Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 210

Vân Khanh khép hờ mí mắt, lông mi ở dưới ánh đèn tạo thành một hình cung xinh đẹp, chớp chớp hai cái, sau đó nhẹ nhàng cười nói: "Chiêu tế, không nhận tội tế, không có gì bất đồng, ta không nghĩ muốn lập gia đình."

Chuyện này, không nằm trong kế hoạch của nàng, coi như là có, thì đợi cho ngày nào đó trong nhà an ổn, nàng sẽ tìm một nam nhân thành thật, sống một cuộc sống bình thường, có lẽ thêm một hai cái thông phòng, sau đó nàng sinh một đứa con, ngồi vững vàng vị trí của mình, trượng phu tôn kính nàng, con cái hiếu kính nàng, thiếp thất sợ hãi nàng......

Đây là cuộc sống tốt nhất của nữ tử trong thiên hạ, kết cục tốt nhất rồi.

Tiếng lòng than thở giống như một đạo mê hương theo hô hấp truyền đến tận tâm gan, Ngự Phượng Đàn chỉ cảm thấy nơi nào đó truyền đến một trận cảm nhận sâu sắc, hắn nhìn nàng cúi đầu, chiếc gáy trắng nõn vẽ ra một đường cong duyên dáng, phảng phất bị đè ép bởi những sức nặng vô hình, đem phần này xinh đẹp chiết ra một khúc rẽ, nhưng lại không chút nào cũng tổn hại đến vẻ đẹp của nàng được.

"Nàng......" Ngự Phượng Đàn lặng im một hồi, trong đôi mắt hẹp dài hiện lên tia sáng huyết lệ, giống như tia nhìn của sói đang săn mồi, hắn nay mười chín tuổi, ở trong kinh thành được vô số thiên kim, danh môn khuê nữ ngưỡng mộ, nhiều đếm không xuể, hắn chưa từng động tâm trước một ai, lại cố tình ở Dương Châu này gặp được kiếp số của hắn, hắn đang cố gắng, cố gắng đợi cho đến một ngày, có thể không cần cố kỵ dòng dõi khác nhau, đem nàng cưới về, nhưng là nàng, tựa hồ chưa từng đặt hắn ở trong lòng.

Vô luận là hành vi, hay là đáy lòng, cũng chưa từng có chút trù tính nào, thậm chí ở trong tương lai của nàng, ngay cả khái niệm trượng phu này đều cơ hồ không tồn tại.

Hắn cúi đầu cười, ý cười nhẹ nhàng mà thản nhiên, cả đời này thứ hắn muốn, nàng là người đầu tiên, hắn sẽ không cho phép nàng cứ như vậy đẩy hắn ra xa, cho dù lòng của nàng cứng rắn như sắt đá, hắn cũng phải ở trên đó khoét ra một cái động, đem hắn bỏ vào.

Ngự Phượng Đàn không nhiều lời nữa, mà là cúi đầu cười lên tiếng: "Ở nhà chờ, ta đi tìm phụ thân nàng."

Thân phận của hắn, thật sự là không thể tùy tiện trở thành con rể ở rể, không chỉ đơn giản là cá nhân hắn, là cháu ruột Minh Đế, Cẩn Vương thế tử, một khi hắn nói muốn ở rể, sẽ gây nên phản ứng dây chuyền thật lớn, tuyệt đối không phải chuyện Thẩm gia có thể thừa nhận, Minh Đế chắc chắn sẽ không cho phép loại chuyện tổn hại uy nghiêm hoàng gia này phát sinh, đến lúc đó cơn giận của đế vương, e rằng cả Thẩm phủ trong một đêm sẽ biến mất hoàn toàn ở Dương Châu.

Nghe vậy, Vân Khanh ngẩng đầu lên nhìn hắn, mái tóc đen được hắn tùy ý buộc lên buông xuống, tản ra trên trường bào màu trắng, càng tôn lên nhan sắc xinh đẹp thêm một phần ôn nhu, không biết là ngọn đèn rất mê ly, hay là đôi mắt hắn rất động lòng người, Vân Khanh chỉ cảm thấy trong lòng có một loại tư vị nói không rõ đang lan tràn.

Đứng thẳng người, Ngự Phượng Đàn cất bước đi tới, ở trên chóp mũi Vân Khanh khẽ chạm, đáy mắt hiện lên một chút gian xảo: "Phụ thân nàng phải còn sống, nếu không, hừ!"

Vân Khanh bị hắn chạm nhẹ vào sóng mũi có điểm là lạ, lấy tay sờ sờ chóp mũi, mãi đến khi đạo thân ảnh kia giống như một cơn gió tiêu tán bay đi mất, mới hồi phục tinh thần, lại phát hiện ra nàng đã đứng ngây ngốc hồi lâu, đáy mắt hàm chứ điều gì đó khó diễn tả, tiếng ‘ hừ ’ kia là có ý gì nha?

Bất quá, có Ngự Phượng Đàn nhúng tay vào, nếu phụ thân còn sống, cơ hội tìm thấy người càng thêm vài phần.

Nàng đứng lên, đẩy ra cửa sổ nhìn ánh trăng thẹn thùng trên bầu trời sau khi mây tan đi, cầu nguyện nói: Ông trời, ngài đã cho ta cơ hội sống lại một lần nữa, như vậy xin ngài phù hộ phụ thân, cho ông bình yên vô sự trở về.

Thân ảnh màu trắng từ trong trạch viện cao lớn bay ra, có một chiếc xe ngựa hoa lệ đang dừng tại đầu ngõ, chờ chủ nhân đến.

"Dịch Kính Thương, lấy ra tất cả bản lĩnh của ngươi, đem Thẩm Mậu rơi xuống núi trong vòng 3 ngày tìm ra cho ta!" Ngự Phượng Đàn ngồi ở bên trong xe ngựa, sắc mặt thay bằng hàn ý lạnh thấu xương, trên người uy nghiêm vô hình phát ra, làm cho không người nào có thể kháng cự.

Vị thế tử này càng ngày càng có phong phạm của Cẩn Vương năm đó, thậm chí trên phương diện dụng binh, so với Cẩn Vương còn ác hơn, độc hơn, Dịch Kính Thương cúi đầu nói: "Thế tử, bệ hạ lệnh cho ngài tới xem xét tình hình an toàn toàn bộ vùng Giang Nam, hôm nay là ngày đầu tiên tới nơi, liền đi thăm dò một thương nhân, chỉ sợ không ổn."

Ngự Phượng Đàn nghiêng tựa vào gối dựa trong toa xe, thú vị nhìn khuôn mặt cương nghị của Dịch Kính Thương, cười nhẹ một tiếng, đôi mắt hẹp dài nhưng lại không có ý cười: " Dịch Kính Thương, ngươi đi theo bên người ta đã bao nhiêu năm?"

"Hồi thế tử, thêm năm nay nữa, đã chín năm rồi." Dịch Kính Thương chẳng biết tại sao hắn lại hỏi vấn đề này, chỉ cúi đầu nghiêm túc trả lời.

"Chín năm, thì ra thời gian dài như vậy, ta đây hỏi lại ngươi một vấn đề, ngươi là trung với ta, hay là trung với bệ hạ đây?" Ngự Phượng Đàn mỉm cười, hỏi vân đạm phong khinh, mâu trung lại xẹt qua một đạo ám quang.

Dịch Kính Thương nhất thời cả người sững sờ, toàn thân căng thẳng, đối với vấn đề này, muốn hắn như thế nào trả lời, nếu trả lời trung với bệ hạ, như vậy hắn đã làm ám vệ của Ngự Phượng Đàn chín năm, chẳng khác gì là đang nói, hắn đã giúp đỡ bệ hạ giám thị Ngự Phượng Đàn. Dịch Kính Thương không ngốc, hắn biết, nếu Minh Đế phái hắn đến bên cạnh Ngự Phượng Đàn, mặc kệ về sau xảy ra biến cố gì, thời gian chín năm, dựa theo tính tình đa nghi của Minh Đế, hắn cho dù lập công, cũng sẽ không lại dùng hắn nữa, mà nếu trả lời trung với Ngự Phượng Đàn, như vậy đối với tất cả những việc hắn làm, lại là to gan lớn mật chống lại mệnh lệnh của Minh Đế.

Ngự Phượng Đàn không phải ngốc tử, loại chuyện này nếu nói dối hòng qua quýt xong chuyện, đổi lấy chỉ có thể là một tiếng châm biếm.
Bình Luận (0)
Comment