Cầm Thánh Vương Phi

Chương 58


Cơ Tuyết cầm khăn lau qua người Lăng Kỳ một lần, đến khi bàn tay nàng chạm đến bụng dưới của hắn, hắn dường như không thể cầm cự được thêm nữa, cả cơ thể đã muốn run lên, nơi nào đó lại đột nhiên căng cứng.

Bàn tay to thô ráp bắt lấy cổ tay trắng nõn của nàng, tránh cho nàng lại tiếp tục làm bậy khiến hắn không khống chế được dục vọng của bản thân mà làm hại tới nàng.

Cơ Tuyết cũng sững người, ngẩng đầu trợn tròn mắt, ấp úng lên tiếng: "Thiếp...!thiếp chỉ muốn lau người giúp chàng, để chàng đi ngủ thoải mái hơn mà thôi.

Thiếp không có ý gì khác a."
Lăng Kỳ lúc này làm sao lại nghe ra được nàng đang nói gì, hắn chỉ nhìn thấy đôi môi kiều diễm ướt át của nàng cứ đóng đóng mở mở như đang mời gọi hắn vậy.

Trong mắt của Lăng Kỳ lúc này chỉ toàn thân ảnh của "Tuyết nhi", hắn cũng không thể phân biệt được là thật hay giả, nhưng hắn biết, hiện tại hắn muốn nàng.

Dùng toàn lực từ cánh tay rắn chắc kéo nàng vào lòng, ngay sau đó lại khẽ chuyển mình một cái đè nàng xuống giường.

Cơ Tuyết giây trước ngây như phỗng khi đang làm chuyện xấu bị phát hiện, giây sau đã phối hợp vô cùng ngoan ngoãn.

Nàng muốn nhìn xem, nam nhân này là say thật hay say giả, còn đang tỉnh táo hay đã mơ hồ rồi.

Nếu như nàng đã châm lửa rồi, nàng cũng chẳng ngại ngùng giúp hắn dập lửa, dù sao nàng và hắn cũng đã lên giường rồi, thêm một lần cũng chẳng mất mát.

Nàng cũng có nhu cầu sinh lý chứ bộ, giả thanh cao làm gì, có thịt ăn, lại là thịt cao cấp chất lượng tốt thế này, nàng làm sao lại chê đây?
Ai nha, nghĩ đến thôi cũng thật là cmn kích thích rồi đấy, lần đầu tiên của nàng còn chẳng có cảm giác gì đâu! Á lộn rồi, làm sao lại không có cảm giác? Sáng dậy đi còn không nổi ấy chứ! Ngượng chết đi à!
Lăng Kỳ chăm chú nhìn nữ nhân dưới thân mình, muốn xác nhận thêm một lần xem bản thân mình đang gặp ảo giác hay là thật, hắn gọi: "Tuyết nhi, là nàng thật sao?"
Cơ Tuyết khẽ nhướn mày, rất nhanh liền mỉm cười: "Nếu không thì là ai?"
Nàng vô cùng phối hợp đấy có biết không? Ấy, lại sai rồi, nàng chính là "Tuyết nhi" hàng thật giá thật đấy.


Hắn mà dám có ý định này đối với hàng giả, nàng nhất định không bỏ qua đâu.

Lăng Kỳ nhìn nàng bằng ánh mắt ôn nhu, cất giọng đầy thâm tình: "Tuyết nhi, vì sao lại trốn tránh ta, vì sao lại rời bỏ ta? Nàng có biết ta nhớ nàng như thế nào không? Đừng lại rời bỏ ta có được không?"
Cơ Tuyết nhìn hắn, đưa một ngón tay lên chạm vào cằm hắn, khẽ nhấc lên, mỉm cười: "Chàng say rồi!"
Hắn lắc đầu: "Ta không say! Nếu ta say, làm sao lại có thể nhìn thấy nàng?"
Cơ Tuyết nhướn mày liễu: "Có ai say lại tự nhận mình say? Cũng chỉ có say mới nhìn thấy được những thứ mình muốn thấy!"
Hắn gật đầu: "Được, là ta say, chỉ cần ta say liền được thấy nàng, liền có thể ở bên cạnh nàng, ta nguyện cả đời này đều say!"
Nàng lại cười khẽ: "Dẻo miệng.

Đúng là say thật rồi.

Tiêu Kỳ mà ta quen rất lạnh lùng, làm sao lại biết nói những lời đường mật như vậy?"
Lăng Kỳ nghe nàng gọi hắn là Tiêu Kỳ thì bất giác sững sờ, đáy mắt ánh lên tia sáng sâu không thấy đáy.

Đúng vậy, hắn chỉ ngà ngà say, vẫn đủ tỉnh táo để phân biệt đâu là thực đâu là ảo.

Hắn chỉ đang phối hợp cùng nàng diễn trò mà thôi, không ngờ lại thu hoạch lớn như vậy.

Nhưng hắn vẫn cảm thấy khó mà tin được, nàng thật sự là "Tuyết nhi" của hắn sao?
Chỉ có "Tuyết nhi" của hắn mới biết hắn là Tiêu Kỳ.

Cái tên này nay lại được thốt ra từ miệng nữ nhân đang nằm dưới thân hắn, vậy người đang ở Tuyết Viên kia lại là ai?
Rốt cuộc ai mới là "Tuyết nhi" thật sự?
"Tuyết nhi!" Hắn ôn nhu gọi nàng.


"Hửm?"
Nàng mỉm cười, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại khẽ vuốt ve gò má hắn khiến hắn nhất thời bị mê luyến, ánh mắt lại thêm một tầng mờ mịt.

Ngón tay trắng nõn di chuyển xuống dưới cần cổ của Lăng Kỳ, chạm vào yết hầu đang dịch chuyển lên xuống khiến hắn càng thêm miệng đắng lưỡi khô.

Nhìn thấy biểu hiện đang cố kiềm chế của Lăng Kỳ, Cơ Tuyết khoé miệng lại cong lên.

Nàng chính là cố ý, cố ý khiêu khích hắn để xem định lực của hắn tới cỡ nào, đến lúc nào thì hắn không thể khống chế được nữa!1
Ngón tay nhỏ nhắn của Cơ Tuyết lại tiếp tục lần mò xuống cơ ngực đang phập phồng của hắn, khẽ vẽ vòng tròn.

Ánh mắt nàng cong lên nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, trên môi lại nở nụ cười nửa khiêu khích, nửa mời gọi.

Lăng Kỳ nhắm mắt hít một ngụm khí lạnh.

Hắn thực sự không xong rồi, nữ nhân này quá mức mê người, cứ từng chút từng chút một phá vỡ tuyến phòng ngự cứng rắn của hắn.

Mơ mơ hồ hồ, ảo ảo thực thực! Tất cả bây giờ chẳng có nghĩa lý gì đối với hắn.

Trong tâm hắn lúc này chỉ duy nhất nữ nhân đang ở dưới thân hắn chính là "Tuyết nhi" của hắn.

Không hiểu sao lúc này hắn lại có một sự khẳng định chắc chắn như thế!
Đúng, "Tuyết nhi" của hắn chỉ có thể là nàng.


"Tuyết nhi!"
Hắn ôn nhu gọi nàng, muốn một lần nữa khẳng định hắn sẽ không sai lầm, hắn cũng sẽ chỉ làm những chuyện này với "Tuyết nhi" của hắn.

Nếu như nàng thật sự không phải, xin lỗi, hắn sẽ không tiếp tục phạm sai lầm.

"Tiêu Kỳ!"
Cơ Tuyết đáp lại hắn hệt như thỉnh cầu của hắn.

Hai bàn tay thon dài xinh đẹp cũng thuận thế đưa lên trên vòng qua cổ hắn, gián tiếp mời gọi hắn.

"Tuyết nhi, ta yêu nàng!"
Cơ Tuyết khẽ cười thành tiếng, nàng chính là đợi câu nói này của hắn.

Chỉ cần hắn nói hắn yêu nàng, nàng tất nhiên liền thoả mãn hắn, cũng là thoả mãn chính mình.

Nàng cũng thật khát vọng hắn! Tuy không phải kiểu khát vọng thuần khiết giữa những người yêu nhau, bởi vì nàng hiện tại chưa yêu hắn sâu đậm, nhưng không phủ nhận nàng thật sự thích hắn, muốn cùng hắn làm loại chuyện kia.

"Tiêu Kỳ, chàng muốn ta sao?"
Bức tường thành mỏng manh cuối cùng của Lăng Kỳ cũng chính thức sụp đổ không còn vương lại chút gì.

Cả trong mắt, trong tâm chỉ còn lại thân ảnh của nữ nhân dưới thân.

"Tuyết nhi, cho ta!"
Nói dứt lời, Lăng Kỳ liền cúi xuống hôn lên đôi môi nhuận kiều của nàng, nàng thuận thế ôm chặt hắn, đáp lại hắn.

Thấy còn chưa đủ, Lăng Kỳ cạy mở hàm răng của nàng, cùng nàng môi lưỡi dây dưa.

Men rượu còn đọng lại nơi khoang miệng hắn mau chóng ùa vào trong khoang miệng nàng khiến nàng cũng muốn say theo.


Một khi đã say thì gan cũng lớn hơn hẳn.

Cơ Tuyết đem chút sức lực nhỏ nhoi của mình tụ lại, biến bị động thành chủ động đẩy ngã Lăng Kỳ xuống giường.

Hắn trong cơn mê man không hề nhận ra nàng sẽ có ý nghĩ liều lĩnh như vậy nên không hề có chút phòng bị nào liền bị nàng dễ dàng đẩy ngã.

Khoé miệng hắn khẽ nhếch lên.

Nếu nàng đã muốn chủ động như vậy, hắn sẽ giúp nàng một tay.

Lăng Kỳ giương đôi mắt mê ly nhìn nữ nhân đang ngồi trên người mình, nhẫn nhịn chịu đựng sự ***** **** nơi hạ thân, chờ đợi hành động tiếp theo của nàng.

Cơ Tuyết lại chẳng hề phát hiện ra Lăng Kỳ đang nở nụ cười gian xảo nơi khoé miệng, tiếp tục làm hành động khiêu khích.

Nàng cúi xuống cắn nhẹ vào cổ hắn, khẽ day day sau đó mới ngẩng đầu nhìn xuống vết răng đỏ hồng mình vừa để lại, tủm tỉm cười hài lòng.

Lăng Kỳ lại hít thêm một ngụm khí lạnh, yết hầu lặng lẽ di chuyển lên xuống.

Nếu nàng biết hành động vừa rồi của nàng có bao nhiêu kích thích dục vọng của hắn, sau này nàng hẳn sẽ không dám lại làm thêm dù chỉ một lần...!
Không, là nghĩ cũng không dám nghĩ.

Chỉ tiếc nàng lại không thể đọc hiểu suy nghĩ của hắn.

Ngón tay trắng nõn tựa bạch ngọc lại tiếp tục chạm vào cơ ngực của hắn ấn xuống một cái, nói khẽ: "Thật là tốt nha, còn đàn hồi nữa a!"
Không thèm nhìn đến vẻ mặt xám xịt của người bên dưới, Cơ Tuyết lại càng to gan lớn mật di chuyển xuống vùng bụng của người nào đó, lần này không chỉ ấn xuống mà còn nhéo một cái, cười vang: "Ha, thật rắn chắc nha, chẳng có tí mỡ thừa nào!"
Lăng Kỳ lúc này đã không thể tiếp tục nhẫn nhịn được nữa, đôi tay cứng rắn của hắn nhanh chóng nắm chặt hai cổ tay mảnh khảnh của nàng, sau đó nhanh như cắt lật người đè nàng xuống giường, chuyển từ bị động thành chủ động.

Hắn dùng một tay của mình kẹp chặt hai cổ tay của nàng đưa lên đỉnh đầu, tay còn lại vuốt ve gò má nhẵn mịn trơn bóng của nàng, khoé miệng nhếch lên nở nụ cười tà mị, chậm rãi lên tiếng: "Tuyết nhi, nàng có biết tự mình châm lửa sẽ có kết cục thế nào hay không?".

Bình Luận (0)
Comment