Cảm Ơn Em, Đã Can Đảm Yêu Anh

Chương 53

Lâm Hạo Sơ sau khi ra ngoài trở về nhà thì phát hiện Tần Hỷ Lạc không bình thường, trước đây sau khi tan sở thì sẽ thuận đường đón Khả Lạc về nhà. Nhưng dạo này luôn là Chung Tinh và Diệp Hồng thay phiên nhau đi đón thằng bé, còn cô, ngay cả cái bóng cũng không thấy. Đón thằng bé về nhà từ Lâm gia, mở cửa nhìn vô, vẫn là cả căn nhà tối tăm, Tâm tình của Lâm Hạo Sơ rốt cục cũng tới giới hạn, muốn bùng nổ.

Khả Lạc chu cái miệng nhỏ nhắn tỏ ý không vui, "Mẹ không có ngoan, lúc nào trời tối cũng không chịu về nhà, ba đánh mông mẹ đi."

Lâm Hạo Sơ yêu chiều xoa xoa tóc bé con, móc điện thoại cấp tốc ấn số của Hỷ Lạc, vẫn lại truyền đến tiếng thông báo điện thoại tắt máy. Hỷ Lạc ít khi tắt máy, Lâm Hạo Sơ nghi hoặc gọi một lần nữa, vẫn tắt máy, Lâm Hạo Sơ đen nửa bên mặt, cô vợ nhỏ nhà mình, sẽ không... ngoại tình chứ?

Đem điện thoại vứt sang một bên, lại nhìn thằng bé nhíu muốn nhăn cái trán nhỏ, Lâm Hạo Sơ ôm bé đi vào phòng tắm, "Chắc là mẹ con có việc phải nán lại, Khả Lạc tắm trước, tắm rửa xong mẹ sẽ về nhà thôi."Tắm rửa cho con xong, rồi kể chuyện xưa cho con. Cho đến khi Khả Lạc ngủ rồi, phòng khách lại truyền đến âm thanh rục rịch.

Lâm Hạo Sơ đắp chăn cho con xong xuôi, nhẹ nhàng đóng cửa, hai tay khoanh ngực dựa trước cửa phòng ngủ, mắt lạnh nhìn vợ đang rón ra rón rén đi vào phòng khách.

Phòng khách chỉ có ánh sáng từ ngọn đèn cây đặt trên đất, Hỷ Lạc thay dép, xoa bóp cái eo mỏi nhừ, nâng váy đi đến phòng ngủ, thình lình thấy Lâm Hạo Sơ đang đứng trên hành lang, bị dọa giật mình, "Anh làm gì vậy, không gì tự nhiên giả làm hồn ma đằng sau lưng." Hỷ Lạc vỗ vỗ cái ngực bị dọa đến nỗi tim đập bịch bịch.

Lâm Hạo Sơ hừ một tiếng, không biểu tình gì mà ngoắc ngón tay, "Đi theo anh."

Hỷ Lạc dồn sức mà trợn mắt, vẫn là ngoan ngoãn đi theo ông xã nhà mình vào thư phòng. Mới vừa ngồi vào chỗ của mình, đã bị ngọn đèn chóa mắt chiếu thẳng tới, Hỷ Lạc phồng má, một tay xoay cái đèn bàn đang chiếu vào mình, "Ông xã, cái kiểu thực thà được khoan hồng nhà chúng ta sao mà giống đồng chí cảnh sát trong TV thẩm tra phần tử phạm tội vậy?"

Lâm Hạo Sơ cố nén cười, mặt lạnh lại, "Dạo này bận lắm sao?"

Hỷ Lạc nghe anh nói như vậy, nghĩ đến cái eo bắt đầu nhức, gật đầu giống như gà con mổ thóc, "Ừm, bận."

"Bận cái gì?" Lâm Hạo Sơ liếc nhìn eo cô, vừa mới ấn ấn cái eo là có ý gì?

Hỷ Lạc ấp a ấp úng, "Thực ra... cũng không có gì đâu." Thấy mặt Lâm Hạo Sơ âm u, vội vàng cười ngượng ngập, "Công ty tăng ca..."

"Tăng ca..." Lâm Hạo Sơ có chút suy nghĩ nhìn nhìn cô, "Vậy nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Lòng Hỷ Lạc thầm vui, vội vàng ôm ông xã hôn chụt một cái rồi đi vào phòng ngủ kiếm đồ ngủ, Lâm Hạo Sơ sờ sờ cái má bị hôn, cong khóe môi cười cười, là nói xạo sao?

Hỷ Lạc ngâm trong bồn tắm nửa giờ mới chịu ra, thấy Lâm Hạo Sơ vẫn còn chưa ngủ, kiên nhẫn tựa vào đầu giường xem TV, Hỷ Lạc thấy anh cười với mình thì thấy tim mình hơi đập mạnh, mỹ nam kế lại đến rồi, phải kháng cự, kháng cự! Trong lòng Hỷ Lạc âm thầm tự nhủ, giữ bình tĩnh ngồi ở bàn trang điểm bắt đầu sấy tóc.

Từ trong gương thấy anh chầm chậm đi về phía mình, anh mặc đồ ngủ bằng tơ tằm màu đen, xương quai xanh màu lúa mạch trong áo ngủ màu đen toát ra mùi vị khêu gợi. Ngón tay lành lạnh của anh giữ tay cô, cúi người khẽ nói bên tai cô, "Anh giúp em."

Cầm lấy máy sấy, ngón tay nhẹ nhàng lướt nhẹ qua tóc cô, gió thổi ấm áp trên tóc, cộng thêm động tác dịu dàng của anh, trong lòng Hỷ Lạc cảm thấy ngưa ngứa. Hỷ Lạc ngẩng đầu nhìn anh trong gương, Lâm Hạo Sơ cũng đang nhìn cô từ trong gương, ánh mắt hai người gặp nhau. Ý cười Lâm Hạo Sơ thêm đậm, "Bà xã... tóc em thật là dài."

"Ừm..." Tim Hỷ Lạc đập nhanh hơn, mỗi khi Lâm Hạo Sơ gọi mình là bã xã vẫn sẽ kìm không được mà mặt đỏ tim đập mà, kết hôn cũng năm năm rồi, sao sửa mãi không xong cái tật mê trai cực kỳ của cô vậy. Lẽ nào thật có câu nói người nào yêu trước người đó sẽ thua? Nghĩ vậy, ánh mắt Hỷ Lạc lại xám xịt thêm vài phần.

Lâm Hạo Sơ cũng chú ý đến sự thay đổi sắc mặt cô, ngồi xổm xuống, đem máy sấy tóc để trên tủ, tay nhẹ nhàng vén sợi tóc vướng trên khóe môi cô mà hôn, "Bà xã, mệt à?"

"Ừm..." Hỷ Lạc bị động tác của anh làm ngây ngốc một hồi, tay Lâm Hạo Sơ kéo cô vào lòng, tay chầm chậm dao động bên hông cô, "Vậy anh mát-xa cho em nhé?"

Hỷ Lạc chỉ cảm giác được từng ngón tay mềm mại của anh bên hông cô mang theo một dòng điện tê dại, rất thoải mái, đầu bắt đầu thiếp đi, "Ưm..."

Lâm Hạo Sơ ôm cô, đem cô đặt trên giường, ngón tay thon dài từng tấc từng tấc di chuyển bên hông cô, vừa vặn kiểm soát lực đạo, ngón cái và ngón trỏ ấn ấn làm Hỷ Lạc mệt mỏi muốn ngủ. Lâm Hạo Sơ nhìn hàng mi thật dài của cô dưới ngọn đèn, trên gương mặt trắng ngần mơ hồ hiện lên hai vết ửng hồng. Tay anh chậm rãi đi xuống, cơ thể nằm nghiêng, cúi người gặm cắn chiếc cổ tinh tế, ngón tay cũng không nhịn được lần vào trong váy ngủ của cô.

Hỷ Lạc trong cơn buồn ngủ mông lung cảm giác được trên người truyền đến một trận tê dại, cô bất an vặn vẹo, "Lâm Hạo Sơ... đừng ồn."

Lâm Hạo Sơ nheo mắt, động tác trên tay không dừng lại, bờ môi lướt qua xương quai xanh của cô, một đường đi xuống. Hỷ Lạc chỉ cảm thấy cơ thể càng lúc càng nóng, Lâm Hạo Sơ là người có tính cực kỳ nhẫn nại, về mặt này bao giờ cũng có thể khiến cô là người quẳng vũ khí đầu hàng trước tiên. Bị anh khiêu khích đến khó chịu, đột nhiên, Hỷ Lạc trợn mắt to, anh... cứ thế mà xông vào! Hỷ Lạc trừng bộ mặt cười xấu xa của anh, "Lâm Hạo Sơ, anh... đi ra."

Lâm Hạo Sơ chỉ cười không nói, nhấc hai chân cô lên, nâng lên toàn bộ cơ thể cô, Hỷ Lạc chỉ cảm thấy thắt lưng mỏi nhừ, cô hổn hển mà gào, "Lâm Hạo Sơ!"

"Xuỵt... Khả Lạc sẽ nghe được." Ngón trỏ Lâm Hạo Sơ đặt trên môi cô, "Hay là em không thích như vậy?"

Đương nhiên không thích, cái eo của cô muốn đứt từng đoạn! Hỷ Lạc mặt đỏ hồng, không biết là giận dỗi hay là vì cái khác. Cô lầm bầm, "Ông xã, anh ra trước đi."

Lâm Hạo Sơ cười trong miệng, cười vô lại mà nói, "Anh biết rồi, vậy như này?" Lâm Hạo Sơ ôm cô đặt cả người cô dưới thân, Hỷ Lạc chán nản, nũng nịu đáp, "Ông xã?"

Lâm Hạo Sơ ngậm vành tai xinh xắn của cô, "Ngoan, còn không chịu nói thật?"

Hỷ Lạc oán hận trừng mắt anh, thì ra biết rồi! Chỉ biết ông già này không bỏ qua dễ dàng như vậy.

Lâm Hạo Sơ nhẹ nhàng ôm lấy cô, để cô nằm trên giường một cách thoải mái, Hỷ Lạc thấy anh vẫn còn đang trên người mình, "Dạo này em đi học múa bụng."

"..." Lâm Hạo Sơ vô cùng kinh ngạc mà nhìn cô.

Hỷ Lạc nói tiếp, "Rất nhiều đồng nghiệp của em đều nói, một thời gian dài sau khi kết hôn, nhất là sau khi phụ nữ sinh con, ông chồng sẽ sinh ra tâm lý mất hứng thú. Sẽ tìm đủ mọi cớ đi ngoại tình, giống như..." Cô cẩn thận dè dặt liếc nhìn Lâm Hạo Sơ, "Đi công tác."

Lâm Hạo Sơ nhớ tới hai năm này quả thực tần số đi công tác rất cao, không nói gì.

Hỷ Lạc thấy Lâm Hạo Sơ không nói lời nào, không được tự nhiên mà nói, "Tụi mình kết hôn cũng đã năm năm rồi, từ lúc bắt đầu là em yêu anh nhiều hơn, cho nên... em muốn mình có sức hấp dẫn thêm một tí... bất luận là ngoại hình hay là thứ khác..."

Lời của cô còn chưa nói xong thì Lâm Hạo Sơ cúi đầu hung hăng hôn cô, anh vuốt ve mặt cô, nhẹ giọng nói, "Xin lỗi, là anh không có cho em đủ cảm giác an toàn. Tình yêu của tụi mình, anh đã chậm một bước, thế nhưng...không hề thua kém em."

Hai tay Hỷ Lạc vòng cổ anh, nhìn vào đôi đồng tử đen thẫm như màn đêm, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, "Những lời này đến bây giờ anh chưa từng nói qua."

"Không nói là bởi vì anh nghĩ em sẽ hiểu, không ngờ đứa ngốc nhà mình thật tình nhiều năm thế mà không nhận ra..." Thấy Hỷ Lạc xị mặt ra, Lâm Hạo Sơ nhẹ nhàng cắn mũi cô, "Vậy bây giờ... Làm sao đây?"

"Cái gì làm sao đây?" Hỷ Lạc chớp chớp mắt, không rõ ý tứ của anh.

Lâm Hạo Sơ hung hăng tiến vào cô, Hỷ Lạc hét nhỏ một tiếng, đại não vang lên một tiếng nổ tung. Lâm Hạo Sơ cái đồ lưu manh này, lại dám... vẫn dùng tư thế này tán dóc với mình. Hỷ Lạc không dám mở mắt, lẩm bẩm, "Vậy... tiếp tục."

Khi Lâm Hạo Sơ mơ mơ màng màng sắp thiếp đi, Hỷ Lạc từ trong lồng ngực ngẩng đầu hỏi anh, "Ông xã, trước đây anh... có thích ai không?"

Lâm Hạo Sơ nghĩ nghĩ, mở nửa con mắt nhìn cô, màn đêm đen như mực, nhưng anh dường như có thể thấy đôi mắt cô không ngừng lấp lánh ánh sáng, cánh tay Lâm Hạo Sơ kéo căng, trong giọng nói mang một chút khàn, "... Có."

Tim Hỷ Lạc trầm xuống, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, "Là bác sĩ Giang sao?"

Lâm Hạo Sơ trầm ngâm một hồi, khẽ cười ra tiếng, "Rất nhiều năm trước đây, có một cô bé tóc đuôi ngựa mặc váy bông trắng, cô bé ngoảnh đầu lại cười, làm anh nhớ mãi nụ cười ấy. Khiến anh hơn mười năm sau, ở ven đường vội vã chỉ thoáng nhìn liền nhớ đến cô bé, nhớ đến tên cô bé ấy." Nếu như đây chính là thích, nếu như đây chính là sinh lòng thương yêu, vậy thì... chính là em — Tần Hỷ Lạc!

Hỷ Lạc há miệng thiệt là to, hơn nữa ngày mới nén ra một câu, "Lâm Hạo Sơ... thì ra anh có hội chứng lolita!"

Người nào đó đen đầy mặt, chỉ biết cách suy nghĩ của cô vợ nhà mình không giống ai, nhéo cảnh cáo một cái bên thắt lưng cô, "Im miệng."

"Ông xã, rành rành anh đã sớm động lòng như vậy rồi?"

"..."

"Ông xã, lúc đó hình như em mới có 7, 8 tuổi à."

"..."

"Ông xã, có phải anh khi thấy em đứng ở ven đường đã mưu tính làm sao để dụ em về nhà không?"

"..."

"Ông xã, anh thật hư quá đi, ha ha ~ "

"..."

Tần Hỷ Lạc ngủ rất vui vẻ, phía sau là lồng ngực ấm áp của Lâm Hạo Sơ, Lâm Hạo Sơ cong khóe môi cười nhẹ, khi đó chính là động tâm sao? Anh không biết. Nhưng mà cũng được, cô chưa từng buông tha, cuộc tình này, có tính là số trời đã định không?
Bình Luận (0)
Comment