Xe ngựa về tới Trúc lý, trời cũng sắp xế chiều. Trang Dương một đường thuận gió, nhìn ngắm cỏ non hoa thắm trải khắp núi đồi, tâm tình vui sướng.
Ra khỏi huyện thành, ruộng đồng khắp nơi, thôn xóm san sát, yên bình tĩnh lặng. Mà lúc này Trúc lý chìm vào ánh hoàng hôn cũng vô cùng mỹ lệ. Nước sông Di Thủy trong veo, ánh nắng chiều bao trùm lên những cánh đồng thẳng tắp, yên ả như tách rời khỏi thế giới.
“Huynh ơi!”
Từ bờ bên kia có hai đứa trẻ gọi to rồi chạy qua cây cầu gỗ. Tụi nó chạy đuổi sau xe ngựa, tựa như bầy gà con đuổi theo một khay cám.
Mỗi lần Trang Dương vào huyện thành là sẽ mua rất nhiều vật dụng hàng ngày, và tất nhiên sẽ không quên mua chút đồ ăn vặt cho mấy đứa em ở nhà. Khi thì là bánh ngó sen chiên, khi lại là bánh nướng bọc đường, hay có khi là mấy món đồ chơi nho nhỏ.
“Ông Dịch, dừng xe lại.”
Trang Dương không đành lòng nhìn hai đứa ngốc này chạy hồng hộc theo xe ngựa.
Xe ngựa dừng lại, Trang Lan và A Bình cũng chạy nhào tới.
“Oaa, cung tên đẹp quá!”
Trang Lan tinh mắt, ngay lập tức nhìn thấy cung tên trên xe ngựa.
“Đây là huynh trưởng mua cho huynh đó.”
A Bình muốn lấy lại cây cung trong tay Trang Lan, Trang Lan nói: “Còn có một cây nữa mà, đừng có cướp của muội.”
Trang Dương cười nói: “A Lan, đó là cung của A Bình, muội trả lại đi.”
“Huynh à, cây cung này nhỏ vậy mà, cây to trên xe kia thì cho A Bình chứ.”
“Lớn quá huynh không kéo được.”
A Bình lấy cây cung lớn trên xe xuống, tủi thân nói.
“Nào, buộc gọn vào, huynh sẽ chia sau. A Lan, muội đi gọi Khuyển Tử cũng sang đây.”
Ngước mắt nhìn, anh thấy Khuyển Tử đứng ở cầu gỗ nhìn về phía bọn họ. Nó không phải là đám trẻ nhà họ Trang, thấy Trang Dương bội thu trở về cũng chỉ dám đứng nhìn từ xa.
Rất nhanh Khuyển Tử được gọi đã đến bên cạnh xe, nó mờ mịt không hiểu gì.
Trang Dương lấy bộ cung tên lớn ra đưa cho Khuyển Tử. Khuyển Tử sững sờ không dám vươn tay nhận lấy. Trang Dương nói: “Cậu bắn cung giỏi như vậy mà chỉ dùng cung gỗ thô sơ, nên trang bị một cây cung thật tốt vẫn hơn.”
Khuyển Tử vẫn không dám nhận lấy, nó lắc đầu từ chối: “Cái này đắt lắm.”
Quá quý giá, nó không dùng được, cũng không dám lấy. Khuyển Tử rất hoảng, tại sao tự nhiên lại tặng cho nó một cây cung thật như vậy.
“Coi như là thù lao trả công cậu dạy A Bình học bắn cung, sau nhớ dạy thật tốt đó nhé.”
Trang Dương cười nói, nhét cây cung và bao tên vào trong lòng Khuyển Tử. Lúc này Khuyển Tử mới dám vươn tay đỡ lấy. Nó ngẩng đầu nhìn Trang Dương, muốn nói lại thôi. Trang Dương vỗ vỗ vai nó, gật đầu.
“A Bình, đệ đến đây.”
Tức khắc A Bình đứng trước mặt Trang Dương.
Bắn cung là một trong lục nghệ1, là kỹ năng phòng thân hộ nhà, đệ phải học cho cẩn thận đấy.”
“Vâng thưa huynh.”
A Bình nhận lấy cây cung nhỏ, cẩn thận hành lễ.
A Lan nhìn hai cây cung bị chia hết rồi, im lặng cúi đầu đứng một bên.
“A Lan, muội qua đây.”
“Huynh ơi.”
Trang Dương lấy bút mực từ trên xe xuống, nói: “Huynh biết muội không thích đọc sách, sau này mỗi ngày phải viết một canh giờ rồi mới được đi chơi.”
“Ứ, huynh thật bất công.”
A Lan nhận lấy bút mực, bĩu môi.
“Nói như thế, muội không muốn ăn mứt quả đúng không?”
Trang Dương giống như làm ảo thuật biến ra một bao quà vặt trong tay, A Lan vui mừng reo vang, lấy mứt quả từ tay Trang Dương.
Nhìn Trang Lan chia mứt quả với A Bình, bút mực bị con bé tiện tay để xuống đất, Trang Dương lắc đầu bất đắc dĩ.
Cuối cùng xe ngựa lại đi từ từ vào sân nhà họ Trang.
Khuyển Tử ôm cây cung trong lòng, khoác bao đựng tên ngồi trên cầu gỗ. Nó vuốt nhẹ cán cung tựa như vuốt ve em bé. Nó chưa bao giờ dùng hay thấy được một cây cung tốt như này. Cán cung được làm bằng chất gỗ cứng chắc dày nặng, còn có thể cảm nhận được nước sơn vẽ trên thân cung, hai đầu cung còn được thiếp sừng trâu, rất bền và đẹp. Bộ cung tên này từ cây cung, bao đựng tên đến mũi tên, đều được chế tác vô cùng đẹp đẽ. Khuyển Tử thích không rời tay, trong lòng vô cùng cảm kích Trang Dương. Ngoài cảm kích ra nó vẫn còn có chút lấn cấn, nó không hiểu rõ tại sao Trang Dương lại đối tốt với nó như vậy.
Hay là có mưu đồ gì?
Nhưng mình chỉ là một đứa trẻ vừa không biết chữ lại còn là nông dân nghèo, chẳng có cái gì mà Trang Dương cần cả.
Chẳng lẽ muốn mình luyện bắn tên thật giỏi để sau này lớn lên sẽ đi bảo vệ cho nhà họ Trang bọn họ ư?
Khuyển Tử không hiểu nổi, cũng không muốn nghĩ nữa.
“Khuyển Tử huynh, cho huynh ăn nè.”
Trang Lan cho Khuyển Tử cái gì đó, Khuyển Tử ngây người nhận lấy, trong lòng bàn tay Khuyển Tử là một quả ô mai. Khuyển Tử cho quả ô mai vào miệng, chua chua ngọt ngọt, ăn rất ngon.
“Khuyển Tử huynh, tụi em về đây.”
A Bình dắt tay Trang Lan, Trang Lan vẫy tay tạm biệt.
Khuyển Tử gật đầu, nhìn hai đứa trẻ nhà hàng xóm rời đi, lúc này nó mới nhận ra trời sắp tối rồi.
Khuyển Tử mang cây cung về nhà, mẹ Lưu hỏi nó cung tên ở đâu ra, Khuyển Tử thuật lại. Mẹ Lưu yên lặng một lúc mới nói: “Vậy con nhớ dạy thằng bé thật tốt, nhận lời người ta thì phải tận tâm mà làm.” Khuyển Tử đáp lời: “Vâng ạ.”
Mẹ Lưu không có hiểu biết về cung tên, nhưng cũng cảm thấy bộ cung tên này rất xa xỉ, chắc chắn giá không hề rẻ. Nghĩ là do Khuyển Tử được cậu hai nhà họ Trang xem trọng. Nhưng chẳng hiểu vì sao trong lòng mẹ Lưu vẫn có chút bất an mơ hồ. Khuyển Tử bắn cung giỏi, ở Phong lý cũng có tiếng. Nhưng giờ thiên hạ hỗn loạn, có tài nghệ như vậy chỉ sợ sau này lớn lên không tránh khỏi số phận tham gia chiến trường chém giết khắp nơi.
Khuyển Tử còn nhỏ, không biết nỗi lo của mẹ. Nó nằm trên giường nghỉ ngơi, ôm cung tên ở trong lòng. Từ nhỏ đến lớn nó chưa bao giờ có được lễ vật tốt như thế này, thật sự khiến người ta yêu thích.
Trong giấc mơ của Khuyển Tử, Trang Dương mặc một thân áo bào trắng đứng trên hành lang gỗ lầu hai nhà anh. Hoa sơn trà đỏ tươi làm nổi bật lên khuôn mặt tươi cười của Trang Dương. Anh hiền hòa nhìn Khuyển Tử đứng dưới sân, nâng tay chỉ ánh bình minh nơi chân trời. Khuyển Tử không hề nhìn theo phía Trang Dương chỉ mà gần như mê mẩn nhìn Trang Dương đứng nơi hành lang.
Chẳng biết vì sao, nhìn đến anh là trong lòng lại vui vẻ dạt dào.
* * *
Trong sân nhà họ Trang dựng lên một tấm bia ngắm ngay bên cạnh cây hoa sơn trà.
Từ đó cứ đầu giờ chiều mỗi ngày Khuyển Tử lại sang chỉ dạy A Bình luyện bắn cung. Nó với A Bình xấp xỉ tuổi nhau, nhưng lại trông vững vàng hơn A Bình nhiều. Cứ như người lớn vậy.
“Tay nắm chặt cung tên, cánh tay kéo thẳng ra, kéo lên trước, giống tôi này.”
Khuyển Tử làm mẫu động tác cầm cung, tư thế của anh tuấn uy vũ.
A bình học theo, chỉnh lại tư thế của bản thân.
Người hầu vây xem đứng đầy sân. A Hà thái rau bên giếng nước thỉnh thoảng lại ngước đầu lên nhìn một chút, khen ngợi: “Thằng bé này cứ như tướng quân vậy, thật là oai phong.”
Trang Dương ngồi trên hành lang, lẳng lặng quan sát, Măng cũng ở bên cạnh anh. Chỉ cần Măng nhìn thấy Trang Dương là ngay lập tức chạy đến bên anh. Vì để Măng không cắn quần áo, Trang Dương vươn tay ra vuốt lông trên đầu Măng. Măng thoải mái nằm trên mặt đất không thèm nhúc nhích. Trang Dương thấy Khuyển Tử dạy rất nghiêm túc, mà A Bình cũng chăm chú học. Vậy là được rồi. A Bình lớn thêm chút nữa là cần phải cho ra ngoài học hỏi. Thế đạo không yên ổn, có một năng lực phòng thân cũng tốt. Dù là con nhà thương hay con nhà quan, con cháu nhà ai đi chăng nữa cũng nên học bắn cung.
“Bắn!”
A Bình nghe theo sự chỉ huy của Khuyển Tử mà hướng bia ngắm bắn tên. Mặc dù không gần hồng tâm lắm.
“Ha ha, ta bắn trúng rồi!”
A Bình hoan hô, đây là lần đầu tiên thằng bé bắn trung bia ngắm. Phía dưới bia ngắm, mấy mũi tên bắn trượt nằm ngổn ngang đầy đất.
“Muội cũng muốn học.”
Trang Lan từ trong nhà chạy ra, trên mặt còn dính mực.
“Muội đi viết chữ đi.”
“Không đâu, muội viết xong rồi.”
Hai đứa trẻ giằng kéo cây cung không tha.
“A Lan, muội qua đây.”
Trang Dương gọi Trang Lan đến bên người. Trang Lan chỉ đành vâng lời đi qua. Trang Dương thấy mặt con bé dính đầy mực, không nhịn được phì cười, hỏi: “Muội tập viết lên mặt đó à?” Trang Dương lấy khăn tay lau mặt cho con bé, Trang Lan mắc cỡ lầm bầm: “Không, không có mà.”
Do con bé buồn ngủ, không cẩn thận úp mặt lên phiến lá đầy chữ.
Trẻ nghèo luyện chữ còn dùng cành cây viết chữ lên đất cát. Trang Dương thấy dù không cần phải chữ đẹp như hoa thì con bé cũng khó mà viết được cái chữ nắn nót nên để Trang Lan tập viết lên lá cây. Đều là lá chuối tây, một phiến lá rất to, đủ cho Trang Lan viết rất nhiều chữ.
Trang Dương cất khăn tay, ngẩng đầu lên thì thấy Khuyển Tử đang ngây người nhìn anh. Anh mỉm cười với Khuyển Tử: “Nếu tập có mệt thì qua đây nghỉ ngơi, uống chén nước đậu.”
Khuyển Tử vội quay mặt đi, lắc lắc đầu.
“Khuyển Tử huynh, em như thế này đã được chưa?”
A Bình làm tư thế giương cung cho Khuyển Tử xem. Chẳng biết từ lúc nào, trong mắt thằng bé nhìn Khuyển Tử thêm mấy phần kính trọng.
“Cánh tay đừng run, mắt nhìn thẳng bia ngắm.”
Khuyển Tử sửa lại động tác cho A Bình.
“Được rồi. Bắn!”
A Bình bình tĩnh bắn tên, lần thứ hai trung bia ngắm.
“Khuyển Tử huynh dạy em với có được không?”
A Ly khoác cung cầm bao mũi tên chạy đến. Mặc dù thằng nhóc có cung tên, nhưng lại cực kỳ ngây ngô không biết tí gì.
“Đến đây.”
“Vâng!”
A Ly vui mừng chạy đến tụ lại với A Bình, thằng nhóc tùy tiện kéo cung giơ cao quá đầu. A Ly không những lười đọc sách mà còn không có hứng thú với cung tên. Nhưng tính tình vẫn còn trẻ con, thấy A Bình học nên nó cũng đòi học theo.
“Cánh tay hạ thấp xuống, duỗi thẳng. Cầm chắc cung kéo lên phía trước. Không phải nắm mũi cung.”
Khuyển Tử sửa lại các cầm sai của A Ly. Nó nghĩ thầm, nếu để chú Vương đến dạy A Ly chắc chắc A Ly sẽ bị đánh một trận. Cậu ta dù không bắn cung thì cũng nên xem cách người ta cầm cung như thế nào chứ.
Vậy nên đầu chiều hàng ngày, hôm nào Khuyển Tử cũng sang dạy A bình và A Ly, sau đó có cả Trang Lan tham gia. Trang Lan là làm bừa nhất, con bé chỉ cần giương cung lên, chẳng đợi Khuyển Tử sửa lại tư thế đã “Vụt” một phát, mũi tên bay qua cả con đường đá mòn ngoài cửa, mắc vào tán cây ở ngoài. Toàn là Khuyển Tử phải leo lên cây lấy mũi tên xuống.
Bắn cung cần phải kiên nhẫn, tĩnh tâm. Trang Lan tính tình quá bộp chộp.
Nghe thấy sôi nổi ở trong sân, mẹ Trang hiếm khi ra ngoài, đứng một bên nhìn. Trang Dương đi đến tiếp mẹ Trang. Mẹ Trang nói: “Cung tên không có mắt, để ý bọn nhỏ cẩn thận một chút.” Cũng may mẹ Trang không nhìn thấy mũi tên Trang Lan vừa bắn, nếu không Trang Lan đã bị mắng một trận rồi. “Mẹ yên tâm, con đứng đây nhìn mà.” Mẹ Trang không thích binh khí, mỗi lần nhìn thấy tên bay đùng một phát trúng bia ngắm là cánh tay bà rụng rời như bị khiếp sợ. “Nếu mẹ sợ thì không nên nhìn nữa.” Mẹ Trang cười nói: “Trước đây Bình Nhi nhát gan, không biết từ lúc nào trở nên dũng cảm như vậy.”
Trong sân, A Bình đã bắn đến mũi tên cuối cùng, nhanh chân đi đến chỗ bia ngắm rút lại tên. Chẳng biết từ bao giờ, A Bình đã cởi mở hơn rất nhiều, thằng bé có không ít thay đổi, mẹ Trang tự nhiên cũng có thể nhận ra.
“Thằng bé này không phải là người bình thường.” Mẹ Trang chỉ Khuyển Tử.
Tụi trẻ trong sân thi nhau gọi “Khuyển Tử huynh”, lắc lư lôi kéo.
Trang Dương gật gù, anh đã nhận ra từ lâu. Trên người Khuyển Tử có một khí chất đặc biệt mà những đứa trẻ tầm tuổi không có. Nhưng khí chất đặc biệt này là gì, kỳ thực Trang Dương cũng không thể nói rõ.