Đêm khuya ở nhà họ Trang, trong sân đèn thắp sáng ngời. Trang Bỉnh và Trang Dương đứng trước cửa cung tiễn khách ra về.
Vũ Đình Trường uống say mèm ôm Đoàn Quảng Tông nói: “Cậu cả à, cậu phải đến nhà tôi uống rượu, sáng mai đi luôn.”
“Được được chắc chắn sẽ đi.”
Đoàn Quảng Tông đáp lại, tránh cho gã ta nói mãi không thôi.
Cũng may còn có vị khách đồng hương với Vũ Đình Trường giúp hắn đánh xe bò về. Vũ Đình Trường đã say như thế này, để cho gã tự đánh xe về khéo nửa đường lại đâm xuống mương cũng nên.
“Tôi đây cũng đi rồi, hôm nào rảnh rỗi mọi người cùng đi đến núi Tây Cổ săn bắt thú hoang, gần đây trong núi có lợn rừng, là đồ ngon đấy. Mang theo cả vỉ nướng đi là có thể ăn thịt nướng rồi.”
Đoàn Quảng Tông cáo biệt anh em nhà họ Trang, hắn ta là thợ săn lão luyện. Núi Tây Cổ ở ngay thôn Lai.
Trang Bỉnh cũng biết đi săn. Năm ngoái cũng từng cùng với Đoàn Quảng Tông đi vào núi Tây Cổ săn hươu rừng. Đây cũng chỉ là thú vui ở nông thôn mà thôi.
“Được đó, lâu lắm rồi không cùng huynh đi săn thú.”
Quảng Hư Phủ|
Trang Bỉnh cười nói. Mấy ngày nay y ở nhà không có việc gì làm, phải chờ vào vụ thu may ra mới cùng cậu ra ngoài.
“Không cần tiễn, các cậu phải nhớ đến nhé.”
Đoàn Quảng Tông nhảy lên ngựa, không nhiều lời, dưới ánh trăng vung roi rong ruổi đi. Tiếng vó ngựa lộc cộc lộc cộc xa dần, rồi biến mất hẳn.
Đêm khuya, Khuyển Tử đang nằm trong phòng bị tiếng xe ngựa đánh thức. Nó đứng trong sân gió hiu hiu thổi, nhìn ở bên kia bờ khách nhà họ Trang đi dần. Dù là ngồi xe hay đi bộ thì mỗi người đều xách theo một ngọn đèn, chậm rãi rời đi trong đêm tối. Duy chỉ thấy có một người cưỡi ngựa, đó là một người đàn ông có thân hình cao lớn, uy phong lẫm liệt. Người đó rong ruổi dưới màn đêm, ánh trăng sáng ngời chiếu lên đồ vật trên lưng hắn, đó như là một cây cung vậy.
Người đó là ai?
***
Trời chưa sáng Khuyển Tử đã vác giỏ trúc đi đến hồ Bông Lau. Vì hay đi đến hồ Bông Lau nên Khuyển Tử đã dựng một cái lều nhỏ ở ven hồ. Mấy món đồ dùng để bắt cá đều được nó cất ở trong cái lều này.
Do bắt cá cho nhà họ Trang nên Khuyển Tử rất cần cù chăm chỉ, chẳng ngại gian lao. Tất cả là vì đây là chuyện mà cậu hai cậy nhờ nó, hơn nữa còn trả thù lao không ít.
Ngồi trên xuồng gỗ nhỏ mà nó tự chế và quăng lưới bắt cá ở hồ Bông Lau, thân người cũng không cao lắm của Khuyển Tử đắm chìm trong nắng mai.
Mang một con cá to đến nhà họ Trang, Khuyển Tử chưa đến gần viện đã nghe thấy tiếng đàn. Lần theo đến nơi bắt nguồn của tiếng đàn, Khuyển Tử ngẩng đầu nhìn về phòng của Trang Dương nơi lầu hai.
Khuyển Tử không hiểu âm luật, nhưng nó cảm nhận được tiếng đàn rất êm tai.
Quảng Hư Phủ|
“A Hoằng, sao lại ngẩn người ở đây.”
A Hà đi ra từ nhà bếp vừa hay bắt gặp dáng vẻ ngửa đầu ngây người của Khuyển Tử.
“Cá.”
Khuyển Tử vừa nói vừa đưa con cá trên tay cho A Hà.
“Thằng nhóc này, nói gì trống không thế hả.”
A Hà tính tiền cho Khuyển Tử như mọi ngày. Khuyển Tử cất tiền đi, lại đứng yên đó nghe đàn rồi mới về.
“Hoằng huynh.”
“Hoằng huynh, đại huynh của em tìm huynh đó.”
A Bình đứng trên hành lang lầu hai ngoắc gọi Khuyển Tử. Đứng bên cạnh cậu nhóc còn có A Ly.
Hôm nay A Bình không phải đến nhà họ Trương đọc sách, ở nhà chơi cờ với A Ly.
Khuyển Tử lên lầu. A Bình và A Ly lao đến, ngay cả Bánh Trứng cũng vẫy vẫy đuôi chạy về phía nó. A Ly nói: “Hoằng huynh, A Bình có cờ đó, huynh có muốn chơi không?”
A Bình nói: “Hoằng huynh, đại huynh cho em bộ cờ, chốc chúng ta chơi nhé. Đai huynh tìm huynh đó.”
Quảng Hư Phủ|
“Ừ.” Khuyển Tử gật đầu đi theo A Bình, đi đến trước phòng ngủ của Trang Bỉnh.
Khuyển Tử đứng ở cửa không có đi vào luôn. Khuyển Tử thấy Trang Bỉnh ngồi quỳ trước án thư. Trên án thư có bày một trục sách thẻ tre viết đầy chữ, bên cạnh còn có một vốc que tính(1), có lẽ đang tính toán sổ sách.
“Đại huynh, Hoằng huynh đến rồi ạ.”
Trang Bỉnh ngẩng đầu lên. Khuyển Tử đang đứng nghiêm chỉnh trước cửa lúc này mới tiến lên hành lễ.
“Cậu cả tìm tôi có chuyện gì ạ?”
“Mấy đứa A Bình có bảo thuật bắn cung của cậu hơn người, không biết thầy của cậu là ai?”
“Sư phụ tên Vương Quý, là một thợ săn đang sống ở Phong hương.”
“Ngay mai tôi có đi núi Tây Cổ săn thú, liệu cậu có bằng lòng đi theo không?”
“Đồng ý.”
Khuyển Tử không cần nghĩ mà trả lời ngay.
Quảng Hư Phủ|
Thật ra Trang Bỉnh cũng không tin lời kể của em trai em gái lắm, chỉ thấy Khuyển Tử nói chuyện ung dung không vồn vã. Không giống một đứa trẻ thông thường.
“Được rồi, tảng sáng ngày mai sẽ lên đường, cậu biết cưỡi ngựa không?”
“Không biết.”
“Không sao, mai cậu mang cung tên theo là được.”
Ý Trang Bỉnh là sẽ lo ăn lo uống còn lo cả xe.
“Vâng.”
Khuyển Tử gật đầu, lui ra khỏi phòng.
“Mai đi săn mấy đứa cũng đi à?” Đứng ngoài hành lang Khuyển Tử hỏi A Bình và A Ly.
“Đại huynh không cho tụi em đi.” A Ly lắc đầu. Mặc dù thằng nhóc có xin Trang Bỉnh nhưng y vẫn chưa đồng ý.
“Em cũng không được đi, sợ mẹ sẽ lo lắng.” A Bình cũng đành chịu. Nó cũng muốn đi săn, muốn ra ngoài chạy nhảy.
“Cậu hai có đi không?”
Tiếng đàn từ phòng Trang Dương giờ đây đã ngừng hẳn. Ánh mắt Khuyển Tử dõi về nơi căn phòng ấy.
“Huynh ấy có đi. Nghe nói Đoàn du kiếu và cả Vũ Đình Trường cũng đi, có mấy người liền.”
A Bình nhắc đến Vũ Đình Trường thì có hơi nhíu mày. Người đó bộ dạng hung dữ, thật khiến người ta sợ.
Quảng Hư Phủ|
A Ly nói: “Hoằng huynh, bên kia có lợn rừng và cả hươu nữa, nguy hiểm lắm đấy.”
A Bình dặn dò: “Hoằng huynh, ngày mai huynh phải cẩn thận nhé.”
“Được.” Khuyển Tử gật đầu.
“Hoằng huynh, chúng ta chơi cờ đi, giúp đệ đánh bại A Bình.”
A Ly kéo tay áo Khuyển Tử.
“Mấy đứa đang chơi cờ gì thế?”
Khuyển Tử từ nhỏ đến giờ không có đồ chơi, mà cũng chưa bao giờ được chơi.
“Hoằng huynh đến đây, là cờ này nè. Chơi vui lắm.”
“A Bình, chưa chắc Hoằng huynh đã rảnh đâu, cậu đừng có mà lôi kéo huynh ấy.”
“Không sao đâu, xem một chút thôi.”
Khuyển Tử từng nhìn thấy người ta chơi cờ ở tiệm nhà họ Ngô, nó cảm thấy có vẻ rất thú vị.
Mỗi ngày công việc rất nhiều, Khuyển Tử cũng không ở lại nhà họ Trang quá lâu. Chờ A Bình dạy nó cách chơi cờ, nó học xong thì chơi với A Bình một ván rồi về luôn.
Hai ngày nay chẳng thấy Trang Lan đâu, nghe tụi A Bình nói dạo này con bé theo tẩu tử. Tẩu tử còn giúp con bé may quần áo, buộc tóc. Đúng là chuyện lạ.
Đều là chị gái xinh đẹp, nhưng Trang Lan thường hay chống lại Trương Hương, một giây thôi cũng không muốn ở cùng với nàng. Còn đối với tẩu tử dịu dàng thì con bé lại rất thích, chỉ cần đi theo tẩu tử thôi là đã thấy rất vui.
Hôm đó lúc Khuyển Tử đến nhà họ Trang thì Trang Lan và tẩu tử Lâm Tường đang ở trong phòng mẹ Trang. Lâm Tường và mẹ Trang đang thêu thùa may vá, chẳng qua mẹ Trang đang đóng giày còn Lâm Tường lại đang thêu một dải lụa màu, trên dải lụa còn điểm xuyết một đôi lục lạc đẹp đẽ. Trang Lan nằm nhoài trên giường xem tẩu tử ngồi thêu bên cạnh. Cô bé chống cằm, dựng hai chân, thích ý không thôi.
“Tẩu tử, hết chỉ rồi, để muội xâu kim giúp tẩu.”
Quảng Hư Phủ|
“Tẩu tử, muội muốn thêu con cá có được không? Thêu một con ở chỗ này này.”
“Tẩu tử thật tốt bụng, cá đẹp quá!”
“A Lan con ra ngoài chơi đi, đừng quấy rầy tẩu của con.”
Dẫu là ruột thịt nhưng mẹ Trang cũng cảm thấy con bé này ồn ào không chịu nổi.”
“Không muốn đâu, con sẽ không ầm ĩ nữa mà.”
Trang Lan nhảy khỏi giường, vươn vai một cái.
Khuyển Tử bước xuống dưới lầu, đang định về nhà thì được A Hà gọi lại.
“A Hoằng chờ chút.”
“Dạ.”
Khuyển Tử nghe lời dừng bước trong sân, nhìn theo A Hà vào nhà bếp.
Chỉ chốc lát A Hà đã trở ra, tay bưng một cái bát gỗ, là một bát canh nhưng không biết là canh gì.
“Cậu hai bảo lấy cho cậu một bát canh thịt.”
Tối hôm qua mở tiệc mời khách, thức ăn còn dư khá nhiều. Không nói chủ khách ăn ngon, đến người làm ở nhà họ Trang cũng nhờ phúc được bữa ngon.
“Mau nhận lấy, tôi đỡ phải sang bờ Tây một chuyến.”
A Hà nhét bát canh vào tay Khuyển Tử, lúc này Khuyển Tử mới đỡ lấy.
“Cũng chẳng biết cậu có phúc gì mà khiến cho cậu hai quan tâm cậu như thế. Canh thịt đó, là đồ tốt đấy!”
A Hà lắc đầu một cái, bọn họ thân là người hầu mà cũng không được ăn canh thịt đâu, vậy mà thằng nhóc nhà họ Lưu này lại có lộc ăn.
“…”
Khuyển Tử bê bát canh nói một tiếng cảm tạ.
Khuyển Tử có ấn tượng với canh thịt. Từ lâu lắm rồi, khi nó còn rất nhỏ đã từng được ăn một lần. Lúc ấy nó bị bệnh nhiều ngày, ông ngoại đã mua được một miếng thịt lợn rất nhỏ rồi để mẹ làm canh thịt cho nó ăn. Thật là mỹ vị, đã nhiều năm như vậy mà mà nó còn nhớ mãi hương vị ấy.
Đến tối, Khuyển Tử nói với mẹ rằng ngày mai muốn theo cậu cả, cậu hai nhà họ Trang ra ngoài săn bắn. Mẹ Lưu dặn nó phải cẩn thận. Đối với Khuyển Tử có tài bắn cung hơn người, mẹ Lưu ưu tư còn nhiều hơn là vui mừng. Có điều nếu là đi lên núi với anh em nhà họ Trang thì bà cũng yên tâm phần nào.
“Mẹ à, tiền bán cá hôm nay ạ.”
Khuyển Tử lấy ra mấy đồng tiền đưa cho mẹ Lưu.”
“Con cứ giữ lấy, lúc nào cần mẹ sẽ hỏi con sau.”
Trong mắt mẹ Lưu, Khuyển Tử đã có thể tự mình gánh vác. Thậm chí bà cảm thấy, sau này Khuyển Tử trường thành không chừng trong nhà sẽ có thể trải qua cuộc sống dư dả.
Khuyển Tử về phòng của mình, nó cất tiền vào một cái ống trúc. Trên ống trúc này còn có một cái nắp.
Gần đây thỉnh thoảng Khuyển Tử có đến tiệm nhà họ Ngô bán cá khô nên có để ra được mấy đồng. Mẹ Lưu không cầm tiền của Khuyển Tử mà để nó tự giữ. Khuyển Tử chặt một cái ống trúc làm thành cái ống đựng tiền.
Quảng Hư Phủ|
Xong nó lấy bộ cung tên bên mép giường ra khỏi phòng đến chỗ treo bia ngắm trong sân để luyện cung. Mũi tên một phát bắn ra, nhanh đến mức người ta không kịp nhìn. Dường như chỉ trong nháy mắt, tên trong bao đã được bắn hết. Khuyển Tử mặt không cảm xúc đi đến trước bia ngắm rút tên ra cất lại vào bao, lại tiếp tục luyện bắn phập phập.
Tảng sáng ngày hôm sau, Khuyển Tử mang theo cung tên đến nhà họ Trang. Trong sân đèn đuốc sáng trưng, có hai cỗ xe ngựa đang chờ lên đường. Trang Bỉnh đã lên xe, đang nói với phu xe chuyện gì đó. Trang Dương thấy Khuyển Tử đến thì vẫy tay gọi Khuyển Tử, anh cười nói: “A Hoằng, cậu lên xe đi.”
Dường như đã mấy ngày không nói với Trang Dương được câu nào, Khuyển Tử vui vẻ gật đầu.
Lần đi săn này, để tránh mất thời gian nên họ không dẫn theo người hầu. Khuyển Tử còn nhỏ tuổi, chỉ sợ là không theo kịp mọi người. Huống chi nó cũng chẳng phải là người làm của nhà họ Trang, không cần hầu hạ ở sau xe.
Khuyển Tử đặt cung tên lên xe, nó xoay người leo lên xe ngựa.
Nó hạnh phúc ngồi bên cạnh Trang Dương, ngửi được mùi thơm thoang thoảng trên quần áo của anh.
Ông Dịch giơ roi, trông Khuyển Tử như kích động lại như khẩn trương, hai tay nắm chặt thành quyền đặt ở trên đùi.
“Lần đầu ngồi xe à?”
“Ừm.”
“Đừng sợ, sẽ đến nhanh thôi.”
Trang Dương nhẹ cong khóe miệng, làn gió sớm mai lướt qua gương mặt đẹp đẽ của anh, thổi bay mấy lọn tóc mai. Khuyển Tử cúi đầu, ngồi nghiêm túc không dám nhìn lung tung.
Xe ngựa rong ruổi, suốt một đường Khuyển Tử rất vui vẻ. Nó mới chỉ ngồi xe bò đi chầm chậm, ngồi trên xe ngựa có một cảm giác vui thú như xông pha chiến đấu vậy.
“Cậu hai, núi Tây Cổ ở nơi nào?”
“Ở Lai lý.”
Trang Dương nhìn dáng vẻ hứng chí bừng bừng của Khuyển Tử. Nghĩ cậu bắn cung giỏi như thế, nếu so sánh với Đoàn Quảng Tông là du kiếu ở Lai lý thì không biết ai giỏi hơn ai.