Cầm Thánh Vương Phi

Chương 42


Cơ Tuyết nghe Nam Cung Giác nói một hồi cũng xiêu lòng.

Sau khi nhận được thánh chỉ ban hôn, hỏi qua đại ca Cơ Phong, nàng cũng đã chấp nhận một nửa rồi.

Bây giờ nghe Nam Cung Giác khẳng định như vậy một lần nữa, nàng còn lý do nào để mà không chấp nhận đây?
Hoặc là nói, nàng dù có không muốn gả cũng phải gả.

Kháng chỉ bất tuân, chu di tam tộc!
Nàng còn yêu đời lắm, mới xuyên về nơi này chưa được bao lâu mà đã phải chết một cách oanh liệt sao?
No no...!Nàng nhất định phải sống tiếp, phải hưởng thụ thế giới này cho đủ đã chứ!
Thở dài một cái tựa như thổi đi sự khó chịu trong lòng, Cơ Tuyết xốc lại tinh thần, ngồi thẳng người nhìn Nam Cung Giác cười: "Sư phụ, xem như con chịu thua, người thắng rồi.

Vị sư huynh này của con nếu được như lời người nói, vậy con miễn cưỡng gả cho hắn vậy!"
Nam Cung Giác lườm nàng, bĩu môi nói: "Xú nha đầu, ngươi làm như vi sư bắt ngươi lên núi đao, xuống biển lửa, làm việc trái lương tâm vậy hả? Ngươi có biết, biết bao nhiêu người muốn gả cho hắn mà không được hay không? Sống trong phúc lại không biết phúc!"
Cơ Tuyết xua tay: "Được rồi, được rồi, đồ nhi là cam tâm tình nguyện gả đi, như vậy đã vừa lòng người hay chưa?"
"Sớm nói như vậy không phải là được rồi à?"
Nam Cung Giác lúc này mới hài lòng cười.

Cuối cùng cũng thuyết phục được cả hai bên.

Mong là đến ngày đại hôn hai huynh muội chúng hẵng nhận ra nhau.

Được như vậy là tốt nhất, sẽ không khiến kẻ đang ẩn núp trong bóng tối tìm ra được bất kỳ sơ hở gì.


Việc còn lại của lão lúc này là tìm một người thế thân cho nàng.

Nhưng tìm ai thì mới tốt đây?
Người này phải vừa có thân thủ tốt, mà Lăng Kỳ cũng phải nhận biết thì mới không tìm ra sơ hở.

Cái khó là bên cạnh Lăng Kỳ chẳng có lấy một nữ nhân, vậy thì biết tìm người này ở đâu?
Chắc phải nhờ đến Cơ Vũ thôi, trong Tinh Vũ môn của hắn không ít nữ nhân có thân thủ tốt, vẻ ngoài tuy không thể so sánh cùng Cơ Tuyết nhưng cũng được gọi là xinh đẹp mỹ miều.

Trở lại vấn đề đang nói lúc trước, Nam Cung Giác nhìn Cơ Tuyết bằng ánh mắt gian xảo, cất giọng: "Xú nha đầu, sư huynh ngươi nói...!À, bây giờ phải gọi hắn là phu quân tương lai của ngươi nhỉ?"
Lão dừng lại, cười một cái rồi nói tiếp: "Hắn nói, nếu ngươi muốn cây đàn hai mươi mốt dây kia thì đến gặp hắn trao đổi."
"Trao đổi? Trao đổi cái gì?" Cơ Tuyết kinh ngạc hỏi.

"À, là thế này..."
Nam Cung Giác kể lại đầu đuôi sự tình khi đó lão cùng Lăng Kỳ nói với nhau.

Cơ Tuyết nghe xong lại nhìn lão bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.

"Sư phụ, người có vẻ thích tính kế đồ đệ người thật đấy.

Lại nói, người thế mà còn chưa biết gảy cây ghi-ta kia sao? Chẳng phải người còn chế tác được nhạc cụ à? Vậy mà cây ghi-ta này có thể làm khó được người? Ài, người thật sự là khiến đồ nhi phải rửa mắt mà nhìn đấy!"
Nam Cung Giác cảm thấy chột dạ, lấp liếm nói: "Ai nói vi sư không biết đàn? Vi sư chỉ là không thể đàn được như nha đầu ngươi thôi chứ! Hừ...!"
"Ồ, thì ra là vậy! Đồ nhi lại hiểu sai người rồi!" Cơ Tuyết khoé miệng nhếch lên, cố nhịn cười nhìn lão.

Lão liếc xéo nàng: "Còn không phải sao? Vậy nha đầu ngươi có đến tìm hắn trao đổi không?"
Cơ Tuyết không cần suy nghĩ liền lắc đầu: "Sẽ không.


Hơn nữa mấy ngày này con sẽ ở chỗ sư phụ, trước ngày đại hôn con mới trở về nhà."
Nam Cung Giác chợt nhíu mày: "Phụ mẫu cùng gia gia ngươi cho phép à?"
Nàng gật đầu: "Đúng vậy.

Khi nào cần trở lại, nhị ca sẽ tới đón đồ nhi."
Lão ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu: "Được, vi sư biết rồi.

Đợi ngày ngươi trở về kinh thành, vi sư đi cùng ngươi.

Đại hôn của hai đồ đệ chân truyền, vi sư làm sao có thể vắng mặt được!"
Dĩ nhiên lão phải trở về tham dự rồi, còn phải tạo ra một cái kinh hỉ thật lớn nữa chứ.

Lão rất chờ mong khi hai huynh muội bọn hắn nhìn thấy nhau thì sẽ là biểu cảm gì nhỉ?
Tiếc là lão sẽ không thể tận mắt chứng kiến được rồi, bởi vì thời điểm đó chắc chắn là trong hỷ phòng nha.

Một khắc xuân tiêu đáng giá nghìn vàng, lão là bậc trưởng bối, chẳng lẽ lại đi náo tân phòng, còn cản trở đại sự của tân lang tân nương.1
Ai nha, thất đức lắm a, lão không dám làm đâu!1
"Vâng, sư phụ!" Cơ Tuyết gật đầu.

"Hôm nay trở lại có kinh hỉ gì cho vi sư không?"
"Có nha.

Người không nói xém chút con cũng quên mất."

Cơ Tuyết vui vẻ nói, sau đó đứng lên hướng phía ngoài tiền viện, đi tìm Thu Cúc.

Nãy giờ nàng mải mê nói chuyện cùng Nam Cung Giác ở trong đình viện mà bỏ quên tiểu nha hoàn còn đang đợi ở bên ngoài.

Nha đầu kia đợi nàng chắc cũng muốn khóc rồi đi.

Nhìn thấy Cơ Tuyết đã chịu xuất hiện, Thu Cúc mừng rỡ chạy tới: "Tiểu thư a, người đi đâu bỏ em ở đây một mình, em lo chết mất thôi."
Cơ Tuyết xoa đầu trấn an: "Xin lỗi em, ta mải nói chuyện cùng sư phụ mà quên mất.

Được rồi, mau cùng ta đi vào bên trong."
Nàng cầm lấy một ít hành lý đi vào, Thu Cúc cũng mang những đồ còn lại đi theo sau, hướng về căn phòng mà lúc trước Nam Cung Giác đã chuẩn bị cho nàng khi nàng đến đây.

Nơi này có lẽ thường xuyên có người quét dọn nên trông vô cùng sạch sẽ, nàng cũng không cần phải dọn dẹp lại.

Thu xếp xong hành lý, Cơ Tuyết lấy ra hai ống tre cỡ lớn cầm đi, dẫn theo Thu Cúc đi trở lại chỗ Nam Cung Giác đang ngồi.

Nhìn thấy lão nhân gia, Thu Cúc chào một tiếng rồi đứng lùi về một bên.

Cơ Tuyết thì đứng bên cạnh lão, mở ống tre lấy ra tranh vẽ bên trong rồi bày trước mặt lão.

"Sư phụ, nhìn một chút."
Nam Cung Giác nhận lấy, chăm chú nhìn, xong mắt sáng lên, nhìn nàng hỏi: "Lại là thứ đồ chơi gì nữa đây? Trông cũng khá giống cây ghi-ta đấy, nhưng lại chỉ có bốn giây."
Cơ Tuyết gật đầu: "Vâng sư phụ.

Đây gọi là vĩ cầm (Violin), chỉ có bốn dây giống tỳ bà nhưng cách chơi lại giống đàn nhị, là dùng cây vĩ để kéo chứ không dùng tay để gảy."
Nàng đưa hai tay lên gần phía cần cổ, làm động tác kéo vĩ cầm rồi nói: "Sư phụ, cây cầm này sẽ để trên vai, sát phần cần cổ, sau đó kéo vĩ lên xuống như thế này."
Nam Cung Giác vuốt râu, đáy mắt ánh lên thứ ánh sáng phức tạp.

Trong lòng lão trăm điều ngổn ngang, muôn vàn thắc mắc nhưng lão không biết làm sao để mở lời hỏi nàng.


Lúc lão hỏi nàng có kinh hỉ gì không, khi đó lão chỉ buột miệng hỏi mà thôi, chỉ là không ngờ nàng thật sự cho lão cái kinh hỉ thật, khiến lão càng thêm một bụng nghi vấn.

Một tiểu nha đầu còn chưa đến hai mươi, làm sao lại có thể có được những kiến thức uyên thâm như vậy, đến một người gần đất xa trời như lão cũng còn chưa từng nghe qua, huống chi là tận mắt nhìn thấy.

Bây giờ những thứ này lại một lần nữa bày ra trước mắt, lão làm sao lại có thể không thắc mắc đây?
Cơ Tuyết quan sát biểu hiện trên mặt của Nam Cung Giác, đáy lòng chợt biến chuyển.

Nếu như nàng đoán không sai, lão đã nghi ngờ nàng rồi, chỉ là lão không biết phải hỏi nàng như thế nào mà thôi.

Khoé mắt nàng khẽ cong lên, nhìn lão cười thần bí.

Hôm nay nàng quyết định sẽ nói rõ mười mươi cùng lão, nhưng là hiện tại còn chưa vội, nàng phải xem khả năng cùng sức chịu đựng của lão đến đâu đã rồi hẵng nói tiếp.

Chỉ cần lão chịu lên tiếng hỏi, nàng sẽ không chần chừ cùng lão tỏ tường đâu.

"Sư phụ, người làm sao vậy? Động thái con làm có gì không đúng sao?"
Nam Cung Giác lắc đầu: "Không có, con nói vi sư đều hiểu."
Cơ Tuyết lại mỉm cười, nhìn lão đầy ý vị.

Xong không đợi lão nói thêm, nàng lại tiếp tục mở thêm một ống tre khác, bày ra tranh vẽ một lần nữa.

"Sư phụ, người lại nhìn xem."
Nam Cung Giác chợt nhíu mày, sau đó lại nhìn xuống nơi Cơ Tuyết đang chỉ, mày rậm lại nhíu càng chặt thêm: "Đây là...?"
Nàng mỉm cười giải thích: "Đây gọi là trung vĩ cầm (Cello), kích thước lớn hơn cây vĩ cầm kia, nhưng cấu tạo cũng tương tự."
Chỉ vào một đường vẽ dài ở cuối thân đàn, nàng nói tiếp: "Đây là một thanh dài gắn ở cuối, dùng để đỡ thân đàn đứng thẳng xuống đất, phần thân đàn kẹp vào giữa hai chân như thế này, sau đó kéo qua lại như thế này."
Cơ Tuyết lại làm động thái kẹp đàn, sau đó tay trái đưa lên ngang ngực, tay phải cầm vĩ kéo đưa qua đưa lại theo đúng động tác chơi trung vĩ cầm..

Bình Luận (0)
Comment