Cầm Thánh Vương Phi

Chương 82


Cơ Tuyết tức giận không có chỗ phát tiết, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn nói: "Được, xem như chàng lợi hại."
Lăng Kỳ thấy nàng chịu thua thì trong lòng vô cùng cao hứng.

Tuyết nhi của hắn quả nhiên vẫn là bộ dáng đáng yêu như vậy.

Chậm rãi di chuyển bàn tay xuống đai áo Lăng Kỳ, nàng bắt đầu giúp hắn cởi từng lớp y phục trên người, đến khi nửa thân trên hoàn toàn lộ ra mới dừng lại.

Nhìn vết thương trên cánh tay vẫn còn rỉ máu, lại nhìn đến vết đâm phía sau lưng, Cơ Tuyết khẽ hít một ngụm khí lạnh.

Vết sẹo để lại do lần bị thương trước vẫn còn phiếm hồng chưa lành hẳn, bây giờ lại thêm vết thương mới...!
Cơ thể hắn làm từ sắt hay sao mà không cảm thấy mảy may đau đớn?
Nhìn bộ dáng điềm nhiên của hắn, không một chút biểu cảm khác thường dù chỉ một cái nhíu mày, nàng bất giác muốn hỏi có phải hắn đứt mất sợi dây thần kinh cảm giác rồi có phải hay không?1
Nhắm mắt một cái để tìm lại sự bình tĩnh cho chính mình, sau đó nàng mở mắt ra bắt đầu giúp hắn lau sạch vết máu trên người, sức thuốc, băng bó lại cẩn thận, chỉ sợ làm hắn đau.

Thế nhưng trong suốt quá trình nàng giúp Lăng Kỳ xử lý vết thương, hắn vẫn điềm tĩnh đến đáng sợ, mà nàng lại lo lắng đến mức hai hàng chân mày muốn dính chặt vào nhau luôn rồi.

Nàng bỗng dưng có cảm tưởng người bị thương là nàng chứ không phải hắn.

Xong xuôi, Cơ Tuyết lau sạch tay mình, lên tiếng hỏi: "Chàng không đau sao?"
Lăng Kỳ lắc đầu: "Không có!"
"Thật sự?" Nàng không tin hỏi lại.

Lăng Kỳ lại kéo nàng ngồi vào lòng hắn, vuốt nhẹ đôi mày liễu của nàng, mỉm cười nói: "Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, nàng không cần lo lắng như vậy.


Ta cũng đã quen rồi nên chẳng còn cảm giác gì nữa.

So với vết thương lần trước nàng giúp ta băng bó thì chẳng đáng là gì.

Nàng nói có phải hay không?"
"Nhưng mà...!Chàng đừng để mình bị thương nữa có được không?" Cơ Tuyết vẫn chưa an tâm.

Hắn ôm nàng thật chặt, nhẹ giọng nói: "Ta không chắc, nhưng ta sẽ cố gắng."
Với cương vị và thân phận của hắn, muốn không bị thương là điều vô cùng hi hữu, cho nên hắn không thể gật đầu đáp ứng nàng, hắn chỉ có thể cố gắng, cố gắng không để bản thân bị thương quá nặng mà thôi.

Trước kia hắn một mình không nói, bây giờ nàng đã ở bên cạnh hắn rồi, hắn nhất định phải bảo toàn chính mình, cùng nàng sống đến bạc đầu giai lão.

Cơ Tuyết cũng có chung suy nghĩ như Lăng Kỳ.

Người như hắn muốn không bị thương rất khó, dù thường ngày không gặp bất trắc nhưng một khi ra chiến trường thì tuyệt sẽ không tránh khỏi, chỉ là mức độ nặng nhẹ mà thôi.

Nàng đã chấp nhận ở bên cạnh hắn, thì cũng phải chấp nhận những trường hợp tương tự như ngày hôm nay sẽ xảy ra.

Hiện tại có lẽ nàng nên dành thêm thời gian cùng Nam Cung Giác luyện võ, một là bảo toàn chính mình, hai là sau này biết đâu lại có thể giúp đỡ cho Lăng Kỳ thì sao?
Bắt đầu từ ngày mai, nàng cần phải chăm chỉ hơn nữa mới được.

Ôm chặt Lăng Kỳ, nàng nhỏ giọng nói: "Hứa với thiếp, sau này nhất định phải cố gắng bảo trọng chính mình.

Cho dù không vì chính mình thì cũng phải nghĩ cho thiếp, được không?"

"Được." Hắn gật đầu, vỗ về nàng.

Sau khi ôm đủ, hắn buông nàng ra, bắt đầu cuộc tra hỏi của mình: "Vừa rồi nàng và tên Thái tử Đông Ly nói với nhau cái gì? Hắn và nàng có giao kèo gì sao?"
Cơ Tuyết khi bị hỏi đến, nhất thời cảm thấy chột dạ, lắc đầu: "Không có, y chính là nói nhăng nói cuội."
Lăng Kỳ nheo mắt nhìn nàng: "Nàng không cần gạt ta."
"Ách...!Chàng thật sự muốn biết sao? Nhưng mà thiếp nói rồi chàng không được giận đâu đấy!" Cơ Tuyết xoa xoa mặt hắn nói.

"Phải xem giữa nàng và hắn rốt cuộc đã nói chuyện gì đã."
Lăng Kỳ muốn chạm vào mặt nàng, lại nhìn đến cái mạng che mặt vô cùng chướng mắt, hắn kéo phăng ra ném đi.

Trong lòng nghĩ: Như thế này thuận mắt hơn nhiều.

Nhìn kỹ một chút vẫn thấy không hài lòng, hắn giữ cằm nàng nói: "Không cần phải tiếp tục dịch dung như thế này nữa có được hay không? Ít nhất trước mặt ta, ta muốn nàng là chính nàng."
Cơ Tuyết khẽ cười, làm hành động tương tự đối với Lăng Kỳ, kéo phăng mặt nạ của hắn xuống ném qua một bên, sau đó ngón tay nâng cằm hắn lên, cong môi nói: "Như vầy trông thuận mắt hơn nhiều."
Lăng Kỳ cười khẽ: "Trêu đùa ta như vậy có phải rất vui không?"
"Trêu đùa chàng?" Nàng không hiểu hỏi lại.

"Nàng nhận ra ta từ lúc nào? Trước ngày đại hôn luôn sao?"
Cơ Tuyết lắc đầu: "Không có.

Là sau đại hôn."
Hắn nở nụ cười tà mị: "Ồ, vậy là sau đêm động phòng hoa chúc, nàng ăn ta xong liền chạy lấy người?"
Cơ Tuyết bĩu môi, không chịu thừa nhận: "Là ai ăn ai chứ hả? Chàng có biết sáng hôm sau tỉnh dậy thiếp..."

Nói đến đây nàng liền im bặt, nheo cặp mắt to tròn nhìn Lăng Kỳ ngầm đánh giá.

Có vẻ như có ai đó đang đào hố chờ nàng nhảy vào nha.

Lăng Kỳ tựa tiếu phi tiếu nói: "Có vẻ như ta chưa thoả mãn được nàng, khiến nàng tủi thân bỏ chạy? Xem ra lần sau ta càng phải nỗ lực thêm một chút."
Cơ Tuyết nghe vậy liền cảm thấy xấu hổ, đấm vào ngực hắn mấy cái khiến hắn nhắn mày.

Tưởng Lăng Kỳ bị đau thật, nàng luống cuống chân tay, cất giọng lo lắng: "Chàng có sao không? Thiếp thật sự không cố ý mà."
Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, cất giọng ôn nhu: "Tuyết nhi, vì sao nhận ra ta lại không nói với ta, lại để ta tìm nàng khổ cực như vậy?"
Cơ Tuyết không cho là đúng nói: "Chẳng phải hôm sau chàng bỏ mặc thiếp đi tìm nữ nhân khác về sao?"
Lăng Kỳ chột dạ phân bua: "Ta chính là đi đến Bách hoa sơn trang tìm nàng, lại cho rằng nữ nhân kia là nàng bởi vì nàng ta giống nàng như đúc.

Ta làm sao nghĩ đến thuật dịch dung chứ?"
Cơ Tuyết suy nghĩ một chút, sau đó nói lên băn khoăn của mình: "Chàng từ lúc nào nhận ra thiếp?"
Lăng Kỳ nhìn nàng thật sâu, kể lại cho nàng nghe toàn bộ suy nghĩ cùng cảm nhận của hắn giữa nàng và nữ nhân giả mạo kia, cuối cùng là từ lúc nào và vì sao hắn khẳng định chính là nàng.

Cơ Tuyết nghe xong chỉ khẽ cười, không ngờ chính bản thân nàng lại là người để lộ nhiều sơ hở đến như vậy.

Nghĩ đi nghĩ lại thì dù sao cũng là điều tốt, chứng minh Lăng Kỳ đối với nàng là thật lòng thật dạ.

Nàng nên cảm thấy cao hứng vì điều đó mới phải nhưng sao nàng vẫn cảm thấy có cái gì sai sai nhỉ.

Mà thôi không nghĩ nữa, hiện tại như vậy không phải là rất tốt sao? Nàng và hắn đều cảm thấy hài lòng về mối hôn sự này, không cần phải đắn đo lo lắng được mất nữa, cứ an tâm sống những ngày tháng vui vẻ phía trước đi.

Chuyện sau này để sau này tính.

Lăng Kỳ nhìn thấy nàng vui vẻ cười, hắn bất giác cũng muốn cười lớn rồi.


Cuộc đời hắn cuối cùng cũng viên mãn.

Hiện tại chỉ cần giải quyết xong việc của Kình Vương, hắn liền có thêm nhiều thời gian ở bên nàng bồi dưỡng luyến ái, bù đắp những tháng ngày lo lâu thấp thỏm trước đây.

Kình Vương?
Ha...!Hắn suýt chút quên mất chuyện của Vương Chi Dực rồi, cũng may còn nhớ đến.

Y dám có ý đồ ngấp nghé nữ nhân của hắn, hắn không thể không truy hỏi đến cùng được.

"Tuyết nhi, nàng còn chưa nói cho ta biết rốt cuộc nàng và cái tên Thái tử Đông Ly kia mưu tính chuyện gì? Mau nói!"
"Ách..."
Cơ Tuyết lại tiếp tục chột dạ, cứ tưởng hắn đã quên chuyện này rồi chứ? Ài, hũ giấm này, lên men cũng nhanh không vừa đâu.

"Thiếp và y làm gì có mưu tính gì chứ?"
"Còn không chịu nói? Muốn ta dùng biện pháp mạnh sao?" Hắn cười gian xảo.

Cơ Tuyết bất giác rùng mình một cái.

Nụ cười này không thân thiện chút nào nha.

Hắn sẽ không...?
Ai nha, sao nàng lại nghĩ đến những chuyện đỏ mặt thế này chứ hả? Lỡ đâu hắn không có ý đó thì sao? Từ lúc nào nàng lại có ý nghĩ đen tối như vậy hả trời?
Đúng là mỹ sắc hại chết người mà! Nhìn mà xem nửa mình trần của người trước mắt, có khác nào đang quyến rũ nàng phạm tội đâu a!
Không được không được, sau này nhất định không được tự tay cởi y phục của hắn, càng không được để hắn lấy mỹ sắc ra dụ dỗ được.

Trấn tĩnh, nhất định phải trấn tĩnh!
Nhìn mặt của người trong lòng bỗng chốc ửng đỏ một mảng, Lăng Kỳ khoé môi cong lên thấy rõ, cất giọng mang theo ba phần châm chọc, bảy phần khiêu khích: "Tuyết nhi, nàng làm sao lại đỏ mặt thế kia? Đang nghĩ đến chuyện xấu gì sao?".

Bình Luận (0)
Comment