Đó là một buổi chiều chập tối đầu tháng tám, Trang Cẩm Ngôn, Hoa Phẩm Tố và Phương Đồng, Đại Đầu vừa chơi xong một trận bóng rổ với đám thiếu niên, hai người Trang Cẩm Ngôn và Hoa Phẩm Tố cùng nhau sánh vai đi trên con đường về căn nhà cũ Hoa gia.
Sau khi Hoa Phẩm Tố xung phong “nhận thầu” bao hết vấn đề cơm nước của Trang Cẩm Ngôn, mỗi buổi sáng cậu sẽ đạp xe từ khu Đông chạy đến tận ngõ Thanh nhỏ để nấu cơm cho Trang Cẩm Ngôn, buổi chiều Hoa Phẩm Tố lại học phụ đạo hai tiếng với Trang Cẩm Ngôn, đến chạng vạng, Trang Cẩm Ngôn và Hoa Phẩm Tố sẽ đi tìm đám thiếu niên xung quanh khu này để chơi bóng rổ cả tiếng, chơi bóng rổ xong, Hoa Phẩm Tố mới cưỡi xe chạy về khu Đông. Ở cái ngõ Thanh nhỏ này, không có đồng nghiệp trong cơ quan Nhà Nước của bố Trang, không có học sinh trường Nhân Ái, ở đây chẳng ai quen biết anh, cũng không có ánh mắt khác biệt nhìn vào anh, Trang Cẩm Ngôn dần cảm thấy thoải mái không áp lực, cùng chơi đùa với Hoa Phẩm Tố và đám thiếu niên trong khu, vết thương lòng đau nhói kia dần dần được khép lại.
“Phẩm Tố, chỉ cần vài năm không gặp mặt, em sẽ không quên anh chứ?” Hai người đang đi dưới bóng râm trên đường trong khu, bỗng nhiên Hoa Phẩm Tố bị Trang Cẩm Ngôn gợi lên một câu hỏi.
“A? Anh sẽ quên em sao?” Hoa Phẩm Tố giật mình, Trang Cẩm Ngôn hỏi như vậy, có phải nói lên cuộc sống của anh ta có một sự thay đổi lớn phải không?
“Không! Hoa Phẩm Tố! Anh sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên em!” Trang Cẩm Ngôn dừng bước, vẻ mặt chăm chú nhìn thẳng Hoa Phẩm Tố, cậu bé này xuất hiện trong cuộc đời của anh giống như một ngọn lửa rực cháy trong đêm đông rét giá, khiến anh cảm nhận được sự ấm áp.
“Anh sẽ không quên em, chẳng lẽ em sẽ quên mất anh sao?” Hoa Phẩm Tố nghiêng đầu, bây giờ là phải tỏ vẻ ngây thơ trong sáng, phải thể hiện đúng bản chất “người ban ơn vốn không cần đền đáp”.
Trang Cẩm Ngôn nhìn thấy Hoa Phẩm Tố cười cười, anh cho rằng Hoa Phẩm Tố vẫn còn quá nhỏ, chờ qua vài năm sau, chỉ biết hình ảnh mình càng ngày càng mờ nhạt trong tâm trí cậu bé này. Thời gian vốn là thứ có thề khiến con người quên đi rất nhiều thứ.
“Phẩm Tố, nửa tháng sau anh sẽ đi, sẽ phải rời khỏi đất nước này.” Trang Cẩm Ngôn nói cho Hoa Phẩm Tố biết về tin mới xác nhận đêm qua. Mặc dù bình thường Trang Cẩm Ngôn không bước chân ra khỏi cửa, nhưng anh vẫn luôn sử dụng điện thoại di động hằng ngày, ngày hôm qua người thư ký vừa thông báo cho anh, mọi việc đã được sắp xếp đâu vào đấy.
“Đi? Đi khỏi đất nước này?” Hoa Phẩm Tố nhíu mày, chẳng lẽ ông chủ tập đoàn Viêm Hoa tương lai là rùa biển(1), định ra nước ngoài dát một lớp vàng xong mới trở về gầy dựng sự nghiệp?
“Ừ, đúng vậy, anh sẽ đến New York ở Mĩ để nhập học đại học ở đấy, thủ tục đã được làm xong tất cả rồi.”
“Đi Mĩ sao? Anh quyết định việc này từ khi nào?” Hoa Phẩm Chất há to mồm, cậu thậm chí còn chẳng thấy Trang Cẩm Ngôn bước ra khỏi cửa, chẳng ngờ người ta đã lặng lẽ làm xong giấy tờ xuất ngoại cả rồi, bà nó, đến cùng vẫn là người có gia thế.
“Phẩm Tố, không phải là anh không nói cho em biết, chỉ là anh muốn chắc chắn rồi sẽ thì sẽ nói sau.” Trang Cẩm Ngôn nhìn thấy vẻ mặt Hoa Phẩm Tố bất mãn đối với ý kiến của bản thân, cho rằng mình đi du học lại giấu diếm cậu, từ sau khi bố Trang bị bắt giam, Trang Cẩm Ngôn phải chạy vạy xin sự giúp đỡ khắp nơi nhưng bị từ chối, trong lòng Trang Cẩm Ngôn sẽ không dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai thêm nữa, cả khi bố Trang tự sát cũng phải để thư ký nói cho Trang Cẩm Ngôn biết cũng phải xác định tin tức, mới bằng lòng nói cho người khác biết.
“Đi Mĩ rồi, sau này anh sẽ trở về chứ?” Hoa Phẩm Tố buồn rầu, cậu thật sự không biết ông chủ của tập đoàn Viêm Hoa ở kiếp trước có từng đi du học hay không, nếu đi du học xong, quỹ đạo lịch sử sẽ không bị thay đổi, nếu kiếp trước không đi mà ở lại, bây giờ lại phải đi du học, thì đó lại là thay đổi như cánh chong chóng rồi, nếu Trang Cẩm Ngôn đi Mĩ mà không trở lại, vậy thì công sức mấy ngày nay của Hoa Phẩm Tố trở thành vô dụng sao?
“Phẩm Tố! Anh nhất định sẽ trở lại.” Trang Cẩm Ngôn cảm động nhìn cậu bé ủ dột, rõ ràng cậu bé này có tình cảm sâu sắc với anh, rõ ràng không muốn rời khỏi anh.
“Đúng vậy, anh nhất định sẽ trở về, sau khi trở về sẽ mở một công ty, dựng nên cả một sự nghiệp vĩ đại!” Nghe thấy việc sau này Trang Cẩm Ngôn sẽ về nước, u sầu ủ dột của Hoa Phẩm Tố tan biến ngay, cười tươi rạng rỡ, đúng rồi đúng rồi, sau này vẫn được ôm đùi ton hót.
“Được, sau này trở về anh sẽ mở một công ty, dựng nên cả một sự nghiệp vĩ đại.” Trang Cẩm Ngôn bị nụ cười của cậu bé cuốn hút, mỉm cười lặp lại kỳ vọng của Hoa Phẩm Tố dành cho anh.
Vé máy bay của Trang Cẩm Ngôn được đặt sẵn vào ngày mười sáu tháng tám, buổi tối ngày mười lăm, Hoa Phẩm Tố đặc biệt làm một bữa tối thịnh soạn dành để đưa tiễn Trang Cẩm Ngôn, Đại Đầu và Phương Đồng đều đến tiễn Trang Cẩm Ngôn lần này, hai tên thiếu niên này đã cùng bầu bạn với Trang Cẩm Ngôn hơn một tháng, hai người cũng quen dần với tính cách lãnh đạm ít nói của Trang Cẩm Ngôn, cùng nhau chơi đùa chẳng còn vẻ mất tự nhiên như trước kia, tán dóc một chút lại để lộ nguyên hình, bữa cơm tối được hai người khuấy động không khí sôi nổi mà chẳng quạnh quẽ, hứng thú của Trang Cẩm Ngôn cũng bị khiêu khích, hùa theo ba thiếu niên hò hét uống hết mấy chai bia.
Tửu lượng của Hoa Phẩm Tố không được tốt, chỉ nốc hai chai bia đã chui vào phòng ngủ ngáy khò khò, Đại Đầu và Phương Đồng vỗ vỗ cái bụng phình to chào tạm biệt ra về, tửu lượng của Trang Cẩm Ngôn rất tốt, mấy chai bia kia không thể nào đánh gục được anh, chờ đến khi anh đem chén bát vào bồn rửa trong phòng bếp, dọn dẹp chỗ ở cũ thật sạch sẽ thì cũng đã hơn mười một giờ đêm. Ở ngõ Thanh nhỏ hơn một tháng, anh đã có thể làm mấy việc nhà tốt hơn nhiều so với trước đây.
Máy bay mà Trang Cẩm Ngôn đi sẽ được cất cánh vào chín giờ sáng mai, sáng sớm ngày mai, Trang Cẩm Ngôn nhất định phải có mặt trên chuyến bay ấy, mà Hoa Phẩm Tố kiên trì muốn tới sân bay tiễn anh, cho nên Hoa Phẩm Tố đã chuẩn bị ngủ qua đêm ở nhà cũ từ trước, sau khi Trang Cẩm Ngôn tắm rửa xong, vừa đẩy cửa bước vào thì thấy ngay cậu bé ưỡn bụng nằm trên giường ngáy khò khò.
Đúng là cậu uống hơi nhiều bia, bụng dưới hơi phình lên một chút, đôi tay nhỏ bé không lớn mấy bắt chéo đặt ngay trước ngực, đôi môi hồng nhạt vểnh lên, tướng ngủ cả người vô cùng đáng yêu trong mắt Trang Cẩm Ngôn. Anh không nhịn được lấy tay sờ vào làn da trên cái bụng nhỏ kia, làn da thoáng lạnh lại tinh tế như trẻ con. Hoa Phẩm Tố cảm giác có thứ gì đó trên người, xoay người một cái, bỏ ra cái tay đang vuốt ve của Trang Cẩm Ngôn, miệng vô thức nuốt ừng ực mấy cái. Trang Cẩm Ngôn cười nhẹ một cái, lấy chăn mỏng đắp lên người cậu bé, bản thân nằm sát xuống ngay cạnh cậu bé, cảm giác được sự ấm áp ngay bên cạnh, Trang Cẩm Ngôn nhanh chóng ngủ quên mất.
Sáng sớm năm giờ rưỡi, báo thức trên điện thoại di động của Trang Cẩm Ngôn vang lên, hai người ngủ trên giường lập tức bò dậy rửa mặt đánh răng, chờ hai người rửa mặt xong xuôi, hâm nóng lại cơm canh hôm qua để ăn no, xách hành lý đã sắp xếp sẳn ra khỏi cửa gọi taxi.
“Phẩm Tố, di vật bố mẹ anh giao cho em bảo quản” Trang Cẩm Ngôn xách hành lý lên, vừa bước đến cửa thì quay người lại, vẻ mặt thương cảm nhìn về phía phòng ngủ của Hoa Phẩm Tố.
“Yên tâm, em sẽ bảo quản tốt, chờ đến khi anh trở về sẽ bàn giao đầy đủ cho anh.” Hoa Phẩm Tố cam đoan.
Trang Cẩm Ngôn lại nhìn đến cửa phòng ngủ, nhưng sau đó quay người bước ra khỏi cửa đi xuống cầu thang, đó cũng coi là lời chào tạm biệt cuối cùng đối với bố mẹ anh.
Hành lý của Trang Cẩm Ngôn không nhiều lắm, chỉ có một cái va li lớn và một ba lô nhỏ, Trang Cẩm Ngôn không muốn Hoa Phẩm Tố cầm giúp, đeo ba lô nhỏ trên vai, còn một tay kéo theo va li lớn, Hoa Phẩm Tố thì mang một túi đeo vai nhỏ đem từ nhà theo, hai người ra trước cửa tiểu khu gọi taxi, đi taxi hơn cả tiếng đồng hồ mới tới được sân bay, đến được sân bay cũng đã hơn tám giờ.
Trang Cẩm Ngôn làm thủ tục xong xuôi, sau khi đăng ký gửi hành lý rồi lấy thẻ giữ đồ bèn đi đến cửa kiểm tra đăng ký, anh nhìn lại cậu bé luôn luôn đi theo phía sau ấy, lấy tay nhéo nhéo bả vai cậu bé, cả một câu từ biệt cũng không thể nói nên lời, tiếng phát thanh vang lên hối thúc hành khác mau chóng lên máy bay.
“Anh đi đây!” Trang Cẩm Ngôn nghẹn ngào nói được mấy chữ, xoay người đi vào cửa kiểm tra đăng ký.
“Đợi một chút! Cho anh cái này!” Hoa Phẩm Tố bắt lấy Trang Cẩm Ngôn, lấy ra một bao thư bằng da từ trong túi mang theo đưa cho anh.
“Cái gì vậy?” Trang Cẩm Ngôn đón lấy bao da, hình như bên trong là một xấp gì đấy thật dày.
“Đấy là năm ngàn đô, em lấy tiền lì xì của em mà đổi, anh đi Mĩ hãy mang theo mà dùng.” Hoa Phẩm Tố phải tốn công tốn sức rất nhiều mới đổi được mấy chục ngàn tệ ở chợ đen thành đô la đem về.
“Không, anh không cần!” Trang Cẩm Ngôn ngạc nhiên, làm sao anh có thể dùng số tiền của cậu được.
“Cầm đi! Em biết anh không nhiều tiền bên người, nhất định khi đến Mĩ anh lại phải vừa học tập ôn bài, vừa kiếm việc làm thêm thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến học tập, mà một khi ảnh hưởng đến học tập, anh sẽ không theo kịp bài vở mà lấy bằng tốt nghiệp chậm, vậy thì anh lại trở về muộn rồi.”
Hoa Phẩm Tố càng cố nhét tiền vào trong ba lô của Trang Cẩm Ngôn: “Em hy vọng anh có thể trở về sớm một chút!”
Trên người Trang Cẩm Ngôn không có nhiều tiền bạc mang theo, của tích góp phân nửa trong nhà đã dùng để trị bệnh cho mẹ vào mấy năm trước, sau khi bố Trang bị bắt giam, tiền bạc trong ngân hàng đã bị đóng băng toàn bộ, theo như điều tra nói đến, các vấn đề liên quan đến bố Trang còn chưa được điều tra rõ ràng nên Trang Cẩm Ngôn không được quyền sử dụng các tài khoản ngân hàng này, Hoa Phẩm Tố nhìn thấy Trang Cẩm Ngôn tính toán chi li chuẩn bị hành lý thì muốn lấy tiền lì xì của mình để giúp đỡ, nhưng cậu lại sợ Trang Cẩm Ngôn không chịu nhận, mãi đến lúc trước khi Trang Cẩm Ngôn lên máy bay mới đưa cho anh. Hoa Phẩm Tố tính kỹ, nếu như Trang Cẩm Ngôn không chịu nhận, cậu sẽ quẳng bao da ở lại rồi bỏ chạy, khiến cho Trang Cẩm Ngôn không nhận không được.
Trang Cẩm Ngôn nhìn vào cậu bé cố chấp kia, yết hầu trượt lên trượt xuống vài lần, ánh mắt từ từ đỏ lên, anh bỗng nhiên bước từng bước về phía cậu bé, ôm chặt lấy cậu bé vòng tay, cất giọng khàn khàn nói: “Cám ơn!”. Sau đó buông ra cậu bé đang hoảng sợ, đưa hai tay nâng lấy khuôn mặt cậu bé, hôn thật sâu lên trán cậu bé ấy.
“Anh sẽ nhanh chóng trở về!” Trang Cẩm Ngôn nói xong, nhanh chóng buông hai tay, xoay người sải bước đi tới cửa đăng ký kiểm tra, cũng không quay đầu nhìn lại.
Hoa Phẩm Tố đứng trước cửa đăng ký xuất ngoại, tay ôm lấy mũi, rưng rưng hai dòng nước mắt nóng hổi, giống như cậu nhóc đáng thương bị vứt bỏ vậy.
Ồ, các vị khách quan không nên hiểu lầm, nước mắt lưng tròng kia không phải là do cảm động mà có, mà là quá đau mà có, Trang Cẩm Ngôn bị năm ngàn đô la của Hoa Phẩm Tố làm cho cảm động, đột nhiên ghì chặt cậu vào lòng khiến mũi của Hoa Phẩm Tố đụng thẳng vào ngực Trang Cẩm Ngôn, bộ ngực cứng rắn kia như đập bẹp cái mũi của cậu, hai mắt không ngăn nổi dòng nước mắt vì quá đau mà ra.
Các hành khách lên máy bay đi bên cạnh thấy trường hợp tiễn biệt của hai anh em cũng không nén được sự cảm động, tình cảm hai anh em này đúng là sâu sắc, yêu thương lẫn nhau! Trong đó có một vị hành khách ngồi ngay bên cạnh Trang Cẩm Ngôn, ông ta nói cho Trang Cẩm Ngôn biết, em trai cậu đứng trước cửa đăng ký khóc đến đỏ bừng cả mắt. Mắt Trang Cẩm Ngôn đỏ lên, dùng thị lực 1.8 cố gắng nhìn xung quanh phòng chờ, hy vọng có thể nhìn thấy hình bóng cậu bé nhỏ gầy kia.
Hoa Phẩm Tố vất vả chờ đến khi cái mũi hết đau, nước mắt ngừng chảy, lâu khô nước mắt đi ra sân bay, ngẩng đầu nhìn lên từng chiếc máy bay đang cất cánh, âm thầm niệm chú trong lòng: máy bay cất cánh đi Mĩ hôm nay đừng xảy ra tai nạn! Trên cái máy bay đó có năm ngàn đô la tiền đâu tư của ông đấy!
(1): Cái này có liên quan tới cụm “kim quy tế – 金龟婿”, ý chỉ con rể có thân phận giàu sang, cao quý. Cảm ơn bạn Đậu trong vns đã giải thích nha, chỗ này đúng thật là khó hiểu