Khi rời khỏi nhà mẹ của Hứa Lai, thời gian không còn sớm. Cả hai trở về khu Hạnh Phúc rồi ai về nhà nấy nghỉ ngơi.
Thẩm Độ vẫn chưa ngủ, căn hộ 401 vẫn sáng đèn vàng ấm áp. Tống Nam Tinh vừa mở cửa vào nhà liền ngửi thấy hương thơm nồng nàn của thức ăn lan tỏa khắp phòng. Cơn đói vốn bị công việc đè nén lập tức trỗi dậy, cậu chưa kịp cảm thấy ngại đã lao ngay vào bếp: "Anh hầm canh gì vậy?"
Thẩm Độ đáp: "Canh xương bò và cháo thịt."
Canh xương bò được nấu trong nồi áp suất điện, cháo thịt hầm trong nồi đất, đủ lâu để thịt nhuyễn mịn, hòa quyện vào hạt gạo mềm nở, trông vô cùng hấp dẫn.
Lúc trước không nghĩ đến còn đỡ, bây giờ vừa ngửi thấy mùi thơm, Tống Nam Tinh không thể chịu nổi nữa. Bụng réo ầm ĩ, cậu lấy cái tô to nhất múc cháo, rồi bê cả nồi canh xương bò ra bàn.
Thẩm Độ dịu dàng nhìn cậu, nói: "Hai người đi công tác mà ngay cả bữa tối cũng không có ư? Sao lại đói đến mức này?"
Tống Nam Tinh chẳng màng còn nóng, húp xì xụp một ngụm cháo. Cháo ấm áp trôi xuống thực quản, xoa dịu dạ dày trống rỗng, lúc này cậu mới lên tiếng: "Không kịp ăn, nửa đường gặp chút chuyện."
Vừa húp cháo, cậu vừa thắc mắc: "Hôm nay em đói dữ quá, còn bị hạ đường huyết. Rõ ràng buổi trưa đã ăn rất nhiều."
Cậu nghi do khả năng đặc biệt của mình gây ra, nghĩ rằng sau này có thời gian sẽ hỏi Lý Hạo thử xem sao.
Thẩm Độ múc cho cậu một bát canh, gắp thêm xương bò và củ cải, để đầy một bát: "Em gầy quá, ba bữa ăn cũng không điều độ. Sau này cố gắng ăn ở nhà nhiều hơn đi. Anh sẽ nấu canh cho em bồi bổ, như vậy sẽ không bị hạ đường huyết nữa."
"Vâng."
Tống Nam Tinh vốn định từ chối, sợ làm phiền Thẩm Độ. Nhưng nghĩ lại, hai người đã là người yêu chính thức, không cần quá khách khí.
Hơn nữa, cậu thực sự rất thích đồ ăn Thẩm Độ nấu.
"Nếu hôm nào anh không muốn nấu thì chúng ta đi ăn ngoài."
Cậu nhanh chóng ăn hết một bát cháo thịt, bê bát canh xương bò lên. Cậu không kén ăn, Thẩm Độ nấu gì cũng ăn sạch sành sanh. Trước tiên cậu gặm xương bò, rồi ăn hết củ cải, cuối cùng ôm bát chậm rãi húp canh.
Sau một bát cháo thịt, bụng cậu dễ chịu hơn nhiều, có thể chậm rãi thưởng thức canh.
Thẩm Độ múc phần cháo còn lại vào bát cậu, vừa đủ nửa bát, đặt bên cạnh, tiếp tục chăm chú nhìn cậu ăn.
Một nồi cháo thịt đủ cho ba người trưởng thành, vậy mà Tống Nam Tinh ăn hết, lại còn gặm xương, húp canh, ăn xong không ợ một tiếng nào.
Nhìn nồi cháo trống trơn và Thẩm Độ trước mặt vẫn chưa ăn miếng nào, cậu mới chợt nhận ra hình như mình ăn hơi nhiều, mặt vì ăn no mà hồng hào bắt đầu nóng lên: "Em có ăn nhiều quá không..."
Giọng c** nh* dần, càng nói càng không tự tin, nhận ra khẩu phần của mình hơi bất thường.
Thẩm Độ lại không thấy có gì lạ, nhìn cậu nói: "Em vẫn đang trong giai đoạn phát triển, ăn nhiều là tốt. Hơn nữa công việc bận rộn, vận động nhiều, không ăn bổ sung thì lại bị hạ đường huyết."
Tống Nam Tinh nhớ mình bị ngất xỉu ở tòa nhà Dật Tư, mím môi, cảm thấy Thẩm Độ nói cũng có lý.
Cậu không còn băn khoăn chuyện ăn nhiều, nhanh chóng dọn dẹp bát đũa mang vào bếp rửa, còn Thẩm Độ thì lau bàn, gom rác để ngay cửa cho tiện mai mang xuống lầu vứt.
Tống Nam Tinh từ bếp bước ra, vừa vặn nhìn thấy anh đang cúi người buộc chặt túi rác.
Chiếc áo sơ mi trắng mặc cả ngày không còn ngay ngắn, tay áo xắn đến giữa cẳng tay, để lộ phần cánh tay rắn chắc cùng cổ tay gầy gân guốc. Ánh đèn vàng dịu từ trên trần rọi xuống, làn da anh phản chiếu ánh sáng thành màu mật ong ấm áp, cơ bắp rắn rỏi hiện lên dưới lớp áo mỏng, tràn đầy sức mạnh.
Tống Nam Tinh bỗng nhớ đến nụ hôn ở hành lang.
Thầy Thẩm rất dịu dàng, nhưng không chỉ có dịu dàng.
Cậu nuốt khan một cái, cảm giác nghẹn nơi cổ họng khi bị hôn sâu lại trỗi dậy. Cậu hơi khô miệng, vành tai đỏ bừng.
Thẩm Độ dường như cảm nhận được quay đầu lại, liền thấy hai vành tai cậu đỏ đến mức sắp nhỏ máu.
Tống Nam Tinh mất tự nhiên tránh ánh mắt đối diện với anh, lát sau lại quay lại, rồi lại dời đi, lặp đi lặp lại mấy lần nhưng vẫn không di chuyển, tựa như đang ngượng ngùng chờ mong điều gì đó.
Tim cậu đập thình thịch, đầu óc suy nghĩ lung tung, tự hỏi không biết mình có biểu hiện quá nóng vội, quá thiếu dè dặt hay không.
Thẩm Độ đã bước đến trước mặt cậu, bàn tay lạnh lẽo nhéo nhéo d** tai cậu, cố ý hỏi: "Sao tai em đỏ thế? Nóng lắm à?"
Tống Nam Tinh bị lạnh giật mình, theo bản năng rụt cổ, lại như vô tình chủ động đưa một bên mặt áp vào lòng bàn tay Thẩm Độ.
Thẩm Độ thuận thế v**t v* khuôn mặt cậu, ngón tay thon dài phác họa hàng mày, đôi mắt, cuối cùng dừng lại trên trán, chậm rãi vẽ vòng tròn xung quanh chiếc sừng nhỏ bên phải.
Sừng nhỏ không còn nhạy cảm như khi mới mọc, nhưng vùng da ở gốc sừng vẫn mẫn cảm hơn những nơi khác. Tống Nam Tinh nhớ khi Lý Hạo chụp X-quang cho cậu đã nói rằng hai chiếc sừng và vùng da xung quanh có nhiều dây thần kinh hơn người bình thường rất nhiều.
Lúc này, đầu ngón tay Thẩm Độ xoay vòng khi nhẹ khi nặng, khiến từng đầu dây thần kinh của Tống Nam Tinh run lên, cả người giống như lá cây mắc cỡ, hận không thể cuộn tròn lại.
Nhưng Thẩm Độ không định buông tha cho chiếc lá thẹn thùng này. Anh cúi xuống, đôi môi gần như chạm vào chiếc sừng nhỏ, giọng trầm thấp: "Anh có thể hôn sừng em không?"
Hơi thở phả lên sừng làm đại não Tống Nam Tinh bùng cháy, tia lửa văng khắp nơi.
Cậu ngẩng đầu, đôi môi hơi khô chạm vào cằm Thẩm Độ, khẽ "Ừm" một tiếng.
Thẩm Độ cụp mắt, nụ hôn gần như thành kính đặt lên chiếc sừng nhỏ bên phải.
Đầu tiên là trân trọng hôn lên sừng, sau đó đôi môi lạnh lẽo lưu lại dấu vết quanh vùng da xung quanh, rồi mới ngậm lấy sừng mà nhẹ nhàng l**m m*t.
Chiếc sừng vương chút nước bọt, trở nên trơn bóng. Tống Nam Tinh thoải mái rên một tiếng, toàn thân run rẩy.
Cậu vô thức siết chặt cánh tay Thẩm Độ, ngón tay bấu chặt vào da thịt anh, má cọ sát bên tai anh, giọng nói hàm hồ thúc giục: "Bên kia nữa..."
Trước sự thúc giục của cậu, Thẩm Độ cẩn thận chăm sóc chiếc sừng còn lại.
Tống Nam Tinh mềm nhũn cả người, gần như đứng không vững. Thẩm Độ đỡ lấy eo cậu, áp cậu vào tường, chân phải tách đầu gối cậu ra để giữ cậu đứng vững.
Sau một hồi hôn hít sừng nhỏ, anh chuyển sang hôn hàng mi khép nửa, sống mũi thẳng tắp, cuối cùng là đôi môi hé mở.
Giống như lần trước, nụ hôn của Thẩm Độ không hề dịu dàng, môi răng ngang ngược như săn mồi. Nhưng lần này, Tống Nam Tinh đã có kinh nghiệm, cậu dần thích nghi với kiểu hôn mạnh bạo này, thậm chí còn có thể đuổi kịp tiết tấu, theo bản năng tìm kiếm đầu lưỡi anh.
Cậu ngửa đầu, hai cánh tay siết chặt tấm lưng rộng của Thẩm Độ, kéo anh sát vào mình hơn, cổ ngửa cao nổi gân xanh.
Thẩm Độ thích thú dùng răng môi cắn nhẹ lên đường gân xanh ấy. Phía sau anh, những xúc tu to lớn ướt át không thể kiểm soát mà vươn ra, trườn trên mặt đất, ma sát vào nhau tạo nên âm thanh sền sệt dinh dính.
Tống Nam Tinh nhắm mắt, mơ hồ nghe thấy tiếng động kỳ lạ. Cậu định mở mắt ra thì bị Thẩm Độ hôn lên mí mắt.
Dưới lớp da mỏng manh, nhãn cầu cậu run run, kéo hàng mi đen dài cũng run rẩy theo.
Âm thanh ướt át bên tai càng rõ ràng hơn, Tống Nam Tinh thậm chí cảm thấy có thứ gì đó lạnh lẽo trơn trượt quấn lấy cổ chân mình.
"Ưm... chờ, chờ đã."
Tống Nam Tinh chống tay lên ngực Thẩm Độ, nghiêng đầu né tránh, hàng mi ướt sũng nhìn quanh bốn phía, nhưng không thấy gì cả.
Cậu ngơ ngác chớp mắt, nhìn bạn trai có yết hầu không ngừng trượt lên xuống trước mặt mình, nghi hoặc hỏi: "Anh có cảm thấy... vừa rồi có thứ gì đó không?"
Thẩm Độ dùng ý chí mạnh mẽ trấn áp đống xúc tu không yên phận của mình, nhìn thẳng vào mắt cậu, cúi xuống chạm môi vào cậu, hỏi ngược lại: "Thứ gì?"
Tống Nam Tinh mím môi không biết phải nói sao. Trong khoảnh khắc ấy, cậu bỗng có cảm giác như mình lại quay về vùng sương mù, bị vô số xúc tu quấn lấy bao phủ.
Có lẽ chỉ là ảo giác.
Nhìn phòng khách ấm áp sáng sủa, cậu tự nhủ quái vật trong sương sao có thể xuất hiện ở nhà mình được?
Cậu lấy lại tinh thần, cơn mê loạn dần rút đi, lý trí trở về, muộn màng xấu hổ nhận ra mình đang áp sát vào da thịt người ta.
Cậu mất tự nhiên muốn khép hai chân lại che giấu.
Thẩm Độ tinh ý lùi lại nửa bước, ánh mắt vẫn khóa chặt cậu, đáy mắt còn sót lại chút nguy hiểm chưa tan hết, nhưng tư thế vô cùng ôn hòa lễ độ: "Xin lỗi, vừa rồi anh có hơi mất kiểm soát..."
"..."
Tống Nam Tinh nghĩ thầm, người mất kiểm soát đâu chỉ có mỗi Thẩm Độ.
Cậu cụp mắt, lí nhí nói: "Không sao."
Thẩm Độ bật cười, véo nhẹ d** tai cậu: "Muộn rồi, anh về đây."
Tống Nam Tinh khô khốc "Ồ" một tiếng, nhìn anh mở cửa đi về căn hộ bên cạnh.
Cửa ra vào khép lại, phát ra một tiếng động nhẹ.
Tống Nam Tinh dựa lưng vào tường chậm rãi ngồi xổm xuống, ra sức xoa mặt đang nóng bừng.
Một lát sau, cậu sờ bờ môi bị cắn rách, nhíu mày "Ui da" hít vào một hơi.
Thầy Thẩm hôn dữ quá, làm môi cậu rách luôn rồi. Cơ mà bản thân cậu cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, hình như vô tình cắn trúng lưỡi đối phương, đến giờ trong miệng vẫn còn vương chút mùi tanh của máu.
Tống Nam Tinh vùi mặt vào khuỷu tay, bật cười khe khẽ.
Bên căn hộ 402, Thẩm Độ vừa bước vào cửa thì những chiếc xúc tu mất kiểm soát liền tản ra khắp nơi, điên cuồng quật mạnh lên sàn nhà, tường và trần nhà.
Những chiếc xúc tu thô to quấn lấy nhau như rắn, để lại trên bề mặt nền nhà và tường vết nứt sâu hoắm.
Người bạn trai thơm ngon của anh đã đánh thức bản năng nguyên thủy của bản thể. Nếu Thẩm Độ nán lại thêm chút nữa, e rằng anh sẽ không thể kiểm soát được mà phóng thích xúc tu, trói chặt cậu lại, mạnh mẽ kéo về tổ để hoàn thành nghi thức giao phối.
Thẩm Độ nới lỏng hai cúc áo trên cùng, bước vào bếp, lấy ra một tập danh sách.
Đây là danh mục quái vật anh lấy được từ Trung Tâm Tiếp Nhận, in ra rồi đóng thành một xấp.
Cũng chính là thực đơn Thẩm Độ tự tay biên soạn.
Anh lật xem, chọn bừa một con quái vật không vừa mắt, thân ảnh lập tức biến mất khỏi căn hộ. Hàng loạt xúc tu ào ạt quẫy động, lao thẳng đến tọa độ hang ổ quái vật.
••••••••
Lời tác giả:
Thầy Thẩm: Để xem hôm nay làm thịt con nào cho vợ ăn đây.
Đám quái vật: CÚT!!!