Cảm Ơn Em, Đã Can Đảm Yêu Anh

Chương 44

Cô y tá thấy cô không nói, đến gần để xem, trên mặt báo to như thế, trên tấm ảnh chụp được bóng lưng của một người đàn ông và một phụ nữ, bảng hiệu màu đỏ của hotel phía sau loan một lớp ánh sáng như màu cầu vồng, câu hỏi đưa ra trên tít bài báo: Vị lãnh đạo nào đó trắng trợn công khai thương cảm dân sinh? Đúng là yêu thương vợ trước!

Bản tin mặc dù không chỉ đích danh họ tên là Lâm Hạo Sơ, nhưng từng câu từng chữ vẫn là ngấm ngầm hại người, còn đem đoạn đối thoại của phóng viên lúc hỏi Lâm Hạo Sơ sao đột nhiên xuất hiện ở hiện trường công bố trên mặt báo. Thậm chí nội dung còn bao quát toàn bộ quá trình yêu đương của Lâm Hạo Sơ và Giang Nhất Ninh và khoảng thời gian kết hôn cùng với thời gian ly hôn vân vân, không phân lớn nhỏ.

Hỷ Lạc đờ đẫn mà nhìn, trong ánh mắt chỉ thấy được mỗi hai chữ ‘vợ trước’. Tuy rằng trong bài báo không nêu tên người phụ nữ kia, thế nhưng bóng lưng ấy cô nhận ra, đây chính là nguyên nhân Lâm Hạo Sơ vẫn không tiếp nhận sự điều trị của Giang Nhất Ninh, còn có, Giang Nhất Ninh còn nói, đợi người ấy quay đầu lại chính là Lâm Hạo Sơ? Hỷ Lạc cứng người ngây ngốc ngồi một chỗ.

Cô y tá hơi lo lắng khẽ vỗ bờ vai cô, "Cô.....Lâm, cô không sao chứ?"

Cô Lâm? Hỷ Lạc chậm nửa nhịp quay đầu lại nhìn cô y tá, cười một cách khó khăn "Không có việc gì." Cô xem báo, bất thình lình cầm lấy tờ báo đứng lên, cô y tá bị cô dọa nhảy dựng, "Cô Lâm, cô làm sao vậy?"

Hỷ Lạc nắm chặt tờ báo không nói gì, cô hoảng loạn chạy ra bên ngoài, cô y tá ở phía sau gọi cô cô cũng không để ý tới. Đến dưới lầu, khi chặn một chiếc xe mới phát hiện bản thân chạy ra quá cuống cuồng, ngay cả ví tiền cũng không mang. Cô ngại ngùng xuống xe, một người mặc đồ bệnh nhân, thẫn thờ lê bước trên phố vào ngày đông, hứng lấy ánh mắt ngạc nhiên của người đi đường cũng không có một chút cảm giác.

Cố Doãn mở cửa, nhìn Hỷ Lạc bị đông cứng lạnh run lên, cậu vội vàng kéo cô vào nhà, mở lò sưởi chạy số lớn nhất, tìm tấm chăn lông bao bọc cô kỹ lưỡng, đem ly sữa nóng đưa cho cô, "Em điên rồi có phải không? Ngày lạnh như thế mà em cứ như thế ra ngoài, vốn dĩ còn chưa khỏe lại, lại bị cóng đến bệnh thì phải làm sao?"

Môi Hỷ Lạc đều rét cóng đến trắng bệch, vẫn run cầm cập, cô cầm tờ báo đưa cho Cố Doãn, "Ngày đó, người ấy là cô ấy sao?"

Cố Doãn nhận lấy tờ báo, thấy bản tin trên ấy cũng sửng sốt một hồi, sau đó trầm mặc hồi lâu. Hỷ Lạc cũng không thúc giục cậu, ngồi im lặng, Cố Doãn tâm tình nặng nề nhìn Hỷ Lạc, hơn nữa ngày mới nói, "Anh ta vẫn chưa nói gì cho em sao?"

Tay Hỷ Lạc cầm cái ly run rẩy một hồi, ngẩng đầu lên nhìn Cố Doãn, "Anh cũng biết rồi sao?" Cô cười đau khổ, tất cả mọi người đều biết, chỉ mỗi mình cô.

"Biết đâu, anh ta cảm thấy chưa đúng lúc mới không nói em biết." Cố Doãn buồn bực cào cào tóc, "Lúc đó bọn họ cũng chỉ là lãnh cái giấy kết hôn thôi, cái gì cũng chưa có liền ly hôn ngay, việc bên trong khẳng định có cái gì chúng ta không biết được, em chờ anh ta tự mình giải thích với em rồi hẵn nói. Dừng để bản thân mình đi vào chỗ bế tắc."

Hỷ Lạc cơ thể còn đang run run, hàm răng cũng run lên, Cố Doãn xem bộ dáng của cô có chút lo lắng, "Em ra ngoài... anh ta có biết không? Có đem di động không? Nếu không anh gọi điện cho anh ta?"

Hỷ Lạc lập tức ngẩng đầu cắt ngang cậu, "Đừng... bây giờ em không muốn thấy anh ấy."

Cố Doãn ngậm miệng, không nói thêm gì nữa.

Lâm Hạo Sơ xoa bóp cái trán đang đau lâm râm, thư ký Ngô đứng trước bàn làm việc sắc mặt nghiêm trọng, "Tôi đã ủy thác Văn Kiệt toàn quyền giải quyết kiện toàn soạn này ra tòa rồi, nhưng mà bây giờ khá phiền phức chính là cấp trên rất xem trọng ảnh hưởng chuyện này, ngoại trừ những người phía trên, Ủy ban kỷ luật phỏng chừng sẽ lập tức tìm anh nói chuyện."

"Tôi biết rồi." Lâm Hạo Sơ tư tưởng không tập trung mà trả lời, sau đó lại liếc mắt vào di động đang nắm trong tay, anh đứng dậy mặc áo khoác, "Tôi đi ra ngoài một lát."

Thư ký Ngô đi theo phía sau anh, "Lúc này, bên ngoài đều là ký giả, anh hay là đừng nên đi ra thì tốt hơn."

Bước chân Lâm Hạo Sơ dừng lại, xoay người chìa một tay, "Đưa chìa khóa xe anh cho tôi." Thư ký Ngô biết cố chấp của anh, cũng không khuyên anh nữa, lấy chìa khóa xe đưa anh.

Bởi vì là xe của thư ký Ngô, Lâm Hạo Sơ rất thuận lợi lừa gạt đám ký giả đứng chờ trước cổng chính tòa thị chính. Đến bệnh viện, đẩy cửa ra chỉ thấy phòng bệnh trống rỗng, di động của Hỷ Lạc để trên bàn, thảo nào gọi lâu như vậy chẳng có ai bắt máy. Anh tiện tay chặn một y tá, "Chào cô, bệnh nhân ở phòng này đâu rồi?"

Y tá đương nhiên nhận ra Lâm Hạo Sơ, cô nhỏ giọng nói, "Cô Lâm sáng nay đột nhiên rời khỏi, rất vội vội vàng vàng, cũng không biết đi đâu nữa."

Lâm Hạo Sơ ngồi trên sofa trong phòng bệnh, thấy túi xách và quần áo của Hỷ Lạc đều còn trong phòng bệnh, cái gì cô cũng không đem liền như thế chạy ra ngoài sao? Bước chân anh hơi rối loạn, suy nghĩ một hồi rồi gọi điện thoại cho Tần Vĩ Thâm, Tần Vĩ Thâm bắt đầu hàn huyên vài câu sau đó nói rằng, "Hỷ Lạc hở? Dạo này sao không thấy nó trở về, con bé vô tình vô nghĩa này, thực sự là nuôi uổng công rồi."

Lâm Hạo Sơ vừa nghe lời này chỉ biết Hỷ Lạc chưa quay về Tần gia, hơn nữa Tần Vĩ Thâm có thể vẫn chưa đọc báo, nếu như xem rồi...Nghĩ đến cục diện rối rắm tiếp theo, anh càng thấy bực bội, nói qua loa vài câu thì ngắt điện thoại, suy nghĩ một lát rồi cầm di động của Hỷ Lạc ấn số di động Cố Doãn.

Cố Doãn nhìn dãy số không ngừng nhấp nháy trên màn hình di động, sợ đánh thức Hỷ Lạc, vội vã đi đến ban công, sau khi tiếp điện thoại chỉ nói địa chỉ thì cúp máy.

Đứng ở ban công nhìn phía chân trời mờ mịt, cậu lẳng lặng châm thuốc, quyết định như vậy rốt cuộc là đúng hay là sai cậu cũng không biết nữa, chỉ là, cái nút thắt trong lòng Hỷ Lạc cậu không tháo ra được, chỉ có thể chờ người ấy của cô tới. Lâm Hạo Sơ, anh là người mà Hỷ Lạc yêu quý phải không? Nghìn vạn lần đừng làm tôi thất vọng.

Lâm Hạo Sơ đến rất nhanh, Cố Doãn đoán anh nhất định là phóng xe như gió bão mà đến, khi anh vào cửa đều giống như mang theo cả khí lạnh mà vào, Cố Doãn chỉ chỉ hướng phòng ngủ, Lâm Hạo Sơ lặng lẽ đẩy ra cửa phòng đang khép hờ, thân thể mảnh khảnh của Hỷ Lạc trong tấm chăn, chỉ lộ ra một mái tóc đen. Lâm Hạo Sơ ngồi ở đó, trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng được đặt xuống, ngay giờ phút này, anh mới biết được, thì ra trên thế giới này thật sự có chuyện khiến anh sợ hãi.

Hỷ Lạc ngủ thật lâu, mở mắt ra thì sắc trời đã tối sầm, trong phòng ngủ chỉ có ánh sáng màu vàng cam của cây đèn nhỏ, cô thấy Lâm Hạo Sơ ngồi cạnh giường nhìn chằm chằm vào cô, cảm thấy giống như cảnh trong mơ không có thật, cái loại cảm giác vừa thật vừa giả, cực kỳ giống tình cảm của Lâm Hạo Sơ, Hỷ Lạc bỗng nhiên nở nụ cười, trong giọng nói của cô vẫn còn chút ũ rũ chưa tỉnh ngủ, "Anh đến rồi?"

Lâm Hạo Sơ chỉ là nhìn cô, còn chưa kịp nói, thì Hỷ Lạc lại tiếp tục, "Lâm Hạo Sơ, có thể nói cho em biết, tại sao anh kết hôn với em không?" Cho dến bây giờ, cô dường như đã không còn gì để trốn tránh nữa, với anh có rất nhiều rất nhiều vấn đề, vẫn che giấu tâm tư của mình, cho rằng chỉ cần nỗ lực, là có thể gặt hái được tình yêu. Mà nay, yêu đến một chút sức lực cũng không có. Yêu như bước trên miếng băng mỏng phải cẩn thận, nhưng vẫn bị thương.

Lâm Hạo Sơ trầm lặng lâu thật lâu, trong đáy lòng của anh có một nhận thức rõ ràng, nói thật, e là, sẽ thật sự mất đi cô ấy, "Bởi vì Tư Niên" chỉ là bốn chữ đơn giản nhưng khi nói được anh giống như mất đi phần lớn khí lực.

Tay Hỷ Lạc giấu ở trong chăn siết chặt vạt áo bệnh, không còn vết tích nụ cười trên gương mặt cô, quả nhiên là như vậy, khi ngẩng đầu lên nhìn Lâm Hạo Sơ lần nữa, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt, "Cảm ơn anh, đã lấy em."

Lâm Hạo Sơ từ trước đến giờ chưa từng thử qua một lần khi đối diện với một người mà không nói nên lời như lúc này. Đối với cuộc hôn nhân không có tình yêu, bất luận là bắt đầu hay là kết thúc, anh từ trước đến nay không nghĩ đến việc cho ai một lời giải thích, ngay từ đầu cùng với Hỷ Lạc kết hôn, quả là không nghĩ đến có một ngày cần phải nhắc đến với cô. Những việc anh đã trải qua, những thứ anh gặp phải đã biến anh trở thành một kẻ ích kỷ, một kẻ trời sinh lạnh bạc. Đợi đến khi thật sự phát hiện nên cho cô một lời giải thích rõ ràng, nhưng một lần nữa vấn đề càng thêm phức tạp.

Hỷ Lạc chống người ngồi dậy cầm lấy áo khoác màu nâu nhạt của Cố Doãn mặc vào, "Chúng ta về nhà đi? Không muốn ở trong bệnh viện nữa, bây giờ cả người em toàn là mùi thuốc khử trùng."

Lâm Hạo Sơ ngồi xổm cạnh giường, hai tay nắm chặt những ngón tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn cưới, "Anh và cô ấy đăng ký kết hôn ở Anh quốc, kết hôn chưa được nửa năm thì đã ly hôn. Bọn anh không ở cùng nhau, chỉ là một hình thức, anh... không yêu cô ấy." Anh không giỏi giải thích, giải thích cũng rất không lưu loát, lời nói ra chính bản thân anh cũng không biết rốt cuộc có đem những thứ mấu chốt nói cho rõ ràng hay không.

Nước mắt của Hỷ Lạc cứ như thế không hề báo trước rơi trên mu bàn tay anh, cô chùi qua loa, liền toét miệng cười, "Ánh đèn chói mắt quá đi, vừa mới thức dậy mắt bị chóa đến xót cả lên."

Lâm Hạo Sơ thấy cô như vậy trong lòng càng ảo não, Hỷ Lạc trước mắt có phải là Tần Hỷ Lạc khi anh vừa mới quen cho dù trời có sập xuống cũng sẽ mỉm cười đối mặt hay không? Kết hôn với mình chưa đến một năm, bản thân đã làm cái gì dồn ép cô ấy đến tình trạng như thế này?

Anh giúp cô lau nước mắt, âm thanh nhỏ nhẹ, "Đừng khóc."

Hỷ Lạc khóc càng dữ dội hơn, vùi vào vai anh nức nở... khi Lâm Hạo Sơ dẫn cô rời khỏi, Cố Doãn thấy hốc mắt cô sưng đỏ, cái gì cũng không nói. Cho đến khi về nhà, Hỷ Lạc vẫn rất im lặng. Lâm Hạo Sơ cảm thấy bản thân lúc này giống như người chờ đợi khối rubik hoàn thành, sau khi hoàn thành rốt cuộc hình dạng sẽ ra sao, anh không đoán được một chút nào hết.

Hiệu ứng mà bài báo đem lại trước hết chính là phải có lời giải thích cho Tần Vĩ Thâm và Chung Tinh, Hỷ Lạc ngồi ở phòng khách, không biết Lâm Hạo Sơ ở trong phòng cùng Tần Vĩ Thâm, Chung Tinh thảo luận cái gì. Đối với cuộc hôn nhân đó, Lâm Hạo Sơ cho cô lời giải thích rất Lâm Hạo Sơ, chỉ là đơn giản nói hai câu cho cô mà anh ấy cho rằng là điểm mấu chốt, anh và cô ấy không ở cùng nhau, anh cũng không yêu cô ấy. Mấy ngày này Hỷ Lạc suy nghĩ thật lâu, vì sao hai câu nói này cô luôn cảm thấy cũng rất thích hợp với bản thân cô, cô lại nghĩ, lúc đó Giang Nhất Ninh có phải cũng từng giống như mình trải qua tuyệt vọng như vậy hay không.

Lâm Hạo Sơ bị Ủy ban kỷ luật đến gặp nói qua vài lần, Hỷ Lạc cũng phối hợp với Lâm Hạo Sơ có mặt trước công chúng rất nhiều, khi gặp phải ký giả cô cũng có thể bình thản đối mặt, nói ra nhừng lời thoại của những bà vợ thương nhân thường xuyên thấy trong bản tin, tôi tin tưởng ông xã tôi, tôi và anh ấy rất yêu nhau. Nói xong lời cuối cùng Hỷ Lạc nghĩ những lời này là thật lòng.

Khi Giang Nhất Ninh tìm gặp Hỷ Lạc, cô không bất ngờ chút nào, hai người ngồi trong quán cà phê, nhìn người phụ nữ trang điểm tinh tế trước mặt, tâm tình Hỷ Lạc vẫn có chút khác lạ.

"Tôi nghĩ, anh ấy không giỏi giải thích, nên tôi nói thì hay hơn." Giang Nhất Ninh nhìn Hỷ Lạc, chỉ là một tháng không gặp, Hỷ Lạc rõ ràng so với trước đây gầy rất nhiều, cằm cũng bắt đầu trở nên hơi nhọn.

Hỷ Lạc cười cười, "Chị trái lại rất hiểu rõ anh ấy."

Giang Nhất Ninh không để ý thái độ thù địch nhỏ bé của cô, "Tôi trước giờ là bạn học của anh ấy, từ khi bắt đầu cấp hai tôi đã chú ý đến anh ấy rồi. Anh ấy trước đây không phải như bây giờ." Giang Nhất Ninh cười cười, nụ cười kia như kim châm vào mắt Hỷ Lạc, "Anh ấy khi đó, rất tỏa sáng, rất rộng rãi. Anh ấy xuất chúng bao nhiêu cô chắc hẳn có thể đoán được, tôi chỉ có thể lặng lẽ quan sát anh ấy. Có thể thu hút sự chú ý của anh ấy là bởi vì tôi thường xuyên đi thư viện, cùng với anh ấy mượn một quyển sách giống nhau, dần dần, anh ấy bắt đầu biết có một người tên là Giang Nhất Ninh."

Hỷ Lạc âm thầm cười cười, mình thật đúng là đần độn, thì ra người nhớ kỹ những chuyện này chẳng phải chỉ có một mình Giang Nhất Ninh.

"Mối quan hệ giữa chúng tôi cứ dậm chân tại chỗ, trong tình cảm anh ấy rất bị động, cũng rất lạnh nhạt. Đối với việc chủ động bày tỏ với cô gái, mãi mãi cứ không xa không gần, khoảng cách rất vừa vặn. Tôi cho rằng... tôi không giống như thế. Cuối cùng vẫn là bị cự tuyệt. Lên đại học, anh ấy vào trường quân đội, tôi bị người nhà sắp đặt đi nước ngoài. Vốn lúc đầu không có bất cứ chuyện gì xảy ra. Nhưng bảy năm trước khi chân anh ấy bị thương, biết được chuyện anh ấy ở Anh quốc điều trị. Tôi từ Canada bay đi Anh quốc, vẫn chăm sóc anh ấy, vẫn ở lại đó hơn nửa năm. Khi ba anh ấy đến thăm anh ấy, ba tôi và bác Lâm cũng âm thầm đề cập qua việc này. Cả nhà gây một số áp lực cho anh, hơn nữa, vào đúng lúc đó anh ấy chính là bị cha mẹ ruột gây tổn thương nghiêm trọng nhất, rất cần một phần tình thân? Cho nên sự xuất hiện của tôi, chỉ là sự lựa chọn trùng hợp." Giang Nhất Ninh nhìn về phía Hỷ Lạc, Hỷ Lạc không có biểu hiện gì nhiều, chỉ là im lặng mà nghe. Rõ ràng vai nam chính trong câu chuyện này là chồng mình, nhưng dường như hoàn toàn không có quan hệ gì với mình.

"Cuộc hôn nhân này vốn dĩ chỉ có mình tôi mơ tưởng, cho nên sau khi đăng ký, sự lạnh nhạt của anh ấy là việc mà tôi có thể đoán trước được. Chúng tôi không có sống chung với nhau, sau đó anh ấy về nước, tôi ở lại Canada tiếp tục hoàn tất chương trình học. Hai nơi khác biệt, lại thêm tính cách của Lâm Hạo Sơ, đi tới việc chia tay là kết quả tất yếu. Lúc tôi chọn lựa, nhưng lại chọn sai người." Cô cười tự giễu chính mình, "Ly hôn là tôi đề nghị, cho nên, anh ấy có thể sẽ có một chút cảm giác áy náy đối với tôi, những lần này là do xuất phát từ việc áy náy nên mới ra tay giúp tôi."

Sau đó Giang Nhất Ninh còn nói rất nhiều, Hỷ Lạc đều im lặng mà nghe, loại tiết mục này, cô chợt phát hiện mình có thể sắm vai thính giả chuyên chú lắng nghe.

Sau khi Giang Nhất Ninh đi, một mình Hỷ Lạc ngồi thật lâu, cô lấy di động soạn một tin nhắn gửi cho Giang Nhất Ninh, sau cùng đứng dậy rời khỏi, tất cả mọi chuyện đều như bụi bặm cuốn trôi đi, hình như cô cũng nên tự cho mình một lời giải thích...
Bình Luận (0)
Comment