Mộc Ái Ái tỏ ra là chuyện đương nhiên: "Fan của tớ đa phần đều là fan của cậu đấy.
Bọn họ đều trông chờ người chị em ruột của cậu là tớ giúp họ đến gần với thần tượng, tớ làm sao có thể phụ lòng đây.
Cậu nói có phải hay không?"
Cơ Tuyết nghe vậy chỉ biết lắc đầu thở dài: "Được rồi, tùy cậu đó, muốn thế nào cũng được.
Một lát live stream, tớ cũng cho cậu làm chủ hết là được chứ gì?"
Mộc Ái Ái nghe vậy liền nhảy cẫng lên: "Ai nha tình yêu của tớ, tớ yêu cậu chết mất."
Nhìn thấy cô bạn còn có ý định muốn ôm chầm lấy mình, nàng vội lùi lại hai bước đưa tay lên che chắn: "Dừng dừng, đừng chạm vào tớ.
Tớ mất một tiếng mới có được hình hài này đó, đừng làm hỏng."
Cô nàng dừng hẳn động tác, chăm chú nhìn Cơ Tuyết thêm một lần từ đầu đến chân, vuốt cằm nói: "Bộ y phục này tớ cứ thấy nó lộng lẫy thế nào ấy nhỉ.
Trong phim truyền hình cổ trang mà tớ từng xem qua, là do nhân vật đóng vai gì hay mặc ấy nhỉ? Sao tớ lại không nhớ ra được nhỉ?"
Cơ Tuyết không suy nghĩ liền cất giọng theo bản năng: "Kỳ Vương phi."
Mộc Ái Ái như được khai thông, gật đầu lia lịa: "Đúng đúng, là y phục của Vương phi."
Lại cảm thấy có cái gì đó sai sai, Mộc Ái Ái hỏi lại: "Mà cậu nói cái gì ấy nhỉ? Kỳ Vương phi? Sao tớ chưa từng xem phim nào có nhân vật tên là Kỳ Vương phi nhỉ? Hoặc là tớ còn chưa xem qua?"
Cơ Tuyết cười tự giễu trong lòng.
Đúng vậy, trong phim truyền hình chưa từng có nhân vật nào là tên là Kỳ Vương phi, trong lịch sử cũng không hề có nữ nhân nào là Kỳ Vương phi cả.
Tất cả đều là do nàng tự tưởng tượng ra mà thôi.
Nàng nhìn Mộc Ái Ái, mỉm cười: "Hôm nay tớ chính là Kỳ Vương phi!"
Mộc Ái Ái mắt mở lớn, sau đó lại nở nụ cười giảo hoạt: "Cậu là Kỳ Vương phi? Vậy ai là Kỳ Vương vậy? Có thể khai thông trí tò mò của tớ một chút được không?"
Nàng lắc đầu, ánh mắt mông lung, cất giọng khàn khàn: "Không có Kỳ Vương, chỉ có Tuyết Kỳ - Kỳ Vương phi mà thôi!"
Mộc Ái Ái chợt nhận ra biểu cảm khác thường của cô bạn thân, dường như nàng đang có tâm sự đang đè nén vậy.
Là bạn thân lâu năm, Mộc Ái Ái hiểu nàng, nếu nàng muốn nói ra, không cần cô phải lên tiếng hỏi, nàng sẽ tự mình nói.
Một khi nàng không muốn, cho dù cô có hỏi như thế nào, nàng nửa chữ cũng sẽ không nói ra.
Cái tính cách mềm cứng đều không ăn thế này, Mộc Ái Ái chỉ có thể giơ tay đầu hàng.
"Ồ, vậy Kỳ Vương phi của tớ, có thể cho tớ xin vài tấm hình up Weibo trước để quảng bá sao?"
Cơ Tuyết nhướn mày: "Vừa up xong, giờ lại muốn tiếp tục?"
Mộc Ái Ái ôm lấy cánh tay nàng lắc lư: "Ai nha, lúc nãy là ở nhà chuẩn bị đi gặp Tuyết Kỳ.
Còn bây giờ là gặp Tuyết Kỳ bằng xương bằng thịt cơ mà, dĩ nhiên phải khác chứ!"
Nàng lắc đầu cười: "Được rồi, nhưng phải cho tớ đeo mặt nạ trước đã."
Cô nàng quan sát xung quanh căn phòng.
Đến khi nhìn thấy mục tiêu liền ba bước thành hai bước chạy nhanh đến cầm lấy chiếc mặt nạ đang nằm trên bàn trang điểm, sau đó lại vọt lẹ chạy lại chỗ vừa rời đi, nhe răng cười: "Nào nào, để tớ giúp cậu đeo lên không thôi lại hỏng mất lớp trang điểm với bộ tóc cầu kỳ này."
Cơ Tuyết gật đầu, để mặc cho cô nàng khoa tay múa chân.
Xong xuôi, Mộc Ái Ái liền ngay lập tức lấy điện thoại ra chụp lia lịa, nào là chụp toàn thân nàng, bên hông, đằng sau...!Sau đó lại kéo chụp chung hai người.
Chụp xong rồi, cô nàng lại đá Cơ Tuyết sang một bên, chễm trệ ngồi xuống sofa xem ảnh, chỉnh sửa các kiểu, sau đó lựa ảnh rồi đăng Weibo.
Một loạt các động tác quen thuộc mà nàng vẫn thường nhìn thấy mỗi khi cô nàng này đang âm binh làm chuyện xấu.
Quả nhiên nàng không hề nói oan.
Không đến mười phút, Mộc Ái Ái xách theo điện thoại lon ton chạy đến chỗ nàng khoe khoang: "Tiểu Tuyết Tuyết, cậu nhìn xem cư dân mạng bình phẩm cậu đây này."
Cơ Tuyết liếc xéo cô nàng Mộc Ái Ái một cái, sau đó nhận lấy điện thoại xem lướt qua, liền sau đó khoé môi chợt co rút.
"Mộc Ái Ái, cậu không thể tém lại chút được à? Cậu muốn làm gì cũng được nhưng mà đừng mang tớ làm bia ngắm có được hay không?"
Mộc Ái Ái lắc đầu: "Không thể, fan của tớ yêu cầu, tớ không thế từ chối!"
Nói dứt lời, cô nàng nhìn vào màn hình điện thoại, sau đó tức giận hét lên: "Mấy con hàng này vậy mà to gan lớn mật dám đòi cướp người của tớ.
Ta phi, các ngươi chờ ta oanh tạc đi."
Mộc Ái Ái hai bàn tay bấm liên tục lên màn hình điện thoại, môi mím chặt vô cùng tức giận như thể chiếc điện thoại có thù hằn với cô nàng vậy.
Cảm thấy khó hiểu, nàng lên tiếng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Mộc Ái Ái mắt dán vào điện thoại, hai tay vẫn bấm liên tục không ngừng nghỉ, trả lời nàng: "Mấy con hàng này còn muốn làm Kỳ Vương đòi cướp người, cướp sắc, cái gì cũng cướp.
Tớ tức quá mà! Người của tớ mà cũng dám cướp? Tớ phun nước miếng dìm chết hắn."
Cơ Tuyết lúc đầu nghe còn chưa hiểu lắm, sau ngẫm nghĩ lại thì liền hiểu ra, lại lắc đầu cười: "Là cậu tự làm tự chịu, giờ còn muốn trách ai?"
Mộc Ái Ái bĩu môi: "Cậu là người của tớ, tớ có quyền không phải sao? Cho bọn họ ghen tị chết đi.
Ai nha không nói nữa, tớ phải sống mái với con hàng này mới được, ở đâu nhảy ra đòi chém tớ."
Cơ Tuyết còn đang muốn nói gì đó thì điện thoại của nàng lúc này chợt đổ chuông.
Nhìn màn hình điện thoại hiển thị tên người gọi tới, nàng mỉm cười ấn nút nhận: "Ông nội!"
Bên kia điện thoại, Cơ Minh Vĩ cười sang sảng nói: "Tuyết nhi, đến giờ rồi, con chuẩn bị xong chưa?"
Nàng gật đầu: "Con xong rồi, đúng bảy giờ liền có thể bắt đầu."
"Được, vậy ông nội ở bên ngoài đại sảnh chờ con."
"Vâng."
Cúp điện thoại, nàng lên tiếng gọi: "Ái Ái!"
Mộc Ái Ái vẫn còn chưa nguôi giận với cái điện thoại, ậm ừ trả lời: "Sao thế?"
Nàng nói: "Hiện tại đã là bảy giờ kém mười phút."
Mộc Ái Ái nghe vậy chợt nhảy dựng, quýnh quáng cất điện thoại, vừa chạy đến bàn trang điểm chỉnh trang lại y phục đầu tóc, vừa la làng: "Sao bây giờ cậu mới nói tớ? Không xong rồi không xong rồi, tớ phải mau đến hội trường.
Tiểu Tuyết Tuyết, người nào giữ máy quay của cậu, mau mau giúp tớ liên hệ, tớ phải lên sóng trước giới thiệu chứ!"
Cơ Tuyết mỉm cười: "Là cậu cứ chú tâm vào điện thoại, bây giờ còn quay sang trách tớ sao? Cậu cứ đến hội trường gặp ông nội tớ, người đã an bài xong hết rồi, cậu không cần lo đâu."
Mộc Ái Ái gật đầu: "Được được, vậy tớ đi ra ngoài trước, lát nữa gặp cậu sau."
Sảnh tiệc lúc này vô cùng náo nhiệt, khách khứa hầu như đều đã đến đông đủ.
Già trẻ gái trai đều có đủ, nhưng đa phần đều là các chiến hữu của Cơ Minh Vĩ và các học trò của ông.
Mộc Ái Ái bước vào sảnh tiệc liền thấy choáng ngợp, cảm thán trong lòng: Đúng là nhà có tiền mà!
Cơ Minh Vĩ tuy đã về hưu nhưng tên tuổi của ông để lại dấu ấn không nhỏ, Cơ Tuyết lại nối nghiệp ông, tiếp tục bước đi trên con đường giảng dạy.
Lương nghề giảng viên của nàng tuy không nhiều nhưng nhờ vào việc đoạt giải trong các cuộc thi trong nước và quốc tế, cũng thu về bội tiền, danh tiếng cũng theo đó mà mà lên.
Ba nàng Cơ Phàm là lão bản của công ty sản xuất nhạc cụ lớn nhất cả nước, cũng có một hai chi nhánh ở nước ngoài.
Mẹ nàng cũng là một nữ cường nhân, là CEO của một công ty mỹ phẩm có trụ sở ở Paris.
Đem so sánh với sự nghiệp của chồng thì chỉ có hơn chứ không kém.
Anh trai nàng Cơ Phong cũng có sự nghiệp riêng của mình, cũng là CEO của một công ty phần mềm ở New York, mà công ty này cũng không tầm thường.
Ba người đều có sự nghiệp hiển hách như thế, nói không có tiền thì ai tin đây?
Bước đến bên cạnh Cơ Minh Vĩ, Mộc Ái Ái lên tiếng chào hỏi: "Ông nội, con mới tới.
Chúc ông nội phúc như đông hải, thọ tựa nam sơn.
Đây là tấm lòng của con, mong ông nhận cho."
Vừa nói Mộc Ái Ái vừa đưa cho lão nhân gia một hộp quà.
Cơ Minh Vĩ cười vui vẻ: "Đứa nhỏ này, con đến là được rồi, còn khách sáo như vậy làm gì?"
Mộc Ái Ái cười ngọt ngào: "Ông nội, con làm sao lại đến tay không được.
Người phải nhận cho con vui đấy!"
Lão nhân gia đưa tay nhận lấy: "Được được, cảm ơn con."
"Dạ, ông nội!".