Cơn giông trước lúc mưa nguồn.
Đây là khí trời phiền muộn sắp có một cơn mưa lớn tầm tả, mặc dù có gió nhẹ nhàng khoan khoái thổi phất qua mang đến cảm giác mát mẻ, thế nhưng vẫn không thoát khỏi cảm giác áp bách sắp mưa to sinh ra trong lòng.
Đèn đỏ sáng lối đi bộ rộng rãi, số xe dừng lại không nhiều, chỉ thấy đèn xanh vừa sáng lên, dẫn đầu một chiếc Ferrari màu bạc nhanh chóng chạy về bên trái, thoáng cái liền mất bóng.
Chạy khoảng gần 20 phút, chiếc xe màu xám kia dừng lại trước một căn nhà hẻo lánh.
Cửa xe từ từ mở ra, đầu tiên là một một chân thon dài bước ra, tiếp theo là cái còn lại, giày da được lau sáng bóng nhu thuận đứng trên mặt đất, quần tây màu đen khiến cặp chân dài kia càng thêm mê người. Ống kính chậm rãi đẩy lên, đó là một kiện tây trang, chủ nhân của bộ tây trang vỗ vỗ vạt áo, hai cái cúc trên ống tay áo sáng lấp lánh.
Chu Lục có thân hình như người mẫu vậy, chính là một dáng người trời sinh, tay dài chân dài, vai rộng mông hẹp, đích xác là kiểu tao nhã vô song, có vóc người tự nhiên tôt như thế cũng phải phối với một khuôn mặt đẹp: Mặt của Chu Lục dài ── đây là điểm duy nhất hắn duy không vừa lingf, ở trước gương luôn nhìn mặt mình băn khoăn, nhìn thế nào cũng như mặt ngựa vậy… Bất quá Chu Lục trừ oán niệm với gương mặt ngựa này, còn lại tất cả hầu như đều hoàn mỹ đi, mũi vểnh thẳng, chậc chậc, chỉ là cái mũi kia khiến người muốn chảy máu mũi, còn có cặp mắt kia, Chu Lục có một nửa huyết thống châu Âu, cũng khó trách mũi như mẫu hình nam châu Âu đỉnh cấp, tự nhiên, cặp mắt kia cũng là màu xanh nhạt, băng lam băng lam, liếc người thì cũng như là mang theo tia màu, hơn nữa ánh mắt của hắn sắc bén, xoạt một chút là có thể giật chết một người. Chỉ là nhan sắc có hạn, từ trong mắt Chu Lục luôn luôn nhìn không thấy chút ấm áp nào, thêm bờ môi mỏng, liếc mắt một cái chính là đàn ông hoa tâm bạc tình.
Người luôn luôn trông mặt mà bắt hình dong, lâu ngày, Chu Lục cũng lười thay đổi hình tượng trước mặt người khác, thẳng thắn tiếp tục như thế, thẳng đến khi thành thói quen.
Chu Lục luôn luôn không thiếu người bên cạnh, cũng luôn là vạn hoa theo qua, phiến lá không để lại thân. Bất quá, hoa a cỏ a, tiêu chuẩn tương đối đặc biệt.
Chu Lục là một S.
Đương nhiên, nếu như nói hắn không phải là một S, phỏng chừng chiếu theo bộ dáng, liền sẽ biến thành một tiểu M máu chảy đầm đìa đáng thương ── không có S nào thích một tiểu nô so với mình còn mạnh thế hơn, như Chu Lục vậy, phương pháp tốt nhất chính là trói lại, lấy roi đánh cho đến khi hắn khóc mới thôi.
Khụ… Quay về truyện chính ── Chu Lục xuống xe, quần áo toàn thân, bởi vì hình tượng tốt đẹp của mình tóc cũng rất ngoan thuận, vì thế không cần vuốt tóc gì cả, do đó sau đó hắn làm chính là, đầu tiên môi mỏng kéo ra một nụ cười khắc nghiệt, sau đó chậm rãi từ đầu xe đi vòng qua vị trí buồng lái.
Hắn bước đi ưu nhã, như một con báo săn mồi, nhìn thôi cũng khiến người phun máu.
Hắn vươn hai ngón tay dài, gõ cửa xe một cái, nghe nhiều tiếng “ô ô” đáng thương hăng hái phát ra bên trong, ôn nhu trêu tức: “Tiểu hạ, đến rồi, chúng ta xuống xe đi!”
Thế nhưng chỉ nghe tiếng nức nở bên trong xe, nhưng không thấy cửa xe mở ra.
“Thực sự là không ngoan a…!” Chu Lục nhíu mi, cặp mắt màu xanh nhạt sâu như biển rộng, mơ hồ lộ ra tia nguy hiểm, “Ngay cả chủ nhân cũng không nghe, Tiểu Hạ là muốn bị phạt sao?”
Không có trả lời. Chu Lục hơi cắn môi mỏng, băng lam trong mắt lộ ra khí tức nguy hiểm, hắn cũng không dài dòng, dứt khoát mở cửa xe ra.
“Ô! ──” một tiếng kêu buồn bực vang thật dài, trước mắt Hạ Liên nước mắt đầy mặt, thét lên giãy dụa trốn trong xe, nhưng cũng vô dụng ── cậu không nhúc nhích được.
Hạ Liên bị sợi dây chắc chắn trói trên ghế lái, cái này cũng chưa tính là gì, vấn đề là cả người cậu xích lõa, ngay cả quần lót cũng không có mặc… Ừ, quần lót của cậu, đang nhét vào trong miệng cậu.
Chu Lục lòng tràn đầy vui thích, chỉ cảm giác mình như là mở một lồng hấp ra, tiểu lung bao mà hắn thích ăn nhất đang lấy vẻ bộ dáng cả người ửng đỏ xấu hổ nóng hổi phù hợp với thẩn mỹ của hắn trình diện trước mặt hắn, hạnh phúc chết thôi ~
Bởi vậy, Chu Lục mặt lạnh như băng hoàn toàn bị vạch trần, vẻ lãnh khốc của hắn chỉ giới hạn ở bề ngoài, trên thực tế, hắn là một cật hóa, một tên cật hóa thích ăn tiểu bao lung nhà mình.
Cho nên cái kia… Cật hóa Chu Lục, để thuận lợi ăn được tiểu lung bao yêu thích, từ khâu nhào nặn liền tỉ mỉ chuẩn bị.
Chu Lục thích cầm chiếc đũa giải quyết tiểu lung bao, đâm một cái miệng nhỏ, nhìn nước canh chậm rãi chảy ra, sau đó tiến lại liếm một cái, hút một cái, cắn một cái, có thể nghe tiểu lung bao kiềm nén tiếng rên rỉ tiêu hồn say lòng người.
Bất quá trước lúc hưởng thụ, Chu Lục muốn làm một chuyện, liền tỉ như có người ăn bánh bao thích chấm dấm, có người ăn bánh bao thích thêm tỏi.
Chu Lục bỏ qua vẻ mặt cật hóa mép miệng chảy nước miếng, đổi thành bộ mặt quỷ súc lãnh khốc vô cùng, kéo ra một nụ cười lạnh lẽo, nhấc cằm của tiểu lung bao Hạ Liên, nhìn cậu lộ vẻ mặt ửng đỏ khóe mắt rưng rưng, nhẹ nhàng thổi một hơi, hỏi: “Tiểu bồn hữu
(chỗ này là bằng hữu, chữ bồn và bằng đọc tựa tựa nhau) không nghe lời có phải lại muốn bị trừng phạt?”
Khóe mắt dư quang nhìn lại, quả nhiên tiểu Hạ Liên lỏa lồ ở trong không khí thẳng tắp đứng yên trong nháy mắt bành trướng lên.
── Cái đồ dâm đãng này!
Chu Lục thả tay xuống, ghét bỏ nhìn đầu ngón tay của mình, khiến cho Hạ Liên xấu hổ, cảm giác cậu làm bẩn hắn S quân SAMA cao quý vô cùng.
Đã là như thế, tiểu Hạ Liên kích động cũng khóc, dâm dịch tích dần tích dần từ trên lỗ nhỏ chảy xuống, khiến cho hệ rễ ướt nhẹp, rất muốn để người ta liếm liếm.
Oh oh oh, Hạ Liên cái thứ dâm đãng này còn là một tên tự ngược cuồng thích não bổ!
Chu Lục không quên điểm này, thế nhưng hắn không muốn để cho Hạ Liên tự mình thoải mái, thế là một giây kế tiếp hắn giơ tay lên, ba ba ba ba ba ba tát Hạ Liên không biết bao nhiêu cái.
“Ô ô…” Nhưng nghe tiếng vỗ nối thành một mảnh, lẫn vào trong tiếng rên của Hạ Liên không biết là thống khổ hay là thoải mái, khiến trong lòng Chu Lục rất thỏa mãn, hắn đánh xong liền thu tay về, liền vỗ vỗ tây trang, dò xét Hạ Liên bị trói vào chỗ ghế lái.
Hạ Liên bị đánh sạch nước mắt, toàn mặt đều là dấu bàn tay màu đỏ, trong miệng nhét quần lót cũng bởi vì giãy dụa mà nôn ra phân nửa, Chu Lục bất mãn nhăn mặt, nắm tóc Hạ Liên lên đem đầu cậu hung hăng giơ lên, tay kia thô bạo đâm quần lót, quần lót lộ ra ngoài chút xíu một lần nữa nhét vào trong miệng, ép quai hàm của Hạ Liên phình lên, như là nhét hai quả đào vào.
Tác giả nói:
Chúc nha đầu sinh nhật vui vẻ! Lạp lạp lạp lạp, văn chúc mừng cuối cùng dọn lên đây! >. <
PS: Không nên hỏi tại sao dưới bốn chữ tên truyện nghiêm trang như thế lại có chương 1tràn khí tức thổ tào, bởi vì đặt tên kia và vừa viết chương 1 vừa não bổ thứ không phải một tiểu hắc! by tiểu hắc tinh thần phân liệt
PPS: Ai có thể ngồi vào người thứ nhất sô pha đây?