Ở Lai lý Lưu Hoằng đã hiệp trợ lão Đoàn bắt một tên trộm trên xà nhà rồi áp giải đến hương sắc phu chờ xử lý. Lão Đoàn áp giải người vào sảnh chính, Lưu Hoằng đứng chờ trong sân. Sắc trời đã muộn, Lưu Hoằng thấy tâm thần bất an, trong lòng cứ dấy lên lo âu nhưng lại không biết bắt nguồn từ đâu. Lão Đoàn đi ra, ném một xâu tiền thưởng cho Lưu Hoằng, hô: “Tiểu tử, thầy trò chúng ta đi uống rượu.” Lưu Hoằng gật đầu đồng ý. Lão Đoàn vỗ đầu Lưu Hoằng cười nói: “Sao đần ra thế, muốn đàn bà hả?” Lão Đoàn giỏi nhất là nói chuyện bậy bạ, lôi kéo Lưu Hoằng chuẩn bị đi.
“Sắc phu mời hai người dừng chân.”
Một lão bộc từ trong sân đi ra truyền lại lời của chủ.
Lưu Hoằng với lão Đoàn trố mắt nhìn nhau.
Lần đầu tiên Lưu Hoằng vào thính đường của sắc phu, hắn ngồi ở một bên.
“Ngươi chính là Lưu Hoằng?”
Sắc phu Ngụy ngồi ở vị trí chủ nhà hỏi một câu, ông ta trông có hơi quen mắt. Lưu Hoằng nhớ ra rồi, hai năm trước ông ta vào Trúc lý thu thuế, còn dẫn theo cả hai tên lính.
“Đúng vậy.”
Lưu Hoằng ngẩng đầu đáp lại, nhìn thẳng mắt sắc phu Ngụy. Bốn mắt nhìn nhau, Lưu Hoằng tin ông ta đã nhận ra hắn.
“Với bản lĩnh của ngươi, có muốn nhập binh không?”
Trong Phong hương người tài hiếm gặp, đang buổi trộm cướp nổi lên khắp nơi, rất cần những người có võ nghệ.
“Cũng không có ý này.”
Lưu Hoằng từ chối.
Trên mặt sắc phu Ngụy có chút không vui, thấy dáng vẻ kiên quyết của Lưu Hoằng ông ta cũng chẳng thể làm gì. Nhưng cũng không sao, chờ Lưu Hoằng trưởng thành còn không vào binh ngũ tham gia phục dịch chắc.
Ra khỏi nhà sắc phu, lão Đoàn cùng học trò cưỡi ngựa tới quán rượu. Đội ánh nắng chiều, cỏ chè vè(1) dập dờn theo suốt một đường.
Lão Đoàn nói: “Thằng nhóc này sư phụ dạy ngươi một thân võ nghệ cũng chẳng phải để ngươi đi bắt mấy tên trộm gà trộm chó, đại trượng phu phải kiến công lập nghiệp!” Lưu Hoằng chẳng lây chút hào hứng nào từ sư phụ, hắn thờ ơ nói: “Sư phụ, ta học võ là bảo về người bên mình.” Lão Đoàn biết cha của Lưu Hoằng là kỵ binh trưởng của triều cũ, còn theo quân đội một đi không trở lại, để lại mẹ con hắn khổ cực nhiều năm. Tâm tư này của Khuyển Tử hắn ta hiểu, chỉ đành thở dài một tiếng.
Đến Lai lý sắc trời đã sắp tối, mua một bầu rượu, Lưu Hoằng theo lão Đoàn về nhà.
Vợ con lão Đoàn đã chờ sớm ở cửa, vợ lão Đoàn thấy Lưu Hoằng cũng tới lại đối đãi như chính người thân của mình, nhiệt tình chào mời.
Người một nhà quây quần ăn cơm. Lưu Hoằng là người ngoài, ngồi đối ẩm bên cạnh lão Đoàn, lại trông giống như con trai lão Đoàn.
Có nhiều rượu nữa lão Đoàn uống cũng không say, huống chi là mua thứ rượu pha nước rẻ tiền. Đã uống mấy ly lão Đoàn bắt đầu lải nhải sự tích nhập ngũ anh dũng năm xưa của hắn ta.
“A Hoằng, cho huynh.”
Đoàn Tư đưa đến một chén canh, chén của nàng lõng bõng toàn nước ấy vậy mà chén của Lưu Hoằng lạithật đủ đầy.
“Ta không đói, ngươi với sư mẫu cứ ăn trước đi.”
Lưu Hoằng nhấp rượu, đồ nhắm trên bàn có đĩa cá muối với một đĩa đậu ván.
Trời đã tối, nhà họ Đoàn thắp một ngọn đèn dầu nhỏ, thầy trò ở nhà ngoài uống rượu rất lâu. Đoàn Tư với mẹ ở trong phòng dệt, vợ lão Đoàn canh cửi còn Đoàn Tư quay chỉ.
“Sư phụ, ta phải về đây.”
Lưu Hoằng đứng dậy từ biệt, vào sân dắt ngựa.
Một nhà lão Đoàn tiễn Lưu Hoằng ra cửa, lão Đoàn nói: “Trên đường nhiều trộm cướp, để sư phụ tiễn ngươi một đoạn?” Lưu Hoằng giơ roi cười đáp: “Tên cướp nào không có mắt dám cướp giật học trò của Đoàn du chước.”
Lão Đoàn ha hả cười to, vẫy tay tiễn đưa.
“A Hoằng, đi đường cẩn thận!”
Vợ lão Đoàn với Đoàn Tư đứng phía sau dặn dò, Lưu Hoằng đã sớm cưỡi ngựa phi xa.
Đêm khuya Lưu Hoằng trở lại nhà, mẹ Lưu nói cho hắn Trang Lan vừa đến tìm hắn, nói cậu hai từ sáng sớm nay đi La hương đến giờ vẫn chưa thấy trở lại. Lưu Hoằng hốt hoảng chạy đến nhà họ Trang, nàng dâu nhà họ Trang tiếp đón Lưu Hoằng, nói cho hắn hay Trương Ly đã dẫn người đi tìm.
“A Hoằng huynh, huynh phải mang huynh trưởng về nhé.” Trang Lan khóc lem mặt lem mày, kéo ống tay áo Lưu Hoằng.
“Đừng khóc, ta sẽ tìm được cậu hai.”
Lưu Hoằng nhảy lên lưng ngựa, dưới ánh trắng hắn phi ngựa lao nhanh. Trên lưng hắn đeo cung, mang theo cả trường đao, lòng như lửa đốt chạy đến La hương.
Gió đêm gào thét bên tai, quần áo tóc tai Lưu Hoằng tung bay trong gió, con ngựa nhảy lên chạy đến đường núi dẫn đến La hương. Tới sườn núi Đinh Tây Lưu Hoằng thấy phía trước có đèn đuốc. Xuống ngựa xem xét, chính là Trương Ly với người hầu.
“Hoằng huynh, khả năng huynh trưởng với A Dịch đã gặp bọn cướp chặn đường rồi.”
Trương Ly dẫn Lưu Hoằng đến đống đá giữa đường, Lưu Hoằng nhìn một cái là biết chuyện gì đã xảy ra. Chỉ là trên đường có bọn cướp bóc chặn đường, chưa chắc là xe ngựa của cậu hai đã gặp bọn cướp.
“Bên này có vệt bánh xe, hướng về rãnh đất, xe của huynh trưởng dừng ở phía trước.”
Trương Ly cách đèn lồng dẫn đường đi trước, đi tới trong rừng, trong lùm cây có một chiếc xe quen thuộc đổ nằm ở đó. Trong xe trống không, cả người lẫn ngựa đều không thấy.
Thấy cỗ xe này, Lưu Hoằng đỡ càng xe, hai chân nhũn ra quỳ khụy xuống, thì thầm: “Cậu hai.”
“Hoằng huynh, làm sao bây giờ?”
Trương Ly bất lực, nó bất an nhìn Lưu Hoằng, còn trông cậy vào Lưu Hoằng có cách nào đó.
Tâm trí Lưu Hoằng rối bời, chỉ đành nhắm mắt tĩnh tâm, cũng đừng ở ải này mà rối loạn. Lúc Lưu Hoằng ngẩng đầu lên, đôi mắt hắn sáng ngời, vẻ mặt kiên quyết. Hắn lấy đèn lồng từ tay Trương Ly, xách đèn lồng chiếu rọi hoành xe, nhặt lên đoạn dây thừng xem xét, rõ ràng thấy dấu vết đao cắt.
“A Ly, các ngươi đã lục soát xung quanh chưa.”
Không còn nghi ngờ cậu hai đã gặp cướp, lũ cướp đã khoắng đồ trên xe, còn dắt mất ngựa. Nhưng cậu hai với A Dịch ở đâu? Nếu bị giết vậy chết cũng phải thấy xác.
“Hoằng huynh, trước đó chúng ta đã cẩn thận lục soát trong rừng rồi, không thấy huynh trưởng.
Trương Ly tới trước Lưu Hoằng, đã lục tìm trong rừng một phen. Lưu Hoằng không nói nữa, chỉ thấy hắn xách đèn lồng tìm kiếm gì đó quanh cỗ xe đổ, hắn thấy một vũng máu.
Lưu Hoằng quẳng đèn lồng ngồi sụp xuống đất, dưới ánh trăng sắc mặt hắn tái nhợt, hắn chôn mặt vào cánh tay, bả vai run rẩy. Đi theo lão Đoàn bắt trộm bắt cướp Lưu Hoằng đã thấy đủ loại cướp bóc, không ít kẻ vì chút tiền tài mà cùng hung cực ác giết người như ngóe. Thấy vết máu, trong lòng Lưu Hoằng khủng hoảng.
“Hoằng huynh, huynh cưỡi ngựa đi báo Đình Trường với du chước, chúng ta chờ ở đây.”
A Ly ngồi xuống bên người Lưu Hoằng, nó cầm tay áo lau mặt, trên mặt nước mắt không ngừng trào ra. Thấy vết máu nó cũng vô cùng hoảng hốt.
Lưu Hoằng lắc đầu, đưa lưng về phía A Ly rồi đứng dậy. Gió rừng thổi khô nước mắt nơi khóe mi, nếu hôm nay hắn đưa cậu hai đi La hương thì sao có thể để cậu hai một mình đối mặt với lũ cướp. Tuy nhiên giờ đây hối hận cũng vô dụng, trước đây đi đến La hương qua sườn Đinh Tây cũng không có lũ cướp bóc giết người. Chắc chắn cậu hai với A Dịch có người bị thương. Nếu gặp phải cướp lại còn bị thương, chỉ cần không bị hại đến tính mạng ắt sẽ vào thôn cầu cứu.
“A Ly, chuyện này gấp rút, nếu có báo du chước thì cũng phải sáng mai họ mới chạy đến. Không bằng ta đến thôn Đặng phía trước tìm thử, ngươi đến thôn đối diện hỏi thăm, tìm xem có ai gặp cướp bị thương không.”
“Được! Hoằng huynh, ta đi ngay!”
Lưu Hoằng cưỡi ngựa, hô một tiếng liền biến mất vào màn đêm, lưu lại Trương Ly với người hầu phía sau.
Lúc này đa phần người dân thôn Đặng đã chìm vào giấc ngủ, Lưu Hoằng vào thôn làm dấy lên tiếng chó sủa. Hỏi người trong thôn ngó ra nhìn thì người nọ nói trước đó có hai cậu thanh niên gặp cướp. Lưu Hoằng mừng rỡ đi theo người này đến nhà Đặng Định, vậy mới thấy cậu hai.
Thấy Trang Dương, Lưu Hoằng gắt gao ôm chặt không buông, cũng không nhận ra có điều gì không ổn với hành động của mình. Sau khi buông Trang Dương ra lúc này Lưu Hoằng mới để ý thấy chân Trang Dương bị thương.
Bàn tay dán vào bắp chân Trang Dương, Lưu Hoằng rì rầm: “Thấy máu trên đất”, quả nhiên cậu ấy bị thương.
“Suýt nữa đã cho là cậu…”
Lưu Hoằng dùng sức nắm lấy tay Trang Dương, cúi đầu xuống. Lưu Hoằng mười lăm tuổi chưa từng hoảng sợ như vậy. Ở trong rừng thấy xe ngựa nhà họ Trang rồi thấy vết máu, tâm tình hắn khó có thể thuật lại, hắn khó chịu tựa như bị người ta đâm một đao vào ngực vậy.
“Tôi không sao, bị thương nhẹ thôi. A Hoằng, sao cậu biết tôi ở chỗ này?”
Trang Dương vươn tay đặt trên vai Lưu Hoằng, đây là một hành động trấn an.
Lưu Hoằng kể hết chuyện mình uống rượu về nhà, Trang Lan tìm hắn và cả chuyện gặp Trương Ly thế nào.
“A Hoằng, nếu ngươi đến sớm hơn, vậy có thể dồn sức đánh cho bọn cướp kia một trận hả giận.”
Lúc A Hoằng kể lại thì A Dịch đã tỉnh lại, hắn ta ngồi dậy, đau đớn ôm đầu.
Lưu Hoằng im lặng, cảm giác tội lỗi đầy tràn.
“Bọn cướp đấy phải bắt lại rồi lần lượt chém đầu, chặt chân, chém eo!”
A Dịch ngồi bên chửi bới, bị người đánh thậm tệ, niềm căm hờn của hắn ta rất lớn.
Không lâu sau, thôn dân được phái đi thông báo Trương Ly đã trở về, còn dẫn theo cả xe ngựa của Trương Ly và người hầu. Lưu Hoằng cõng Trang Dương, bước chân vững vàng, hắn đặt Trang Dương lên xe ngựa. A Dịch chống gậy gỗ khập khiễng đi tới, nhìn Lưu Hoằng với đôi mắt hí đầy oán hận.
Trương Ly dùng xe ngựa chở Trang Dương, Lưu Hoằng dùng ngựa thồ A Dịch. Xe ngựa của nhà họ Trương ở phía sau vội vã chạy, ngựa của Lưu Hoằng phi nhanh phía trước. A Dịch ngồi trên ngựa lắc lư cả một đường, đau đớn nằm trên lưng Lưu Hoằng, nhắc nhở: “Ta biết ngươi không muốn mang theo ta nhưng để ngựa chạy chậm chút đi, á, ta choáng đầu, muốn nôn.”
Cuối cùng cũng về tới Trúc lý, mẹ Trang chờ đã lâu, Trang Lan kích động ra đón, khóc lóc nước mắt giàn giụa. Vì Trang Dương và A Dịch đều bị thương nên dìu cả vào nhà chính. Mọi người tụ tập hết một chỗ, nghe A Dịch kể họ gặp lũ cướp như thế nào, bọn chúng cướp ngựa ra sao rồi làm sao đánh hắn ta, còn ép cậu hai cởi y phục và đâm chân cậu hai bị thương thật sâu.
“Lúc gã trùm đâm chân cậu hai còn cười gằn nói ‘Không đau’, gã rút chủy thủ ra bất ngờ đâm thẳng bắp chân cậu hai, cậu hai đau đớn kêu lên, ta cũng không dám nhìn…”
“Sau đó ta với cậu hai dìu dắt nhau đi đến thôn Đặng, chân của cậu hai vẫn luôn chảy máu, ta chỉ sợ cậu sẽ ngất đi…”
A Dịch thuật lại hành trình cầu cứu gian khổ và cay đắng. Có lẽ là vì hắn ta cảm thấy ấm ức vô cùng, vô duyên vô cớ lại gặp phải cướp, vừa nói vừa gạt nước mắt.
Mọi người an ủi A Dịch một phen rồi đỡ A Dịch đi nghỉ ngơi.
Trương Ly với mẹ và chị gái từ biệt. Trang Dương được Lưu Hoằng đỡ lên lầu, nằm ở trong phòng ngủ.
Lưu Hoằng ngồi bên cạnh giường Trang Dương, hắn nhìn mẹ Trang lau mặt cho anh. Lâm Tường bưng bát cháo nóng vào, Trang Dương nói anh không ăn được, lại khuyên mẹ Trang đừng lo lắng quá, vết thương đã được đắp thuốc. Lúc này mẹ Trang với Lâm Tường mới rời đi, rốt cuộc trong phòng chỉ còn lại Trang Dương và Lưu Hoằng.
“A Hoằng, hôm nay cậu cũng mệt rồi, đi nghỉ sớm đi.”
Trang Dương để ý thấy từ lúc A Dịch kể lại bọn họ gặp cướp như thế nào Lưu Hoằng đã bắt đầu bồn chồn, tỏ ra rất nôn nóng, thỉnh thoảng lại ra khỏi nhà chính vào sân đi lại. Lưu Hoằng lúc này đang ôm đao ngồi dưới giường, dáng vẻ đờ đẫn.
“Cậu hai, chốc tôi sẽ về sau.”
Lưu Hoằng đứng dậy ngồi ở mép giường, hắn nhìn Trang Dương. Trang Dương nằm tựa trên giường, tóc dài xõa vai, trên người đã thay bộ trang phục sạch sẽ, vải tơ lụa trắng ôm lấy anh. Trong phòng có đốt hương, lúc có nhiều người cũng không để ý đến, giờ đây hương thơm lượn lờ quấn quanh thân. Lưu Hoằng men theo mép giường nằm xuống, hắn dè dặt áp sát Trang Dương, hành động của hắn như một đứa bé, mang theo thân mật và quyến luyến. Trang Dương nhớ tới cảnh Lưu Hoằng ôm lấy anh thầm khóc ở nhà họ Đặng, anh đưa tay vuốt ve đầu Lưu Hoằng, như đang dỗ dành một đứa trẻ. Lưu Hoằng bắt lấy tay Trang Dương, áp vào bên má, hành động này đã vượt quá mức bình thường.
Trang Dương khép mắt lại, lòng bàn tay truyền đến hơi ấm, đó là nhiệt độ từ khoang mũi và miệng Lưu Hoằng. Lưu Hoằng còn tỉ mỉ xoa nắn mu bàn tay Trang Dương, kể cả từng ngón tay, cứ như tình nhân khiêu khích, lại giống như đứa trẻ chơi đùa. Dường như Trang Dương cũng không có cách nào chịu đựng nữa, đang muốn rút tay thoát ra lại vừa lúc Lưu Hoằng buông tay anh, bất ngờ mặt lại tiến sát đến trước mặt hỏi:
“Cậu hai, còn đau không?”
Lời nói cực kỳ dịu dàng, đong đầy tình cảm.
Trang Dương mở mắt, đối diện với khuôn mặt anh tuấn gần ngay trước mắt, anh thoáng ngập ngừng, xong lại ôn hòa khẽ nói:
“Có hơi đau, sẽ ổn thôi.”
Vết thương ở chân Trang Dương được đặt ở ngoài chăn, đã dùng vải băng bó lại, vệt máu loang ra. Không biết anh bị thương thành thế nào, không biết anh đã phải chịu bao nhiêu đau đớn khi kéo lết chân bị thương suốt cả một đường.
Lưu Hoằng đột ngột ôm chặt lấy Trang Dương. Ở góc độ của Trang Dương thì lực của Lưu Hoằng rất cường tráng, giống như một người trưởng thành, hắn không nên làm như vậy. Sau khi Trang Dương hết kinh ngạc, lại không biết làm sao, anh đẩy Lưu Hoằng ra nói:
“A Hoằng, đi ngủ đi.”
Đêm đã khuya, huống hồ Trang Dương bị thương mà mỏi mệt, chỉ muốn nghỉ ngơi sớm.
“Cậu hai ngủ đi, tôi sẽ về sau.”
Lưu Hoằng đỡ Trang Dương nằm xuống, giúp Trang Dương chỉnh lại gối rồi lại về ngồi dưới giường, yên lặng ôm đao bảo vệ. Trang Dương thấy không khuyên được hắn nên cũng đành mặc. Có Lưu Hoằng bên người, Trang Dương an tâm thiếp đi.