Cầm Thánh Vương Phi

Chương 184


Lăng Kỳ sau khi tắm rửa xong bước ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn tràng cảnh trước mắt thì hoá đá tại chỗ: Nữ nhân tưởng đang còn say giấc biến mất không dấu vết, quần áo cũng vô tung vô ảnh.

Hắn đi đến bên giường, vén chăn ra để cảm nhận độ ấm còn lưu lại, xem nàng đã đi được bao lâu.

Một mảng đậm màu lưu lại trên tấm ga màu xám bạc đập vào mắt hắn khiến hắn không khỏi cong môi.

Nàng đã là người của hắn rồi!
Quay đầu nhìn lên bức hoạ treo trên tường, hắn tựa tiếu phi tiếu nói: "Tuyết nhi, nàng đúng là không ngoan, vậy mà lại chạy thêm lần nữa.

Lần sau ta nhất định sẽ khiến nàng không còn sức để chạy.

Còn quần áo, tốt nhất là nên xé nát, để xem nàng chạy đi kiểu gì?"
Mỉm cười nhìn nữ nhân trong bức hoạ, hắn nói tiếp: "Ta chỉ cho nàng một ngày để tiếp nhận.

Qua ngày mai, ta nhất định sẽ bắt nàng trở về."
Cơ Tuyết sau khi chạy khỏi nhà Lăng Kỳ thì bắt taxi đi về chung cư của mình.

Khoá chặt cửa, nàng mau chóng đi vào nhà vệ sinh tẩy rửa chính mình mong có thể xoá sạch hơi hướng của hắn, chỉ là những ấn ký hắn lưu lại trên người nàng cần phải có thời gian để phai mờ.

Khi sự run rẩy đã giảm bớt, nàng tìm điện thoại gọi cho Mộc Ái Ái nhưng mãi vẫn không có ai trả lời.

Gọi thêm hai cuộc nữa vẫn nhận được thanh âm máy móc truyền lại.

Thế là nàng không tiếp tục gọi, chỉ để lại một tin nhắn cho Mộc Ái Ái nói tối nay muốn gặp cô.

Tìm chút gì đó ăn để lấp cái bụng trống rỗng, sau đó nàng lại tiếp tục leo lên giường, cuộn chăn kín mít.


Có lẽ là quá mệt mỏi, nàng đã thiếp đi lúc nào không hay, đến khi tỉnh lại vì đói thì trời cũng đã về chiều.

Nhìn đồng hồ chỉ mới bước qua năm giờ, vẫn còn sớm so với thời điểm hẹn Mộc Ái Ái, nàng quyết định nấu một tô mì để lấp cái bụng đói của mình trước, xong xuôi lại tắm rửa thay đồ thì vừa vặn thời gian.

Cầm lấy túi xách và chìa khoá xe chuẩn bị ra khỏi cửa, nàng bất chợt dừng lại khi nhìn thấy một hộp giấy cỡ lớn để trên bàn phòng khách.

Khẽ nhíu mày suy nghĩ, người có chìa khoá mở cửa căn hộ của nàng ngoài anh trai nàng thì không còn ai khác, cho nên nàng có thể đoán chắc là của y mang đến đây.

Không chần chừ thêm, nàng đi đến dừng lại trước bàn trà, chậm rãi mở ra.

Nhìn bức tranh vẽ nàng hiện ra ngay khi mở nắp hộp, mi tâm nàng nhíu chặt lại, sau đó lại khẽ cười tự hỏi: anh trai nàng từ lúc nào có sở thích tìm người vẽ chân dung nàng thế này?
Cầm bức hoạ để sang một bên, nụ cười trên môi nàng chợt tắt khi nhìn thấy thứ hiện ra đằng sau bức tranh vừa mang đi kia.

Đây không phải là ảnh đại diện của Weibo Cửu hay sao, cớ gì lại xuất hiện ở đây chứ?
Tiếp tục nhấc bức tranh này bỏ ra ngoài, bên dưới lại xuất hiện thêm một bức tranh khác, chính là ảnh bìa của Weibo Cửu.

Nàng bất giác liên tưởng đến người đàn ông tên Lăng Kỳ kia, chẳng lẽ Cửu chính là hắn?
Nhớ lại ngày live stream cách đây một tuần, gã Cửu đích thực là đã từng nói qua hắn chính là hôn phu của nàng.

Thì ra hắn không hề nói ngoa, chỉ là nàng không chịu tin mà thôi.

Nếu nàng đoán không sai, chiếc hộp này chính là do hắn nhờ Cơ Phong đem đến cho nàng.

Nàng cười mỉa mai: "Tôi muốn xem rốt cuộc anh đưa những thứ này cho tôi là có mục đích gì?"
Tiếp tục bỏ bức tranh đó sang một bên, một bức tranh khác lại xuất hiện nhưng bức tranh này lại khiến nàng run rẩy.


Cầm bức tranh lên để nhìn thấy rõ ràng, nhưng tròng mắt nàng lại từ từ nhoè đi.

Trên nền lụa trắng tinh là thân ảnh nữ nhân một thân y phục cổ đại màu trắng, trên mặt đeo mạng che mặt cũng đồng dạng màu trắng đang gảy cổ cầm ngồi bên trong đình viện.

Nữ nhân kia không ai khác chính là nàng!
Nhìn thứ xuất hiện bên dưới bức tranh nàng vừa cầm lên, khoé mắt nàng đã bắt đầu đọng lệ.

Thứ nàng nhìn thấy chính là bức hoạ vẽ cặp cầm sáo mang tên "Tuyết" mà không có bất cứ một người nào ở thế giới này biết được ngoại trừ hắn!
Nàng thì thào nói: "Tiêu Kỳ, là chàng thật sao? Thiếp không phải là nằm mơ có phải không?"
Cầm bức hoạ cầm sáo lên định ôm vào lòng, Cơ Tuyết bỗng dưng khựng lại khi nhìn thấy thứ đồ nằm bên dưới, nhìn thoáng qua đó chính là một phong thư.

Đặt bức hoạ sang một bên, nàng cầm phong thư đó lên nhưng không chỉ một phong mà những ba phong.

Mở phong thư được đặt trên cùng ra, khoé mắt nàng cay cay khi nhìn thấy những dòng chữ được viết trên giấy theo lối viết dọc thời xưa.

Nét chữ vuông vức có hồn thể hiện khí khái nghiêm nghị ngay thẳng của đấng nam nhi, với nàng lại vô cùng quen thuộc.

Không sai, chính là nét chữ của hắn, của Tiêu Kỳ, của phu quân nàng!
Nhìn đến nội dung của phong thư, chính là những gì nàng đã viết cho hắn vài ngày trước khi nàng vĩnh viễn rời khỏi Hoằng Quốc, hoàn toàn không sai biệt dù chỉ một chữ.

Nàng mở tiếp phong thư thứ hai.

Vẫn là nét chữ ấy và cũng là nội dung của bức thư nàng để lại ở Bách Hoa sơn trang.

Hắn đã tìm thấy rồi!
Nàng vừa cười, lại vừa khóc.


Nàng thật sự đã xuyên không, thật sự đến Hoằng Quốc, thật sự gặp nam nhân tên Tiêu Kỳ, cũng đã gả cho hắn.

Hoá ra tất cả đều là sự thật, tất cả đều không phải là mơ.

Tiêu Kỳ, hắn thật sự đến tìm nàng rồi!
Đè nén cảm xúc đang dâng trào, nàng tiếp tục mở phong thư còn lại.

Thì ra đây là phong thư hắn viết cho nàng, thuật lại tất cả những gì xảy ra sau khi nàng rời đi, cũng bao gồm việc vì sao hắn có thể đến nơi này.

Nàng đã không còn có thể cầm cự được nữa, nàng khóc nấc nghẹn ngào.

Hắn vậy mà vì nàng mà không thiết sống nữa!
Nàng đã nợ hắn nhiều như vậy nhưng vẫn chưa trả hết, thế mà thời gian qua nàng lại dày tiếp tục dày vò hắn.

Thế nhưng hắn vẫn đến bên nàng mặc cho nàng đối xử với hắn tàn nhẫn.

Ông trời vẫn còn thương nàng, không để cho nàng đời này phải cô độc, đã đem hắn trở lại bên cạnh nàng rồi.

Không được!
Trước khi hắn không còn kiên nhẫn đối với nàng, nàng phải cùng hắn nói rõ mọi chuyện.

Tiêu Kỳ ở Hoằng Quốc hay Lăng Kỳ ở hiện đại, tất cả cũng đều là hắn.

Lời nàng đã hứa, nàng nhất định sẽ thực hiện.

Lần này để cho nàng yêu hắn nhiều hơn đi!
Gạt đi nước mắt đang lăn dài, nàng cầm lấy chìa khoá, nhanh chóng lái xe đến nơi mà sáng nay nàng vừa rời đi.

Đường không xa nhưng hiện tại đối với nàng giống như đi từ đế đô đến phía nam xa xôi diệu vợi.


Lòng nàng chính là nóng như lửa đốt, chỉ sợ bản thân đến trễ một chút thì sẽ vĩnh viễn không gặp lại hắn nữa vậy.

Cổng biệt thự lúc này vừa hay đang mở rộng, Cơ Tuyết không do dự lái xe chạy thẳng vào.

Đến khi nhìn thấy cửa phòng khách nàng mới chịu dừng lại.

Bước xuống xe, nàng chạy nhanh vào nhà như một cơn gió bất chấp bản thân đang mang giày cao gót.

Đúng lúc này, Tiêu Nguyệt Mẫn đang từ trong bếp đi ra.

Nhìn thấy nàng, bà tỏ ra vô cùng vui vẻ: "Tiểu Tuyết, con về rồi sao?"
Đang muốn đi một vòng tìm người thì lại có người lên tiếng gọi, nàng nhanh chóng quay đầu lại.

Thấy Tiêu Nguyệt Mẫn đang từng bước tiến đến chỗ nàng, nàng mỉm cười: "Mẹ!"
"Sao bây giờ mới trở lại? Mẹ còn đang định gọi a Kỳ đi đón con đấy!"
Cơ Tuyết chợt nhíu mày: "Đi đón con?"
Bà gật đầu: "Đúng vậy.

Sáng nay con rời đi chẳng phải là về thu xếp hành lý sao?"
Mày liễu nàng nhíu càng chặt: "Thu xếp hành lý?"
Tiêu Nguyệt Mẫn tiếp tục gật đầu: "Là a Kỳ nói với mẹ như vậy mà.

Ầy, thu xếp hành lý cái gì chứ? Quần áo và vật dụng cá nhân của con mẹ đã chuẩn bị xong đâu vào đấy rồi, đều ở bên trong phòng của hai đứa."
Dừng lại một chút, bà trợn tròn mắt nói tiếp: "Chẳng lẽ thằng nhóc đó không nói với con? Cái thằng trời đánh này, không nói với con thì thôi đi, lại còn không chịu đi giúp con dọn nhà? Không được, mẹ nhất định phải mắng nó một trận mới được."
Nghe những lời này, nàng đại khái đã hiểu những gì Tiêu Nguyệt Mẫn đang nói.

Hắn vậy mà vẫn bao dung với nàng, không vạch trần chuyện nàng bỏ chạy, lại còn giúp nàng tìm lý do rời đi.

Tiêu Kỳ, chàng cứ nuông chiều thiếp như thế, thiếp làm sao dám đối mặt với chàng đây?
Nắm lấy tay Tiêu Nguyệt Mẫn, nàng nhẹ lắc đầu: "Mẹ, đừng mắng anh ấy, là con không muốn để anh ấy vất vả, anh ấy còn có công việc của mình mà!".

Bình Luận (0)
Comment