi ngủ trên sô pha.” Dường như thỏa hiệp một chút, đi trở lại sô pha nằm xuống.
“Không, tôi muốn ngủ cùng cậu, cậu ngủ đâu tôi liền ngủ đó” Nói xong ý muốn nằm sấp trên người hắn nằm trên sô pha.
“Đừng làm ầm ĩ nữa! …… Cậu lên giường ngủ trước”, Tiểu D ngồi dậy.
Có vẻ như, không phải là quá kiên quyết. Tôi lùi lại, cởi quần áo và đi vào phòng và nằm trên giường. Tôi lặng lẽ chờ đợi, chờ đợi. Sẽ được, tôi nghe thấy âm thanh tin nhắn của wechat Tiểu D
“Tôi ra ngoài” Tiểu D nói, “là cậu ta, cậu chất vấn người khác như vậy, cậu ta rất khó chịu, chưa về nhà, tôi đi tìm cậu ta”
“A! Tôi sẽ đi với cậu! ”
“Cậu đi cái gì, cậu còn ngại không nháo đủ sao!”
“Vậy, tôi chờ cậu trở về…”
“Đừng chờ, cậu ngủ trước đi.”
“Không, tôi sẽ chờ cậu. Cậu không quay lại, tôi sẽ không ngủ.”
“Tùy cậu”, nói xong liền đóng cửa đi ra.
30 phút trôi qua, Tiểu D. không về nhà. Tôi đã gửi tin nhắn hỏi, hắn đã tìm thấy cậu trai, cậu ta có khá hơn không?
60 phút trôi qua, Tiểu D. không về nhà. Tôi nhắn tin, còn bao lâu nữa, tôi sẽ đợi cậu.
80 phút trôi qua, Tiểu D. không về nhà. Tôi đã gửi tin nhắn, tìm được chưa? Tôi vẫn đang chờ.
100 phút trôi qua, Tiểu D. không về nhà. Tôi gọi:
“Này, tình hình hiện tại thế nào? Còn bao lâu nữa sẽ quay lại?”
“Tối nay tôi sẽ không trở lại, cậu ngủ.” Ngày mai còn sẽ trở lại Bắc Kinh để làm việc. ”
“Cậu không về, tôi không ngủ, cũng không đi làm. Tôi sẽ đợi cậu quay lại. ”
“Đừng chờ nữa, tôi không trở về…”
“Cậu đã tìm thấy cậu ta, phải không?” Bây giờ cậu đang ở đâu, cậu ở cùng một chỗ với cậu ta, phải không?”
“……” Điện thoại cúp máy.
Tôi tiếp tục gọi, không trả lời. Gọi lại, không nghe máy. Còn gọi, không nhận.
Liên tiếp mấy cuộc điện thoại đều bị cự tuyệt. Lúc này tôi, đã từ yên lặng khóc thành cất lên khóc lớn.
Khóc đến nghẹn ngào, tôi dừng lại một chút, và gọi một lần nữa. Được rồi, đó là cậu trai.
“Này, là tôi.”
“Ừm, tôi biết.” Tôi dừng lại, “Các cậu có phải, đã, với nhau.”
“Phả, đúng vậy.”
“Bao lâu rồi?”
“Điều này có quan trọng không?”
“Vậy, các cậu cũng đã làm rồi?”
“Cậu nghĩ sao? Làm những chuyện người yêu nên làm.”
“Vậy tại sao hắn không nói với tôi, vì sao phải là cậu nói!”
“Cậu còn không biết hắn sao? Hắn không thể chịu đựng được, hắn sợ cậu bị tổn thương.”
“Tôi… Vì vậy, những gì, là …” Tôi đã nói năng lung tung, “Bây giờ tôi là một chút lộn xộn.”
“Nghe này, anh muốn gì?” Anh có muốn tối nay hắn quay lại không? Hắn có thể làm gì khi hắn trở về!? Anh nghĩ anh có thể làm gì bây giờ?”
“Tôi chỉ muốn hắn tối nay trở về cùng tôi.”
“Cậu muốn, cậu đã từng nghĩ tới hắn sao? Anh có biết tại sao tôi lại xuất hiện và anh đã bao giờ nghĩ về các anh không? Chúng ta đều là người trưởng thành, cũng đều là gay, con đường này không dễ đi, tôi cũng sẽ biến thành người tiền nhiệm của hắn, bất quá hiện tại tôi không muốn hắn bị thương. 【Một phen nói chuyện, tựa như hiên ngang lẫm liệt, cậu không muốn cậu ấy bị thương, hai người yêu nhau có lý. Cho nên tôi là nhạc sắc bị lừa bị vứt bỏ, tôi còn có thể diện gì ở đây, còn có thể diện gì ở trong trận tình cảm này. Ai sẽ care cảm xúc của tôi, ai sẽ an ủi vết thương của tôi? Nhưng lúc đó trong đầu tôi chỉ muốn đưa Tiểu D trở về. 】
“Nhưng mà tôi, coi như tôi cầu xin cậu có được hay không, đêm nay để cho hắn trở về đi. Chỉ tối nay! ” Tôi hoàn toàn từ bỏ lòng tự trọng của mình. Nếu như còn có cái gì có thể hình dung, đó chính là tôi đã cảm thấy mình rơi vào đống bụi, còn phải quỳ xuống, mặt mũi dán sát đất dập cầu.
“Tôi cam đoan, chỉ một đêm nay, chỉ một đêm này, sau này tôi cũng không quấy rầy các cậu.”
“Tôi khó mà nói được, để cho hắn tự quyết định.” Cậu trai nói xong, đi về phía hắn và đưa điện thoại cho Tiểu D.
“Này, là tôi.”
“Ừm, vừa rồi tôi cùng cậu ta tán gẫu, tôi biết rồi.” Tôi đã cố gắng để ổn định bản thân mình, “Cậu sẽ trở lại tối nay, tôi sẽ chờ đợi cậu.” Làm ơn, quay lại với tôi.”
“Tôi muốn nghĩ, cậu để cho tôi suy nghĩ.”
“Còn có thể, hỏi cậu một câu sao?
“Cái gì?”
“Vấn đề rất sáo rỗng, đã từng yêu chưa?”
“Đã từng yêu.”
“Tôi chờ tin tức của cậu, cầu cậu tối nay trở về.” Tôi cúp máy.
Hơn 10 phút sau, tôi nhận được tin nhắn từ Tiểu D. “Lát nữa tôi sẽ trở về.”
Một khắc đọc được tin tức, tôi đã không hề gợn sóng, trái tim giống như bị dùng sức xoắn qua lại cởi trói, chết lặng. Đó có phải là chiến thắng không? Không, đã thua, hoàn toàn toàn diện, □□, phá thành mảnh nhỏ, triệt để thua.
……
Không biết lại đi qua bao lâu, nghe thấy tiếng mở cửa, tôi lau nước mắt đã khô cạn. Giả vờ, “Trở lại rồi, ngủ.” “Nói xong, tôi đứng dậy rời khỏi sô pha đi vào phòng ngủ.
Tôi nằm trên giường, không lâu sau, Tiểu D cũng nằm sấp, cách nhau khoảng cách rất xa.
“Tôi có phải là cặn bã hay không.” Tiểu D nói với tôi. Ngữ khí cùng ngữ điệu đã mềm nhũn, tôi có thể cảm giác được đã không còn là hắn lãnh khốc mấy tiếng trước nữa. Có lẽ, chuyện ngoại tình sau khi bị tôi biết, ngược lại thoải mái hơn. Không cần đeo mặt nạ giấu tôi, ngược lại có thêm một phần không sao cả.
“Phải, rất khốn nạn.” Tôi điều chỉnh bản thân, giả vờ tiêu sái, “Cậu biết không, bây giờ tôi đột nhiên nhớ tới một bài hát, là của Tôn Yến Tư, cậu có biết đó là bài nào không? “Lục quang”! Ha ha, “Tôi không nói bên tai hắn, sau đó cười tự giễu.
Tiểu D không nói gì.
“Một vài giờ trước, tôi đã ăn tối với cậu và cậu trai, và tôi đã chơi trò chơi với cậu ta. Ha ha, lúc này mới bao lâu, nguyên lai hai người cho tôi thương tổn lớn nhất, vừa rồi ở trước mắt. ”
……
“Ai, tôi biết chúng ta có thể không đi tới cả đời, tôi cũng thật đáng tiếc, mấy năm nay ở nơi khác không có cách nào ở bên cạnh cậu. Nhưng mà, tôi vẫn nói với cậu, chúng ta nhất định phải thẳng thắn với đối phương.” Tôi bắt đầu tự nói chuyện với bản thân mình, và Tiểu D đang lắng nghe.
“Từ Manh, đến Phàm còn có Minh, tôi đã cảm thấy mình chịu đủ rồi. Tôi luôn hy vọng rằng chúng ta có thể trở thành những người trung thành nhất với nhau. Thế giới này, hấp dẫn quá nhiều, cho dù không cách nào kiên trì trung thành, cũng xin đừng lừa gạt. Nếu sau này gặp phải người khác, có thể trước tiên nói ra, chúng ta thẳng thắn một chút, thương tổn sẽ nhỏ hơn một chút. ”
……
“Ai, đêm nay chỉ sợ là cả đêm tôi không thể quên nhất trong đời. Trước mặt cậu, tôi nghèo túng cỡ nào, nhỏ bé cỡ nào, không có tôn nghiêm như thế nào còn chưa tính, đó là cậu. Thế nhưng, còn có người khác, vẫn là trước mặt tiểu tam kia, tự tôn của tôi cũng nát bấy. Tôi còn có thể mong muốn gì nữa? ”
……
“Không trở về được, những chuyện trước kia, cậu xem vả mặt cũng nhiều. Nhân tiện, cậu có biết weibo của chúng ta không? Ở trên đó, có một bình luận của một cô gái, đã làm cho trái tim tôi ấm áp trong một thời gian dài. Cô nói, một lần trong lớp học, giáo viên hỏi cô muốn đến thành phố nào nhất, cô nghĩ về Bắc Kinh, về lý do, cô nói rằng bởi vì thành phố này có câu chuyện của chúng tôi. Cậu thấy đấy, chúng ta đã vô tình trở thành khao khát của người khác. Nhưng cậu thấy bây giờ, haha, thật mỉa mai. ”
……
“Ha ha, các cậu có phải đã làm rồi hay không. Trong nhà của cậu ta, và, trong nhà của bạn, trong căn phòng này, trên giường chúng ta bây giờ. Thật khó để tưởng tượng, có rất nhiều câu chuyện thú vị trên giường này! Cậu nói, khi các cậu làm thế, cậu sẽ không nghĩ đến tôi… Đúng rồi, tên nhóc đó tức giận như thế nào, ha ha!
……
“Đừng nói nữa…” Tiểu D đứng dậy, ngồi xuống sofa trong phòng khách. Chẳng bao lâu sau, có tiếng điện thoại. Rõ ràng, đó là cậu trai.
Tôi cũng đứng lên, đứng ở bên cạnh cửa, quang minh chính đại khom người nghe lén, giống như một sắc tặc, đang lắng nghe lời tình của người khác. Những người yêu thích nói, cũng đã có những gì chúng tôi đã có.
“Ra ngoài đi, tôi gọi xong.”
“Ừ,” tôi đi đến phòng khách và ngồi trên gạch. “Gạt tôi thật lâu, rất vất vả nhỉ.”
“Trên mặt đất lạnh.” Tiểu D ném cho tôi một cái gối ôm, “đệm”.
“Đồng hồ của cậu, và điện thoại di động mới đổi.” Mua nó? Hay cậu ta đã tặng nó? ”
“Ừ…”, Tiểu D cúi đầu, hai tay che mặt, không dám nhìn tôi.” Xin lỗi, tôi xin lỗi,……”
“Ha ha, đừng nói, có ích lợi gì chứ? Cậu xem, cậu cũng đã nhắc qua vài lần, nhưng tôi vẫn chưa từng mua qua.”
“Thực xin lỗi, là tôi đã phụ lòng cậu, thực xin lỗi, Hạ Mộc, thật sự xin lỗi…”
“Được rồi, đừng nói nữa.” Thì ra giả tiêu sái cũng rất đơn giản, “Đúng rồi, các cậu sao lại quen biết, cậu còn có quen biết sao? Nhanh lên, giới thiệu giới thiệu với tôi. ”
“[ Tiểu D lắc đầu ],cậu ở Bắc Kinh sẽ tốt hơn.
“Ai, phiền toái thật, cậu xem sau khi chia tay với cậu, nâng cao tiêu chuẩn của tôi, ít nhất mặt, chiều cao, đều bày ra, khó tìm.”
“Thực xin lỗi, xin lỗi…”
“Đã như vậy, tôi ngược lại hy vọng cậu đem thực xin lỗi, cô phụ, những lời này nói với người khác, ha ha.”
…………
Lộn xộn, nói một đống, hắn đang xin lỗi, tôi đang nói chuyện vô nghĩa. Tất cả đều là vô nghĩa.
“Đi thôi, ngủ đi. Nếu không trời nên sáng, sáng mai tôi còn dậy sớm để đi, tài xế tôi đã hẹn trước, nhưng không thể đến trễ. ”
Chúng tôi nằm xuống giường cùng nhau. Tôi thở dài một hơi, làm dịu tâm tư, thay đổi một loại ngữ khí khóc nức nở mà cầu xin: “Cậu không phải là người như vậy sao?
“Tôi biết cậu khốn nạn, ” Tôi nuốt một chút, “Cậu dám cặn bã một chút, đêm nay ôm tôi ngủ.”
“Haizz… Thôi nào”.
“Vậy, tôi nắm tay cậu được không?”
Hắn không cự tuyệt, tôi đưa tay kéo, cảm nhận được hắn lui về, miễn cưỡng chỉ bắt được một ngón tay.
……
Ban đêm tỉnh dậy, tôi lặng lẽ nắm tay nhau một chút, phát hiện đã trống rỗng.
Sáng hôm sau, tôi thức dậy và Tiểu D vẫn đang ngủ. Đơn giản rửa mặt, sửa sang lại một chút, tôi trở lại cửa phòng ngủ, nhìn hắn nằm sấp trên giường, nhìn thật lâu.
Đến lúc đi rồi.
Tôi đi đến đầu giường, ngồi xuống bên cạnh hắn, giơ tay lên, từ từ hướng hắn hạ xuống, từng chút từng chút, chạm vào tóc hắn. Tôi khẽ vuốt ve tóc hắn, lẩm bẩm:
“Tôi sẽ đi, tôi có thể mất một thời gian dài … Trong một thời gian dài… Thật lâu mới có thể thoát ra ngoài…”
Nói xong, tôi cúi đầu, cuối cùng hôn lên má Tiểu D.
Tôi biết, hắn tỉnh dậy và đang giả vờ ngủ. Không đối mặt dường như là cách tốt nhất.
Lấy hành lý, lần cuối cùng tôi ra khỏi nhà.
Kể từ đó, cậu không còn liên quan gì đến tôi.