"Người lạc đường, cần giúp đỡ không?"
"Đi về bên trái nhé."
"Tôi cũng lạc đường rồi, có thể cho tôi đi cùng không?"
"Muốn về nhà quá, bạn có thể đưa tôi về nhà không?"
"..."
Cách cửa sổ xe, những giọng nói thì thào không ngừng chui vào đầu Tống Nam Tinh. Không biết có phải do những bóng xám liên tục lay động hay không, những âm thanh ấy cũng đứt quãng như truyền đến từ sau lớp sóng nước, rời rạc và không trọn vẹn.
Dư Bồi nhắc nhở Tống Nam Tinh: "Đó là Ảnh Thảo, đừng nghe giọng của chúng, nghe nhiều sẽ ảnh hưởng đến thần trí."
"Đây là Ảnh Thảo?" Tống Nam Tinh gần đây thường đọc tài liệu download từ thư viện của Trung Tâm Tiếp Nhận. Tư liệu có đề cập đến loài quái vật này.
Ảnh Thảo không có thực thể, bề ngoài trông giống bóng người màu xám, thích tụ tập thành từng nhóm đứng bên đường. Chúng cao từ hai đến ba mét, mọc san sát như khóm cỏ dại. Nếu gặp con người, chúng sẽ ùn ùn kéo lại, hỏi có cần giúp chỉ đường không, hoặc xin được đi cùng.
Chúng không có sức tấn công cao, chỉ cần không đáp lại thì sẽ không gặp nguy hiểm.
Nhưng nếu chẳng may bị lạc và bị một bầy Ảnh Thảo bao vây, ô nhiễm tinh thần mỏng manh của chúng sẽ tích tụ dần, khiến người ta rơi vào trạng thái mê man, đến khi vô thức đáp lại chúng.
Mà một khi đáp lại, người đó sẽ trở thành đồng loại của Ảnh Thảo.
Nghe đồn Ảnh Thảo được sinh ra từ tàn hồn của những người lạc lối trong vùng sương mù. Chính vì thế, chúng cứ cố chấp mọc bên đường, hỏi han tất cả những ai đi ngang qua.
Tống Nam Tinh quay đầu nhìn ra cửa xe, chạm mắt với các khuôn mặt mờ mịt vô hồn.
Tạ Anh Kiệt nói: "Chúng thường mọc ở khu vực ngoại thành hoặc xung quanh nơi có nhiều người tập trung. Khu vực Ảnh Thảo này có vẻ lại mở rộng thêm rồi."
Dư Bồi lấy điện thoại ra xem: "Đúng là rộng hơn thật. Tôi nhớ lần đầu đi qua đây, xe chỉ mất hơn một phút để xuyên qua đám Ảnh Thảo này. Bây giờ chúng ta đã đi được bốn phút mà vẫn chưa ra, phía trước vẫn còn."
Nghe vậy, Tống Nam Tinh nhìn về màn hình dẫn đường. Vì kính chắn gió phía trước cũng bị Ảnh Thảo che kín, Chu Huyền đã bật chế độ lái tự động, thiết lập lộ trình để xe tự động điều hướng. Màn hình hiển thị rằng đang băng qua chướng ngại vật, dự kiến cần thêm hai phút nữa.
Cậu nghĩ đến nguyên nhân hình thành của Ảnh Thảo, trong lòng không khỏi thắc mắc: Nếu khu vực Ảnh Thảo mọc ngày càng lớn, chẳng phải nghĩa là số người lạc lối trong vùng hoang dã cũng ngày càng nhiều sao?
Nghĩ đến số người mất tích mà chính quyền chưa từng công bố, cậu cụp mắt xuống, không hỏi ra câu hỏi nặng nề đó.
Hai phút sau, xe việt dã băng qua bãi Ảnh Thảo. Ánh sáng xuyên qua lớp kính, quang cảnh bên ngoài dần hiện ra.
Dư Bồi hạ kính xe xuống, quay đầu nhìn đám Ảnh Thảo đang lắc lư, nói với Tống Nam Tinh: "Chúng ta chính thức bước vào vùng hoang dã."
Tống Nam Tinh cũng hạ kính xe nhìn ra ngoài, bất giác lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hai bên đường bê tông là dãy nhà xây dựng ngay ngắn, phần lớn là khu dân cư kiểu cũ. Tòa nhà cao có bảy tám tầng, thấp thì chỉ hai ba tầng. Tầng một là các cửa tiệm sát mặt đường, trên bảng hiệu là dòng chữ bong tróc, thiếu mất vài nét, nhưng vẫn có thể nhận ra một thời phồn hoa nhộn nhịp.
Giờ đây, những công trình còn nguyên vẹn bị dây leo phủ kín. Lẽ ra màu xanh của cây cối phải tượng trưng cho sức sống, nhưng có lẽ do ánh sáng xám xịt của trời nhiều mây, hoặc do khung cửa sổ tối om đã bị dây leo tràn vào mà không thể đóng lại được, Tống Nam Tinh chỉ cảm thấy một bầu không khí chết chóc, giống như khung cảnh trong phim kinh dị thời xưa.
Dư Bồi nói: "Nơi này vốn thuộc khu ngoại thành của Đồng Thành. Nghe nói đã từng xảy ra chuyện gì đó, khiến dân số mất đi một nửa chỉ trong một đêm. Số còn lại khẩn cấp dọn đi, thành ra nơi này bị bỏ hoang."
"Nhiều người trong thành phố từ khi sinh ra chưa từng rời khỏi nơi này, cứ tưởng vùng hoang dã đúng như tên gọi của nó, chỉ toàn rừng cây hoang sơ bát ngát, tượng trưng cho tự do. Nhưng thực tế, vùng hoang dã phần lớn đều trông như thế này – những tòa nhà hoang phế, không một bóng người, chết lặng không tiếng động. Ban ngày đi qua còn tạm được, đến đêm sẽ u ám hơn gấp mười lần. Không gặp ai thì còn an toàn, nếu xui xẻo gặp phải người... hoặc thứ gì đó, có khi chết cũng không biết tại sao."
Tạ Anh Kiệt cũng gật đầu phụ họa. Trên xe chỉ có Tống Nam Tinh là người mới, hắn ta nhắc nhở: "Đến nơi, có khả năng chúng ta sẽ phải chia ra điều tra. Nếu cậu gặp người khác, nhất định phải cẩn thận. Ở vùng hoang dã này, con người còn đáng sợ hơn ma quỷ."
Tống Nam Tinh gật đầu ghi nhớ.
Chiếc xe việt dã lao vun vút trên đường cao tốc, cảnh vật hai bên đường nhanh chóng lùi lại phía sau, có dãy nhà san sát xen lẫn rừng cây rậm rạp, có dây leo chằng chịt. Các tòa nhà hiện đại bị bỏ hoang phủ đầy các loài thực vật vô danh, tạo nên bầu không khí quỷ dị khó nói thành lời.
Sự phấn khích ban đầu qua đi, chỉ còn lại hành trình nhàm chán. Cả xe không ai nói gì, còn một giờ nữa mới đến tọa độ đầu tiên. Dư Bội và Tạ Anh Kiệt điều chỉnh ghế ngồi, nhắm mắt chợp mắt. Chu Huyền bật chế độ lái tự động, hạ ghế nằm xuống nghỉ ngơi. Nhưng vùng hoang dã đầy rẫy nguy hiểm, với tư cách là tài xế kiêm đội trưởng, anh ta không hoàn toàn thả lỏng như hai người phía sau. Sáu con mắt đơn lẻ trên trán hé mở, cảnh giác quan sát xung quanh.
"Cậu có thể nghỉ ngơi một lát."
Chu Huyền nói: "Đến nơi rồi sẽ rất bận rộn. Qua đêm ở vùng hoang dã không an toàn, sau khi đến tọa độ đầu tiên, chúng ta phải nhanh chóng điều tra tung tích của quái vật, rồi kịp thời di chuyển đến khu tập trung gần nhất trước khi trời tối."
Tống Nam Tinh đáp lời, mở điện thoại xem.
Tin nhắn cuối cùng vẫn dừng lại ở đoạn cậu gửi cho Thẩm Độ.
Vùng hoang dã không có tín hiệu, rời khỏi Đồng Thành, họ chỉ có thể dựa vào thiết bị liên lạc vệ tinh mang theo để giữ liên lạc. Tống Nam Tinh cất điện thoại, nhắm mắt nghỉ ngơi, không biết khi nào rối gỗ và bạch tuộc nhỏ sẽ đến tìm cậu.
*
Sau khi nhận được tin nhắn, Thẩm Độ lập tức bảo rối gỗ và bạch tuộc nhỏ đi tìm Tống Nam Tinh, còn bản thân sắp xếp ổn thỏa cho thỏ bông trước.
Ai ngờ anh vừa sang phòng bên cạnh một lát, lúc quay lại, thỏ bông trên ghế sofa đã biến mất từ lúc nào, không biết đã lén chạy đi đâu.
Anh nhíu mày, bóng tối dưới chân lan rộng bốn phương tám hướng.
Chốc lát sau, chúng tìm thấy tọa độ của thỏ bông.
Thẩm Độ biến mất ngay tại chỗ, hóa thành những xúc tu đen sì cuộn trào, lao nhanh về phía mục tiêu.
Thỏ bông lén trốn khỏi nhà đang lần theo mùi còn sót lại của Tống Nam Tinh.
Thỏ bông nhỏ bé chẳng biết bằng cách nào mà lẻn ra khỏi cổng khu ngoại ô. Cô bé lắc lư đi trên đường lớn, đôi tai dài cảnh giác dựng lên phía sau, cái đầu tròn xoe không ngừng quay sang hai bên, cẩn thận đánh hơi mùi hương còn vương lại trong không khí.
Xác định được phương hướng, cô bé tiếp tục lên đường.
Nhưng cơ thể bông quá nhỏ, tốc độ di chuyển cũng bị hạn chế. Nghĩ ngợi một lát, cô bé quay người chui vào một khu nhà hoang.
Một lúc sau, từ bên trong truyền ra tiếng rung chuyển ầm ầm. Một con rắn hai đầu màu đỏ sậm to bằng vòng eo một người trưởng thành, phá tung cửa lớn, chật vật trườn ra ngoài.
Con rắn này mấy ngày trước vừa no nê một bữa, đang trốn trong tòa nhà chờ tiêu hóa thức ăn, ai ngờ xui xẻo bị thỏ bông tóm được.
Thỏ bông ngồi vững vàng trên một cái đầu rắn, thân hình nhỏ bé chưa bằng nửa cái đầu rắn. Đôi mắt pha lê đỏ lóe lên tia sáng kỳ lạ, cô bé chỉ về một hướng, giọng nói trẻ con non nớt cất lên: "Đi bên kia."
Thân rắn uốn lượn trên đường, nhanh chóng bò về phía chỉ định.
Ảnh Thảo hai bên đường đung đưa theo gió, nhìn thấy nó liền đồng loạt đứng thẳng nhường đường.
Lúc Thẩm Độ tìm đến nơi, con rắn hai đầu sắp đuổi kịp đội của Tống Nam Tinh.
Thỏ bông trông có vẻ vô cùng vui vẻ, ngồi trên đầu rắn đung đưa đôi tai, mắt đỏ long lanh rạng rỡ sáng bừng.
Sau đó bị một xúc tu cuốn lấy.
Thỏ bông giật mình, ngay sau đó ngửi thấy mùi hương quen thuộc. Cô bé giãy giụa bốn chân, đôi mắt đỏ mở to trừng Thẩm Độ, giọng non nớt cố làm ra vẻ hung dữ: "Thả tôi ra, tôi phải đi tìm Tinh Tinh!"
Thẩm Độ ngưng tụ lại hình người, dễ dàng ôm nó vào lòng, trầm giọng nói: "Tinh Tinh bảo em nghe lời anh."
Thỏ bông cụp tai dài, lập tức chột dạ.
Biết mình không nghe lời, nó có phần đuối lý, nhưng vẫn bướng bỉnh lặp lại: "Phải tìm Tinh Tinh."
Thẩm Độ kéo nhẹ tai dài của cô bé, nói: "Yếu ớt như này, tìm được Tinh Tinh cũng không bảo vệ nổi em ấy."
Thỏ bông định phản bác, chợt nghĩ đến điều gì, đôi mắt đỏ trở nên ảm đạm. Hai tai cụp xuống, ủ rũ mất tinh thần, trông vô cùng uể oải khổ sở.
Thẩm Độ nhìn cô bé một lát, nói: "Kỹ năng săn mồi của em quá kém, cần phải rèn luyện thêm. Anh dạy em."
Đôi tai thỏ giật giật, lén ngẩng đầu nhìn anh một cái, như đang chần chừ.
Thẩm Độ lại hỏi: "Đi không?"
Thỏ bông vội vàng gật đầu, ngoan ngoãn nằm rạp trong lòng anh.
Khóe miệng Thẩm Độ khẽ cong lên, xúc tu cuộn lấy cô bé, mang cô bé lao vào sương mù dày đặc đang tràn đến từ phía xa.
*
Con quái vật mất tích đầu tiên cần điều tra là số 289, một loài bay có tên gọi Olaka.
Theo hồ sơ ghi chép, Olaka là sự kết hợp giữa chim và bướm, có một đôi cánh hình bướm tuyệt đẹp mang độc tố gây ảo giác, cùng một thân chim thô kệch béo ú, trông giống một khối protein khổng lồ.
Okala là quái vật sống bầy đàn, thích trú ngụ trong hang động tối tăm ẩm ướt và có ý thức lãnh thổ cực kỳ mạnh mẽ. Chúng chủ yếu đi săn vào ban đêm. Bột độc trên đôi cánh rực rỡ của chúng không chỉ gây ảo giác mà còn có thể lấy mạng nạn nhân.
Mặc dù 289 là một mã số, nhưng thực tế, nó đại diện cho ba cá thể Olaka. Chúng đã chiếm tầng cao nhất của một tòa nhà cao tầng làm tổ suốt 5-6 năm nay, chưa từng thay đổi địa bàn.
Do khu vực lãnh thổ của chúng nằm gần thành phố, nên ngay cả các đoàn xe vận chuyển hàng hóa cố tình né tránh vẫn thường xuyên bị tập kích. Ai gặp phải chúng hiếm khi còn sống sót trở về.
Thế nhưng khoảng nửa tháng trước, 289 đột nhiên biến mất không dấu vết.
••••••••
Lời tác giả:
Thầy Thẩm: Dắt con đi săn.jpg
Tinh Tinh: Nhờ anh trông trẻ mà anh trông như thế này hả