Kỳ thi tuyển sinh đại học vào năm 1998 diễn ra trong ba ngày bảy, tám, chín trong tháng bảy, thời tiết tháng bảy ở gần khắp nơi trên Trung Quốc là những ngày nóng bức ẩm ướt, trong thời tiết này, các thí sinh dự thi đại học bị say nắng là chuyện bình thường, đó cũng nguyên nhân vì sao cứ đến tháng bảy, mọi thí sinh tham gia thi tuyển đại học lại gọi cái tháng này là tháng bảy đen tối
Tháng bảy đen tối cũng chẳng liên quan gì đến Hoa Phẩm Tố, bởi vì chờ đến lúc cậu đi đại học đã là năm 2003, kỳ thi tuyển sinh đại học năm ấy đã được nhà nước đổi lại thành tháng sáu. Con lớn nhà cậu của Hoa Phẩm Tố cũng sẽ được hưởng thụ tháng bảy đen tối khi đi thi đại học, trường thi của anh ấy cách nhà Hoa Phẩm Tố không xa, trong khi nhà cậu Hoa Phẩm Tố lại rất xa trường thi, cho nên cậu mợ và anh họ đều ở lại nhà Hoa Phẩm Tố. Mỗi khi anh họ đi thi, cậu mợ sẽ đích thân đưa con trai đến trường thi, thi xong cũng sẽ đến tận cửa đón trở về nhà họ Hoa, cơm một ngày ba bữa lại càng phải tự ra tay nấu cho cậu con trai. Mỗi khi Hoa Phẩm Tố và chị thấy anh họ ôn bài đọc sách đều sẽ cẩn thận không làm phiền đến, dù sao học sinh Trung Quốc khắc khổ mười hai năm cũng chỉ vì giây phút này mà thôi.
Ngày thi đại học cuối cùng, cậu lái một chiếc xe du lịch(1)đến trường thi, chuẩn bị ngồi chờ con trai thi xong sẽ đón về nhà, cậu Hoa Phẩm Tố làm lái xe cho đơn vị nhà nước, vì muốn đón con trai từ trường thi về nhà, ông đặc biệt xin đơn vị mượn xe nửa ngày. Buổi chiều, Hoa Phẩm Tố cũng đi theo cậu mợ đến cổng trường đợi anh họ. Khi thấy anh họ bước ra, biểu tình trên mặt cậu mợ Hoa Phẩm Tố rõ ràng thả lỏng, bởi vì con họ vừa cười vừa nói với bạn học cùng thi, xem ra anh họ thi khá tốt chứ không có làm bừa trong bài. Ba ngày nay, thái độ căng thẳng của cả nhà người cậu đối với kì thi đại học này cũng ảnh hưởng đến Hoa Phẩm Tố, bởi vì vấn đề kinh tế ở kiếp trước, Trương Kiên Tuấn chỉ học đến lớp mười một đã bỏ học, bản thân chẳng được tham gia vào kì thi tuyển sinh lần nào, đây cũng là vì sao nhiệt độ hôm nay rất cao, nhưng Hoa Phẩm Tố vẫn theo cậu mợ đến trường thi để trải nghiệm không khí nguyên bản của một kì thi đại học.
Cả nhà người cậu trực tiếp lên xe du lịch về nhà, còn Hoa Phẩm Tố thì xuống xe ngay quốc lộ gần tiểu khu nhà họ Hoa sống rồi chào tạm biệt cả nhà người cậu, khi cậu đi ngang qua tiệm cơm “Quay về một lần” thì thấy bà chủ tiệm đứng ở ngay bóng mát cửa tiệm cơm rợp xuống.
“Thím ơi!.” Hoa Phẩm Tố lẽ phép kêu bà chủ một tiếng, trong một năm có hơn phân nữa thời gian hai chị em nhà họ Hoa giải quyết bữa tối ở tiệm cơm “Quay về một lần” này, nhanh chóng xem bà chủ nơi đây giống người trong nhà.
“Hoa Phẩm Tố, nhanh đi! Thím vừa mới ép nước dưa hấu đây này, uống mau cho nó lạnh chút.” Bà chủ tiệm vẫy tay cật lực với Hoa Phẩm Tố, bà rất thích hai chị em Hoa gia này, vì hai chị em ăn cơm tối ở tiệm cơm của bà, từ trước đến giờ khi tiệm cơm đến cửa hàng thủy sản Hoa gia lấy cá đều được tính giá ưu đãi thuận lợi, chất lượng tốt nhất, đồng đều như nhau, các món cá ở “Quay về một lần” nổi tiếng hơn cả xunh quanh tiểu khu này, danh tiếng này cũng đã mang đến rất nhiều khách mới cho tiệm cơm.
Buổi thi cuối cùng của kỳ thi đại học chấm dứt vào khoảng ba giờ rưỡi chiều, bây giờ đã khoảng hơn kém bốn giờ, nhiệt độ không khí bên ngoài rất cao, Hoa Phẩm Tố đi bộ về nhà đã ra mồ hôi đầy người, thấy bà chủ tiệm bắt chuyện, bèn muốn vào nghỉ một chút rồi mới về nhà.
Điều hòa trong tiệm cơm “Quay về một lần” đang được mở lên, Hoa Phẩm Tố bước vào cửa mà cảm thấy thoải mái cả người, đón lấy cốc nước dưa hấu mát lạnh từ tay bà chủ tiệm, uống một hơi, càng cảm thấy vô cùng dễ chịu.
“Đi đâu? Trời nóng như vầy còn chạy ra ngoài.” Bà chủ tiệm ba mươi mấy tuổi chống hai tay lên quầy hỏi Hoa Phẩm Tố, cậu vẫn còn chưa dậy thì, khuôn mặt trắng trẻo còn có chút béo béo trẻ con, làn da trắng nõn ấy khiến bà chủ ngứa ngáy ngón tay, nhưng bà vẫn chịu đựng không niết lấy mặt Hoa Phẩm Tố, Hoa Phẩm Tố cái gì cũng tốt, chỉ có điều không thể nói làn da của cậu rất đẹp, dáng vẻ búp bê chẳng hạn, vừa nói xong lại lập tức phát cáu.
“Anh họ con vừa mới thi đại học xong.” Hoa Phẩm Tố uống mấy ngụm đã hết nước trái cây, sau đó đem ly để trên bàn.
“Chu choa! Thi cử ngày nay thật là giày vò mấy đứa nhỏ mà.” Bà chủ tiệm lắc đầu, nhiệt độ bên ngoài bây giờ hâm nóng đến ba mươi bảy độ.
“Sau này sẽ được cải cách.” Hoa Phẩm Tố thấy may mắn khi cậu thi đại học vào năm 2003, không phải giống ông anh họ phải đội nóng đi thi như vậy.
“Mấy cuộc thi này có thế khiến sĩ tử phát điên luôn, buổi trưa hôm nay có một người ngồi trong quán uống say mèm nhất quyết la hét đi thi đại học.” Bà chủ tiệm lại rót đầy ly nước dưa hấu cho Hoa Phẩm Tố.
“Không phải người đó đang thi đại học sao ạ? Tại sao người đang tham gia thi đại học lại dám uống rượu chứ, buổi chiều còn có một cuộc thi.”
“Không biết là xảy ra chuyện gì, giữa trưa vào khách sạn muốn một phòng nhỏ, đến tận bây giờ mà vẫn ngồi bên trong uống, vừa uống vừa khóc, miệng nói cái gì mà bố ơi bố rồi thi đại học này nọ, rất xin lỗi gì đó, không phải là vì hôm trước làm sai nên buổi sau không dám đi thi chứ?” Bà chủ tiệm ngồi đoán mò, tên khách kia uống trận rượu này mất thời gian quá lâu, bà ám chỉ vài lần với tên khách hãy tính tiền đi, không ngờ tên khách hàng lại rút ba tờ một trăm đồng vứt lên bàn để bà chủ không làm phiền anh ta nữa.
“Phòng nhỏ ấy ở đâu, con muốn đi xem chút.” Hoa Phẩm Tố hào hứng nãy giờ, chẳng lẽ uống rượu giải sầu sau kỳ thi là kiểu mẫu của thời đại mới.
“Ừ, phòng nhỏ tận cùng bên trái lối đi ở trên lầu.” Bà chủ tiệm bĩu môi chỉ về hướng cầu thang.
Hoa Phẩm Tố bịch bịch chạy lên lầu, đẩy cửa phòng nhỏ ra, phát hiện có một người thanh niên mặc áo thun màu lam nhạt, phía dưới mặc quần jean cao bồi màu trắng, đang ghé đầu lên tay trái trên mép bàn, tay phải cón cầm một chai rượu chỉ còn phân nửa mà đưa qua đưa lại.
Hoa Phẩm Tố nhìn năm, sáu chai giống thế đang nằm trên bàn, không khỏi le lưỡi, tửu lượng người này ghê gớm thật, tính cả vỏ chai trên bàn rồi thêm vào cả chai rượu trên tay anh ta, trước mắt người này cũng đã tống hết cả nửa lít rượu trắng rồi, độ cồn của rượu trắng này rất cao, cơ thể Hoa Phẩm Tố còn không thể uống đến ba hợp.
“Bố! Bố! Đừng bỏ con!” Người ghé vào trên bàn càu nhàu kêu lên, thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở.
Hoa Phẩm Tố đi sang một hướng khác, nghiêng đầu đánh giá con ma men này.
Chỉ thấy con ma men nằm úp sắp lộ ra rõ ràng hình dáng một bên mặt, nhìn ra được mày kiếm mũi cao, dánh vẻ người này khiến Hoa Phẩm Tố cảm thấy quen thuộc, Hoa Phẩm Tố lại gần cẩn thận đánh giá, người trước mắt này không phải là nhân vật truyền kỳ trường trung học Nhân Ái, Trang Cẩm Ngôn hay sao?
Hoa Phẩm Tố không nhận ra người kia là ai trong lần đầu thấy, bởi vì tinh thần người trước mắt mà hóa ra là Trang Cẩm Ngôn khác nhau hoàn toàn, bình thường từ đầu đến chân Trang Cẩm Ngôn luôn là một người chỉnh tề, cả người có vẻ cao quý tuấn nhã, như thế nào mà lại giống bây giờ, tóc tai bê bê bết lộn xộn như ổ gà, áo thun trên người lại nhăn nheo, xa xa đã nghe thấy mùi hôi.
Biết được con người trước mắt này chính là tên ông trời con mà mình vẫn hay ghen tị, Hoa Phẩm Tố cũng phải thở dài, cuộc sống của Trang Cẩm Ngôn đảo lộn hoàn toàn chỉ trong một tháng nay, vốn dĩ ở trong trường học được mọi người ủng hộ, bố vừa gặp chuyện, Hoa Phẩm Tố nhiều lần bắt gặp Trang Cẩm Ngôn đi lại cô đơn một mình trong sân trường, ánh mắt nhìn anh cũng không còn tiếp tục tôn sùng, hâm mộ như trước kia, mà là thương hại xen lẫn đáng thương, thậm chí là khinh bỉ, mấy người bạn học bất hòa trước đây giở trò kỳ quặc đâm chọt mấy câu trước mặt anh. Hoa Phẩm Tố cảm thấy cho dù sau khi bố mình bị bắt giữ, phải đối mặt với đủ loại ánh mắt khác thường, Trang Cẩm Ngôn vẫn luôn ngẩng cao đầu, sự cao ngạo ấy đã khắc sâu vào bên trong con người anh ta. Nhưng càng là người cao ngạo, một khi ngã từ trên cao thì lại càng chịu nhiều đau đớn, cho nên Trang Cẩm Ngôn mới tìm đến nơi này chuốc say bản thân.
Hoa Phẩm Tố nhìn Trang Cẩm Ngôn say khướt mà lắc lắc đầu, mặc kệ lúc trước có hảo cảm với anh ta hay không, nhìn thấy hình tượng Trang Cẩm Ngôn chênh lệch một trời một vực so với trước đây, trong lòng Hoa Phẩm Tố vẫn cảm thấy thông cảm, nhưng thông cảm là thông cảm, nhưng Hoa Phẩm Tố cậu cũng không thể nào giúp “ông trời con” này cứu vãn bất cứ chuyện gì, mà một người cao ngạo như Trang Cẩm Ngôn vốn đã khinh thường sự thông cảm thương hại từ người khác, nếu không thể giúp được việc gì, cậu cũng không nên đứng đây nhìn thấy đau đớn xót xa của anh ta.
“Bố! Bọn họ đều là một đám thừa nước đục thả câu đấy bố ơi! Vì sao bố lại phải tự sát? Bố không cần con nữa sao? Bố thật sự nhẫn tâm để con phải một mình trên đời này sao? Bố! Con đau... ” Lời nói trong khi say của Trang Cẩm Ngôn hòa cùng tiếng khóc.
Hoa Phẩm Tố đi đến trước cửa lại dừng bước, nghe thấy lời nói của Trang Cẩm Ngôn mà thấy khó chịu, từ trước đến nay mọi người phải cùng nhau lá tặng than lúc trời đông, thêu hoa trên mặt gấm(2). Từ từ! Giúp người khi gặp nạn? Thêu hoa trên gấm? Hoa Phẩm Tố chợt xoay người dừng lại trước mặt cái người còn đang ghé vào trên bàn thì thào tự nói kia.
Kiếp trước, Trương Kiên Tuấn trở thành thứ thừa thãi sau khi bố mẹ ly hôn rồi tái giá, chỉ cùng bà nội tuổi già nương tựa vào nhau, khi bà qua đời lúc cậu mười sáu tuổi, Trương Kiên Tuấn hoàn toàn cô đơn, cái cảm giác như không còn gì liên quan đến bản thân ở trên cõi đời này không có ai cảm nhận sâu đậm bằng cậu, nếu khi ấy có ai đó có thể đưa tay cho cậu, Hoa Phẩm Tố cảm thấy Trương Kiên Tuấn kiếp trước sẽ không bao giờ quên đi ân tình đó. Bị tên Hoa Phẩm Tố ẻo lả đập vào đầu khiến cậu trở về mười sáu năm trước, mới xuất hiện một Hoa Phẩm Tố đã từ tha thiết ước mơ ấm áp, từ những lời nói đến hành động mẫu mực của bố Hoa, càng học được nhiều đạo lí đối nhân xử thế, cậu nhớ kỹ một câu nói kia của bố Hoa, đối xử khách sáo lịch sự với người tốt đẹp, giúp người khi gặp hoạn nạn người nhớ kỹ trong lòng. Ví dụ như ngay Tiểu Triệu ở cửa hàng thủy sản nhà mình, cũng vì bố Hoa đưa tay giúp đỡ hắn ngay trong thời điểm khó khăn, từ trước đến nay luôn làm việc chăm chỉ ở cửa hàng thủy sản, sự quan tâm hắn ta dành cho cửa hàng thủy sản cũng chẳng hề thua cả ông chủ, trở thành cánh tay đắc lực cho bố Hoa, mấy tay bán cua khác dùng cả số tiền lớn gọi hắn ta đến làm việc cũng không đi, mà bố Hoa cũng chưa bao giờ giấu diếm bí quyết làm ăn với Tiểu Triệu.
Sống lại gần một năm, Hoa Phẩm Tố vô cùng xác định bản thân đang sống cùng một không gian giống nhau như đúc với kiếp trước, nếu nói đến chỗ khác biệt của không gian này, chính là thiếu mất một cơ thể Trương Kiên Tuấn và một linh hồn ẻo lả của Hoa Phẩm Tố.
Nghĩ đến tập đoàn Viêm Hoa ở kiếp trước, Hoa Phẩm Tố sờ sờ cằm, nếu không gian quỹ tích giống nhau, con ma men trước mắt này sẽ trở thành bá chủ một phương, một nhân vật nổi tiếng trong xã hội, mà bây giờ nhất định đây là khoảng thời gian tồi tệ nhất trong cuộc đời Trang Cẩm Ngôn, nếu giờ đây Hoa Phẩm Tố đưa tay giúp đỡ tên bá chủ này, không phải chính là giúp người khi gặp nạn sao? Chỉ cần có chút lương tâm, sau khi Trang Cẩm Ngôn phát đạt, làm thế nào cũng phải cảm tạ cậu chứ nhỉ? Hoa Phẩm Tố không đặt yêu cầu cao vào sự phát đạt của Trang Cẩm Ngôn, chỉ cần sau này Hoa gia có bị người khác khinh thường thì Trang Cẩm Ngôn có thể giúp đỡ một tay là được.
Nghĩ thông suốt đối với thời cơ tốt nhất cho việc giúp người gặp nạn cho Trang Cẩm Ngôn, đến bên cạnh Trang Cẩm Ngôn, thở sâu một hơi (cả người Trang Cẩm Ngôn đầy mùi hôi đến thối mũi), chuẩn bị đem Trang Cẩm Ngôn về nhà chăm sóc, không ngờ cậu nghẹt thở đến đỏ cả mặt, chẳng đỡ Trang Cẩm Ngôn đi được dù là nửa bước, vì Trang Cẩm Ngôn là nam sinh cấp ba cao 181 cm, Hoa Phẩm Tố mười bốn tuổi chỉ cao có mét rưỡi thôi, nhưng lại không mập, vậy thì làm sao một đứa lùn như vậy đỡ được cả thể trọng một người cao ráo thân nặng 65 kg đây? Xem ra cái việc giúp người khi gặp hoạn nạn này cứ không phải muốn làm là làm đâu nha.
(1) 面包车: diện bao xa, mình để là xe du lịch vì tìm trong google thì ra loại xe như thế này.
(2)雪中送炭: Tuyết trung tống thán, nghĩa là tặng than trong ngày tuyết rơi ý chỉ giúp người khi gặp nạn
锦上添花: cẩm thượng thiêm hoa (trên gấm thêu hoa) cũng chính là tên bộ truyện, ý tứ là đã tốt rồi còn làm tốt thêm, đã đẹp rồi còn làm đẹp thêm