Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 192

Tập thị nói xong, nhìn thoáng qua phần lớn các vị phu nhân tản đi, nói thêm mấy câu, hỏi thăm tình hình mọi người, bà ta không bỏ qua cơ hội ở trước mặt người khác thể hiện, trải qua chuyện vừa rồi, bà ta càng phải cố gắng lấy lại hình tượng.

Vi Ngưng Tử vừa muốn xoay người bỏ đi, lại bị Chương Lạc kéo sang đình nghỉ chân một bên, Chương Lạc tuy tuổi không lớn, nhưng lực tay không yếu chút nào, liền cầm tay Vi Ngưng Tử lôi vào bên trong.

“Ngươi làm gì, thả ta ra!” Cổ tay Vi Ngưng Tử bị đau, chỉ sợ vừa đỏ lại còn sưng lên, nàng ta quát lên như vậy, rốt cuộc Chương Lạc cũng buông tay ra, tiếp theo trên mặt Vi Ngưng Tử nhận lấy một cái tát vang dội, “Ngươi là đồ gian tế! Liên hợp với Chương Huỳnh ức hiếp ta! Làm ta mất hết thể diện trước mặt mọi người.”

Vi Ngưng Tử hoàn toàn không dự tính được Chương Lạc đột nhiên ra tay, ôm lấy má trái bị đánh, vẻ mặt kinh ngạc, “Sao ngươi đánh ta? Cái gì là gian tế?”

Chương Lạc trở tay lại tát thêm một cái, khiến Vi Ngưng Tử lại không kịp trở tay: “Ngươi xúi giục ta đối phó với Chương Huỳnh, kết quả lúc ngươi làm chứng, ngươi lại nói cái gì cũng không nhìn thấy, ngươi nhất định cùng nàng ta thông đồng với nhau, đến làm cho ta mất mặt không phải sao?!”

Vi Ngưng Tử bị ăn hai cái tát, trong đầu có chút ong ong, tức giận muốn cắn vỡ răng, thế nhưng nàng ta lại không thể bỏ chạy, ban đầu vốn chính là do nàng ta xúi bẩy Chương Lạc, kế hoạch vốn rất tốt, nhưng về sau lại hỏng bét.

“Làm sao ta biết được, lúc trước không phải nói người rơi xuống nước là ngươi sao, sao lại biến thành nàng ta?” Vi Ngưng Tử thật không ngờ Chương Lạc này, bên ngoài thoạt nhìn biết lễ nghĩa, kết quả lại giống như Chương Huỳnh, cũng có thể muốn ra tay liền ra tay, lẽ nào Toánh Xuyên Hầu phủ di truyền đều không nói hai lời đã ra tay đánh người sao?

Trong lòng Vi Ngưng Tử tức giận muốn chết, hết lần này đến lần khác lại không thể đánh trả, lúc này không thể dùng thái độ cứng rắn với Chương Lạc, không còn cách nào phải nói sang chuyện khác.

Nào ngờ, nàng ta còn chưa dứt lời, Chương Lạc lại nổi giận lần nữa, chỉ vào Vi Ngưng Tử nói: “Với đầu óc đơn giản của Chương Huỳnh, nàng ta làm sao có thể ngã xuống nước, chắc chắn là ngươi, ngươi cố ý nói cho ta nghe, sau đó lại lộ cho nàng ta biết, để nàng ta ngã vào trong hồ, lại để cho cha thấy, như vậy liền trách mắng ta.”

Thật ra tính tình Chương Lạc so với Chương Huỳnh còn không bằng, ít ra Chương Huỳnh còn tùy người mà cư xử, nhưng Chương Lạc kia giấu dưới lớp da của mình là sự thô bạo, nếu không có Tập thị cẩn thận che dấu, cũng luôn trước mặt Toánh Xuyên Hầu giả vờ tội nghiệp, còn không biết đã thành bộ dáng gì, lúc này bên cạnh nàng ta trừ vài nha hoàn bà tử tâm phúc, cũng không có những người khác, trong lòng nỗi bực tức vì vừa rồi mất mặt trước đông người cũng lộ ra ngoài.

Nếu bình thường chỉ cần nàng vừa khóc, cha sẽ giúp nàng trách mắng Chương Huỳnh, hôm nay lại không để ý gì đến nàng, xoay người bỏ đi, nương nói rất đúng, hôm nay nàng bị Vi Ngưng Tử hãm hại!

Ngay lập tức lại quay sang đánh lên mặt Vi Ngưng Tử: “Ngươi ở trước mặt ta giả vờ cái gì, nếu hôm nay ngươi không giật dây cho ta, sao ta lại làm những chuyện như vậy! Ngươi ở chỗ của ta giả vờ vô tội cái gì!”

Vi Ngưng Tử lại không dám ra tay đánh nàng ta, suy cho cùng việc này cùng Vi Ngưng Tử không thoát được liên quan, nếu làm loạn trước mặt mọi người, hình tượng thục nữ mà mình cố công tạo dựng toàn bộ đều mất hết, chỉ còn cách cố gắng né sang hai bên tránh cho bị đánh, “Chương Lạc, sao ngươi có thể trách ta việc này, lúc ấy ta luôn ở cạnh ngươi, sao có thể truyền tin tức cho Chương Huỳnh, hơn nữa nếu ta làm thế, đối với ta có gì tốt?”

Chương Lạc ra tay cũng thấy mệt, thở phì phò nghỉ tạm, hỏi: “Vậy việc hôm nay cũng không có lợi với ta?”

“Nhưng lại có lợi cho người khác.” Vi Ngưng Tử im lặng dời đi trọng tâm của câu chuyện mà hài lòng, cuối cùng cũng đem Chương Lạc khống chế được, mặt của nàng ta đau rát, không cần nhìn cũng biết sưng đỏ lên, lúc nói chuyện khóe miệng cũng có chút đau đớn.

Chương Lạc ngu xuẩn, việc mình làm không xong còn trút giận lên người khác.

“Đối với người nào mới có lợi?” Chương Lạc nghi ngờ hỏi, nàng ta không nhìn ra việc ngày hôm nay ngoại trừ tốt với Chương Huỳnh còn có lợi với những người khác.

“Là Thẩm Vân Khanh, ngươi không thấy hôm nay cô ta vừa xuất hiện, các vị phu nhân đối với cô ta tán thưởng liên tục sao? Ngay cả Dương phu nhân kia không mở miệng quản những chuyện này, hôm nay cũng lên tiếng! Chẳng lẽ không phải là do có ấn tượng tốt với Thẩm Vân Khanh mới lên tiếng sao? Ngày thường ngươi có thấy bà ta nói qua một câu không?”

Vi Ngưng Tử đem vấn đề đẩy sang người Vân Khanh, Chương Lạc cũng không khỏi suy nghĩ, đúng thế, Dương phu nhân rất ít khi quản những chuyện này, hôm nay lên tiếng cũng là vì Thẩm Vân Khanh?

Thế nhưng Dương phu nhân hôm nay mới nhìn thấy Thẩm Vân Khanh, liền đối tốt với nàng ta như thế? Dương phu nhân không thích mình và nương ư?

Trên điểm này, Chương Lạc thật ra cũng đủ hiểu biết, vì thế, nàng ta lại nghĩ đến lời Tập thị nói, đây là Vi Ngưng Tử đang chia rẽ khiêu khích, ai không biết miệng lưỡi của Thẩm Vân Khanh không ai có thể qua mặt được, Vi Ngưng Tử này muốn mình đi tìm Vân Khanh tính sổ sau đó chịu nhục sao?

Nghĩ đến đây, Chương Lạc lại vung tay tát Vi Ngưng Tử một cái, lồng ngực Vi Ngưng Tử như có một bụm máu nóng muốn phun ra, bình thường Chương Lạc có thể trao đổi được, sao hôm nay dáng vẻ lại giống Chương Huỳnh, nàng ta nhanh chóng tránh né, tìm một khe hở, vội vàng chạy ra ngoài.

Cho dù nàng thông minh linh hoạt, lúc này đây hai bên má đều có dấu vết sưng tấy, cúi đầu sai một tiểu nha hoàn dẫn đường, bất chấp mất hết lễ nghi, trước tiên leo lên xe ngựa.

Lên xe ngựa, cầm lấy gương nhỏ nhìn vào, trâm cài trên đầu bị lệch xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn ước chừng lớn bằng bàn tay bị đánh cho sưng tấy lên, đôi mắt dịu dàng ướt át cũng bị một bên mặt sưng vù làm biến thành một đường chỉ nhỏ, không hơn mười ngày nửa tháng cũng không hết sưng.

Thẩm Vân Khanh chết tiệt này, chỉ cần nơi nào có nó, Vi Ngưng Tử nàng sẽ gặp chuyện không may.

Đối với những lời nguyền rủa này, Vân Khanh không nghe được, cho dù nghe được cũng không để ở trong lòng, nàng là Thẩm Vân Khanh đáng chết, vốn dĩ nàng đã chết qua một lần, hơn nữa, có người nào mà không phải chết, là ai thì đến cuối cũng rồi cũng sẽ chết cả.

Chương Huỳnh ngồi trong phòng, sau khi thay xong xiêm y, cho nha hoàn lui xuống hết, nhìn Vân Khanh.

“Vừa rồi ở cạnh hồ là ngươi ngáng chân ta sao.”

Những người khác không nhìn thấy động tác ngáng chân, nhưng Chương Huỳnh có thể cảm giác được dưới chân là cái gì, đứng ở vị trí đấy, cũng chỉ có thể có Vân Khanh mới có khả năng làm nàng sẩy chân.

Đôi mắt phượng của Vân Khanh hơi ngưng lại, nàng sớm biết được Chương Huỳnh sẽ đoán ra, nếu không đoán được, thì người này đã ngu xuẩn đến mức không còn cách nào cứu chữa, dù nàng giúp đỡ như thế nào cũng không hữu dụng.

Còn nữa, hành động sau này của Chương Huỳnh cũng chứng minh nàng ta không phải là người ngu dốt.

“Tuy ngươi làm ta ngã xuống hồ, nhưng ta còn phải cảm ơn ngươi, nếu không phải là ngươi, người phụ thân hôm nay trách phạt sẽ là ta.” Chương Huỳnh cầm chén trà nóng trong tay, đáy mắt dường như đang có giọt nước hình thành, nhưng rất nhanh tan biến trong làn hơi nước.

“Ngươi không cần phải cảm ơn ta, cho ngươi một cước để ngươi ngã vào trong hồ, thật ra ta rất vui vẻ.” Vân Khảnh thổi nhẹ làn hơi nóng trên chén trà, nhấp một ngụm, mùi trà lài thơm ngát còn giữ lại hương thơm trong miệng, giống như vị của mùa xuân, ngược lại cũng không tệ.

Chương Huỳnh dường như không ngờ Vân Khanh sẽ trả lời như vậy, liền phản ứng lại, hỏi: “Ngươi có ý gì?”

Đem chén trà nhẹ nhàng thả xuống, Vân Khanh nhìn dáng vẻ của nàng, cuời yếu ớt: “Là ý này, chỉ cho phép ngươi mắng chửi ta, lại không cho ta đá ngươi, trên đời có đạo lý này hay sao?”

Chương Huỳnh ngẩn ra, giống như bị nước trà làm bỏng tay, vội đặt chén trà lên bàn, tự cầm lấy lòng bàn tay nóng bừng của mình, nhớ lại thời gian mẫu thân còn khỏe mạnh, mình ở trong nhà làm trời làm đất, tính cách thật sự quá tồi tệ, cho nên bây giờ hạ nhân vừa nhìn thấy đã quay đi, đối với mình cũng không thèm để ý.

Thời gian ở thư viện, nàng ỷ vào thân phận đích nữ hầu gia, chèn ép người khác, hôm nay đổi lại là nàng bị người khác chèn ép.
Bình Luận (0)
Comment