Trong thư phòng một toàn biệt thự với vẻ ngoài phương Tây ở thành phố B, một người đàn ông hơn năm mươi tuổi đứng đối diện nổi trận lôi đình với một người thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi.
“Gia Hứa! Mùa hè năm trước con đến thành phố S gây chuyện, chú con gọi điện thoại tìm người giải quyết giúp con, lúc này còn chưa được nửa năm, con xem lại con làm ra cái chuyện gì hả!” Người đàn ông lớn tuổi rít gào với cậu thanh niên, tháng này, bởi vì cuộc chiến chống dịch SARS bất lợi liên quan khá nhiều đến Hoắc gia, từ một bị phó thị trưởng bị ghẻ lạnh đẩy xuống chiếc ghế thấp, điều này làm cho họ cảm thấy thế lực gia đình mình ngày càng yếu dần, tâm trạng Phó cục Hoắc hết sức không tốt, phó cục Hoắc hoạt động thời gian trước mới khiến Bộ thương mại có cơ hội ít để ý đến ông, thuyên chuyển công tác của ông đến ngành nổi tiếng đi làm một tay thực quyền, lần này thình lình xảy ra bệnh dịch SARS, làm ông chỉ biết rót tiền trông cậy vào thuốc thang. Tiền đồ của mình bị chặn, thằng con trai lại lại chiêm thêm ấm ức vào miệng ông.
“Ba, có thể trách con sao? Cái cô ở thành phố S tự bám dính lấy con, thấy con không chịu lấy cô ta thì bảo là con cường gian.” Hoắc Gia Hứa biện bạch cho bản thân, tháng bảy năm ngoái hắn gặp được một cô gái ở nhà hàng, hắn vốn thấy cô xinh đệp mới bước đến nói mấy câu, ai ngờ cô gái kia lại như con nhím, nhìn hắn như một tên không biết xấu hổ, lại còn đuổi hắn đi, mắng hắn lưu manh, lầm bà lầm bầm, cuối cùng cũng rơi vào tay anh ở trước của KTV.
“Đã sớm nói với con, đàn bà con gái bên ngoài đều muốn được gả vào gia đình như chúng ta, bảo con cách xa bọn họ ra một chút, nhưng con vẫn không biết nghe lời.” Phó cục Hoắc căn bản cũng không tin con trai mình sẽ đi xâm hại một cô gái, lại suy nghĩ thấy đàn bà con gái chen chúc muốn vào Hoắc gia đâu phải thiếu, con trai mình muốn tìm một cô gái, việc gì phải dùng tới cái cách cường gian thế kia.
“Ba à! Con biết rồi!” Hoắc Gia Hứa khôn khéo vâng lời. Nếu như cô gái ở thành phố S kia không làm hắn tức giận, hắn làm sao sẽ không biết thương hương tiếc ngọc chứ? Thật đáng tiếc, cô gái xinh đẹp như vậy cũng chỉ chơi được một lần.
“Chuyện ở thành phố S không trách con, đúng là mấy con đàn bà hèn hạ muốn trèo cao, sao con không biệt tốt xấu mấy loại này mà đánh vỡ ý chúng?” Phó cục Hoắc và con trai ngày hôm nay tính toán một khoản ghi chép. Đánh người bình thường còn chưa tính, không ngờ lần này con trai mình đánh nhầm người có gia cảnh to lớn, nghe cậu thư ký truyền đạt lại, họ muốn Hoắc gia phải nói sao cho chính đáng.
“Ba, xe của con còn bị người ta làm sướt hết, con tức quá mới đánh tên kia một trận.” Hoắc Gia Hứa thì thầm, hắn lái chiếc BMW, tên kia thì lái Hummer, ỷ vào sàn xe cao, muốn ép xe hắn phải nhường đường, nhưng Hoắc Gia Hứa đâu chịu nhường như thế, kết quả là xe bị Hummer làm sướt mất, thấy xế hộp thân yêu bị trầy trụa mấy vết, Hoắc Gia Hứa và Vương Lộ Tư đang trên xe bỗng nhiên lôi tên lái chiếc Hummer kia xuống đánh. Vương Tư Lộ là lâu la chơi cùng hắn từ nhỏ, ở thành phố S, Vương Tư Lộ cũng giúp Ngô Nhiên bắt cô gái đứng trước cửa KTV làm tù binh vào xe Audi.
“Có lý thì con cũng phải làm rõ thân phận đối phương chứ!” Phó cục Hoắc la mắng con trai.
“Hừ! Ba à, ông nội mất, Hoắc gia chúng ta làm chuyện gì cũng phải nhìn sắc mặt người khác.” Hoắc Gia Hứa bất bình tức giận, hắn là thằng cháu đích tôn duy nhất của Hoắc gia, người chú và ông bác nhà hắn chỉ sinh toàn con gái, khi ông cụ Hoắc gia còn sống thì luôn thích hắn nhất, khi đó, Hoắc Gia Hứa làm gì cũng có người bám đuôi ninh hót, nào giống bây giờ, làm chuyện vì cũng phải khiêm tốn đi đường vòng.
“Ai! Người đi trà lạnh, lòng người dễ thay đổi, đều như vậy.” Phó cục Hoắc cũng tràn đầy cảm xúc, sau khi ba ông qua đời, ông bị quẳng sang một ngành ít được quan tâm làm phó cục chẳng có thực quyền gì, mà em trai ông, hy vọng và là tiền đồ của Hoắc gia, cũng thất bại trong trận tranh quyền mấy năm trước, hạ cấp trung tướng thành sư trưởng.
“Ba, chuyện đánh người lần này là Hoắc gia chúng ta có lý, ba cũng đừng có mà bảo con đi xin lỗi đấy.” Hoắc Gia Hứa thấy ba mình bùi ngùi, nhân cơ hội đưa ra yêu cầu.
“Không được, ngay cả khi chúng ta có lý, cũng phải có chút bày tỏ gì đấy.” Phó cục Hoắc từ chối con trai ngay lập tức.
Hoắc Gia Hứa thấy mình vẫn phải mất mặt mất mũi chạy đi xin lỗi nhu cũ, tức giận nghiến hàm.
“Hai ba con các ông đang làm gì đấy, nhìn như muốn đấu bò tới nơi?” Cửa thư phòng mở ra, một bác gái trung niên phúc hậu sang trọng bước vào phòng.
“Mẹ! Ba bắt con phải đi xin lỗi người ta!” Hoắc Gia Hứa vừa thấy bác gái trung niên bước vào, hắn đã chạy đến ôm chặt lấy tay của bác gái sang trọng kia mà lắc lư, bày vẻ làm nũng.
“Tôi nói ông này, con tôi không làm sai thì áy náy cái quái gì!” Bác gái trung niên đã được nghe con trai kể chuyện xảy ra từ trước.
“Dù sao cũng phải để cho người ta có chút mặt mũi.” Phó cục Hoắc vừa thấy vợ mình, não muốn tăng xông, bà vợ ông từ trước đến nay luôn nghe theo tất tần tật từ thằng con này.
“Cho chút thể hiện à, vậy cũng không cần xin lỗi trước mặt, con trai tôi thì xuất ngoại tránh đi là được rồi.” Bà Hoắc hời hợt.
” Xuất ngoại tránh đi?” Phó cục Hoắc biết rõ vợ ông luôn luôn tính toán chi li, sẽ không vì một lời xin lỗi mà để con trai xa cách mình.
“Mẹ, sao lại cho con ra nước ngoài?” Hoắc Gia Hứa bất mãn, hắn không muốn xuất ngoại nghe tiếng anh tiếng em, ở trong nước tự tại hơn nhiều.
“Con trai, nghe mẹ nói, đi nước Anh học hành hai năm, học thành tài trở về, mẹ giúp con mở công ty.” Mẹ Hoắc dỗ dành cậu con trai.
“Thật sao, hai năm sau sẽ để con mở công ty?” Ánh mặt Hoắc Gia Hứa sáng rỡ.
“Dĩ nhiên, mẹ lúc nào mà chẳng giữ lời.” Bà Hoắc vỗ tay cậu con, đứa con này trưởng thành giống bà, thật sự là tuấn tú lịch sự.
Hoắc Gia Hứa thấy mẹ đồng ý, trong lòng vui vẻ, hắn đã nói chuyện bản thân muốn xây dựng công ty tận năm ngoái, đáng tiếc là lại không được ba mẹ cho phép, giờ thì chỉ cần đến nước Anh là ước mơ nung nấu bao lâu đã có thể trở thành sự thật, bạn bảo làm sao hắn không phấn khích được cơ chứ.
Nhìn thằng con nhảy chân sáo ra ngoài, phó cục Hoắc mới quay sang hỏi vợ mình: “Thế nào mà đột nhiên muốn Gia Hứa đến nước Anh?”
“Ông có biết con gái bộ trưởng Sở, Sở Thì Bình không?” Bà Hoắc hỏi vặn lại chồng mình.
“Không phải con gái bộ trưởng Sở đang du học nước ngoài sao?” Phó cục Hoắc không biết Sở Thì Bình, nhưng nắm rõ ràng chuyện gia đình bộ trưởng Sở, dù sao bộ trưởng Sở là cấp trên trực tiếp của ông, chủ chốt Bộ thương mại.
“Con gái ông ấy du học ngay ở nước Anh.” Bà Hoắc quay sang tiết lộ với ông chồng.
“À, thì ra là vậy, bà xã tính được xa thật!” Phó cục Hoắc chợt hiểu, không khỏi bội phục thần cơ diệu toán của bà xã mình, con trai du học nước Anh, một là có thể kết thúc chuyện đánh người này, tỏ thái độ nghiêm phạt thằng con, hai là có thể để con trai theo đuổi con gái bộ trưởng Sở, nếu kết thông gia với Sở gia, tùy tiện điều động người nào trong bộ đi làm cục trưởng cũng chỉ cần một câu!
Hai vợ chồng cùng ngồi suy nghĩ về tương lai xán lạn phía trước, cùng cười tủm tỉm, còn về Hoắc Gia Hứa có thể cưa đổ được cô nương Sở gia hay không, hai vợ chồng lại rất có lòng tin, năng lực nào của thằng con thì hai người không dám chắc, nhưng thủ đoạn tán gái của thằng con này thì bọn họ đã được trải nghiệm đầy đủ, con gái đôi mươi khóc lóc kêu gào muốn Hoắc gia bọn họ làm chủ, muốn được gả vào Hoắc gia, từ năm con trai mười tám tuổi, mấy chuyện này vẫn chưa hề chấm dứt.
Tháng sáu, Hoa Phẩm Tố nhận được báo cáo từ đàn em Lôi Minh phái đến thành phố B điều tra Hoắc Gia Hứa, suýt chút nữa tức muốn ói máu, cậu ở đây mới chuẩn bị kế hoạch đối phó Hoắc Gia Hứa, Hoắc Gia Hứa lại chạy sang du học nước Anh, mụ nội nó, chẳng lẽ muốn ra ngoài đại chiến ba trăm hiệp với Hoắc Gia Hứa?
“Phẩm Tố, đừng nóng vội, em hãy yên tâm thi cử, chúng ta còn nhiều thời gian mà.” Trang Cẩm Ngôn thấy Hoa Phẩm Tố cầm kết quả điều tra mà rầu rĩ không vui, mở lời khuyên bảo an ủi cậu.
“Ừm, em không tin Hoắc Gia Hứa không trở về nước.” Hoa Phẩm Tố cũng không tin, Hoắc Gia Hứa ở nước ngoài có thể coi trời bằng vung như vẫn ở truong nước, chờ Hoắc Gia Hứa ở nước ngoài không hưởng thụ được đặc quyền, ỷ thế như xua, tất nhiên hắn phải chạy về nước ra oai thái tử.
Trang Cẩm Ngôn đã đăng ký công ty khoa học kỹ thuật Viêm Hoa vào tháng ba, đăng kí tài chính từ mười ngàn đô anh mang về từ Mỹ, số đô la Mỹ này là toàn bộ tích góp của anh khi làm việc ở Mỹ. Trang Cẩm Ngôn cực kỳ tin tưởng vào công ty khoa học kỹ thuật của anh, khi anh đang công tác ở một công ty lớn ở Mỹ, anh đã từng thiết kế hệ thống phần mềm tin tức tài chính cho một tờ báo internet trứ danh ở phố Wall, phần mềm được thiết kế này được tờ báo này tán thưởng hết mực, công ty bây giờ còn chưa được đăng ký xong xuôi thì cựu thư kí của bộ trưởng Liêu, nay là chủ nhiệm chánh văn phòng thành phố S, đã giao khá nhiều đơn hàng thiết kế phần mềm cho anh, sau này mở công ty, đơn hàng nghiệp vụ không cần gì phải lo lắng, Trang Cẩm Ngôn tự tin, trình độ thiết kế phần mềm ở cái đất S này ai qua được anh chứ, tối đa chỉ có một hai người là thể được đánh giá cao, trình độ nghiệp vụ xuất sắc, không sợ không tìm được khách hàng.
Trang Cẩm Ngôn chỉ dựa vào mười ngàn đô để mở công ty thôi thì không đủ, Hoa Phẩm Tố bèn thế chấp nhà mình và cửa hàng cho ngân hàng, vay sáu triệu tệ đưa Trang Cẩm Ngôn để vào quỹ tiền vốn, Trang Cẩm Ngôn cũng chẳng từ chối, chỉ là đưa luôn sáu mươi phần trăm cổ phần công ty cho Hoa Phẩm Tố. Hoa Phẩm Tố suy nghĩ một chút, không đồng ý, công ty khoa học kỹ thuật chủ yếu dựa vào nhân tài, cũng chính là Trang Cẩm Ngôn, nếu Trang Cẩm Ngôn muốn, anh có thể thông qua quan hệ để đi vay ngân hàng một khoản, thế thứ nhất, ngay cả chia cồ phần công ty Trang Cẩm Ngôn cũng đã không cần chia cho người khác, chỉ cần sau này trả lợi tức ngân hàng là được, mà bây giờ, thật ra sáu triệu tệ của cậu là từ ngân hàng tác dụng, Hoa Phẩm Tố tính toán trong lòng rất nhiều, nhưng cậu không phải là người có lòng tham không đáy, sao có thể đi hớt mất hơn nửa chiếc bánh ga-tô của Trang Cẩm Ngôn, cho nên kiên quyết không chấp nhận đề nghị của Trang Cẩm Ngôn, chỉ bằng lòng lấy bốn mươi phần trăm, sau này tập đoàn Viêm Hoa phát triển trở thành thương hiệu tỷ đô, cậu có bốn mươi phần trăm cổ phần công ty Viêm Hoa cũng đã lời muốn chết.
Trang Cẩm Ngôn được Hoa Phẩm Tố nhường lại mà cảm động sâu sắc, từ nay về sau trên thế giới này, bất kể kẻ nào đến trước mặt anh nói lời không hay về Hoa Phẩm Tố, đều phải bị trở thành kẻ đố kị trong mắt anh, đố kị đức hạnh cao thượng của thiên sứ nhà anh.
Hoa Phẩm Tố cũng không hoàn toàn lấy bốn mươi phần trăm cổ phần công ty Viêm Hoa trên danh nghĩa bản thân, mà chia đều cho cả chị gái Hoa Phẩm Phác, tất cả tài sản Hoa gia, Hoa Phẩm Phác đều có một nửa quyền lợi, mặc dù khi bố Hoa mua nhà cửa đất đai cũng chỉ đứng tên con trai để mua.
“Phẩm Phác, em cũng đến công ty làm việc đi, em là cổ đông, công ty lại đang thiếu người, dù sao em cũng phải đến trông coi một chút mới tốt chứ.” Trang Cẩm Ngôn thương lượng Hoa Phẩm Phác đối nghịch với cái tên công ty. Trang Cẩm Ngôn cho rằng tình trạng Hoa Phẩm Phác bây giờ đã ổn định, nếu cứ mãi ở nhà không tiếp xúc với xã hội, sẽ tạo cho cô thói quen không muốn giao tiếp với mọi người, tính cách con người sẽ càng ngày càng hướng nội, ra ngoài làm việc vừa có thể giao tiếp với nhiều người, lại có thể trau dồi cho bản thân, so với ở nhà miên man suy nghĩ thì tốt hơn nhiều.
“Em tới công ty? Nhưng em học trường sư phạm mà! Em thì làm gì được ở đấy?” Hoa Phẩm Phác có chút rung rinh trước đề nghị của Trang Cẩm Ngôn.
“Chị, hiện tại công ty chỉ có ba người chúng ta mà thôi, em còn phải đi học, công ty rất cần người phụ một tay, tài vụ, hành chính, thu chi chị đều có thể làm.” Hoa Phẩm Tố cũng cổ vũ chị gái đi làm, công ty Viêm Hoa chọn địa chỉ ở một trung tâm thương mại trên con đường náo nhiệt nhất thành phố S, Hoa Phẩm Phác cứ nên hòa mình vào chung quanh, giao lưu nhiều người, sẽ từ từ phóng khoáng, triệt để quên đi bóng ma trước kia.
“Không đến thực tập trước sao, chờ đến khi tuyển đủ người, em có thể quản lý bọn họ. Em không biết cái gì, có thể vừa học vừa công tác.” Trang Cẩm Ngôn tiếp tục thuyết phục, nếu một ngày Hoa Phẩm Phác chưa thể hòa nhập xã hội, Hoa Phẩm Tố cũng không thể an tâm ngày ấy.
“Được, ngày mai em sẽ đến công ty làm việc.” Kể từ mùa hè năm trước, ánh mắt Hoa Phẩm Phác lần đầu tiền bừng sáng đến thế.