Cám Ơn Em Vẫn Cười

Chương 80

Bàn tay sau màn hiện chân thân

Lăng Dương không nghĩ tới Diệp Lãng sẽ dẫn cậu đến Lạc Minh, “Anh dẫn em đến học viện thể thao làm gì?”

“Lần trước không phải em bảo đã hẹn với Hạ Đại Gia sẽ tới tìm cậu ta à?”

Lăng Dương suy ngẫm nửa ngày, mới nhớ ra được cái chuyện xưa lơ xưa lắc này, “A! Đúng ha! Sao em lại quên mất nhỉ.” Lúc ấy cậu chỉ thuận miệng nói vậy thôi nhưng lỡ đâu người ta còn nhớ thì sao?

Thích Phong và Bạo Bạo Long đang chơi bóng trong sân, khi Bạo Bạo Long thấy mặt Lăng Dương thì quả nhiên rất là không vui, “Cậu không phải đã nói muốn tới, muốn tới gì gì đó à? Vậy mà để bao lâu rồi, sao con người cậu nói chuyện mà không giữ lời gì hết vậy?”

Lăng Dương vội vàng ra vẻ nịnh nọt, “Xin lỗi xin lỗi, gần đây bận quá, quên béng đi mất, giờ cậu dẫn tôi đi đi?”

Bạo Bạo Long vẻ như không tình nguyện mà dẫn Lăng Dương đi về phía nhà huấn luyện Judo, bỏ lại Thích Phong và Diệp Lãng tại chỗ.

Thích Phong nhìn thấy dáng vẻ Diệp Lãng như này, biết ngay đối phương có chuyện muốn hỏi mình.

“Có việc?”

Diệp Lãng lấy từ trong túi áo ra một cây bút ghi âm, thấy Thích Phong đeo tai nghe rồi mới mở đoạn sau chót cho cậu nghe, tận lực bỏ qua phân đoạn giọng nữ trước đó.

Thích Phong nghe xong , “Cho tôi nghe cái này làm gì?”

“Người thình lình xuất hiện sau cùng là cậu phải không?”

“Đúng vậy,” Thích Phong thoải mái thừa nhận.

“Tôi muốn biết rõ hơn.”

“Rõ hơn?” Thích Phong nhướng mày, “Không khác những gì cậu nghe được, Lăng Dương bị người ức hiếp, tôi trùng hợp đi ngang qua cứu cậu ta, đối phương chạy, tôi cũng không thấy mặt.”

“Cậu không thấy?”

“Nhưng tôi biết là ai, Lăng Dương về sau nói cho tôi hay, chẳng phải là anh họ của bạn gái của mối tình đầu của cậu ta sao,” Thích Phong cố ý nhấn mạnh ba chữ ‘mối tình đầu’, con người này không có chuyện gì cũng phải bịa ra chút chuyện để kích thích người khác, huống chi là tài nguyên có sẵn như này.

Diệp Lãng biết rõ cậu ta cố ý, nhưng sắc mặt vẫn không thể không sa sầm.

“Nhưng tôi bất ngờ thật đấy, cậu làm sao có được đoạn ghi âm này vậy? Có đoạn ghi âm này là hoàn toàn có thể kiện đối phương tội gây thương tích rồi.”

Diệp Lãng chần chờ giây lát, song vẫn quyết định nói ra, “Bút ghi âm này là của Hồ Lê.”

“Ai?”

“Hồ Lê, trong trò chơi tên FOX.”

Nụ cười trên mặt Thích Phong bỗng dưng biến mất, vẻ mặt trở nên rất nghiêm túc, “Cậu nói gì?”

“Cậu biết hắn?” Diệp Lãng hỏi ngược lại.

Ánh mắt Thích Phong đưa sang bên, tựa hồ đang tự nói với mình, “Điều này không hợp lý.”

Thích Phong suy tư một hồi, đoạn hỏi Diệp Lãng, “Phần cậu cho tôi nghe không phải toàn bộ ghi âm đúng không, trước đó còn có nội dung khác đúng không?”

Diệp Lãng do dự, “Phải.”

“Phía trước Hồ Lê có lên tiếng không?”

“Không.”

“Khi Lăng Dương kể cho tôi nghe chuyện này, cậu ấy cũng không nhắc tới việc Hồ Lê có mặt tại hiện trường, nói cách khác, đoạn ghi âm này rất có thể do hắn ta ghi trộm.”

Diệp Lãng chưa từng nghĩ theo hướng này, nhưng giờ cân nhắc lại, quả thực nếu đoạn trước là do Hồ Lê ghi trộm, vậy đoạn sau cũng rất có khả năng như vậy.

“Cậu biết vì sao Lăng Dương bị bạo hành mà không chịu báo cảnh sát không?”

“Vì sao?”

“Bởi vì cậu ta một mực cho rằng chuyện này do mình không đúng trước, cho nên mới nhẫn nhịn đến giờ, nhưng phương diện này nếu dính tới Hồ Lê, vậy ý nghĩa sẽ khác hẳn.”

“Có ý gì?”

“Nói thật với cậu, hôm đó tôi có mặt ở hiện trường cũng không phải do trùng hợp, Lăng Dương, Hồ Lê, tôi, và rất nhiều người, bao gồm cả hội trưởng Mộ Dung của cậu, đêm hôm đó chúng tôi ở cùng một chỗ.”

Thích Phong chậm rãi đi hai bước, tựa hồ đang nhớ lại, “Tôi và Lăng Dương quen biết nhau ở server cũ, nhưng sau khi Lâm Sơn mở server tôi đã chuyển đi, trước đó bọn tôi chỉ là quen biết sơ sơ qua game, hôm ấy mới là lần đầu tiên hai đứa gặp mặt.”

“Cơ hội để bọn tôi gặp mặt là… giải đấu PK lần một của Hồn Đạm ở khu Hồ Sóc.”

Diệp Lãng biết giải đấu này, cũng biết Mộ Dung và bọn Lăng Dương đều có dự thi, nhưng hắn không phải người thích PVP nên hồi trước chưa từng để ý.

“Các trận đấu PK trước bán kết đều được tổ chức online, đến trận bán kết mới được chuyển sang offline, đội của tôi và Lăng Dương đều đánh 3vs3, bốc thăm thi đấu đã đụng trúng nhau.”

“Kỹ thuật của Lăng Dương rất lợi hại, luôn được bọn tôi coi là đối thủ số một, nhưng nói thật, hôm ấy cậu ta phát huy rất tệ, hoàn toàn không đánh ra mức tiêu chuẩn bình thường.”

“Vốn tôi cho rằng có thể thoải mái giành chiến thắng nhưng nào ngờ Tiểu Ca trong đội bọn tôi phạm phải một sai lầm rất tầm xàm, bị Bạch Thiếu Đường tóm được sơ hở lật ngược ván cờ, bởi vậy bọn họ mới lọt vào vòng chung kết hôm sau, còn bọn tôi sau đó chỉ đạt được hạng ba.”

“Buổi tối hôm ấy NPH game đã đặt chỗ cho các tuyển thủ giao lưu với nhau, địa điểm hoạt động được chọn ở quán bar, khi chuyện xảy ra tôi trùng hợp ở bên ngoài quán, nghe thấy trong ngõ tối có người thét lên, chạy tới nơi thì Lăng Dương đã thành bộ dáng kia, tôi tính gọi đồng đội của cậu ta đến nhưng cậu ta không chịu, chỉ đành phải đưa cậu ta đến bệnh viện.”

“Ngày hôm sau…” Ngữ tốc của Thích Phong chậm dần, “Hai đồng đội của Lăng Dương liên tục gọi điện thoại cho cậu ta nhưng cậu ta không dám nhận, sau tôi chịu hết nổi nên đã giúp Lăng Dương tiếp một cú, còn mở cả loa ngoài, lúc ấy tôi chỉ là muốn kích thích Lăng Dương để cậu ta nói hết với đối phương mà thôi, nào ngờ…”

Thích Phong lắc đầu, tựa hồ có chút hối hận về việc này, “Chuyện về sau cậu cũng đại khái nghe rồi đó, tiểu tình nhân của Lăng Dương mắng cậu ta một trận, mắng cậu ta lâm trận bỏ chạy tùy hứng vô trách nhiệm, mắng một tràng dài, khi ấy cả người Lăng Dương toàn vết thương, tay trái gần như phế bỏ, ở đó có không ít người,” Thích Phong đột nhiên bật cười, “Có một bác gái sau nghe không nổi nữa muốn chạy tới thay Lăng Dương ra mặt, kết quả bị cậu ta giành lấy di động cúp mất tiêu, cho nên chuyện này hai đồng đội của Lăng Dương không biết gì hết.”

“Sau đó, thời gian Lăng Dương ở bệnh viện chỉ có một người mới quen như tôi ở bên cạnh, cảm xúc của cậu ta luôn rất không ổn định, kể với tôi rất nhiều chuyện ngày xưa, còn nói mình không còn mặt mũi gặp lại người ta, không muốn quay về game nữa. Vừa hay khi ấy em trai tôi muốn chuyển tổ sang đánh 2vs2, tôi vốn đang tìm đồng đội mới, bèn quyết định đề nghị cậu ấy sang server mới tổ lữ tế pháp (lữ khách – tế ti – pháp sư) với bọn tôi, sau cùng Lăng Dương cũng đồng ý…” Thích Phong nhìn về phía Diệp Lãng, “Nhưng không ngờ lại bị một Trình Giảo Kim là cậu chen ngang giữa chừng.”

Giờ Diệp Lãng mới biết đầu đuôi câu chuyện Lăng Dương mua acc chuyển server, “Nhưng tôi không rõ, này có liên quan gì đến Hồ Lê?”

“Ngón tay Lăng Dương bị thương, không tham gia dự thi, đội bọn họ đành phải bỏ quyền thi đấu, đội vào vòng chung kết còn lại không cần đánh cũng thắng, dễ dàng cầm ngôi quán quân,” Thích Phong nhét hai tay vào trong túi, “Chính là đội Hồ Lê.”

Diệp Lãng cùng Thích Phong đi dọc con đường hướng về phía đạo trường Judo, không ngờ đụng phải Mộ Dung.

Tuy Kiếm Tình và Lạc Minh đã chuyển từ bang hội đối địch sang đồng minh chiến lược, Mộ Dung và Thích Phong đã ký kết hiệp nghị đồng minh trong game, nhưng hồi xưa Mộ Dung xúi bẩy Bạo Bạo Long vứt bảo châu biến tính khiến Lạc Minh Phong phải gả cho Hạ Đại Gia, đây là sự thật trăm phần trăm. Mộ Dung biết Thích Phong là một người ăn miếng trả miếng, hiện giờ hai người gặp mặt, bề ngoài cười đến ôn tồn hòa thuận, nhưng trong lòng đều đang tính toán kế sách của riêng mình.

Mộ Dung rất ngạc nhiên khi thấy MT nhà mình đi cùng với Thích Phong, không rõ hai người này làm sao tụ cùng một chỗ.

Thích Phong tựa hồ cũng đoán được nghi ngờ của Mộ Dung, chủ động giải thích với anh, “Bạn Dạ Lang tới tìm tôi thương lượng việc chuyển bang.”

“Chuyển bang?” Mộ Dung thiệt kinh ngạc.

“Cậu ta nói không muốn ở Kiếm Tình nữa, muốn chuyển sang Lạc Minh bọn tôi, không biết hội trưởng Mộ Dung có ý kiến gì chăng?”

Mộ Dung co giựt khóe miệng, biết đối phương là đang cố ý trêu chọc mình.

Diệp Lãng không có lòng dạ nào đùa giỡn cùng bọn họ, “Học trưởng sao anh lại ở đây?”

Mộ Dung dời sự chú ý sang Diệp Lãng, “Anh tới tìm vợ cũ của em.”

Thích Phong tức thì bật cười, Diệp Lãng sọc đen.

Mộ Dung hoàn toàn không chú ý đến sự khó chịu của Diệp Lãng dành cho từ này, tự biên tự diễn tự nói tiếp, “Anh nghe nói mấy hôm trước vợ cũ của em nằm viện, nhưng đã nhanh chóng xuất viện, anh đành phải đến trường của nó để hỏi thăm xem có ai biết tung tích nó không.”

“Anh tìm nó làm gì?” Diệp Lãng tự động che chắn những từ không muốn nghe.

“Đế Thích nói anh hay, vợ cũ của em khi ở bệnh viện từng có xích mích với người khác qua điện thoại, không khéo người kia anh cũng quen biết.”

“Ai?”

“Hồ Lê.”

Lại là Hồ Lê? Diệp Lãng vô thức trao đổi ánh mắt với Thích Phong.

“Anh và Đế Thích đều cảm thấy việc này rất kỳ quặc, cho nên anh bèn tới đây điều tra.”

Thích Phong nói, “Nếu là tên kia thì hai ngày nay thật ra tôi có gặp.” Đêm Giáng Sinh năm ngoái, khi vạch trần thân phận Linh Đang Nhi giả, Thích Phong cũng có mặt ở hiện trường, hai người kia cùng là bạn học của cậu, dĩ nhiên cậu nhớ kỹ.

“Cậu gặp qua?”

Thích Phong gật đầu, “Dạo gần đây thằng đó rất nổi bật, không muốn chú ý cũng không được, tuy tôi không biết cụ thể nó sống ở đâu, nhưng mà…”

Thích Phong tùy tiện chặn một người bạn đi ngang qua, “Em trai, trường chúng ta gần đây có một người bị gãy chân, em có biết người đó sống ở nhà số mấy không?”

“Biết, cùng một nhà với em, ký túc xá 6, 218.”

Thích Phong vỗ vai cậu, “Cám ơn.”

Thích Phong dẫn hai người đi thẳng đến ký túc xá 6 , quả nhiên ở phòng 218 tìm được chàng trai bỉ ổi đang nằm trên giường dưỡng thương.

Chàng trai bỉ ổi nhìn thấy mấy người bọn họ thì rất là khẩn trương, lần trước chính là Mộ Dung lừa gã ra ngoài, khiến thân phận gã bị vạch trần mới bị cả bọn hành hung một trận, hại gã nằm liệt giường mất mấy ngày.

“Đừng căng thẳng vậy chứ chú em,” Mộ Dung chủ động ngồi xuống cạnh giường trấn an gã, nhưng tiếc thay anh càng làm như vậy, đối phương càng căng thẳng.

“Anh, mấy anh muốn gì, tôi bây giờ không còn lừa đảo, ngay cả trò chơi cũng không chơi, tôi tôi tôi thực sự không nói xạo.”

“Vậy chân của chú làm sao thế kia? Chẳng lẽ không phải lại đi lừa đảo bị người ta đánh?”

“Căn bản không có chuyện đó! Tôi bị đụng xe!”

“Phải không?” Mộ Dung thò đầu ngón tay chọt người đối phương, “Vậy chú có dám cho bọn anh nghiệm thương không?”

Chàng trai bỉ ổi dùng tay ngăn cản Mộ Dung, nhưng cũng không dám lên tiếng.

Diệp Lãng không tính toán vòng vo với đối phương mà hỏi thẳng, “Mày có quen Hồ Lê không?”

Chàng trai bỉ ổi giật mình, “Anh, làm sao anh biết?”

“Mày bị thương có liên quan tới nó không?”

Đối phương mím môi, tựa hồ đang rơi vào đấu tranh nội tâm, bọn Diệp Lãng thấy gã như vậy thì biết ngay Hồ Lê xác định có quan hệ đến vết thương của gã.

Gã do dự thiệt lâu, mới quyết định mở miệng, “Được, tôi có thể nói, nhưng,” Gã hết nhìn Mộ Dung rồi lại nhìn Thích Phong, “Tôi chỉ nói cho một mình anh.”

Chờ hai người kia tránh mặt rồi, chàng trai bỉ ổi mới ra hiệu Diệp Lãng đến gần một chút, Diệp Lãng vừa tới gần, đối phương bỗng túm chặt lấy hắn, dọa Diệp Lãng hết hồn.

Ngữ tốc của chàng trai bỉ ổi cực nhanh, cực cấp thiết, “Tôi biết anh là người tốt, anh nhất định phải giúp tôi.”

Diệp Lãng nhíu mày, “Rốt cuộc là làm sao?”

“Người đánh tôi là một gã to con, nhưng tôi biết nó không phải chủ mưu mà là bị sai sử.”

“Ai?”

“Hồ Lê! Là Hồ Lê sai khiến!”

“Sao Hồ Lê lại muốn sai người khác đánh mày?”

“Bởi vì tôi biết bí mật của nó!”
Bình Luận (0)
Comment