Cám Ơn Em Vẫn Cười

Chương 84

Huynh đệ cả đời cùng nhau đi

Cộng động Đế Quốc Sói Hoang, khu thảo luận BDSM

Chủ lầu: mọi người vào thảo luận một tí, khi dạy dỗ mấy người có ML (make love) không?

1L: không nhất định, phải xem tâm tình, thích thì làm, không thích thì rút.

2L: nghe lời chủ nhân, các chủ khác nhau sẽ có thói quen khác nhau. Nhưng, nếu như là một chủ trước giờ chưa từng ML mà giờ yêu cầu tiến vào thì sẽ coi đó là một loại tưởng thưởng.

3L: kiên quyết không, chỉ làm với BF, trước khi gặp mặt phải vạch rõ giới hạn, đồng ý rồi mới gặp.

4L: nhìn từ góc độ thân, tâm, linh thì SEX thuộc về thân, SM thuộc về linh, dạy dỗ là từ năng lực cấp thấp chuyển sang năng lực cấp cao, chỉ khoái cảm về mặt tâm lý thôi đã đủ rồi, đâu cần phải bổ sung bằng ***, những chuyện như SM là tình thú tiền hí thật ra là hiểu lầm của ngoại giới.

5L: bậy bạ, cho dù là cái gì cũng phải theo đuổi đến cảnh giới thân tâm linh hợp nhất, SEX có thể tồn tại 3P thì SM cũng có thể thuần nhục dục.

6L: mấy người ở trên thảo luận thâm ảo quá đi, tôi chỉ hỏi một câu thôi, trứng có trước hay gà có trước? Mấy chuyện như này vốn đã chín người mười ý, chỉ có sở thích cá nhân khác nhau chứ làm gì có phân ai cao ai thấp.

7L: theo quan niệm của phần đông thì một nửa phát sinh quan hệ xác thịt với mình nên là đối tượng có thể gửi gắm cả đời, thế như với các SUB thì vấn đề sẽ là đối tượng để gửi gắm đó ở đâu?

8L: vô cùng đồng ý với bên trên, nếu quả thật có người như vậy thì anh ấy muốn làm gì cũng OK hết, song điều đáng tiếc là đối tượng như thế đa số chỉ có trong cổ tích.



——————————————————————————-

【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: chỉ vì cứu tôi mà sau lưng Dương Dương may mười sáu mũi, về sau không bao giờ có thể làm phi công.

Kênh thế giới tĩnh lặng, mãi một lúc mà không ai lên tiếng.

Qua một hồi, Mạnh Gia Hổ mới tiếp tục phát loa.

【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: tuy Dương Dương chưa từng nói một câu trách móc, nhưng tôi thấy được, nụ cười vui gắng gượng của cậu.

【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: cậu ấy trời sinh đã hiếu động, từ nhỏ không có lấy một khắc được yên, thế nhưng cả năm 12, cậu ấy có thể ngồi im trên sân thượng hoặc trên cây nhìn trời ngắm chim, một lần có thể ngồi tới mấy tiếng.

【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: từ sau khi Dương Dương gặp chuyện ở biển, trừ bỏ vết thương sau lưng còn mắc phải chứng sợ nước rất nghiêm trọng, không thể tiếp tục xuống nước bơi.

【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: cậu ấy nằm mơ cũng mơ thấy làm không quân, thế nhưng giấc mơ không quân ấy đã vỡ nát, cậu ấy từng nói nếu không làm được không quân thì sẽ làm hải quân, thế nhưng ngay cả hải quân cũng không làm được, là do tôi hại cậu ấy không lên được trời, không xuống được biển, đời này chỉ có thể ở trên đất bằng.

【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: bao nhiêu năm tôi cố gắng muốn giúp cậu ấy đạt thành giấc mộng, vậy mà chỉ trong một đêm đã tự tay chôn vùi nó, là tôi đã bẻ gãy đôi cánh của Dương Dương.

【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: cuộc đời tôi từ lúc sinh ra đã được quy hoạch sẵn, tốt nghiệp cấp ba, học trường quân đội, vào bộ đội, làm văn chức, từng bước một tiến lên trên giống như bậc cha chú của tôi.

【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: tôi không biết phải làm sao để bồi thường Dương Dương, khi có đợt tuyển phi công, tôi đã gạt gia đình đi ghi danh, không ngờ một mạch thuận lợi thông qua kiểm tra sức khỏe, đậu vào phi công. Tôi chỉ biết thông qua phương thức này tiếp tục giấc mơ của cậu ấy, đây là điều duy nhất tôi có thể làm được.

【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: tốt nghiệp cấp ba xong vừa vặn là lúc Hồn Đạm mới Closed Beta, vì để dời đi sự chú ý của Dương Dương, bọn tôi đã kéo cậu ấy cùng chơi game.

【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: Dương Dương trước kia rất thích chơi game, nhưng vì bảo vệ thị lực mà phải nhẫn nhịn từ bỏ, nhưng giờ cậu ấy đã không cần thiệt thòi chính mình nữa mà có thể chơi thỏa thích.

【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: còn nhớ trong Hồn Đạm có một nhiệm vụ, phải chạy mười mấy cái bản đồ, phần thưởng là một cọng lông chim, sử dụng rồi có thể bay trên không trong ba phút ngắn ngủi.

【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: nhiệm vụ này có thể nhận không giới hạn, mỗi lần nhiệm vụ hoàn thành xong sẽ nhận được mấy ngàn điểm kinh nghiệm, Dương Dương chỉ vì thu thập lông chim mà làm đi làm lại nhiệm vụ này, đến mức thăng luôn một cấp.

【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: kể từ sau khi chơi game Dương Dương trở nên rất tập trung, con người của quá khứ đã dần trở về, bọn tôi đều tự đáy lòng vui mình giùm cậu.

【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: cùng với việc có hứng thú với PK, cậu ấy cũng đã tìm được mục tiêu phấn đấu mới, chính là tham gia giải đấu PK do NPH tổ chức.

【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: trước đó có nói, cậu ấy là người một khi đã xác định được mục tiêu sẽ vô cùng liều mạng, dù là chơi game, cậu ấy cũng coi nó là một chuyện nghiêm túc. Khi này Dương Dương đã có chút tiếng tăm ở khắp server, nhưng nếu mọi người nhìn thấy được công sức cậu ấy bỏ ra thì sẽ thấy mọi vinh quang cậu ấy nhận được đều là chuyện hiển nhiên, nỗ lực của cậu ấy đáng được hồi báo như vậy.

【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: vì trợ giúp Dương Dương hoàn thành nguyện vọng đoạt giải quán quân, tôi và một đứa bạn nối khố khác, chính là cái đứa hồi trước bị Dương Dương đạp xuống sông ấy, cũng bạt mạng rèn luyện trình độ của mình. Hai đứa tôi đều học trường quân đội, không được tự do như cậu ấy, nhưng vẫn ráng tìm thời gian login luyện tập.

【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: suy nghĩ của bọn tôi rất đơn thuần, lúc này, kiểu gì cũng không muốn Dương Dương phải tiếc nuối thêm lần nữa.

【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: chúng tôi đánh thẳng một mạch vào vòng bán kết, đạt được tư cách tham gia trận offline, nhưng không biết vì sao mà tâm trạng Dương Dương ngày càng không tốt, thậm chí bắt đầu xa lánh tôi, ở trận bán kết, cậu ấy phát huy vô cùng kém, nếu không phải đối thủ sai sót thì bọn tôi căn bản vô phương vào vòng trong.

【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: tới trận chung kết hôm sau, cậu ấy hoàn toàn không tham dự, bọn tôi tìm khắp nơi cũng không thấy người đâu, gọi rất nhiều cú điện thoại nhưng cậu ấy không nhận.

【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: vốn khoảng thời gian ấy tâm trạng tôi cũng đang rất xấu, cộng thêm biểu hiện trước đó của Dương Dương, đối thủ của bọn tôi lại nói với tôi thêm mấy câu vô vị, cảm xúc của tôi thật sự mất khống chế, không thèm cân nhắc đến chuyện vì sao Dương Dương lại thất hẹn đã mắng cậu ấy một trận ngay khi cậu ấy vừa chịu nhận điện thoại, Dương Dương không nói một câu mà cúp điện thoại, sau đó tắt máy.

【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: từ đó về sau, cậu ấy biến mất trong tầm mắt tôi, tôi có tìm thế nào cũng không tìm được.

【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: kỳ thật vừa gọi xong cú điện thoại kia tôi đã rất hối hận, thế nhưng dù tôi có muốn xin lỗi thì cũng không có đối tượng để xin.

【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: ban đầu tôi cho rằng cậu ấy chỉ đang tạm thời dỗi tôi thôi, nhưng sau mới phát hiện, cậu ấy quyết tâm không muốn gặp tôi. Tôi biết mình đã sai, nhưng tội đâu đến mức đáng chết? Chúng tôi ở bên nhau mười sáu năm, chỉ bởi vì một phút xúc động của tôi mà cậu ấy lại tuyệt giao với tôi.

【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: hai chuyện tớ hối hận nhất đời này, chuyện thứ nhất là dẫn cậu ra bờ biển, chuyện thứ hai chính là cú điện thoại kia.

【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: tớ muốn nói xin lỗi với cậu, thế nhưng ngay cả tư cách nói một tiếng xin lỗi cậu cũng không cho tớ.

【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: thậm chí tớ cũng chẳng xin cậu tha thứ mà chỉ muốn giải thích thôi, dù là chết, cậu cũng phải để tớ chết minh bạch.

“Thực xin lỗi, cho tôi thì thầm một câu, tôi thấy cảm tình của hai người các anh trước đó tốt như vậy, ở bên nhau mười sáu năm mà tuyệt giao chỉ vì một cú điện thoại… Có phải quá không hợp logic không?”

“Đúng vậy, theo những gì anh kể thì đối phương không giống người nhỏ nhen như vậy.”

“Đồng cảm, trong đó phải chăng có hiểu lầm gì?”

【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: hiểu lầm gì đó, tôi không biết, tôi cũng từng suy đoán khi ấy Dương Dương vắng mặt nếu không vì không muốn thì là không thể, nhưng tôi không đoán được nguyên nhân, cậu ấy không nói, tôi vĩnh viễn không biết sự thật.

“Vậy hai người trước đó có từng phát sinh cái gì không, như là mấy chuyện không vui ấy?”

【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: tôi đã nói khoảng thời gian ấy Dương Dương luôn một mực xa lánh tôi, nhưng trái lại rất thân với đứa bạn nối khố còn lại, có đôi khi tôi có ảo giác mình đang bị ra rìa.

【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: đúng rồi, vào đêm chấm dứt trận bán kết, NPH đã tổ chức hoạt động cho bọn tôi ở quán bar, tửu lượng của tôi rất kém, lại còn vì tâm trạng không tốt mà uống thêm mấy chén, lúc mơ mơ màng màng Dương Dương có tới tìm tôi, tầm mắt lúc ấy đã rất mơ hồ, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy cậu ấy đang nói chuyện với tôi, nhưng nội dung thì chẳng nghe được một chữ, sau đó cậu ấy đi, đó là lần cuối cùng tôi thấy cậu ấy.

【 đội ngũ 】 Bạch Thiếu Đường: đậu… đậu má… a…

Từ Hiền nhìn thấy chat đội thì vô cùng kinh ngạc, phải biết con trai nói tục rất bình thường, nhưng Bạch Lung là một người luôn tự cho mình là thiếu gia, không bao giờ nói những lời hạ thấp giá trị bản thân như vậy, quen biết đối phương bấy nhiêu lâu nhưng đây là lần đầu tiên Từ Hiền thấy cậu ta nói bậy.

【 đội ngũ 】 Tiểu Linh Dương: đậu má! Đậu má! Đậu má!!

【 đội ngũ 】 Hoa Mãn Lâu: … hai người làm sao vậy?

【 đội ngũ 】 Tiểu Linh Dương: đậu má má!!!!!!!!

【 đội ngũ 】 Hoa Mãn Lâu: …

【 đội ngũ 】 Bạch Thiếu Đường: ầm ĩ bao nhiêu lâu, không ngờ…

【 đội ngũ 】 Bạch Thiếu Đường: tớ thực có xúc động muốn lên weibo @ bạn tôi là một thằng ngu

【 đội ngũ 】 Bạch Thiếu Đường: đm, liên lụy chỉ số thông minh của tôi cũng bị rớt xuống theo.

【 đội ngũ 】 Tiểu Linh Dương: !!! Thằng Hổ ở đâu???

【 đội ngũ 】 Bạch Thiếu Đường: phòng máy của trường.

【 đội ngũ 】 Tiểu Linh Dương: chờ!!!

Lăng Dương tức tốc lao xuống lầu gọi xe thẳng đến Tiền Đường, nhìn thấy Mạnh Hổ thì hai tay kích động đặt lên vai đối phương, “Ha ha ha vẫn là anh em tốt, ha ha ha ha!”

“Vậy những lời cậu nói đêm đó…?”

“Tớ chỉ bảo cậu uống ít thôi, đừng uống nhiều quá!”

“Ngày hôm sau không tới là vì…?

“Tớ uống nhiều quá, ngủ quên!”

“…”

Đi ra khỏi phòng máy, Lăng Dương khoái trá ôm ngực, “A, tâm tình thật sảng khoái, tựa như có một cục đá bự, véo —— bay mất tiêu.”

Từ Hiền rất đồng tình mà quay đầu nhìn Diệp Lãng đi ở sau cùng, “Sau đó lại véo —— bay đến vai ai kia.”

Diệp Lãng tự thủy chí chung không nói một câu, Từ Hiền thối lui đến bên cạnh hắn, an ủi bằng âm lượng hai người đi đằng trước không nghe được, “Đừng lo, tuy đây là mối tình đầu của Dương Dương, lớn lên cạnh nó từ nhỏ, hai người ở bên nhau mười sáu năm, hiện tại lại làm phi công mà Dương Dương thích nhất, còn đẹp trai hơn cậu… Nhưng vẫn có tớ đứng về phía cậu đây.”

Diệp Lãng càng nghe sắc mặt càng đen, “Cậu đang an ủi tớ đấy hả? Hơn nữa, ai nói hắn đẹp trai hơn tớ?”

“Thì bởi vì hắn đẹp trai hơn cậu nên phần thắng của cậu mới lớn, cậu phải có lòng tin, Dương Dương từng chính mồm thừa nhận nó với cậu nhất kiến chung tình.”

Bạch Lung cũng sáp lại gần, “Đúng vậy, gu thẩm mỹ của Lăng Dương trước giờ hơi bị lệch, cậu quên rồi à, nam diễn viên nó thích nhất là Ngô Quan Phong.”

“Đệch!”

Lăng Dương quay đầu lại, phát hiện ba người kia đang rì rầm với nhau ở đằng sau, cũng bèn chạy lại cùng, vắt vẻo trên cổ Diệp Lãng y như gấu koala, “Mấy người đang nói xấu gì tôi đấy?”

“Nói cậu thích cũ ghét mới, bội tình bạc nghĩa.”

“Bậy bạ! Không được làm bẩn tình bạn bè thuần khiết của bọn tớ, bọn tớ cả đời là anh em tốt!”

Mạnh Hổ từ lúc Lăng Dương chạy đi, đã đứng chờ tại chỗ, giờ cả bọn bắt kịp rồi, Lăng Dương mới chợt nhớ ra, “Về sau không được phát loa bừa bãi, xài tiền là tiền quân đội, đây chính là tiền đóng thuế của bọn tui!”

Diệp Lãng hừ một tiếng, “Em mà cũng được coi là người đóng thuế? Chờ em nộp được thuế thì anh đã cưới được vợ bé rồi.”

“Anh dám!!”
Bình Luận (0)
Comment