Cầm Thánh Vương Phi

Chương 48


Nam Cung Giác nhìn sang Cơ Tuyết, chột dạ nói: "Ách, nha đầu ngươi dậy sớm vậy?"
Cơ Tuyết cười như không cười nói: "Sư phụ, mới sáng sớm người vào hỷ phòng của đồ nhi...!Không, là lẻn vào, rốt cuộc có ý đồ gì? Lỡ như lúc người vào đồ nhi cùng cái người nằm trên giường kia khoả thân..."
Nàng xua tay một cái, nói tiếp: "Không không không, lại nói sai nữa rồi! Chỉ mình đồ nhi thôi, hắn ta khoả thân cũng chẳng có gì to tát, còn đồ nhi là nữ nhân a! Sư phụ nói xem!"
"Ách..."
Nam Cung Giác chột dạ không biết phải biện bạch thế nào.

Đúng là lão chưa nghĩ đến điều này thật.

Nhưng mà trước mắt không phải rất tốt rồi sao? Tất cả đều suôn sẻ, chỉ là không biết nha đầu này có để yên cho lão hành động hay không.

Nhắc tào tháo tào tháo tới, Cơ Tuyết quả nhiên không chịu buông tha: "Sư phụ, vậy thì rốt cuộc hiện tại người làm sao lại xuất hiện ở đây?"
Thấy Cơ Tuyết chợt cao giọng hỏi, Nam Cung Giác vội đưa tay lên miệng, "xuỵt" một tiếng ý bảo nàng nhỏ tiếng một chút.

Nhìn nam nhân trên giường vẫn không có động tĩnh, Nam Cung Giác thở phào một cái, sau đó bước nhanh đến chỗ Cơ Tuyết, kéo tay nàng nói: "Trước đi theo vi sư ra khỏi chỗ này đã, rồi vi sư giải thích với con."
Dứt lời, lão lại tiếp tục kéo tay nàng đi ra ngoài.

Cơ Tuyết cũng không nói gì chỉ thuận theo lão, bởi vì hiện tại nàng cũng không biết phải đối mặt với Lăng Kỳ như thế nào, cho nên không cần Nam Cung Giác phải đến đưa nàng đi, nàng cũng sẽ tự đi.

Ài, chỉ là nàng không biết phải đi đâu lúc này.

Nơi nàng đang đứng là Kỳ Vương phủ đấy, còn chưa biết đông tây nam bắc như thế nào đâu!
Sư phụ a sư phụ, người đúng là cứu cánh của đồ nhi mà!

Sau khi đóng cửa, Nam Cung Giác dẫn theo Cơ Tuyết đi vào biệt viện phía Tây - Mai Uyển, viện xa nhất Trúc Uyển - nơi ở của Lăng Kỳ.

Lúc đầu lão còn định đưa Cơ Tuyết vào Tuyết Viên, viện trạch bên cạnh Trúc Uyển, là nơi Lăng Kỳ đã cho người tu sửa lại, cốt là để sau này cho ý trung nhân của hắn vào, cũng lấy tên của nàng đặt cho viện trạch này.

Ngẫm đi ngẫm lại, vẫn là thôi đi, có vẻ lộ liễu quá rồi, chẳng khác nào gióng chống khua chiêng nói cho thiên hạ biết Vương phi Lăng Kỳ mới thú vào cửa chính là ý trung nhân của hắn?
Cho nên cuối cùng Nam Cung Giác chọn viện trạch xa chỗ hắn nhất, mà hình như cũng là viện trạch lớn nhất thì phải.

Vài ngày trước ngày đại hôn, lão cũng đã lên kế hoạch đâu ra đó, cho nên bây giờ Mai Uyển mới sạch sẽ ngăn nắp như hiện tại.

Thu Cúc - nha hoàn thân cận của Cơ Tuyết cũng theo nàng vào Kỳ Vương phủ, tối hôm qua cũng đã được Nam Cung Giác sắp xếp ổn thoả.

Nhìn thấy sư đồ Nam Cung Giác đi vào, Thu Cúc đang quét lá ở sân viện mừng rỡ reo lên: "Tiểu thư, người đến rồi."
Nam Cung Giác nghe tiểu nha hoàn gọi Cơ Tuyết là "tiểu thư", lão nhíu mày nói: "Bây giờ còn gọi là "tiểu thư" nữa à?"
Thu Cúc vỗ nhẹ vào miệng, cười nói: "Dạ, con quên mất.

Phải gọi là Vương phi."
"Ừ." Nam Cung Giác gật đầu hài lòng, nói tiếp: "Mau làm chút điểm tâm cho Vương phi nhà ngươi ăn đi.

Còn nữa, mang cho ta ấm trà."
Thu Cúc gật đầu rồi lập tức chạy đi.

Sau khi thay bộ đồ hỷ không mấy lành lạnh, Cơ Tuyết cùng Nam Cung Giác an vị tại một chiếc bàn trong đình viện.


Nhìn lão nhân gia đang nhàn nhã thưởng trà, Cơ Tuyết lạnh nhạt nói: "Sư phụ, người có thể nói được chưa?"
Nam Cung Giác vuốt râu, nhìn nàng đầy ý vị thâm trường, sau đó mới nói: "Vi sư quả nhiên đoán không sai, nha đầu ngươi thế nào cũng bày trò mà."
"Đồ nhi bày trò?" Cơ Tuyết mày liễu nhăn lại.

"Còn không phải?"
Lão liếc xéo nàng một cái, nói tiếp: "Xú nha đầu, cái mặt của ngươi ban nãy là tác phẩm của ai? Nếu như lúc nãy vi sư không nghe ra giọng điệu của ngươi, có khi vi sư còn không nhận ra ngươi đâu.

Vậy nha đầu ngươi nói vi sư nghe, đây không phải là bày trò chứ là gì?"
Cơ Tuyết sờ mũi, cười cười: "Ách, sư phụ, người quan tâm chuyện này làm gì? Người mau nói đồ nhi nghe vì sao người lại xuất hiện ở hỷ phòng đi."
"Không phải vi sư đang nói sao?"
Nam Cung Giác lại khẽ nheo mắt nhìn nàng, sau đó nói tiếp: "Ngươi thấy sư huynh, à không, bây giờ phải gọi là phu quân chứ! Hắn thế nào hả?"
Cơ Tuyết một tay chống cằm, cũng bắt chước lão nheo mắt nhìn, khoé miệng khẽ nhếch lên: "Ý sư phụ là sao? Thấy hắn thế nào là thế nào?"
"Thì không phải ngươi thấy hắn rồi sao? Ngươi thấy hắn thế nào?" Nam Cung Giác tỏ vẻ bát quái.

"Sư phụ muốn nói đến phương diện nào?" Cơ Tuyết khẽ nhướn mày.

"Tất cả."
Cơ Tuyết tựa tiếu phi tiếu nói: "Cả phương diện trên giường à?"
Nam Cung Giác mắt trợn tròn, sau đó khoé miệng lại kéo căng ra, gật đầu: "Cũng không tệ nha, nha đầu ngươi nếu không ngại cũng có thể cùng vi sư trao đổi, nếu hắn chưa khiến ngươi hài lòng, vi sư liền kê cho hắn vài thang thuốc bổ thận tráng dương, bảo đảm khiến ngươi ba ngày ba đêm không xuống được giường."1
Cơ Tuyết ho khan hai tiếng, nàng là bị sặc nước miếng của chính nàng nha.

"Sư phụ, người có thể mặt dày thêm một chút, chỉ cho hắn vài tư thế nữa, để hắn có thể càng thêm sung mãn!"

Nam Cung Giác cười ngả ngớn: "Cũng được.

Để vi sư đến xin Hoàng huynh hắn vài cuốn xuân cung đồ, cho hắn học hỏi một chút khiến ngươi hài lòng."
Cơ Tuyết trên trán xẹt qua ba vạch đen, nàng đây là chỉ nói đùa, vậy mà lão lại cho là thật à?
"Sư phụ à, người nghĩ con là hạng nữ nhân lẳng lơ đến thế cơ à? Chừa cho con chút mặt mũi đi được không?"
"Ha ha..." Nam Cung Giác cười càng to hơn: "Vi sư còn tưởng nha đầu ngươi là người hiện đại, phóng khoáng như những gì ngươi nói chứ? Hoá ra chỉ là mồm miệng lanh lợi, gan thì nhỏ hơn thỏ nữa! Ha ha.."
"Sư phụ!" Cơ Tuyết xụ mặt xuống.

Nam Cung Giác cố gắng nhịn cười, sau đó mới xua xua tay: "Được rồi, vi sư không chọc nha đầu ngươi nữa.

Nói chính sự đi."
Lão dừng một chút, nghiêm túc nói: "Ngươi nhận biết hắn sao?"
Cơ Tuyết lại tiếp tục nhíu mày.

Nàng có cảm tưởng chỉ mới chưa đầy một canh giờ mà hai hàng chân mày của nàng đã muốn dính chặt với nhau rồi.

"Sư phụ, người biết chuyện gì rồi?"
Nam Cung Giác vuốt râu, nhìn nàng đánh giá: "Vi sư có thể nói rằng, nha đầu ngươi và hắn đã nhận biết nhau từ trước?"
"Hắn nói với người?"
Lão gật đầu, tường thuật lại những sự tình lão biết về nàng và Lăng Kỳ.

Nhìn sắc mặt khẽ biến đổi của Cơ Tuyết, Nam Cung Giác âm thầm cười, cũng thấy mừng thay cho tiểu tử kia.

Xem ra không phải chỉ mình hắn đơn phương, nha đầu này đối với hắn cũng không phải vô tâm, hẳn là vì lý do gì đó nên mới trốn tránh hắn mà thôi.

Giúp người thì giúp cho trót, vậy thì lão sẽ giúp bọn chúng hiểu rõ tình cảm của đối phương vậy.


"Xú nha đầu, Lăng Kỳ đối với ngươi trước sau như một, ngươi chẳng lẽ không động lòng?"
Cơ Tuyết ánh mắt trở nên mờ mịt, không biết phải nói như thế nào.

Nàng không phải không có tình cảm với hắn, chỉ là nàng còn chưa chắn chắn hắn có thật lòng hay không mà thôi!
Đêm qua chính là một minh chứng rõ nhất, hắn nhận ra nàng mới cùng nàng làm chuyện kia hay là vì nguyên nhân nào khác?
Trước khi mọi chuyện sáng tỏ, nàng sẽ không tỏ ra bất cứ thái độ nào với Nam Cung Giác.

Không phải nàng không tin tưởng lão, mà là về phương diện này, lão quả thật chẳng đáng tin chút nào.

Hiện tại không phải đang chứng thực điều nàng đang nghĩ hay sao?
"Sư phụ, người nói xem, nếu như hắn thật lòng với đồ nhi, vậy thì tại sao hắn lại thú nữ nhân khác, lại còn lên giường cùng nữ nhân đó? Đồ nhi khi đó đã từng nói qua, đồ nhi tuyệt không muốn cùng nữ nhân khác chia sẻ phu quân, cũng chính hắn thề thốt đủ điều, đồ nhi không hề ép hắn!"
Nam Cung Giác nhìn nàng, mi tâm nhíu chặt: "Đêm qua hắn nhận ra ngươi sao?"
Cơ Tuyết lắc đầu: "Đồ nhi cũng không biết.

Đêm qua xảy ra chuyện gì...!Ách, đồ nhi không có ấn tượng."
"Ồ."
Nam Cung Giác cười gian xảo: "Không nhớ gì cũng phải thôi.

Đến hắn cũng chưa chắc nhớ được nữa là nha đầu ngươi."
"Người có ý gì?" Cơ Tuyết nhìn lão bằng ánh mắt nghi ngờ.

Nam Cung Giác chột dạ, cười trừ: "Hì hì...!Không phải là vi sư sợ hai huynh muội ngươi bỏ chạy hay sao? Vi sư chỉ là nghĩ cho đại cuộc thôi."
"Tóm lại là sư phụ giở trò gì rồi?"
Suy ngẫm một chút, cố gắng nhớ lại toàn bộ những gì đã xảy ra cho đến khi nàng không còn nhớ được nữa, đáy mắt chợt co rút: "Sư phụ, sẽ không phải người thêm gia vị vào bình rượu kia chứ?".

Bình Luận (0)
Comment