Cám Ơn Em Vẫn Cười

Chương 19

Hóa hiểm thành an nhờ ơn thầy

Người gởi tin: Jyouousama (AKAME_yêu thích các couple ngược đời_lập trường kiên định theo phe Thích Diệp), khu gửi: Homo***ual

Tiêu đề: toàn trạm truy nã Tiểu Linh Dương!

Trạm gởi tin: BBS đại học Yên Sơn trăm năm trồng người

Ai cung cấp được phương thức liên hệ xin hậu tạ!

——————————————————————————-

Người gởi tin: Antelope (Tiểu Linh Dương không ai tìm được), khu gửi: Homo***ual

Tiêu đề: Re: toàn trạm truy nã Tiểu Linh Dương!

Trạm gởi tin: BBS đại học Yên Sơn trăm năm trồng người

Hậu cỡ nào? Để em cân nhắc!

——————————————————————————-

Bởi vì ngay vào ngày khai giảng nên sân trường có rất nhiều người qua lại, trong đó có không ít người vì chính nghĩa, nghe thấy có người hô hoán dê xồm, rất tự nhiên mà hành động vì công lý, Lăng Dương nhanh chóng bị hai chàng trai vạm vỡ đè lại, áp giải đến trước mặt nạn nhân bị sàm sỡ.

“Học tỷ, một đời anh danh của em đều bị chôn vùi trong tay chị rồi, sau này ai ai cũng biết em sàm sỡ một cô nữ sinh, bọn họ sẽ kỳ thị xu hướng tình dục của em mất,” Lăng Dương ấm ức nói.

“Hừ, nếu không phải cậu vừa thấy chị đã bỏ chạy thì chị phải dùng hạ sách này à? Cậu cho rằng chị tình nguyện bị một tiểu thụ sàm sỡ sao?” Người được gọi là học tỷ khinh thường đáp lại, thuận tiện nhét tờ truyền đơn vào tay hai anh hùng đã hết mình vì công lý, “Cám ơn hai anh đã rút đao tương trợ, đây là quảng cáo chiêu mộ của câu lạc bộ hoạt hình bọn em, chốc nữa sẽ giới thiệu em gái với các anh.”

Hai người cầm tờ rơi hớn hở rời đi, để lại Lăng Dương mặt ủ mày chau đối diện với học tỷ.

“Học tỷ, chị tha cho em đi, em thực sự không làm được~”

“Bây giờ nói không được? Quần áo đều đã làm xong theo số đo của cậu, giờ cậu bảo không được, chị biết đi đâu tìm người thay đây?”

“Ai da, em bây giờ không giống ngày xưa, em phải ẩn dật.”

“Ẩn dật? Cậu mà biết hai chữ ẩn dật viết thế nào à? Bạn nhỏ có ID Tiểu Linh Dương nổi danh khắp BBS trường ta.”

“Học tỷ không biết chứ, kỳ nghỉ này em đã bái được một sư phụ ẩn dật, giờ đã tu luyện được chân lý muộn tao nhuyễn như cháo.” (muộn tao: bề ngoài im lìm nhưng bên trong rất nhiệt tình)

“Nhiều chuyện, chị mặc kệ, ngày mai chiêu mộ ở cửa căn tin hai, trước giữa trưa cậu phải trình diện thay đồ hoá trang… Má, cái chân dê của cậu bị sao vậy? Giở trò lưu manh bị người ta đập gãy à?”

“Đúng vậy đúng vậy, học tỷ, chị xem em bị thương rồi, thật sự lực bất tòng tâm.”

“Vết thương nhẹ không đến mức thoát ly mặt trận, dù gì y phục của cậu có thủy tụ che không thấy được, đến lúc đó chú ý đừng để lộ là xong. Ngoài ra buổi chiều còn phải chụp ngoại cảnh, có giờ học không? Có thì cúp.” (thủy tụ: phần tay áo dư ra dài thiệt là dài mà khi hát tuồng chèo người ta hay vung qua vung lại)

“Cha mẹ ơi, qua một kỳ nghỉ, học tỷ càng ngày càng uy vũ khí phách!”

“Vuốt mông ngựa cũng vô dụng, lấy di động ra! Cậu cho rằng dọn khỏi phòng ngủ, đổi số di động và chim cánh cụt (QQ) thì không ai tìm được cậu à? Có ngon thì trốn vào nơi thâm sơn cùng cốc không có tín hiệu ấy, nếu không về nông thôn dạy học cũng được, coi như là cống hiến vì loài người.”

Lăng Dương bất đắc dĩ lôi ra điện thoại, “Hầy, chỉ cần còn tồn tại thì bản thân em đã tự phát quang phát nhiệt rồi.”

Học tỷ cúi đầu lưu số di động của cậu vào điện thoại mình, “Mấy tình lang yêu dấu của cậu đều mò đến chỗ chị cả rồi, để xem cậu còn nhảy nhót được mấy ngày, nhớ kỹ, trưa mai, quảng trường hoạt động trước căn tin hai, không tới thì cứ đợi chị phát tán số mới của cậu đi.”

“Học tỷ, đừng mà ~~~~~~~~~~~~”

Lăng Dương ủ ê đi vào học viện văn tân, đụng đến phòng học nhà mình, vốn định tìm góc vắng vẻ ẩn nấp, kết quả mới vừa lẻn vào từ cửa sau đã nhìn thấy anh Gấu ở túc xá ngồi đằng trước quay lại nhiệt tình vẫy tay với cậu, còn lớn giọng hô như sợ người khác không nhìn thấy: “Dương Dương!”

Thấy vậy Lăng Dương đành rề rà đi qua, trong bụng hạ quyết tâm, trốn được mùng một không trốn được mười lăm, cùng lắm thì liều mạng thôi.

“Một kỳ nghỉ không gặp, sao cậu xìu dữ vậy?” Anh Gấu vung khuỷu tay ôm cổ Lăng Dương, dùng nắm tay vò đầu cậu.

“Ai, nhẹ cái, nhẹ cái, đây hổng phải do em núp ở nhà quá lâu không thấy ánh mặt trời à, phơi nắng một hồi lại xán lạn thôi.” Lăng Dương vội làm vẻ cầu xin.

“Khà khà,” Anh Gấu âm hiểm cười hai tiếng, cánh tay ôm Lăng Dương thoáng dùng sức, đầu cũng sát lại gần, hạ giọng, “Thú thật đi, có phải chú mày ở bên ngoài vay nặng lãi không?”

“Sao mà có?”

“Đừng gạt anh, vừa mới khai giảng mà chủ nợ đã tìm tới cửa mấy đợt, may là anh mày đủ nghĩa khí, cản tất cho mày, không để lộ chút phong thanh!” Anh Gấu vỗ vỗ ngực, ra vẻ công lao tràn trề.

“Em biết anh là người tuyệt vời nhất mà,” Lăng Dương đẩy ngực đối phương, “Đúng rồi có những ai đến tìm em?”

“Ừm, để anh nghĩ đã…” Anh Gấu xoa cằm, “Có một người, khi nghiêm túc thì giống Michael Scofield, khi cười thì giống Châu Tinh Trì.”

“… Như anh miêu tả còn là con người nữa à? Còn gì không?”

“Còn một người, ánh mắt giống Nhĩ Khang, cái mũi giống Vĩnh Kỳ, miệng giống Bát Gia, đường nét khái quát lại mơ hồ giống Tứ Gia.” (Bát Gia: Bát a ca Dận Tự, Tứ Gia: Tứ a ca Dận Chân, ai coi phim Bộ Bộ Kinh Tâm sẽ tưởng tượng ra đc)

“Bà nó, bộ dáng kinh khủng như thế mà quản lý cũng cho lên lầu?”

“Ừ, còn một người nữa… Là một anh đẹp trai.”

Lòng hiếu kỳ của Lăng Dương hoàn toàn bị gợi lên, người mà được cả anh Gấu miêu tả là đẹp trai thì phải có bao nhiêu đẹp đây, “Là như thế nào như thế nào?”

“Hèm, không phải đang ngồi ở đằng kia à, còn tìm tới hai lần, anh nói với hắn cậu vẫn chưa về trường.” Anh Gấu hất cằm về hướng bên phải một chút, Lăng Dương nhìn theo tầm nhìn của đối phương, lập tức rụt vòi.

“Trời, anh nói thẳng ra là lớp trưởng không được à.” Lăng Dương nói ỉu xìu.

“Ngay cả lớp trưởng cũng tìm cậu, cậu nói coi rốt cuộc bản thân đã làm chuyện thương thiên hại lý gì hả.”

“Anh, anh là huynh đệ đáng tin cậy nhất của em, là người duy nhất trong lớp biết địa chỉ bây giờ của em, anh nhất định nhất định phải thay em giữ kín bí mật này, coi như em van xin anh, nha~”

“Vậy cậu tính cảm ơn anh thế nào?” Anh Gấu bắt đầu làm dáng.

“Mời anh ăn căn tin hai được không?”

“Miễn! Anh chưa muốn vừa khai giảng đã vào phòng y tế đâu.”

Lăng Dương và anh Gấu cứ cắm đầu hú hí với nhau nên không để ý có người vào phòng học, mãi đến khi nghe thấy chung quanh vang lên tiếng bàn tán nho nhỏ mới phát hiện tình hình có biến.

“Má nó, tại sao là ổng?” Giọng anh Gấu vang lên bên cạnh.

Lăng Dương nhìn về phía trước phòng học, cũng ngẩn người, tại sao là ổng?

Người vừa bước vào đĩnh đạc đi lên bục giảng, đặt giấy tờ trong tay xuống mặt bàn, mặc kệ chúng nhân rì rầm với nhau ở dưới, đi thẳng vào vấn đề:

“Phụ đạo viên của các bạn thân thể không khoẻ, công tác đạo viên của học kỳ này do tôi tạm đảm nhiệm, tất cả mọi người đều biết tôi cho nên tôi không cần tự giới thiệu nữa, tiếp theo tôi cần biết một vài bạn, lớp trưởng là ai?…”

Người trên giảng đường tên là Đường Tu Văn, là giáo viên dạy môn phê bình văn học đương đại của hệ Lăng Dương, môn học thuộc loại bắt buộc, cho nên các sinh viên đều không xa lạ gì với người này.

Đường Tu Văn tuổi còn trẻ, tài hoa thì hơn người, tướng mạo lại xuất chúng, theo lý mà nói vốn là kiểu giáo sư rất được học trò hoan nghênh, nhưng con người thầy ấy lại cao quý lãnh diễm, những chuyện như hòa mình với các học sinh tuyệt đối không có khả năng xảy ra trên người thầy, bởi vậy mọi người cũng chỉ biết ví von thầy là một đóa sen trắng của văn viện, có thể ngắm nhưng không thể khinh nhờn.

Song, điều này chỉ giới hạn với những sinh viên khác, còn quan hệ giữa Lăng Dương và Đường Tu Văn lại coi như có chút sâu xa, trong hệ chỉ có mình Lăng Dương dám đến gần trước mặt thầy.

“Woa, không phải chứ, tại sao lại là thầy Đường thay thế đạo viên, anh sợ nhất là ổng,” Anh Gấu chà chà cánh tay, còn không quên xắn tay áo triển lãm cho Lăng Dương, “Xem, anh vừa thấy ổng thì lông tơ dựng hết cả lên.”

Lăng Dương trừng anh Gấu không biết nói gì, anh Gấu sở dĩ gọi là anh Gấu không phải vì trong tên có chữ gấu, mà là vì dáng người anh to lớn, một mét chín tám làm tròn thành hai mét, mọi người kêu tới kêu lui đến tên thật của anh là gì cũng không nhớ rõ.

Một người cao to gần hai mét công khai bày tỏ bản thân e sợ một người, vậy người kia phải khủng bố cỡ nào?

“Anh thổi phồng dữ vậy, ổng làm gì đáng sợ như anh nói,” Lăng Dương dẩu môi, “Em thấy ổng rất bình dị gần gũi mà.”

Anh Gấu dùng ánh mắt như nhìn quái vật để nhìn cậu, lớp phó ngồi ở hàng trên nghe thấy cũng xoay lại tham gia thảo luận với bọn họ.

“Woa, Lăng Dương giỏi ghê, cả viện chắc chỉ có cậu mới có thể dùng bốn từ bình dị gần gũi để đánh giá thầy Đường.”

Lăng Dương không còn lời nào, “Gì mà khoa trương đến mức như cậu hình dung?”

“Đây là băng sơn mỹ nhân thụ nổi tiếng của viện chúng ta đó,” Lớp phó là một hủ nữ chuẩn mực, “Trong vòng mười mét vật sống chắc chắn phải chết.”

Lăng Dương co giựt khóe miệng, suy nghĩ của mình quả nhiên không cùng một không gian với đối phương.

Mà, cái gì gọi là băng sơn mỹ nhân thụ nổi tiếng? Thời đại bây giờ sinh viên cũng có thể trắng trợn YY đến trên đầu thầy giáo sao?

“Mà nói tiếp thì Lăng Dương có quan hệ tốt với ổng là bởi vì hai người quen biết từ trước à?” Lớp phó hỏi.

“Ừ, thời trung học mình khá thân với em trai thầy.”

“Thầy Đường có em trai? Bề ngoài giống thầy không?” Cô nàng bắt đầu nhiều chuyện.

Tầm mắt Lăng Dương bay tới trên người Đường Tu Văn, đối phương dường như nhận ra mà nhìn về phía cậu, bốn mắt đụng nhau, ánh mắt lạnh lẽo của Đường Tu Văn rét đến khiến Lăng Dương bất giác run rẩy, lời mọi người nói hình như cũng không sai.

“Không, hoàn toàn không giống.” Lăng Dương ra sức lắc đầu phủ nhận.

Lớp trưởng ngồi trước Lăng Dương hai hàng lúc này đột nhiên quay đầu quét mắt nhìn cậu, cái nhìn này nhìn đến Lăng Dương không rét mà run, cúi đầu xắn tay áo nhìn thử, lông tơ của mình cũng dựng hết lên.

Hừ, núi băng chân chính phải là vị này mới đúng, chẳng biết hai người họ ai có nhiệt độ thấp hơn nữa.

Chuyện kể đạo viên đổi thành Đường Tu Văn thì chỗ tốt nhất là thầy không dông dài, chỉ tùy tiện dặn dò vài câu đã tuyên bố hết giờ, điều này khiến cho các sinh viên chuẩn bị sẵn tinh thần nghe trường giang đại hải được thở phào một hơi.

Lăng Dương đạt được tự do điều đầu tiên nghĩ đến là vọt ra ngoài, nhưng không đợi cậu vọt được nửa bước thì đã bị một giọng nói truyền đến từ đằng sau đóng đinh xuống đất.

“Tiểu Linh Dương.”

Chỉ ngắn ngủn ba chữ, lại ẩn chứa vô vàn sát khí, làm Lăng Dương không thể động đậy được miếng nào.

Cậu chậm rãi quay đầu lại, trên mặt trưng một nụ cười xán lạn, “Ha ha lớp trưởng, đã lâu không gặp.”

“Cậu trốn tôi làm gì?”

“Oan quá đi, tui làm gì có.”

“Không có mà phóng nhanh như vậy?”

“Chả phải tui sốt ruột đi căn tin hai mua bánh bao à, đi trễ hết hàng.” Lăng Dương cười xòa.

Vệ Thi hiển nhiên không có ý định để ý tới lý do bốc phét của cậu, đang định tiếp tục gặng hỏi thì ánh mắt quét qua, bắt gặp tay trái của đối phương.

“Tay cậu làm sao vậy?” Vệ Thi cau mày hỏi.

Lăng Dương giơ tay lên hoạt động thử ngón tay, “Cậu hỏi cái này? Tui nói lúc gồng tay với người khác bẻ gãy mất ngón tay cậu tin không?”

“Cậu cho tôi là thằng ngu?”

“Nếu cậu không tin lời tôi vậy đừng hỏi nữa,” Lăng Dương một câu hai ý.

Vệ Thi im lặng nhìn chằm chằm Lăng Dương một hồi, nhìn đến Lăng Dương dựng cả tóc gáy, cậu cứ có cảm giác người này không nói lời nào đã có thể nhìn thấu bí mật trong lòng mình.

“Cả kỳ nghỉ cậu không hề đăng nhập.”

“Tay tui thành như này làm sao mà đăng nhập.”

“Vậy cậu ta đâu?”

Lăng Dương cười khổ, “Lớp trưởng, quan hệ của cậu với nó còn thân hơn cả tôi, tôi biết cậu cũng biết, tôi không biết cậu cũng biết, nếu như ngay cả cậu cũng không biết nó đi đâu thì tôi càng không có khả năng biết nhiều hơn cậu.”

Vệ Thi vừa định mở miệng thì đã bị Lăng Dương cắt ngang, dầu gì mình cũng coi như trưởng bối của đối phương, nhìn cậu ta cứ đâm đầu vào ngõ cụt như thế, bản thân kiểu gì cũng phải khuyên nhủ một lần, “Ta nói, đồ phu à, đời người ngắn ngủi, phải biết tận hưởng hiện tại, đừng chỉ mãi đau đáu một người không buông. Không phải của con thì sẽ không phải của con, cho dù con câu hết cá của hồ Thệ Vấn thì thế nào? Người ta sẽ không quay trở về, chi bằng sớm buông tay chút đi, cá nó không có tội.”

Vệ Thi bình tĩnh lại, rốt cục chỉ đơn giản phun bốn chữ, “Tôi không phải cậu.”

Lăng Dương liếc xéo, sao kiểu gì cũng kéo được tui vào vậy.

“Bạn Lăng Dương,” Cách không xa truyền tới một giọng nói, nghe vào tai Lăng Dương quả thực như tiếng trời.

“A, thầy, vừa hay em có chuyện tìm thầy,” Lăng Dương chạy vút qua.

“Ừ, chuyện gì?” Đường Tu Văn hỏi, đoạn nói với người đằng sau Lăng Dương: “Cậu cũng có việc?”

“Đúng.” Vệ Thi đi tới từ đằng sau mặt không đổi sắc.

Lăng Dương bực bội, đúng là âm hồn bất tán.

“Vậy cùng đi thôi.” Đường Tu Văn xoay người rời đi, hai người cất bước đuổi theo.

Đường Tu Văn vừa đi vừa nói chuyện nhà với Lăng Dương, “Em trai tôi gọi điện đến, hỏi cậu ngày nghỉ sao không về.”

“A, có chuyện đặc thù… Qua tết, chờ qua tết em nhất định trở về, em cũng đặc biệt nhớ ảnh, đúng rồi ảnh còn nói gì không?”

“Nó nói có một đứa cháu hỏi thăm về cậu rất nhiều lần.”

Lăng Dương bị nghẹn một chút, “Tuy mô tả như thế là không sai, nhưng đằng trước từ cháu chắc còn định ngữ nhà nào nữa chứ?”

“Hình như có, tôi không nhớ rõ.”

Khi Đường Tu Văn ở cùng Lăng Dương thái độ rõ ràng dịu hơn nhiều, nhưng một giây sau, anh lại khôi phục dáng vẻ băng sơn cách xa ngàn dặm, hỏi Vệ Thi nãy giờ vẫn đi bên cạnh, “Mail gửi cho cậu hai hôm trước đã xem chưa?”

“Xem.”

“Suy nghĩ thế nào?”

“Còn chưa nghĩ ra.”

“Tốt nhất nhanh lên, thầy Lương rất thích luận vặn cậu đưa hồi cuối kỳ, hy vọng năm nay cậu có thể qua đó nghiên cứu đề tài với thầy, đến lúc đó mặc kệ là gửi luận văn hay ra sách đều sẽ có thêm tên của cậu, rất có ích cho tương lai. Cậu phải biết thầy Lương trước giờ chưa từng dẫn dắt sinh viên chưa tốt nghiệp, cơ hội này rất hiếm có, hy vọng cậu có thể nắm bắt.”

“Nhưng em thấy hoàn thành đề tài này nhanh nhất cũng cần ba tháng.”

“Nếu cậu lo lắng các môn chuyên ngành thì tôi có thể giúp cậu đánh tiếng, dù sao môn chuyên ngành đều có thể bổ sung, nếu là cậu thì nhất định không thành vấn đề, còn việc lớp…” Đường Tu Văn nhìn Lăng Dương như có điều suy nghĩ, cậu lập tức lắc đầu như trống bỏi.

“Có thể để lớp phó tạm thời quản lý.”

Lăng Dương ở bên cạnh nghe rõ mồn một, giờ phút này đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội thoát khỏi Vệ Thi, “Woa, người thầy nói có phải là thầy Lương hệ Trung văn bên Tấn Đại không? Danh sư đó, được làm đề tài chung với thầy ấy đúng là cơ hội ngàn năm có một, tại sao lại có người không biết quý trọng thời cơ này nhỉ, nếu người thầy ấy coi trọng là em, em lập tức hăm hở cuốn gói lăn qua đó.”

Đường Tu Văn liếc xéo cậu, “Thô tục.”

“… lập tức run rẩy đến cửa xin đại sư chỉ điểm.”

“Này thì còn được.”

“Em biết rồi, em sẽ nhanh chóng trả lời thầy Lương,” Vệ Thi đáp.

Đuổi được Vệ Thi, Đường Tu Văn lại chuyển chú ý sang Lăng Dương, “Cậu tìm tôi có chuyện gì?”

“Hi hi, em muốn xin thầy giúp em viết đơn xin phép.”

“Giờ bơi lội phải không?”

“Woa, em thực vui mừng học kỳ này đổi đạo viên, tiết kiệm được bao nhiêu nước miếng giải thích.”

“Tôi nghe em trai tôi nói qua, tôi có thể viết giấy chứng nhận cho cậu, còn đơn xin phép thì cậu phải tự đi phòng y tế bổ sung.”

“Hai, có giấy chứng nhận thì đơn xin phép chỉ là chuyện nhỏ, cám ơn thầy nhiều!”

Đường Tu Văn viết xong giấy chứng nhận cho Lăng Dương, Lăng Dương cầm tờ giấy vẫy vẫy với đối phương, “Cám ơn thầy, em đi đây.”

“Tạm biệt,” Đường Tu Văn dừng một chút, “bạn Tiểu Lăng Dương.”

Động tác trên tay Lăng Dương hơi khựng lại, tên thật của cậu là Lăng Dương, tên mạng là Tiểu Linh Dương, khuyết điểm lớn nhất của việc này chính là khi một người gọi xiaolingyang thì cậu vô pháp phân biệt đối phương đang thân mật gọi tên thật hay là tên mạng của cậu.

Lăng Dương không rõ Đường Tu Văn có ý gì, đứng ngốc tại chỗ vài giây vẫn nghĩ không ra đáp án, đành xấu hổ cười hai tiếng, xoay người chạy mất.

Lăng Dương phấn khởi cầm đơn xin phép đi ra từ phòng y tế, vốn cho rằng bản thân hôm nay sẽ trải qua một ngày chết chóc, không nghĩ tới quanh co vòng vèo lại thấy ánh sáng cuối đường hầm, dĩ nhiên là ngoại trừ việc bị học tỷ túm cổ như tội phạm, chuyện đó không tính.

Hiện giờ bản thân không chỉ không tốn sức đã lấy được đơn xin phép mà còn kèm theo thoát được BOSS cuối, ít nhất ba tháng tới sẽ không cần nơm nớp lo sợ, còn sau ba tháng… phỏng chừng sẽ như lời đồ đệ cậu, đã sớm quên mất chuyện này rồi.

Thầy ơi là thầy, thầy quả nhiên là quý nhân của đời em!

Lăng Dương đắc ý ngâm nga một khúc hát, nhịp chân cũng bất giác nhanh hơn, hận không thể tăng tốc về đến nhà, chia xẻ với Tiểu Khấu Nhi tin tức hả hê lòng người này.
Bình Luận (0)
Comment