Cầm Thánh Vương Phi

Chương 16


Sau bữa tối vui vẻ, lúc này Cơ Tuyết cùng phụ mẫu và nhị ca nàng đang ngồi tại sân đình nói chuyện phiếm.

Nhận lấy chiếc cầm từ tay Thu Cúc, Cơ Tuyết nhìn một lượt ba người ngồi cùng nàng, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Cơ Vũ, cười gian: "Nhị ca, bây giờ muội sẽ khiến ca tâm phục khẩu phục, để ca thấy đứt ruột cũng là một hạnh phúc."
Cơ Vũ chống cằm, khoé mắt cong lên, giả vờ chấn tĩnh nói: "Được nha, ca mỏi mắt mong chờ."
Thật ra ngay từ đầu vụ cá cược này, Cơ Vũ cũng không dám đặt niềm tin quá nhiều về việc Cơ Tuyết sẽ học thành tài.

Nhưng mà dù thắng hay thua, hắn cũng sẽ không tiếc gì một cái cửa hàng nho nhỏ của mình.

Cho dù hắn cho nàng toàn bộ, hắn cũng sẽ vui vẻ mà đưa đến cho nàng bởi vì nàng là muội muội duy nhất của hắn, là muội muội mà hắn yêu thương nhất, xem nàng là tâm can bảo bối.

Thế nên chỉ cần là thứ nàng muốn, hắn đều sẽ không tiếc tất cả mà mang đến cho nàng.

Chạm nhẹ vào dây đàn, gảy vài tiếng để cảm thụ âm điệu của nó.

Cây cầm này là do Cơ Vũ tặng nguyên chủ năm sinh thần mười sáu tuổi, cùng với cây sáo Cơ Phong tặng là một cặp.

Hai loại nhạc cụ này đều do một vị đại sư làm ra cùng một thời điểm, cùng chất liệu, cùng âm vực, cũng mang một ý nghĩa biểu trưng vô cùng có tình ý.

Trên cả hai loại nhạc cụ này đều có khắc chữ "Tuyết".

Đại ca cùng nhị ca khi tặng nguyên chủ nói rằng, lấy tên nàng đặt tên cũng tức là đã thuộc về nàng.

Chỉ là nàng không biết, để vị đại sư kia làm ra hai loại nhạc cụ này, hai vị ca ca của nàng cũng gặp không ít khó khăn.

Nhưng vì nàng, chút khó khăn này chẳng thấm vào đâu.

Chiếc cầm đã ở trước mặt nàng, còn sáo, hiện tại đã thuộc về người kia rồi.


Nếu như Cơ Vũ biết được muội muội đã mang tặng cho người khác, không chừng hắn sẽ tức ba ngày ba đêm mất.

Cầm một nơi, sáo một nơi, tựa như đôi uyên ương đã chia lìa mỗi người một phương vậy.

Cơ Tuyết bất giác nhớ đến nam nhân kia, khẽ mỉm cười chua chát.

.

Chuyên trang đọc truyện _ T RUMtгuyeИ.V N _
Thu hồi cảm xúc trong lòng, Cơ Tuyết nhắm mắt hít sâu một hơi.

Mở mắt ra, hai bàn tay thon dài của nàng bắt đầu bay lượn trên chiếc cầm mang tên của nàng, tấu lên khúc "Nữ nhi tình".

Tấu lần thứ nhất, du dương nhẹ nhàng kèm theo lời nhạc làm lay động lòng người.

Tấu lần thứ hai, âm thanh trầm bổng khiến lòng người mê đắm.

Tấu lần thứ ba, âm điệu rộn ràng khiến tâm tình tươi vui.

Phụ mẫu cùng nhị ca nàng ngồi một bên xem nàng diễn tấu mà không khỏi ngây ngẩn.

Chỉ chưa đầy hai năm mà nữ nhi của họ đã có thể mang về một thân cầm nghệ quá đỗi ưu việt như vậy, nếu mà nói ra ai dám tin đây?
Nhưng mà sự thật khó tin này lại đang được chứng thực trước mắt họ, họ không muốn tin cũng không được.

Tấu xong ba lần, Cơ Tuyết dừng lại không đàn nữa, di chuyển ánh mắt nhìn phu phụ Thừa tướng cùng nhị ca Cơ Vũ của nàng, mỉm cười nói: "Cha, nương, nhị ca, mọi người thấy thế nào?"
Thừa tướng đại nhân không nén được vui mừng, gật đầu: "Nữ nhi của ta không bao giờ khiến ta thất vọng."

Mẫu thân Lâm Ái My cũng gật mạnh đầu: "Phải, phải, nữ nhi của nương cái gì cũng đều xuất sắc."
Cơ Vũ trong lòng vui khôn xiết, nhưng bề ngoài vẫn là một bộ bĩu môi giả trân nói: "Xem như ca thua muội thôi.

Như đã hứa, ca tặng muội cửa tiệm lớn nhất kinh thành, còn sẽ giúp muội quản lý, mỗi tháng trình ngân lượng cho muội là được rồi chứ gì!"
Cơ Tuyết cũng không chê bôi, tiền mà, ai lại chê nhiều đâu.

"Vậy muội đa tạ nhị ca."
"Nếu như gia gia con mà biết con đã có thể gảy cầm, lại còn giỏi đến nhường này, gia gia sẽ vui mừng lắm cho mà xem." Thừa tướng đại nhân vuốt râu vui vẻ nói.

Cơ Vũ cũng gật đầu phụ hoạ: "Đúng vậy, gia gia thương muội nhất mà.

Muội không biết đấy, hôm sinh thần mười tám tuổi của muội mà muội không ở nhà, gia gia buồn biết bao nhiêu.

Ca nghe nói gia gia đã tìm được một cây cầm vô cùng quý giá, nói là tặng sinh thần cho muội đấy, ca còn chưa được thấy tận mắt đâu."
"Vài ngày nữa là đến đại thọ của gia gia con rồi, hôm đó con tấu cầm cho gia gia, ông ấy phỏng chừng sẽ vui vẻ suốt mấy ngày, thế nào cũng sẽ đi khoe khoang khắp nơi nữa cho xem." Thừa tướng đại nhân thêm lời.

Cơ Tuyết lại nhìn Cơ Vũ, khoé môi cong lên: "Vậy nhị ca, quà sinh thần còn thiếu của muội đâu?"
Cơ Vũ chợt nhảy dựng: "Cơ Tuyết, sao muội không đòi cha nương cùng với đại ca, sao lúc nào cũng nhắm vào nhị ca của muội chứ hả?"
Nàng cười gian: "Ca, bổng lộc của cha có nhiều đâu, đại ca thì ở quân doanh thì lấy đâu ra ngân lượng, chỉ có huynh là phú hào một phương, muội không đòi huynh thì đòi ai?"
"Chỉ biết bắt nạt nhị ca." Cơ Vũ liếc xéo.

Miệng thì nói chua ngoa nhưng đáy lòng Cơ Vũ lại là một trận vui vẻ.

Ngoài cha với nương thì hắn là người ở bên cạnh muội muội nhiều nhất, cho nên tình cảm đối với nàng chỉ hơn không kém.

Đại ca thì quanh năm ở biên quan, thi thoảng mới được về thăm nhà một lần.


Đại ca đã thay hắn báo đáp quốc gia, để cho hắn được tự do tự tại làm điều hắn muốn, hắn làm sao lại có thể không hiểu đây.

"Tuyết nhi, quà sinh thần của con dĩ nhiên cha và nương đều đã chuẩn bị, lát nữa sẽ cho người mang đến cho con." Lâm Ái My vuốt đầu nàng từ ái nói.

Cơ Tuyết nhìn phu phụ Cơ Vĩnh Sơn, cười rạng rỡ: "Đa tạ cha, đa tạ nương."
"Được được, nữ nhi ngoan."
Nhìn sắc trời không còn sớm, Thừa tướng đại nhân đứng lên, từ tốn nói: "Trễ rồi, cha nương về nghỉ trước đây, huynh muội hai con cũng về nghỉ sớm đi, có gì ngày mai lại nói.

Thời gian còn nhiều, không vội."
"Vâng, con biết rồi.

Con cùng ca tâm sự thêm một chút liền trở về." Nàng gật đầu.

Cơ Vũ cũng nhanh nhẩu nói: "Vâng, cha với nương về sớm nghỉ ngơi đi, con với muội muội ngồi thêm một chút liền trở về."
"Được."
Phụ mẫu đi rồi, Cơ Vũ không nén được sự tò mò về việc lúc Cơ Tuyết vừa trở về nói cho hắn cái kinh hỉ, liền lên tiếng hỏi: "Muội muội, muội nói có đại lễ tặng huynh, là gì vậy, cho huynh xem cái nào!"
Cơ Tuyết không trả lời, xoè tay ra trước mặt hắn, cong môi: "Vậy ca đưa muội quà sinh thần trước, thế nào?"
"Được được, ca có khi nào lừa gạt muội không hả? Trở về liền cho người mang qua cho muội được chưa?" Cơ Vũ nhéo mũi nàng.

"Vậy ca về viện của muội đi, nhiều lắm muội cầm ra không hết đâu."
Hai người sau đó đi về Tuyết Uyển Cư, biệt viện của Cơ Tuyết.

Thu Cúc theo dặn dò đã sớm đưa những tranh vẽ mà nàng dặn dò bày sẵn ở tiền viện.

"Toàn bộ đều ở đây.

Nhị ca, ca lại đây xem đi "
Cơ Vũ đi đến, cầm lên một tờ tranh vẽ, nhíu mày: "Đây là gì?"
"Ca đoán xem!" Cơ Tuyết mỉm cười.

Cơ Vũ xoay tới xoay lui tranh vẽ trong tay mà vẫn không thể hình dung thứ được vẽ trên giấy là gì, lắc đầu nói: "Ca chịu thôi.


Muội nói đi."
"Ca nhìn kỹ một chút, lại liên tưởng một chút." Cơ Tuyết vẫn úp úp mở mở.

Nghe nàng nói vậy, Cơ Vũ nhìn thêm mấy lần, ngẫm nghĩ một chút, sau đó như đã hình dung ra, sâu xa nói: "Nhìn sơ qua thì lại giống như tỳ bà, nhưng lại không phải tỳ bà.

Tỳ bà có bốn dây mà cái này có tới sáu dây.

Lại còn cái tròn tròn này là thế nào.

Thôi thôi, muội nói luôn đi, ca lười suy nghĩ lắm."
Cơ Tuyết cười: "Muội gọi nó là ghi-ta."
Cơ Vũ tỏ ra ngạc nhiên: "Ghi-ta, tên thật lạ."
Nàng gật đầu, chỉ vào bức tranh nói: "Đây là phần thân đàn, bên trong rỗng, còn có thể làm trống.

Cái tròn tròn này là một cái lỗ được khoét bỏ, nó có công dụng để thoát âm, làm cho âm thanh vang vọng hơn.

Đầu đàn cũng được dựa trên nguyên lý của đàn tỳ bà và đàn tranh để chế tác, có hơi cầu kỳ một chút nhưng nó sẽ ảnh hưởng đến thanh âm phát ra."
Cơ Tuyết lấy thêm vài bức tranh khác đưa cho hắn, nói tiếp: "Ca xem này, muội vẽ chi tiết từng phần của đàn rồi đây.

Ca xem có thể dựa vào những thứ này mà chế tạo ra chiếc đàn ghi-ta hay không?"
Cơ Vũ nhìn từng bức vẽ, trầm ngâm một lúc sau đó mới lên tiếng: "Ca cũng không chắc, nhưng mà có thể thử."
Cơ Tuyết tỏ ra vui mừng: "Vậy tốt rồi.

Ca, ca tin muội đi, đến khi ca nhìn thấy thành phẩm, ca sẽ không nỡ buông nó ra đâu."
"Vậy sao?" Cơ Vũ không tin hỏi lại.

"Nhưng mà muội có thể nói cho ta biết từ đâu muội có được thứ này.

Ca lần đầu thấy nó đấy.".

Bình Luận (0)
Comment