Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 184

Vân Khanh cũng không chậm lại ở phía sau, nhìn đứa bé kia, chỉ thấy da mặt hồng hồng nhăn nheo, cái khác cũng không nhìn ra được.

Bà đỡ cười tươi chúc mừng: “Lão phu nhân, chúc mừng người, là một vị tiểu thiếu gia.”

Lão phu nhân vừa nghe, khuôn mặt vì kích động mà run rẩy, vội vàng bước đến nhìn viên thịt nhỏ trong tã lót, hỏi lại lần nữa: “Thật như thế sao? Là thật à?”

“Thiên chân vạn xác! Người nghe xem tiếng khóc vừa vang lại vừa trong, chắc chắn là một tiểu tử mập mạp.” Bà đỡ giỏi nhất là nói mấy lời tốt lành, nhìn lão phu nhân tủm tỉm cười híp mắt.

Thẩm Mậu đứng một bên nhìn trái nhìn phải, giống như nhìn thế nào cũng không đủ, rõ ràng là không phải lần đầu tiên làm phụ thân, nhưng lại kích động như vậy, đây chính là đứa con trai trông đợi hơn mười năm mới có.

Vân Khanh đứng sau hai người, cũng không bước lên xem mà muốn đi nhìn Tạ thị, ai ngờ một lát sau, trong phòng lại vang lên tiếng trẻ con khóc, một bà đỡ lại ôm một đứa nhỏ khác chạy ra, hô lớn: “Còn một đứa nữa, vẫn còn một đứa nữa!”

Trong chốc lát, người trong phòng vui đến đỉnh điểm, có cháu trai, lão phu nhân đối với đứa cháu ra sau là nam hay nữ cũng tương đối thoải mái hơn, chỉ có Vân Khanh vội vàng hỏi: “Là đệ đệ hay là muội muội?”

Bà đỡ tủm tỉm, nếp nhăn trên mặt hiện lên khi cười: “Hồi tiểu thư, là đệ đệ.”

Lão phu nhân vui sướng đến mức tay cũng run lên, vội vã gọi: “Nhanh ôm lại đây cho ta nhìn.” Đợi chờ nhiều năm như vậy cũng chờ được cháu trai, còn một lần đợi được hai đứa, lòng bà thoải mái giống như ngâm trong nước, đôi mắt nhìn bên trái một chút, bên phải một chút, nhìn thế nào cũng thấy không đủ.

Gương mặt Thẩm Mậu vui mừng hớn hở, nhưng so với lão phu nhân, ông vẫn trầm ổn hơn, dặn dò kẻ dưới: “Hôm nay lão gia ta song tử lâm môn, tiền tiêu vặt tháng này của mọi người tăng lên gấp đôi, hầu hạ trong phòng sinh tăng thêm một lạng bạc, toàn bộ mọi người đêm nay cùng thêm một món ăn.”

Lời vừa rơi xuống, cả Thẩm phủ đều sôi trào, mọi người đều nói Tạ thị trầm lặng nhiều năm, hoặc là sẽ không sinh, nếu sinh thì một lúc hai đứa, song bào thai đúng là khó gặp.

Trong gió xuân mang theo vui mừng, làm cho Vân Khanh cũng vô cùng vui vẻ, cả người thoải mái hơn rất nhiều, thấy tiếng chim hót cũng dễ nghe hơn, nàng nhìn hai tiểu đệ đệ từ viên tròn hồng hồng trở nên trắng trắng mềm mềm, hai má phình ra giống như hai cái bánh bao thịt, làn da nhẵn mịn như tào hủ, chỉ cần đụng đến là trũng xuống.

Bộ dạng hai nhóc cơ hồ giống nhau như đúc, chính là cẩn thận nhìn lại, một nhóc có tròng mắt hơi nhạt màu, còn nhóc kia tròng mắt màu nâu, cả hai đều mở to mắt nhìn Vân Khanh, mắt to tròn xoe lập lòe như viên thủy tinh, trong suốt làm lòng người như mềm lại.

Đây là đệ đệ ruột thịt của nàng. Lúc đầy tháng đã chọn cho hai nhóc cái tên rất tốt, nhóc con mắt màu nhạt gọi là Thẩm Vân Mặc, nhóc con mắt nâu gọi là Thẩm Vân Hiên.

Vân Khanh không hiểu được sao nhìn mãi cũng thấy thiếu, ngồi ở kia đùa giỡn hai nhóc, Tạ thị ngủ ở trên giường, trên trán quấn đai ấm phòng gió, vẻ mặt cũng mang theo ý cười.

“Nương, người nhìn đệ đệ xem, trong miệng lại có thể phun ra bong bóng này.” Vân Khanh lấy tay chọc một cái, phá vỡ cái bóng nước kia, tiếng cười trẻ con phát ra khanh khách, một nhóc cười, nhóc kia cũng học theo mà cười rộ lên.

Tạ thị nhìn dáng vẻ của con gái, cũng thấy buồn cười: “Con lúc còn bé cũng giống vậy, lại còn thích mút ngón tay.”

Bị mẫu thân mình nói như vậy, Vân Khanh quay đầu nói dỗi: “Nương, người ở trước mặt đệ đệ chê cười con, về sau hai đứa sẽ học theo.”

“Bọn nó mới sinh được mấy tuổi, con nha, bộ dáng tỷ tỷ cũng bày ra sớm quá!” Tạ thị cười trêu ghẹo nữ nhi, trong lòng thật ấm áp, nữ nhi bây giờ qua năm tháng cũng đã trưởng thành, giờ lại thêm hai đứa con trai, dưới gối một đôi trai gái, còn có gì mà chưa thỏa mãn.

Vân Khanh đang chơi đùa với đệ đệ, đột nhiên hai nhóc khóc rống lên, dọa nàng giật mình, vội vàng quay đầu hỏi: “Nương, đệ đệ sao thế?”

“Có lẽ đói bụng rồi, nhanh gọi vú nuôi vào đi.” Trước lúc sinh, Thẩm gia đã tìm hai vú nuôi rất tốt, gia thế nhân phẩm đều có thể tin cậy được, trong nhà giàu đứa nhỏ từ lúc mới sinh đều do vú nuôi chăm sóc, chỉ có một ít là tự mình nuôi nấng.

Nhìn vú nuôi bế đứa nhỏ đến phòng bên cạnh cho ăn, Tạ thị tựa vào đầu giường, Vân Khanh thay bà kéo lại rèm che gió phía sau, hỏi: “Mấy ngày này cha vui lắm, chắc chắn rất tốt với nương rồi.”

Tạ thị bị nữ nhi trêu chọc, tức giận liếc mắt nhìn nàng một cái: “Cha con làm sao, ông ấy vui vẻ là chuyện bình thường, mấy ngày nay có người đến cửa chúc mừng, kéo ông ấy ra ngoài uống rượu, bạn làm ăn qua lại, còn có quan viên bình thường hay giao tiếp, làm cha con tối nào về nhà cũng say rượu.”

“Cũng thật không phải, cha vui vẻ ra ngoài uống rượu cùng bằng hữu, cũng không đến đây với nương.”

Vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến giọng nói sang sảng của Thẩm Mậu, “Đây gọi là nói xấu bị bắt được nhỉ, sao ta lại không đến, bây giờ không phải là đã ở đây sao?”

Rèm cửa được vén lên, Thẩm Mậu bước vào, mặc dù gương mặt nghiêm túc, nhưng trong ánh mắt không giấu được ý cười, Vân Khanh đứng lên nói: “Phụ thân đúng là có thần giao cách cảm, cùng con gái một lòng, nên hôm nay cũng đến thăm nương.”

“Hay cho câu thần giao cách cảm của con.” Thẩm Mậu ngồi xuống, nhìn Tạ thị, thân thiết hỏi: “Thân thể có chỗ nào không thoải mái không?”

“Không sao, có đại phu khai dược, có Lý ma ma và nha hoàn hầu hạ, cũng không phải lần đầu sinh con, sao có thể không thoải mái.” Lời Tạ thị vừa dứt, trong lòng ngọt ngào như mật, bây giờ di nương trong phủ chỉ còn lại Thu di nương, cô ta cũng không phải là người hay gây chuyện, trong phủ cũng yên lặng hơn rất nhiều, mỗi ngày cũng thoải mái hơn xưa.

Nghe vậy Thẩm Mậu gật đầu, còn nói thêm một chuyện khác, “Năm ngoái một mình ta ra nước ngoài buôn bán, năm nay phải giao hàng hóa thượng hạng, bên kia là khách hàng lớn, lại là lần đầu tiên làm ăn, ta chuẩn bị cùng đi theo đội thuyền buôn.”

Tạ thị ngẩn ra: “Đi mất bao lâu?”
Bình Luận (0)
Comment