Cảm Ơn Em, Đã Can Đảm Yêu Anh

Chương 30

Hai người đồng loạt né tránh, bình sứ Thanh Hoa va vào vách tường, âm thanh lanh lảnh vang lên mảnh vụ rơi lả tả trên sàn nhà. Hỷ Lạc sợ sệt nhìn anh, "Lâm Hạo Sơ, bình tĩnh lại! Hít sâu!"

Lâm Hạo Sơ thở dồn dập từng cơn, anh giận dữ nhìn Hà Vịnh Thanh, "Đi ra ngoài."

Hỷ Lạc vội vã lôi kéo Hà Vịnh Thanh ra khỏi phòng, đóng cửa, cô thấy Hà Vịnh Thanh đã hoàn toàn ngây dại, "Ông thấy rồi đó, bây giờ anh ấy trở nên rất nóng nảy."

Hà Vịnh Thanh đứng ngoài cửa, nét mặt liên tục thay đổi, trong giọng nói hơi run run, "Nó... thường xuyên như vậy?"

Hỷ Lạc lắc đầu, "Chỉ khi thấy ông và mẹ anh ấy mới như vậy. Hơn nữa..." Hỷ Lạc dừng một chút, "Còn có lúc tệ hơn vậy nữa."

Hà Vịnh Thanh trở nên im lặng, hiển nhiên ông bị hình dạng của Lâm Hạo Sơ làm cho chấn động, ông lỡ nửa nhịp nói với Hỷ Lạc, "Bác, muốn biết nhiều về chuyện của nó, con có thể nói cho bác biết không?"

Hỷ Lạc quay đầu lại nhìn cửa phòng đang đóng chặt, bên trong đã dần yên lặng. Cô ý bảo Hà Vịnh Thanh xuống lầu, xuống dưới lầu, Hỷ Lạc đem bệnh tình của Lâm Hạo Sơ cùng với nguyên nhân gây bệnh còn có việc chống cự trị liệu từng chuyện từng chuyện nói cho Hà Vịnh Thanh. Sau khi Hà Vịnh Thanh nghe xong thì trầm mặc hồi lâu, tay ông chà xát hai gò má mình, cười khổ, "Hà Vịnh Thanh tôi phấn đấu nửa đời người, cho rằng có thể làm một người cha tốt nhất, nhưng không ngờ, hết lần này tới lần khác là tôi, chặt đứt con đường công danh của con ruột mình, hại nó biến thành hình dạng bây giờ." Ông bất đắc dĩ gục đầu xuống, giọng nói chùng xuống, "Bác là một tội nhân."

Trong lòng Hỷ Lạc thở dài một hơi thật sâu, nhìn Hà Vịnh Thanh hình như suy sụp trong nháy mắt, cô cũng nói không nên lời những câu cay nghiệt công kích ông.

"Năm ấy, nó dẫn theo tiểu đội đặc chủng bao vây bác và những người Thái đang thương lượng..." Hà Vịnh Thanh đột nhiên mở miệng, Hỷ Lạc kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ông, sự thật được Lâm Hạo Sơ đau khổ giấu diếm sắp được vạch trần, trái tim cô bắt đầu áp chế không được đập mạnh kịch liệt.

Hà Vịnh Thanh ngã người vào sofa, tay vô lực bám vào tay vịn sofa, ngửa đầu, "Không sai, bác trước giờ mua bán thuốc phiện. Trực tiếp qua Thái Lan bắt được nguồn cung cấp, sau đó buôn lậu chuyển đến Mỹ. Nhiều năm như vậy, chưa từng xảy ra sự cố, nhưng không ngờ, tại lần đó thiếu chút nữa toàn quân bị diệt. Lúc đó bác cũng không biết nó là con ruột của bác, hai bên đánh nhau, bác tất nhiên là đầu tiên nghĩ đến tự bảo vệ mình. Bác... cuối cùng là gây ra thành lỗi lầm lớn, tự tay mình bắn chân nó bị thương."

Lòng Hỷ Lạc nặng trĩu, như vậy, Hà Vịnh Thanh chính là hung thủ giết chết Tư Niên?Taycô buông bên hông siết chặt, ánh mắt nhìn Hà Vịnh Thanh hơn vài phần căm phẫn.

Hà Vịnh Thanh tiếp tục nói, không cảm thấy được sự khác thường của Hỷ Lạc, trên mặt ông có chút đau khổ, đưa tay phải gác lên trán, "Cho đến một năm trước, bác về nước, tình cờ gặp người bạn cũ trước đây. Nghe nói, Diệp Hồng, sinh ra một đứa con... Sau khi điều tra mới biết được. Vậy mà nó là con trai ruột của bác. Bác nghĩ mọi cách tiếp cận nó, vì muốn thấy nó, cố ý đem phân nửa lợi nhuận của Cẩm Tinh làm từ thiện, cố ý yêu cầu chính phủ tham dự, chính là vì muốn thấy nó một lần."

Hỷ Lạc chỉ có thể ngây ngốc mà nghe, thì ra lý do Lâm Hạo Sơ một mực giấu diếm, là muốn giấu diếm thân phận của Hà Vịnh Thanh? Đối với anh thân là cán bộ nhà nước mà nói, hành vi bao che giấu diếm tội phạm, tội này phải lớn bao nhiêu? Anh, lại có thể hồ đồ mà làm. Hơn nữa, cho dù tâm lý mãi mãi bị dằn vặt như thế, anh đều phải thay Hà Vịnh Thanh giấu diếm. Lòng Hỷ Lạc chua xót một trận, Lâm Hạo Sơ, anh ngốc đến chừng nào?

Hà Vịnh Thanh vẫn còn đang tiếp tục nói, chỉ là lần này giọng nói càng lúc càng nhỏ, "Bác... thực sự là hồ đồ, tổn thương nó một lần lại một lần. Một năm trước, lúc bác đang kế hoạch bác và nó nhận nhau, thương nhân Thái Lan mà bác hợp tác bị cảnh sát Thái Lan bắt được, bác thiếu chút nữa cũng bị liên lụy. Bác..." Hình dạng ông có chút uể oải, có chút nói không được, "Bác lại có thể nghi ngờ nó, cho nên, bác đã từng nghĩ tới muốn thử nó."

Hỷ Lạc không thể tin được nhìn ông, "Ông, sao lại có thể..." Cô nhếch khóe miệng, "Ông biết anh ấy có bao nhiêu khát vọng tình thân không? Làm cha mẹ, là người thân thiết nhất trên thế gian của con cái. Các người, nhưng lại trở thành ma quỷ trong thế giới của anh ấy, mãi mãi gây cho anh ấy những thương tổn vô tận, Lâm Hạo Sơ ngày hôm nay biến thành cái dạng này, ông và mẹ anh ấy đều là đao phủ không hơn không kém!"

Hà Vịnh Thanh gục đầu xuống, tóc trước trán xõa xuống, trong đó hình như có vài sợi trắng bạc mờ mờ ảo ảo hiện ra, ông yên lặng ngồi trên sofa, trên người không hề còn loại khí chất không ai bì nổi, toàn thân đều tản ra sự mất mát đến vô tận, "Bác không biết làm thế nào, sau lưng bác gánh bao nhiêu tính mệnh của biết bao nhiêu người, bọn họ là anh em cùng bác vào sinh ra tử bao nhiêu năm như vậy, giang sơn ngày hôm nay của bác phân nửa đều là bọn họ mạo hiểm sinh mệnh trong nguy hiểm gầy dựng được. Bác không thể ích kỷ mặc kệ bọn họ."

Hỷ Lạc nhìn ông không nói gì, đến bây giờ ông vẫn như cũ nói rất hùng hồn, "Tôi thật sự nghi ngờ dòng máu chảy trong người anh ấy với ông có giống nhau không? Anh ấy có thể không đòi hỏi gì hết, tin tưởng ông không cần lý do, bảo vệ ông. Mà ông thì sao?"

Hỷ Lạc nắm thành nắm đấm thật chặt, môi cô mím chặt, "Nghiệt ông gây ra, cuối cùng sẽ có báo ứng."

Hà Vịnh Thanh ngẩng đầu nhìn Hỷ Lạc, nếp nhăn ở đuôi mắt trong nháy mắt rõ ràng có thể thấy được, Hỷ Lạc cắn răng, cuối cùng cái gì cũng không nói. Cô tin chắc, tội của ông, pháp luật sẽ trừng trị ông.

Sau một khoảng lặng dai dẳng, ông chậm rãi ngẩng đầu, nhưng không phải trả lời câu hỏi của Hỷ Lạc, "Bác sẽ nghĩ cách để nó bình thường trở lại."

Ông đứng dậy, nhìn thật sâu vào mắt Hỷ Lạc, "May là bên cạnh nó còn có con."

Sau khi Hà Vịnh Thanh rời khỏi, Hỷ Lạc ngồi dưới lầu rất rất lâu, giờ này phút này, đối với tình yêu với Lâm Hạo Sơ, đã không còn là loại tình cảm đơn giản nảy mần trong lòng một thiếu nữ thuở ban đầu. Từ từ đến gần anh, dần dần hiểu anh. Thấu hiểu niềm vui của anh, nỗi buồn của anh, đau thương của anh, thậm chí nước mắt của anh, lòng của cô đã hoàn toàn bị anh nắm giữ, không thể hít thở, không thể vui cười, không thể đau đớn.

Mở cửa phòng ngủ, Lâm Hạo Sơ nằm im lặng trên gường, ga giường và chiếc chăn màu trắng, áo sơmi màu trắng ẩn náo bên trong, chỉ có mái tóc đen nhánh trên nền trắng toát càng thêm nổi bật. Trắng đen đan xen, giống như một bức họa trắng đen sắc nét. Hỷ Lạc đi qua, vén một góc chăn, lặng lẽ nằm lên, đầu nhẹ nhàng gối lên vai anh.

Lâm Hạo Sơ chậm rãi mở mắt ra, nhìn trần nhà trắng toát, giơ tay thuận thế kéo cô vào, hai người nằm một cách yên lặng.

Một lúc lâu, Lâm Hạo Sơ bỗng nhiên mở miệng, "Ông ta... đi rồi?" Có thể do quá lâu không có nói, giọng của anh có chút thô khàn.

"Ừm." Hỷ Lạc chỉ cảm thấy trong ngực khó chịu, "Ông ấy đã nói cho em biết hết rồi, Lâm Hạo Sơ, anh mới là đồ ngốc nhất thế giới."

Ánh mắt Lâm Hạo Sơ chuyển đến chùm đèn thủy tinh trên trần nhà, ánh sáng lấp lánh của đèn thủy tinh phản chiếu cảnh hai người dựa sát vào nhau, anh lại lần nữa nhắm mắt, hình như có vẻ rất mệt mỏi, "Anh cho rằng ông ta rất sợ thân phận của ông ta bị biết, không nghĩ tới ông ta lại chủ động nói em biết."

Hỷ Lạc khe khẽ thở dài, "Ông ấy, hẳn là thật sự biết sai rồi."

Hai người trong một lúc cũng không có nói nữa, thật lâu sau đó, Hỷ Lạc nhìn khuôn mặt anh, lông mi anh hơi run run, Hỷ Lạc nghiêng người, vùi trong lồng ngực anh, một giọt chất lỏng lạnh lẽo rơi xuống xương quai xanh của Lâm Hạo Sơ, cánh tay anh siết chặt, thấp giọng trách cô, "Sao tự nhiên khóc vậy?"

Hỷ Lạc kìm nén âm thanh nức nở của mình, cơ thể bắt đầu run, cô cắn chặt ngón trỏ, một bộ dáng uất ức nhưng cố chết cũng không nói.

Lâm Hạo Sơ nghiêng người nằm mặt đối mặt với cô, hôn nước mắt cô, bỗng nhiên anh cúi đầu nở nụ cười, đôi mắt cong thành một độ cong rất đẹp, "Hỷ Lạc, nước mắt của em rất ngọt nha." Thì ra, cái cảm giác có người quan tâm là như vậy.

Hỷ Lạc bị anh trêu cười, níu vạt áo sơmi của anh chùi lung tung một mạch, nước mũi nước mắt đều quệt trên người anh.

"Lâm Hạo Sơ, anh phải nhanh chóng khỏe lên. Trái tim của em sắp không chịu đựng nổi rồi, anh đó, còn có thể chống đỡ bao lâu?" Hỷ Lạc dí trong ngực anh, giọng nói có chút ồm ồm, cô thật sự sợ có một ngày anh sẽ không chống đỡ nổi hoàn toàn sụp đổ. Thế giới Tần Hỷ Lạc không có Lâm Hạo Sơ, cô không cách nào tưởng tượng đến ngày đó, cho dù, anh chẳng bao giờ thẳng thắn yêu cô, chí ít, nơi nương tựa của anh, cô rõ ràng cũng biết. Với cô, vậy là đủ rồi.

Lâm Hạo Sơ hôn cô, nâng mặt cô lên, "Được. Ngày mốt, chúng ta... thử xem." Ngày mốt, ngày 15, anh muốn thử nghiệm, chí ít, là vì cô.

Hỷ Lạc gật đầu cười, ôm lấy cổ anh, "Anh nhất định sẽ khỏe."

Trong chiếc Porche màu đen cách đó không xa, Hà Vịnh Thanh cầm điện thoại di động chậm rãi vuốt ve, gió biển xuyên qua cửa sổ xe hạ xuống phân nửa thổi loạn mái tóc ông, nhìn dãy số quen thuộc kia, im lặng thật lâu, ông hít thật sâu thở ra một hơi, ấn phím gọi. Điện thoại được nối, đầu dây bên kia vang đến âm thanh đã tận lực vùi sâu trong ký ức ba mươi mấy năm, "Alo."

Bỗng nhiên Hà Vịnh Thanh không có can đảm nói chuyện, ông căng thẳng nuốt nuốt nước miếng, người đầu dây bên kia lại "Alo" một tiếng.

"Là tôi." Hà Vịnh Thanh chậm rãi nói, trong lòng cuồn cuộn hàng vạn tâm tình.

Đầu dây bên kia im lặng rất lâu chỉ còn lại tiếng thở khẽ của hai người, âm thanh trong dự đoán vang đến "Tít tít", Hà Vịnh Thanh nặng nề ngã người vào ghế dựa, nhìn một mảng xanh thẳm, trong lòng trăm mối ngổn ngang, ông cầm lấy điện thoại di động soạn một đoạn tin nhắn gửi đi.

Diệp Hồng do dự một hồi, bà hiểu tính cách ông, biết ông nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ. Cầm lấy điện thoại di động vừa nhìn, "Tôi nhất định phải gặp em một chuyến, thời gian em sắp xếp, nếu như em không muốn tôi trực tiếp đi tìm Lâm Mộ Cẩm nói chuyện."

Bà tức giận hung hăng ném điện thoại xuống đất, điện thoại rắn chắc vẫn là bị ném đến pin và thân máy văng ra xa. Hà Vịnh Thanh, ông ngoài việc ép tôi làm thứ không muốn làm, ông còn có thể làm gì? Bà đau khổ ngã trên giường, ký ức tận lực quên sạch trong nháy mắt như con mãnh thú và dòng nước lũ dâng tràn mà đến, những tiếng nói cười hoan hô lúc trẻ, người thiếu niên anh tuấn với chiếc áo sơmi trắng tinh trong ký ức... Bà rơi lệ đầy mặt, nhỏ giọng nức nở, "Cho đến ngày nay, ông còn quay về để làm cái gì?"
Bình Luận (0)
Comment