Đan Niên hài lòng thấy vị thiếu niên tuấn dật trước mắt mặt đỏ đến tận cổ, nhón chân lên tiếp tục nhỏ giọng nói: “Nói cho ông ấy biết, đứa nhỏ bị ông ấy ném xuống mười lăm năm trước đã trở về tìm ông ấy!”
Tô Doãn Hiên nháy mắt trợn to hai mắt lên, không thể tin nhìn Đan Niên. Đan Niên lại mặt mày thản nhiên nhìn hắn. Bỗng nhiên, Tô Doãn Hiên nắm lấy tay Đan Niên vội vàng kéo vào Tô phủ, chỉ để lại gã gác cổng trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng lưng hai người nắm tay nhau đi xa.
Dọc theo đường đi, Tô Doãn Hiên quả thực chính là dùng sức thô bạo kéo Đan Niên đi về phía trước, Đan Niên không rảnh cùng hắn so đo, đầu óc còn đang cấp tốc xoay xoay.
Nhìn phản ứng của vị đại thiếu gia Tô Doãn Hiên này, hắn nhất định đã biết thân phận thật của mình. Bây giờ, mục tiêu hàng đầu của nàng là nghĩ hết biện pháp ép cái lão thất phu Tô Tấn Điền kia chịu phóng lương, lấy thân phận Tô Doãn Hiên làm áp chế, nếu Tô Tấn Điền coi trọng Tô Doãn Hiên, chuyện này có thể thành công bảy, tám phần.
Không đi dài hơn một đoạn đường, Đan Niên đã bị lôi qua cánh cửa của một tòa viện, có hai gã sai vặt mặt đồ hắc y đứng gác.
Tô Doãn Hiên buông ra Đan Niên, tiến lên thấp giọng nói với hai gã sai vặt mấy câu, lập tức liền có một tên vội vàng chạy vào viện thông báo. Một lúc sau, gã sai vặt trở ra, hướng Tô Doãn Hiên hành lễ, Tô Doãn Hiên khẽ gật đầu liền kéo Đan Niên đi vào.
Đan Niên nhìn cánh cửa phòng cách mình càng lúc càng gần, trái tim gần như muốn nhảy ra. Tô Tấn Điền vì nữ nhân mình yêu, có thể hy sinh thân sinh cốt nhục của chính mình, nuôi con người khác như con trai ruột, chỉ bằng điểm này, Đan Niên chắc chắc hắn sẽ không lấy sự an nguy của thân phận Tô Doãn Hiên làm tiền đặt cược.
Nghe được có người tiến vào, người nguyên bản đang đứng trong thư phòng chậm rãi xoay người lại, mặt nhìn về phía Đan Niên và Tô Doãn Hiên.
Mười lăm năm chưa gặp Tô Tấn Điền, ấn tượng về ông đã sớm mơ hồ trong kí ức của Đan Niên, nam tử trung niên trước mắt hẳn là được bảo dưỡng tốt, nếu không phải đã có một chòm râu, Đan Niên thậm chí không tìm thấy bao nhiêu dấu vết năm tháng trên mặt ông, ông vẫn cao lớn, tuấn tú như cũ.
Ánh sáng trong thư phòng rất dồi dào, ánh mặt trời buổi chiều tà tà xuyên thấu qua song cửa sổ chiếu vào phòng, Đan Niên có thể thấy rõ hạt bụi di động trong không khí. Đây chính là một buổi chiều an tĩnh ninh mật như vậy.
Tô Doãn Hiên tiến lên, thấp giọng hô: “Phụ thân.” Liền thối lui đến bên cạnh Tô Tấn Điền.
Đan Niên bất động thanh sắc hít sâu một hơi, không nói được một lời, chờ Tô Tấn Điền chủ động đặt câu hỏi, trong lúc đàm phán quyết không thể mất tiên cơ.
“Nghe nói cô nương muốn gặp bản quan, không biết có chuyện gì?” Trên mặt Tô Tấn Điền mang ý cười ấm áp.
Lão hồ ly a, giả bộ rất giống. Đan Niên thầm cảm thán.
“Tiểu nữ tử tên là Thẩm Đan Niên, phụ huynh Đan Niên hiện tại đang trấn thủ ở trọng trấn của biên cảnh là Mộc Kỳ, phát hiện đã đứt lương hai ngày, khẩn cầu Tô đại nhân có thể cho các tướng sĩ đang ra sức giết địch ở biên cảnh một đường sống.” Đan Niên cũng không cùng hắn khách khí, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Ha ha, tiểu cô nương, lòng ngươi muốn cứu phụ huynh, bản quan có thể hiểu được, chính là lương thảo là vật tư quan trọng thuộc về triều đình, không có triều đình hạ lệnh, bản quan cũng không có quyền vận dụng.” Tô Tấn Điền gác tay cười nói.
Đan Niên không trả lời, chuyển miệng nói: “Tô đại nhân chắc là không biết, những gì mà Đan Niên đã trải qua không giống với những người khác. Khi ta vừa sinh ra, thân sinh phụ thân của ta vì bảo vệ cho đứa con của tình nhân cũ mà đã đem vứt ta đi.” Đan Niên nhìn sắc mặt xanh mét của Tô Tấn Điền, cúi đầu cười cười, tiếp tục nói:
“Lúc thiếu chút nữa bị mất mạng, may mắn được phụ thân Thẩm Lập Ngôn cứu, nên ta mới có thể còn sống, mấy năm nay được phụ huynh và mẫu thân yêu thương, sống sót cho tới tận bây giờ.”
Dưới cái nhìn soi mói của Đan Niên, Tô Tấn Điền cười khan hai tiếng: “Những gì Thẩm tiểu thư trải qua quả nhiên không giống người thường.”
“Ha ha, Tô đại nhân cũng có thể nghĩ như vậy, thì không còn gì tốt hơn.” Đan Niên cười nói.
“Kia Thẩm tiểu thư dựa vào cái gì cho rằng tới nơi này, nói một chuyện xưa cảm động, bản quan sẽ chuyển lương thảo ra?” Tô Tấn Điền mặt nhìn Đan Niên, ánh mắt lại liếc về phía ngoài cửa sổ.
Đan Niên tâm tư nhanh chóng chuyển động, Tô Tấn Điền khẳng định có bố trí người ở bên ngoài! Khoảng khắc trôi qua như điện quang hỏa thạch, Đan Niên lập tức có kế sách, “Tô đại nhân, Đan Niên tuy rằng từ nhỏ sống ở nông thôn, nhưng vẫn có không ít bằng hữu, bọn họ đều từng nghe qua chuyện xưa cảm động này. Tô đại nhân nếu không tin, có thể đến Thẩm gia trang hỏi thăm một chút, ta có một người bạn thanh mai trúc mã là Thạch ca ca, hiện tại đang kinh thương ở Tây Vực, có một vị là Phùng chưởng quầy thường xuyên lui tới, hiện đang ở Nam Cương làm nghề bán dược thảo, còn có vị Kim Tử thúc thúc đã trông chừng ta từ nhỏ đến lớn, còn có…”
Đan Niên còn định tiếp tục nói một hồi vô căn cứ nữa, thấy sắc mặt Tô Tấn Điền đã là màu xanh mét, cười nói: “Chỉ là bọn hắn hiện tại bốn biển là nhà, muốn tìm được bọn họ cũng không phải là chuyện dễ dàng. Xem ra chuyện xưa của ta không có đủ lực hấp dẫn, làm trễ nãi thời gian của Tô đại nhân. Tiểu nữ tử đành phải cáo từ vậy.”
Còn chưa chờ Tô Tấn Điền phản ứng, Đan Niên như nghĩ tới chuyện gì, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Nếu Tô đại nhân không có hứng thú, ta nghĩ, thái hậu nương nương và hoàng hậu nương nương có lòng từ bi vô biên, khẳng định thích nghe những chuyện xưa cảm động như vậy, không bằng để ta đến kể với hai vị ấy.”
“Đứng lại! Ngươi cho là ngươi vào trong Tô phủ còn có thể đi ra ngoài?!” Tô Tấn Điền quát.
“Nguyên lai là Tô đại nhân luyến tiếc ta đi, thật khó xử a, những vị bằng hữu khắp trời nam đất bắc của ta, nếu không nhận được tin tức của ta, thế nào cũng sẽ đi nơi nơi kể lại chuyện xưa của ta cho mọi người nghe, nói không chừng ngày nào đó sẽ truyền đến tai của Hoàng Thượng và Thái Hậu.” Đan Niên chớp chớp mắt, mặt mày ra vẻ rất khó xử.
“Ngươi muốn thế nào?” Mở miệng lần này là Tô Doãn Hiên, hắn nhìn chằm chằm Đan Niên, mặt trầm như nước.
Đan Niên cũng không tiếp tục dong dài với bọn họ, “Phụ huynh ta đã cạn lương thực hai ngày, hiện tại khẩn cầu Tô đại nhân lấy đại cục làm trọng, tốc tốc mở kho phóng lương, cũng có thể cứu dân chúng Đại Chiêu thoát khỏi nước lửa. Nếu là trong lòng đại nhân còn có thiên hạ, nếu Mộc Kỳ có thể giải vây, sau khi phụ huynh bình an trở về, Đan Niên xin mặc cho Tô đại nhân xử trí. Nếu là đại nhân không chịu, Đan Niên vì sốt ruột tìm cách cứu phụ huynh, nhất định sẽ làm những chuyện không thể vãn hồi, mong rằng đại nhân lí giải.”
“Hừ! Ngươi đây là muốn gây sức ép với chúng ta?” Tô Tấn Điền phất tay áo cả giận nói.
“Đan Niên không dám, Đan Niên chỉ là một người đáng thương bị cha ruột đẩy đi làm kẻ chết thay. Cha ruột cho Đan Niên sinh mệnh, lại tự tay đưa Đan Niên vào con đường tử vong. Dưỡng phụ chẳng những cứu Đan Niên, còn cho Đan Niên mười mấy năm vô ưu vô lự. Nếu có thể cứu phụ huynh, Đan Niên dù có chết mấy lần cũng không oán thán!”
Đan Niên cúi đầu, hai mắt đỏ ngầu, liều mạng ức chế nước mắt mình, tuyệt đối không thể khóc trước mặt cha con Tô Tấn Điền, lộ ra yếu thế.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Đan Niên mỉm cười nhìn biểu tình của Tô Tấn Điền, nếu bọn họ từng điều tra qua bản thân mình, biết những gì mình nói đều là giả thì làm sao bây giờ? Nếu bọn họ không tin lời mình, trực tiếp giữ mình lại thì làm sao đây?
Đan Niên cược chính là Tô Tấn Điền không dám chiêu cáo thân phận của Tô Doãn Hiên với thiên hạ. Nếu mình thua cuộc thì làm sao bây giờ? Hai chân Đan Niên như muốn nhũn ra, sắp không chống đỡ nổi thân thể. Nàng chờ đợi gần như muốn tuyệt vọng.
Tô Doãn Hiên nhìn Đan Niên đứng trước cửa, ánh mặt trời vàng óng ánh rớt xuống trên mặt Đan Niên, khiến cả người Đan Niên như rực lên một vầng sắc kim hoàng lấp lánh. Cặp lông mi dài chớp chớp, đôi mắt tuy có chút đỏ lên, nhưng mặt mày vẫn kiên định nhìn phụ thân. Vẻ mặt kia, như có thể nói.
Đây là lần đầu hắn nhìn thấy một nữ tử liều mạng như vậy, nếu Thẩm Lập Ngôn chết sa trường, Thẩm bá phụ cũng sẽ chiếu cố cho nàng, ít nhất cả đời áo cơm vô ưu, vì sao nàng lại có thể liều mạng vì một người không có huyết thống với mình như vậy? Nàng là nữ nhi của mẫu thân, vì sao mẫu thân đối với mình…
Thẩm Lập Ngôn. Hắn bỗng nhớ tới, năm hắn tám tuổi, trên đường hộ tống linh cữu của mẫu thân đã từng gặp cả nhà bọn họ, tiểu cô nương thiên chân ngây thơ ngày đó từng khuyên mình nên mau về chọn mẹ kế hẳn chính là Thẩm Đan Niên hừng hực liều mạng trước mắt mình lúc này.
Nghĩ đến đây, Tô Doãn Hiên không tự chủ được lên tiếng, “Cách Mộc Kỳ bốn trăm dặm về hướng Đông chính là Đông Bình phủ. Đông Bình phủ lương thảo dự trữ sung túc, chỉ cần có thủ dụ của phụ thân, quan địa phương sẽ mở kho lương thảo, tiếp tế cho Mộc Kỳ. Đông Bình phủ Tổng binh cũng có thể mang binh hộ tống lương thảo giải vây cho Mộc Kỳ.”
Đan Niên không dám tin nhìn Tô Doãn Hiên, hắn đây là đáp ứng giúp bản thân cứu phụ thân rồi?!
Tô Doãn Hiên thấy vẻ vui mừng trong mắt của Đan Niên, khẽ thở dài, tiếp tục nói: “Đông Bình phủ cách Mộc Kỳ bốn trăm dặm, dù là kỵ binh ra roi thúc ngựa cũng phải mất ba ngày. Thời gian đến báo cho Hộ bộ lương thảo truyền tin đến Đông Bình cũng phải ít nhất bốn ngày. Ttrước sau cộng lại, ít nhất bảy ngày. Mộc Kỳ là một trấn nhỏ, không có lương thảo dự trữ, mà lương thực đã cạn ít nhất mười hai ngày, muốn tiếp tục kiên trì chỉ là hi vọng xa vời.”
“Phụ huynh ta không phải hạng người ham sống sợ chết, chỉ cần có một đường hi vọng, sẽ quyết tâm chiến đấu hăng hái, tuyệt đối sẽ kiên trì chờ đến cứu viện.” Đan Niên kiên định nói.
“Cô nương hiểu lầm, ý của tại hạ nói là, dù đợi được cứu viện, phụ huynh ngươi vẫn có thể chết sa trường. Không chỉ là lương thảo khô kiệt, nếu binh lính không chịu nổi đói khát, tập thể bất ngờ làm phản đầu hàng Lặc Xích, chủ soái chỉ sợ là sẽ chết nhanh hơn.” Tô Doãn Hiên thản nhiên nói.
Đan Niên cắn răng nói: “Bọn họ nhất định sẽ đợi được. Chỉ cần báo cho bọn họ biết có viện binh, có lương thảo, bọn họ nhất định có thể kiên trì đến cuối. Từ kinh thành đến Mộc Kỳ, nếu cưỡi ngựa không phân biệt ngày đêm, ước chừng cần phải hai ngày. Ta sẽ đi báo cho phụ huynh của ta biết, chỉ cần có hi vọng, binh lính sẽ không bất ngờ làm phản!”
Khuôn mặt tuấn dật như điêu khắc trên đá của Tô Doãn Hiên rốt cuộc xuất hiện vết rách, mang theo kinh ngạc, Tô Doãn Hiên hỏi: “Ngươi đi báo cho phụ huynh của ngươi? Ngươi có biết Mộc Kỳ hiện tại đã bị kỵ binh của Lặc Xích bao vây chật như nêm cối?”
Đan Niên nhìn chằm chằm Tô Doãn Hiên và Tô Tấn Điền trước mặt, “Ta biết các ngươi cũng không muốn trận chiến này thắng lợi, bởi vì vị trí đế vương của Đại Chiêu từ trước đến nay đều là đoạt từ trên tay thái tử. Nếu chiến tranh thất bại, thực lực của một nước mỏng manh, dân chúng oán than cũng sẽ càng lớn, nếu các ngươi muốn làm những gì, cũng dễ dàng rất nhiều.”
Không nhìn sắc mặt xanh trắng lẫn lộn của Tô Tấn Điền, Đan Niên tiếp tục nói: “Ai làm hoàng đế cũng không quan trọng, nhưng ta quyết không cho phép phụ huynh ta trở thành vật hy sinh trong trận chiến này, mẹ ta còn ở nhà chờ chồng con của bà trở về. Cho dù liên lụy đến tánh mạng của ta, ta cũng muốn cứu phụ huynh của mình.”
Tô Tấn Điền có chút cả giận nói: “Phụ huynh của ngươi? Xem ra Thẩm Lập Ngôn dạy ngươi không tệ, ngươi chính là như vậy đến gây sức ép với cha ruột của ngươi sao?”
Đan Niên ánh mắt trầm xuống, “Ta cũng không muốn như vậy. Ta vốn đang sống nhàn nhã ở Thẩm gia trang, là các ngươi tranh quyền đoạt lợi khiến trận chiến này đã tới lúc không thể vãn hồi. Ta vốn muốn cả đời không có liên quan đến các ngươi!”
Tô Doãn Hiên nhìn chằm chằm Đan Niên, chậm rãi nói: “Tổng binh của Đông Bình phủ là Hồ Khiêm, trên tay ông ấy có hai vạn tinh kỵ binh. Phụ thân hãy gửi một lá thư cho Hộ bộ, một kho lúa ở một huyện nhỏ ven biên cảnh vốn không cần ý kiến phúc đáp của Hoàng Thượng, chờ thủ dụ đến Đông Bình, Hồ Khiêm sẽ mang lương thảo đến giải vây cho Mộc Kỳ.”
Tô Tấn Điền có chút khiếp sợ, đứng lên nhìn Tô Doãn Hiên nói: “Hiên Nhi, con có biết làm như vậy sẽ có hậu quả thế nào không?”
Khuôn mặt tuấn dật nghiêm túc của Tô Doãn Hiên vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng, trầm giọng nói: “Phụ thân, con đều có an bày.” Dứt lời quay mặt nhìn Đan Niên, nói: “Mong rằng cô nương tuân thủ hứa hẹn, vĩnh viễn đều là Thẩm Đan Niên, nữ nhi của Thẩm Lập Ngôn.”