Lăng Kỳ tựa tiếu phi tiếu nói: "Nhập gia tùy tục thôi.
Với lại ta cũng không phải chưa từng nhìn thấy nàng tắm."
Cơ Tuyết bất giác nhớ đến cảnh tượng tối hôm nào đó bị hắn nhìn thấy nàng đang ngâm bồn, sau đó lại bị hắn trêu chọc, dày vò nàng suốt một đêm, tức thì cả khuôn mặt nàng đỏ càng thêm đỏ.
Hắn nhìn nàng, khẽ cười.
Biểu cảm này mới đáng yêu làm sao? Hắn lại muốn nàng nữa rồi đây này!
Nghĩ là làm, Lăng Kỳ mau chóng kéo tấm chăn ra, bế nàng đi vào nhà vệ sinh mặc cho nàng dãy dụa liên hồi.
Vặn vòi hoa sen xối xuống từ đỉnh đầu khiến cho cả hai ngay lập tức ướt sũng, hắn ép nàng vào tường đá lạnh toát.
Cơ Tuyết dường như có dự cảm không lành, nàng đẩy hắn ra, hốt hoảng kêu lên: "Tiêu Kỳ, chàng..."
Lời còn chưa nói hết, hắn liền cúi xuống ngậm lấy đôi môi anh đào đang mấp máy, nuốt hết những lời nàng muốn nói vào trong bụng, tiếp tục nụ hôn sâu khiến nàng ý loạn tình mê.
Cung đã lên dây, hắn không bắn thì sẽ bị nghẹn đến chết mất.
Liền sau đó là một trận kích tình nóng bỏng dưới vòi hoa sen đang chảy.
Đến khi thoả mãn hắn mới tha cho nàng, giúp nàng tắm rửa thay y phục.
Đó cũng là chuyện của hai tiếng sau...!
Lăng Kỳ và Cơ Tuyết tay trong tay xuất hiện ở phòng ăn cũng vừa vặn giờ ăn trưa.
Tiêu Nguyệt Mẫn và vú Trương nhìn nhau cười đầy ẩn ý.
Cảnh tượng này biết bao lần hai người tự mình thêu dệt cuối cùng cũng trở thành hiện thực rồi, không vui làm sao được.
Tối qua nàng vội vã đi tìm hắn, sáng nay lại không thấy bóng dáng, giữa trưa lại tay trong tay cùng nhau xuất hiện, nghĩ bằng đầu gối cũng biết đêm qua xảy ra chuyện thú vị gì.
Bà bao nhiêu tuổi rồi chứ, cũng có con lớn đến ngần này, làm sao lại không hiểu?
Xem ra, không lâu nữa bà liền sẽ có cháu ẵm bồng rồi nha!
Nhìn thấy hai cặp mắt nhìn mình vẻ tìm tòi, Lăng Kỳ chẳng thèm quan tâm, lạnh nhạt cất giọng: "Mẹ, vú Trương, buổi sáng hảo!"
Tiêu Nguyệt Mẫn liếc xéo: "Giờ này mà còn buổi sáng gì nữa, giữa trưa rồi đấy!"
Cơ Tuyết đứng bên cạnh hắn nghe bà nói vậy thì lúng túng, cười gượng: "Mẹ, vú Trương, buổi trưa hảo?"
Nhìn thấy nàng có chút ngượng ngùng, Tiêu Nguyệt Mẫn nhanh chóng thay đổi đề tài: "Ai nha, khách sáo với mẹ làm gì? Đã là người một nhà rồi thì con cứ tự nhiên như ở nhà thôi.
Nào, lại đây ngồi với mẹ, vú Trương có hầm canh gà tẩm bổ cho con đây này.
Nhìn xem con gầy chưa kìa, làm sao chịu nổi thằng nhóc thối kia dày vò cơ chứ!"
Cơ Tuyết trong lòng như dẵm phải phân, thầm nghĩ: Câu trước của bà nàng đã quẫn bách lắm rồi, câu sau nàng chỉ muốn đào cái lỗ chui xuống mà thôi.
Một câu nói đầy mờ ám mà lại rõ ràng như ban ngày, nàng có muốn không hiểu cũng khó.
Đầu hàng, nàng thật sự đầu hàng rồi, không còn lời nào để nói.
Nhìn vẻ khó xử của nàng, Lăng Kỳ chỉ khẽ nhướn mày, sau đó nắm tay nàng đi đến bàn ăn, nhẹ giọng nói: "Em mặc kên mẹ đi, đừng nghĩ ngợi gì hết.
Tính tình bà ấy chính là như vậy, từ từ rồi em cũng sẽ quen thôi."
(Nam nữ chính đều đã nhận ra nhau rồi cho nên từ khúc này trở đi mị sẽ đổi lại cách xưng hô nhé: anh và em thay vì chàng và thiếp.
Thi thoảng sẽ có lúc xưng vi phu, gọi tướng công, nương tử thì tùy thời mị sẽ đổi lại nghen.
Cổ đại với hiện đại đan xen nên nó rắc rối vậy đấy!)
Tiêu Nguyệt Mẫn lườm hắn: "Cái thằng nhóc này, con có lương tâm hay không vậy hả? Lại dám nói xấu mẹ trước mặt con dâu."
Quay sang vú Trương, bà than vãn: "Ây nhô, vú thấy chưa, con trai tôi bây giờ có vợ liền lập tức hắt hủi mẹ nó rồi."
Lăng Kỳ vẫn tỏ ra bàng quang, kéo ghế ra, hướng Cơ Tuyết nói: "Em ngồi đi."
Nàng cười gượng nhìn hắn: "Anh đừng như vậy, mẹ cũng là muốn tốt cho em."
Tiêu Nguyệt Mẫn nhìn nàng cười hoà ái: "Đúng là chỉ có tiểu Tuyết nghĩ cho mẹ.
Được rồi được rồi, không nói nữa.
Con mau ngồi xuống đi, rồi ăn nhiều một chút, để bụng đói không tốt cho dạ dày đâu."
Lại nhìn sang Lăng Kỳ, bà tiếp tục mắng: "Nhóc thối, con không nghĩ cho con thì cũng phải nghĩ cho tiểu Tuyết chứ? Lỡ để con bé bệnh rồi ai chịu trách nhiệm đây? Con không xót nhưng mẹ xót lắm đấy!"
Lăng Kỳ nghe vậy chợt nhíu mày.
Hắn đúng là thất trách, tối qua lúc nàng đến không biết nàng đã ăn gì chưa nữa, sáng nay lại cũng chưa có gì vào bụng, không khéo nàng thật sự đổ bệnh thì hắn đúng là đáng đánh.
Hắn hướng Tiêu Nguyệt Mẫn gật đầu: "Con biết rồi, lần sau sẽ không như vậy."
Múc chén canh đưa đến trước mặt nàng, hắn dịu dàng nói: "Em uống canh trước cho nhuận dạ dày đi."
Tiêu Nguyệt Mẫn gật gù: "Ừm, con uống canh trước đi, rồi ăn nhiều vào một chút.
Mấy món này không biết có hợp khẩu vị của con không? Nếu con muốn ăn gì thì cứ nói với vú Trương, đừng khách sáo.
Tay nghề của vú Trương không tồi đâu."
Sau khi dùng xong bữa trưa, Cơ Tuyết quay sang nhìn Lăng Kỳ nói: "Em muốn về nhà thu thập hành lý."
"Mẹ chẳng phải đã nói đồ dùng của con mẹ chuẩn bị đầy đủ rồi sao, con không cần chuyển đâu." Tiêu Nguyệt Mẫn lên tiếng.
Nàng nhìn bà, khẽ cười: "Nhưng vẫn còn một số thứ con cần phải mang đến như là giáo án với cây đàn tranh.
Con là giảng viên Học viện âm nhạc mà mẹ, vẫn phải lên lớp chứ!"
Nghe nàng nhắc đến đàn tranh, Tiêu Nguyệt Mẫn lúc này mới sực nhớ đến cây cổ cầm bà nhờ Lăng Kỳ đấu giá, cho nên liền nhìn hắn hỏi: "A Kỳ, cây cổ cầm của mẹ đâu?"
Hắn lạnh nhạt hỏi lại: "Mẹ cần nó làm gì?"
Bà cười lạnh: "Mẹ chỉ nhờ con đấu giá thôi nhá, mau đưa đây cho mẹ."
Hắn tiếp tục trưng ra bộ mặt lạnh lùng: "Con có việc cần dùng đến, không đưa mẹ được."
Tiêu Nguyệt Mẫn tức giận quát: "A Kỳ, con từ lúc nào không biết nói lý vậy hả? Cây cổ cầm đó mẹ đấu giá về là để tặng cho con dâu của mẹ đấy có biết không hả? Bây giờ con muốn thế nào mới chịu trả cho mẹ?"
Lăng Kỳ nhướn mày, khoé miệng khẽ nhếch lên: "Ồ, vừa hay, con chính là muốn tặng cho con dâu mẹ, cũng đã cho người khắc tên nàng lên rồi."
Cơ Tuyết quay sang nhìn hắn, bất giác nhớ lại ngày đầu tiên nàng gặp hắn trong hình dạng hiện tại ở nhà hàng Tứ Xuyên, hắn đưa cho nàng cây cổ cầm đó khẳng định rằng sẽ có một ngày nàng cam tâm tình nguyện nhận nó.
Thì ra đây chính là ý tứ của hắn.
Trong lòng nàng bất giác chảy qua một dòng nước ấm.
Từ đầu đến cuối, nàng vẫn là bị hắn chiều chuộng đến hư rồi, chỉ nhớ đến một bộ dịu dàng của hắn mà quên mất hắn cũng là một nam nhân có tính chiếm hữu rất cao, lại cũng vô cùng bá đạo.
Nếu như ngày đó nàng chịu để tâm một chút, chú ý từng lời nói cử chỉ của hắn, nàng hẳn đã nhận ra hắn rồi.
Cảm nhận được có ánh mắt nhìn mình đầy thâm tình, Lăng Kỳ chợt quay qua, tặng lại nàng ánh mắt y như vậy, bàn tay đặt bên dưới bàn cũng chậm rãi nắm lấy tay nàng.
Không cần bất cứ câu nói nào, chỉ cần thông qua ánh mắt, nàng và hắn liền có thể hiểu nhau đến như vậy.
Nếu đây không gọi là yêu đến tận tâm can thì còn có thể gọi là gì nữa?
Tiêu Nguyệt Mẫn và vú Trương chỉ vừa mới ăn trưa xong, bây giờ lại bị nhét cho một bụng cẩu lương no đến nghẹn, lặng lẽ nhìn nhau khinh khỉnh cười.
Xem ra cuộc sống sau này của hai bà già sẽ không thoải mái chút nào đâu.
"Này này, có thể trước cho mẹ xem qua cây đàn có được không?"
Lăng Kỳ khẽ liếc nhìn Tiêu Nguyệt Mẫn, lạnh nhạt nói: "Đi theo con."
Đứng lên nắm lấy tay nàng, hắn lại dùng giọng điệu quá đỗi dịu dàng: "Đi theo anh, có chút kinh hỉ cho em."
Nàng ngơ ngác nhìn hắn, sau đó cũng không chần chừ liền đứng lên cất bước đi theo.
Tiêu Nguyệt Mẫn nhìn theo bóng dáng hai người vừa rời đi, chu môi nói với vú Trương: "Tôi là mẹ nó mà nó chẳng khi nào cho tôi được một nụ cười, vậy mà vợ nó thì từ ánh mắt đến lời nói đều chứa đường, ngọt đến sâu răng.
Vú nhìn xem, đối xử cũng quá khác biệt rồi đi."
Vú Trương nghe vậy cũng khẽ cười: "A Kỳ biết ôn nhu săn sóc người khác như vậy, phu nhân không phải nên cảm thấy vui mừng hay sao?"
Bà vuốt cằm suy nghĩ, sau cũng gật đầu: "Ừ, vú nói cũng phải.
Con dâu tôi chọn đúng là không sai, xem ra có thể trị được thằng nhóc thối này."
Chống bàn đứng lên, Tiêu Nguyệt Mẫn thay đổi sắc mặt chỉ trong nháy mắt, nhìn vú Trương nhếch miệng cười: "Tôi với vú đi theo, xem thằng nhóc này lại muốn bày trò gì đây.
Kinh hỉ sao? Để xem kinh hỉ đến mức nào?".