Cảm Ơn Em, Đã Can Đảm Yêu Anh

Chương 41

Khi Hỷ Lạc về nhà thì phát hiện đôi giày da của Lâm Hạo Sơ không có trong tủ giày, đã trễ thế này rồi, anh vẫn chưa về nhà sao? Hỷ Lạc nhìn căn phòng tối đen như mực, trong lòng thật phiền muộn, cô vẫn còn nhớ buổi tối cúp điện trước đây không lâu, Lâm Hạo Sơ đột nhiên xuất hiện, trong khoảnh khắc ở trong lồng ngực ấm áp của anh sao mà thật đến thế, lời anh nói bên tai, anh hình như có một chút nhớ cô... Toàn bộ những thứ ấy, đều không phải là giả chứ? Còn bây giờ thì sao, dường như người đàn ông ấy tại sao lại càng đi càng xa cô.

Mấy ngày liên tiếp, cái hình thức sống chung quỷ dị này dù cả hai vẫn sống dưới cùng một mái nhà nhưng không giáp mặt nhau. Lâm Hạo Sơ cũng không giống như những ngày trước đây thỉnh thoảng gửi vài tin nhắn quan tâm cô, mấy ngày nay, dường như anh hoàn toàn quên sự tồn tại của một người tên Hỷ Lạc. Hỷ Lạc đứng ở cửa, ngón tay nhập mật mã hơi run rẩy, sau khi mở cửa sẽ vẫn giống như trước đây, toàn bộ căn phòng cứ vắng lặng sao? Mấy ngày này anh rốt cuộc đi đâu? Có lúc đến nửa đêm mới về nhà, có lúc cả đêm không hề nghe tiếng mở cửa phòng khách.

Hỷ Lạc thở một hơi thật mạnh, ấn khóa mật mã, mở cửa ngạc nhiên khi thấy đèn trong phòng khách lại có thể sáng trưng, Lâm Hạo Sơ ở nhà?

Tim Hỷ Lạc đột nhiên khống chế không được điên cuồng đập mạnh, cô kìm chế kích động muốn đi tìm anh, yên lặng đứng ở hành lang đổi giày, rồi vào phòng mình thay quần áo. Thay quần áo ở nhà xong, xoay người thấy Lâm Hạo Sơ đứng ở cửa phòng ngủ, anh dựa khung cửa, tay đút vào túi quần, khuy áo bị mở vài nút ngay cổ áo, vạt trước áo sơmi rộng mở như có như không lộ ra khuông ngực màu lúa mạch của anh.

Hỷ Lạc bị anh bất thình lình xuất hiện dọa sợ nhảy dựng lên, phục hồi tinh thần lại, cô cười ngượng ngập, "... Anh ăn cơm chưa?"

Lâm Hạo Sơ không trả lời, chậm rãi đến gần cô, anh đến trước mặt cô, đột nhiên tay vòng qua eo cô, một tay không nhẹ không nặng luồn vào vạt áo cô, trong hơi thở rõ ràng có mùi rượu nhàn nhạt, Hỷ Lạc cau mày, tay chống lên ngực anh, "Lâm Hạo Sơ, anh đã uống rượu, mùi rượu nồng quá."

Đôi mắt Lâm Hạo Sơ nhíu lại, thấy ánh mắt của cô có chút phức tạp, đột nhiên môi anh áp vào môi cô, mùi rượu nồng nặc và mùi thuốc lá trộn lẫn vào nhau, ngang ngược chiếm giữ khoang miệng Hỷ Lạc, cô hơi khó chịu giãy dụa, "Lâm Hạo Sơ."

Anh hôn cô, lưỡi liếm láp cổ trắng ngần của cô, bàn tay nóng cháy tới trước ngực, vội vã tháo nút áo trước ngực cô. Hơi thở Hỷ Lạc nặng nề, cô cố sức khước từ anh, cho đến khi tay anh trượt đến quần jean của Hỷ Lạc, Hỷ Lạc bỗng dưng trợn mắt, lời bác sĩ căn dặn còn văng vẳng bên tai, trong ba tháng đầu là thời gian nguy hiểm nhất.

Cô dùng sức giãy dụa ra, "Lâm Hạo Sơ, đừng như vậy, em khó chịu."

Động tác Lâm Hạo Sơ dừng lại, ánh mắt u ám gắt gao nhìn chằm chằm vào cô, sau đó tay đỡ thắt lưng cô âm thầm dùng sức, "Khó chịu? Là khó chịu hay là không thích?"

Hỷ Lạc khó khăn vặn vẹo thắt lưng "Có ý gì, em không hiểu?"

Lâm Hạo Sơ nhướn mày, trên mặt không có cảm xúc, anh nhìn Hỷ Lạc, thấy cô hơi rụt rè, cúi người đối diện cô, "Có phải hay không cho rằng... cậu ta thích hợp với em hơn? Bây giờ, không thích tôi đụng chạm?"

Hỷ Lạc cắn môi, hung hăng trừng Lâm Hạo Sơ, hốc mắt bắt đầu đỏ lên, đột nhiên nghĩ đến mấy ngày nay nỗi tủi thân trong đầu óc vọt ra. Hai tay cô cố sức đấm Lâm Hạo Sơ, "Lâm Hạo Sơ, anh lưu manh, rõ ràng là chính anh có người phụ nữ khác, còn đổ tội cho em."

Lâm Hạo Sơ không tránh né động tác của cô, anh dùng lực đẩy Hỷ Lạc ngã xuống giường, cơ thể anh đè chặt cô, ánh mắt âm u lạnh lẽo, hai tay dùng sức nắm chặt cổ tay Hỷ Lạc, "Cậu ta nói em tôi có người khác thì em tin, đến khi nào em mới nghĩ tới thử hỏi tôi? Hay là trong lòng em căn bản tin cậu ta nhiều hơn tin tôi?"

Hỷ Lạc không muốn dây dưa với anh, co đầu gối định húc bụng dưới của anh, lại bị Lâm Hạo Sơ nhanh nhẹn tránh được, hai chân anh áp chế chân cô, cơ hồ sức lực tòan thân đều phủ lên người cô, Hỷ Lạc cảm nhận được trọng lương toàn bộ cơ thể anh, sợ bụng bị đè, cô có phần không khống chế được thét chói tai, "Lâm Hạo Sơ, anh tránh ra cho em, anh là kẻ điên, em không muốn nói chuyện với anh."

Lâm Hạo Sơ bị chạm vào khu mẫn cảm, đầu óc không kiểm soát được, anh tức giận nện một đấm trên giường cạnh đầu Hỷ Lạc.

Hỷ Lạc bị dọa đến im bặt, anh quát vào mặt Hỷ Lạc, "Câm miệng! Kẻ điên? Em đã sớm biết tôi là người điên! Tôi đã cảnh cáo em đừng đến trêu chọc tôi rồi, là tự mình em cố chết cứ quấn lấy tôi không tha. Bây giờ thì thế nào? Muốn chạy trốn sao?" Anh cười lạnh lùng, lời nói cũng lạnh lẽo đến xương, "Tôi đã nói rồi, em trốn không thoát đâu. Tần Hỷ Lạc, cho dù tôi không yêu em, tôi cũng không cho phép em chạy khỏi tôi. Em nghĩ cũng đừng nghĩ đến."

Hỷ Lạc ngơ ngác nhìn anh, gương mặt hàng đêm ngủ bên cạnh mình, bây giờ lại xa lạ dữ tợn khiến cô sợ hãi. Anh không yêu cô, anh vẫn không yêu cô, đến bây giờ, cô đã đào hết tất cả cũng không thể khiến anh yêu cô. Lâm Hạo Sơ, lòng của anh, rốt cuộc làm bằng thứ gì? Cô đờ đẫn nằm trên giường, trong lòng hình như có thứ gì đó bị nghiền nát.

Lúc này Lâm Hạo Sơ giống như mất đi lý trí, anh có phần thô bạo xông vào thân thể của cô, lúc Hỷ Lạc cảm nhận được đau đớn, cô bắt đầu khóc, rơi lệ đầy mặt túm vai Lâm Hạo Sơ, "Lâm Hạo Sơ, dừng lại, mau dừng lại, em đau quá..."

Lâm Hạo Sơ hình như không nghe thấy giọng nói của cô một chút nào, hoàn toàn bị con mãnh thú trong nội tâm trói buộc đã lâu đột nhiên hồi phục chi phối chính mình, Hỷ Lạc cảm giác được phía dưới bụng truyền đến từng cơn đau buốt, cô khóc càng to hơn, "Lâm Hạo Sơ, xin anh, mau dừng lại, như vậy sẽ làm em bé bị thương."

Em bé? Em bé nào? Ai đang nói chuyện, nói cái gì? Lâm Hạo Sơ chỉ cảm thấy đầu rất đau, trong ngực cũng như sắp bị thứ gì đó nôn nóng phá vỡ chui toạc ra ngoài. Anh cảm thấy khắp người đều đau nhức, trong đầu có vài âm thanh cứ vang vọng, hình như rất nhiều người nói với anh. Nói gì đó nhưng một câu cũng nghe không rõ.

Hỷ Lạc bị đau đến sắc mặt thay đổi, cô cảm giác được phần thân dưới đau càng lúc càng rõ ràng, cảm giác được một luồng ấm nóng vọt ra ngoài, nhưng ý thức dần dần mơ hồ, cô bấu chặt cánh tay Lâm Hạo Sơ, đầu ngón tay đều bấm sâu vào da thịt anh, "Lâm Hạo Sơ... cứu em."

Lâm Hạo Sơ nhìn sắc mặt trắng bệch đôi mắt dần khép lại của Hỷ Lạc, một tiếng gọi yếu ớt "Cứu em" gọi thần trí anh quay về. Khuôn mặt của cô trong khoảnh khắc dường như trùng hợp với Tư Niên. Cảm giác được người phía dưới không cử động, ngay cả hơi thở dường như có phần yếu ớt, anh hoảng loạn vỗ vỗ mặt Hỷ Lạc, "Hỷ Lạc..." Hỷ Lạc mất đi ý thức, Lâm Hạo Sơ sờ sờ trên người cô, nhiệt độ cơ thể cũng rất thấp, anh dùng lực bấm nhân trung của cô, không phản ứng, hô hấp nhân tạo, từng ngụm từng ngụm cho cô dưỡng khí, vẫn không có một chút phản ứng.

Lâm Hạo Sơ nôn nóng hốc mắt đỏ hoe, trán rịn đầy mồ hôi li ti, "Hỷ Lạc, tỉnh lại đi?... em tỉnh lại đi."

Ánh mắt anh dời xuống phía dưới liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người, trên tấm ra giường màu trắng, Hỷ Lạc ngấm một mảng máu đỏ tươi, anh đờ đẫn sửng sốt, vội vàng tìm áo khoác bọc lấy Hỷ Lạc ôm cô vội vội vàng vàng xuống lầu.

Nhìn ba chữ ‘Đang phẫu thuật’ bật sáng, Lâm Hạo Sơ chán nản ngồi trước của phòng phẫu thuật. Nhìn máu trên người mình, trên tay đầy máu đỏ, một mảng đỏ lóa mắt đã khô cạn, nhưng phảng phất quanh người đều tản ra mùi máu tanh nồng nặc. Con? Bọn họ lúc nào có con, tại sao Hỷ Lạc cái gì cũng không nói? Anh cúi đầu nhìn một mảng sắc đỏ ấy, đó là con anh và Hỷ Lạc...?

Cuộc phẫu thuật tiến hành hơn hai giờ, đứa bé trong dự đoán không có khả năng giữ được. Cơ thể Hỷ Lạc vốn yếu, hơn nữa sẩy thai mất máu quá nhiều, vẫn hôn mê còn chưa tỉnh lại. Lâm Hạo Sơ nhìn gương mặt cô không có một chút sức sống, bỗng nhiên rất sợ khi cô tỉnh lại phải đối diện với cô.

Anh nắm tay cô, tay cô rất mềm, ngón tay trắng nõn thon dài rất thích hợp chơi đàn dương cầm, nhớ đến cảnh lần đầu tiên cùng Tư Niên đến Tần gia, Hỷ Lạc lúc đó vẫn còn là một bé gái, khoảng sáu, bảy tuổi, cột tóc đuôi ngựa cao cao, mặc váy bằng vải bông màu trắng, ngồi trước đàn dương cầm.

Chiếc cổ cao trắng nõn trong ánh nắng chiều phác thảo ra một độ cong mỹ lệ. Dáng ngồi phẳng phiu, ngón tay trên phím đàn, mỗi lần hạ xuống, mỗi một nốt nhạc vang lên, đều khiến anh thấy sững sờ đứng ở cửa.

Kết thúc một khúc nhạc, Hỷ Lạc nghiêng mặt, đón những tia nắng, cười với Tư Niên đứng trước cửa, "Anh hai, anh về rồi?" Nụ cười này thường luôn quanh quẩn trong đầu anh, anh không cảm thấy mình sẽ động tâm đối với một lolita mới sáu, bảy tuổi năm ấy, đó có lẽ chỉ là một loại yêu thích, một loại tình cảm kỳ lạ giống như của anh trai đối với em gái.

Bởi vì nụ cười đó, khiến cho anh trong đêm mùa hạ đen như mực, chỉ là ở trong xe thoáng nhìn qua, liền nhận ra người con gái lạc đường lưỡng lự đứng ở ven đường là Tần Hỷ Lạc, cho dù đã qua mười lăm năm, anh vẫn nhận ra cô.

Anh cầm tay cô lên hôn, đôi môi phủ lên bàn tay lạnh giá của cô, Tần Hỷ Lạc, em nói anh biết đi, cảm giác như vậy là gì? Vì sao anh có thể đối với em tuy chỉ là thoáng nhìn mà đến tận lúc này mãi mãi không quên?
Bình Luận (0)
Comment