Cầm Thánh Vương Phi

Chương 32


Lăng Kỳ nhìn động tác của Nam Cung Giác, gật đầu: "Gảy như thế nào? Nhìn có vẻ giống cây tỳ bà, có phải cũng gảy giống như vậy? Nhưng mà tỳ bà không phải dựng đứng à, sao thứ này lão lại đặt nằm ngang?"
Nam Cung Giác tỏ ra hào hứng nói: "Thì đây mới gọi là điểm đặc sắc."
"Ồ."
Lăng Kỳ cũng bắt đầu thấy tò mò.

Hắn mặc dù cũng không thích gảy đàn cho lắm bởi vì những thứ này đối với người quanh năm ở biên quan như hắn thật sự là điều xa xỉ.

Nam Cung Giác là sư phụ của hắn cho nên việc hắn tiếp xúc với các loại nhạc cụ tương đối nhiều, nhất là khi hắn còn nhỏ.

Kể từ khi gặp nàng, ở bên cạnh nàng nghe nàng gảy đàn mỗi ngày, hắn lại cảm thấy vui vẻ vô cùng.

Là do tiếng đàn hay do người đàn, hắn cũng không rõ ràng.

Bây giờ ngẫm lại, hẳn là do người đàn rồi.

Nếu như chiếc ghi-ta mà Nam Cung Giác đang ôm trong lòng thật sự thú vị như lão nói, hắn cũng không ngại cùng lão trao đổi đâu.

Hắn tin tưởng với tài hoa của nàng, nếu như thấy được những thứ mới mẻ lại mang tính khiêu chiến thế này, nàng hẳn sẽ vui vẻ hơn nhiều.

"Vậy phải gảy như thế nào?" Hắn hỏi.

Nam Cung Giác tỏ ra mất tự nhiên: "À, thật ra ta còn chưa biết phải gảy như thế nào, ta chỉ mới biết cách cầm nó như thế này, rồi gảy như thế này..."
Lão ôm đàn đúng tư thế, tay trái trên đầu, tay phải bên dưới, gảy vài dây cho Lăng Kỳ xem.

Thanh âm "tinh tinh" vang lên nhưng lại chẳng ăn nhập với nhau, chỉ có thanh âm trầm bổng vang lên nhưng cũng đủ cảm nhận được sự khác biệt giữa chiếc ghi-ta cùng đàn tranh và tỳ bà.

Lăng Kỳ nghe vậy thì nhìn Nam Cung Giác bằng ánh mắt không mấy thân thiện: "Sư phụ, người không cảm thấy lời người nói có chút mâu thuẫn à? Đàn là do người làm ra, cũng chính người nói là cô cùng đặc sắc.


Kết quả người lại nói người không biết gảy.

Vậy còn muốn cùng ta trao đổi?"
Nam Cung Giác lúc này chợt á khẩu.

Đúng là lão tự bê đá đập vào chân mình mà.

Lão đã tận mắt nhìn thấy nha đầu kia gảy, tận tai nghe thấy thanh âm phát ra nên lão mới dám khẳng định như vậy, còn tiểu tử này lại chưa thấy chưa tin.

Lão lại không biết cách gảy như thế nào để chứng minh lời lão nói.

Chỉ trách nha đầu kia đi quá nhanh, còn chưa chỉ cho lão phải gảy như thế nào.

Được rồi, lão quyết định rồi, lão sẽ làm thêm một cây nữa, đợi nha đầu kia trở lại, lão nhất định phải học cho được.

Sau đó sẽ đắc ý khoe khoang với xú tiểu tử này, để cho hắn cam tâm tình nguyện, à không, là đòi trao đổi cho bằng được.

Xú tiểu tử, ngươi cứ đợi đấy cho ta.

Hừ...!
"Ách, là vì ta còn chưa biết gảy thôi không phải sao? Đợi ta học được rồi ta liền gảy cho xem, để ngươi tâm phục khẩu phục."
"Học? Người còn phải học? Học ai chứ? Còn có người có thể khiến sư phụ phải học hỏi?" Lăng Kỳ tỏ ra ngạc nhiên.

Nam Cung Giác bĩu môi: "Không phải trước đó vi sư có nói đàn là do vi sư làm ra, nhưng ý tưởng là của sư..., à không, là Vương phi tương lai của ngươi sao?"
"Ý tưởng của nàng ta?" Lăng Kỳ lại tỏ ra ngạc nhiên hơn.


Nam Cung Giác không suy nghĩ nhiều liền gật đầu: "Đúng vậy, nàng ta cũng đã gảy cho ta nghe rồi, vô cùng đặc sắc."
Lăng Kỳ nghe vậy bất giác nhíu mày thật chặt.

Hắn dường như cảm thấy có chút gì đó khó hiểu nhưng không cách nào lý giải tâm tư của hắn lúc này.

Có chút gì đó quen thuộc nhưng cũng có chút gì đó xa lạ.

Trong lòng hắn lúc này vô cùng phức tạp, hắn lại không thể biểu đạt rõ ràng sự phức tạp ấy.

Tựa như có một điều bí ẩn gì đó bị cánh cửa che khuất, nhưng khi cánh cửa ấy được mở ra thì lại xuất hiện thêm một cánh cửa khác.

Điều bí ẩn đó cứ thế bị tầng tầng lớp lớp cánh cửa dày đặc che giấu khiến hắn không cách nào nhìn thấy được, cứ mơ mơ hồ hồ, hư hư ảo ảo.

"Nàng ta tài giỏi như thế sao?"
Nam Cung Giác tựa tiếu phi tiếu nói: "Ta không phải đã nói rằng Vương phi tương lai của ngươi là nữ nhân tài sắc vẹn toàn sao? Nếu cùng với ý trung nhân của ngươi so sánh, còn chưa biết ai hơn ai đâu!"
Lăng Kỳ ánh mắt bất giác trở nên ôn nhu, khoé miệng cong lên: "Với ta, không ai có thể so sánh với nàng."
"Ồ, phải không?"
Nam Cung Giác vuốt râu cười mỉm, nhìn hắn bằng ánh mắt đầy ý vị.

Xem ra nha đầu kia chính là khúc xương mềm của xú tiểu tử này rồi.

"Được rồi, chiếc cầm kia ta mang đi trước.

Đợi đến lúc người gảy được chiếc đàn này rồi tính, hoặc là chính nàng ta đến gặp ta trao đổi." Lăng Kỳ tỏ ra thờ ơ.

"Vậy đợi đến lúc ngươi thú nàng ta vào cửa thì chẳng phải gặp rồi sao? Hoặc là ngươi tự đến gặp nàng ta?"

"Ta đến gặp nàng ta?"
Lăng Kỳ cười mỉa mai, nói tiếp: "Không có khả năng? Người muốn chiếc cầm kia là nàng ta, không phải ta muốn cùng nàng ta trao đổi cái gì cả."
Nam Cung Giác cầm lấy ly trà đưa lên miệng uống, che đi nụ cười không mấy thân thiện của mình.1
Ha ha...!Xú tiểu tử, ta đã cho ngươi cơ hội gặp nàng sớm hơn một chút nhưng ngươi lại không muốn, vậy thì sau này đừng có mà oán trách vi sư a.

"Ồ, đây chính là ngươi không nguyện ý.

Vậy sau này đừng hối hận."
Lăng Kỳ chợt nhíu mày: "Người có ý gì?"
Lão lại cười đầy ý vị: "Ta vẫn câu nói đó: Ý tại ngôn ngoại."
Hắn nhìn Nam Cung Giác ngầm đánh giá, sau đó cũng không đào sâu thêm.

Bây giờ trong lòng hắn rối như tơ vò, làm gì còn tâm tư nghĩ đến những thứ khác nữa.1
"Khi nào trở về kinh thành?" Thấy Lăng Kỳ không nói gì nữa, Nam Cung Giác lên tiếng hỏi.

Suy nghĩ một chút, hắn trả lời: "Mấy ngày nữa đi.

Hiện tại không muốn trở về."
"Là ngươi không muốn tự mình xác nhận, không trở về xem như là ngầm thừa nhận?"
Lăng Kỳ thở dài: "Xem như là vậy đi."
Hắn đứng lên đi vào bên trong viện trạch, nói vọng lại: "Mượn chỗ của sư phụ ở mấy ngày."
Nam Cung Giác nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Phụ Hoàng hắn mất sớm, Mẫu Hậu hắn không lâu sau đó cũng quy tiên, để lại hắn tuổi còn nhỏ đã chịu cảnh cô độc một mình, cũng may Hoàng huynh hắn Lăng Bình thật sự yêu thương chăm sóc hắn, để hắn có chỗ nương tựa.

Bên cạnh hắn không có nữ nhân bầu bạn, tuy hắn có một vị Hoàng tỷ nhưng cũng sớm phải gả đi hoà thân, cho nên hắn trở nên băng lãnh cũng không thể trách.

Thân là sư phụ hắn, dạy hắn một thân võ nghệ phi phàm, còn dạy hắn cầm kỳ, nhưng cũng không thể khiến hắn trở nên ôn nhu ấm áp.

Đôi lúc lão tự hỏi sư phụ dạy văn của hắn - Lạc Quân, khi đó không dạy hắn cách đối nhân xử thế hay sao? Đến khi lão thu nhận hắn, lão muốn thây đổi bản tính con người hắn cũng không còn khả năng, bởi vì sự lạnh lùng cao ngạo đã ăn sâu vào trong cốt tủy.

Ài, biết làm sao được, lão khi đó đang còn gánh trọng trách trên vai, mà hắn còn quá nhỏ để có thể mang theo hắn bên mình.


Bây giờ đã xuất hiện kỳ tích, hắn đã có thể trở nên ôn nhu cùng ấm áp mỗi khi nhắc đến nha đầu kia, và có lẽ hắn cũng chỉ ấm áp cùng ôn nhu với một mình nàng.

Là phước phần của hắn hay là tai ương của nàng, chẳng ai có thể nói trước được.

Nam Cung Giác đi đi lại lại trong đình viện.

Lão cố suy nghĩ để tìm ra cách thức vẹn toàn, vừa có thể giúp hắn hoàn thành sứ mệnh, lại có thể bảo đảm sự an toàn tuyệt đối cho nha đầu kia.

Sống mấy chục năm trên đời, có lẽ đây là lần đầu tiên lão gặp phải vấn đề nan giải, còn khó nhằn hơn là một đao một ngựa tiến vào lòng quân địch.

Hiện tại Lăng Kỳ còn chưa biết nha đầu kia là ái nữ của Cơ Vĩnh Sơn, cũng không một ai biết yếu điểm thật sự của hắn là nàng, cho nên mọi sự đều nằm trong tầm kiểm soát.

Một khi hắn nhận biết nàng, người đầu tiên gặp phải nguy hiểm không phải là nàng mà là hắn.

Bằng sự hiểu biết của lão về Lăng Kỳ, nếu như kẻ thù của hắn khống chế được nàng, không còn nghi ngờ rằng hắn sẽ bất chấp tính mạng của mình chỉ để nàng không bị tổn hại dù chỉ một cọng tóc.

Lăng Kỳ là người trọng tình trọng nghĩa, nha đầu kia còn từng cứu hắn một mạng, huống chi hắn còn có tình cảm với nàng, hiển nhiên vì nàng hắn sẽ không thiết mạng sống.

Nhưng mạng sống của hắn có ý nghĩa thế nào đối với Hoằng Quốc, lão là người hiểu rõ hơn cả.

Một khi hắn xảy ra bất trắc, cả kinh thành đều sẽ dậy sóng, giang sơn này rơi vào tay ai đều đã rõ như ban ngày.

Nếu như yếu điểm này không tồn tại thì tốt rồi.

Giết nàng sao? Lão không nỡ bởi vì nàng vô tội, lại là người mà Lăng Kỳ để ý nhất.

Cũng chỉ có nàng mới khiến hắn thay đổi, cũng chỉ có nàng mới có thể thực hiện được nguyện vọng của mẫu thân hắn.

Vậy thì, lão phải làm sao mới tốt đây?.

Bình Luận (0)
Comment