Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 216

Beta: Ishtar

(1)​

"Mang về đây." Trên mặt Dịch Kính Thương lộ ra một tia khó xử: "Nhưng mà....."

"Nhưng mà cái gì?" Ngự Phượng Đàn rất không thích sau tin tốt còn có tin khác, sắc mặt tương đối lãnh đạm hỏi.

"Người này cũng không phải Thẩm Mậu, mà là một thương gia lúc trước cùng rơi xuống." Dịch Kính Thương khi mới biết được chút tin tức, liền nhanh phái người đi đón, nhưng kết quả truyền đến lại là tin tức người nọ không phải Thẩm Mậu.

"Đây là tin tức ngươi mang về cho ta?"

Dịch Kính Thương thấy Ngự Phượng Đàn hẹp mâu hơi hơi nheo lại, toàn thân cũng đột nhiên tỏa ra hàn khí, cả người căng thẳng, nói tiếp: "Bọn họ là cùng thời gian, cùng địa điểm rơi xuống, cho nên thuộc hạ suy đoán Thẩm Mậu tám chín phần mười cũng sẽ ở vùng phụ cận." Không biết tại sao, hắn cảm thấy từ sau khi Cẩn Vương thế tử đánh lui đại quân Tây Nhung, cả người khí thế càng ngày càng mạnh, ngẫu nhiên phát ra một loại uy nghiêm vô hình, không thể kém hơn so với các hoàng tử trong cung.

Nghe tin tức này, sắc mặt Ngự Phượng Đàn mới từ từ hài hòa lại, thanh âm hơi lạnh chậm rì rì nói: "Tin tức của những người khác ta không cần."

"Vâng” theo sau đó là một trận gió nhẹ, thân ảnh của Dịch Kính Thương biến mất ở trong phòng.

Một lát sau, bên ngoài lại thổi vào một trận gió, một bóng người màu đen xuất hiện trong phòng: "Chủ tử."

Ngự Phượng Đàn lãnh mâu đảo qua, chu môi gợi lên một nụ cười: "Tra được sao?"

"Tra được, Minh Đế trừ việc cho thế tử ngài đi về phía nam, mặt khác còn phái một người, cũng đi trước một bước." Thân hình bóng người màu đen đang quỳ xuống thẳng tắp, mặc dù là quỳ, cũng nhìn ra đã từng được huấn luyện tốt.

"Ai?"

"Tứ hoàng tử."

"Hắn quả nhiên cũng tới rồi." Ngự Phượng Đàn từ trên giường đứng lên, đi tới trước cửa sổ, nhìn cảnh hoàng hôn đỏ như máu, đem nửa bầu trời nhuộm thành dải lụa hồng dài miên man, khóe miệng tươi cười cũng nhiễm lên vài phần thị huyết.

Minh Đế tuy rằng bên ngoài phong hắn làm "Trấn Tây Đại Tướng Quân", thoạt nhìn được thịnh sủng không hết, lại không biết, kỳ thật chiến tranh với Tây Nhung vừa chấm dứt, còn chưa ổn định, Minh Đế đã hạ chiếu chỉ muốn hắn quay về kinh, bí mật phái biên cảnh Chỉ Huy Sứ đưa tiễn, kì thực sợ hắn ở trong quân thành lập uy tín, sau khi trở thành Cẩn Vương, lại là một Đại Tướng đương thời.

Việc đến Dương Châu này cũng thế, ở mặt ngoài là muốn hắn đến phụ trách việc an toàn trước khi ngự giá đến phía Nam, kì thực ngầm đem Tứ hoàng tử phái tới giám thị, sợ hắn có hành động kì lạ gì.

Nên làm hắn đều đã làm, không nên làm, nhìn tâm tình hắn, mới quyết định nên làm hay không làm.

Ngự Phượng Đàn nghĩ như thế, mà ở một góc của Dương Châu, cũng có một đám người có tâm tư mưu tính khác.

"Ngươi xem, nay chuyện buôn bán của Thẩm gia không có chút dấu hiệu sụp đổ, ngược lại để nha đầu kia tận dụng được nhiều thời gian hơn, nay khoản nợ của Tiết Hữu Tài bọn họ cũng đã thanh toán xong, những thương gia muốn náo loạn cũng dần dần không có, chúng ta chẳng lẽ liền như vậy mà nhìn gia sản Thẩm gia bị nha đầu kia đoạt hết hay sao, ngươi cam tâm sao?" Mạc thị vẻ mặt chán nản, trong mắt vừa đau lòng, vừa rối rắm.

Từ lần trước bị Vân Khanh rút kiếm đuổi bọn họ, bọn họ vẫn luôn chờ cơ hội Vân Khanh gặp trở ngại trong việc buôn bán, lại nhân cơ hội tới cửa yêu cầu hỗ trợ, nhưng Vân Khanh chẳng những không có luống cuống tay chân, mà chuyện làm ăn ở Dương Châu lại dần dần đi vào quỹ đạo, dựa theo tình hình này, chừng nửa năm, Vân Khanh đã có thể đem Thẩm phủ quay trở lại hình dáng lúc Thẩm Mậu còn, đến lúc đó, thì bọn họ liền hoàn toàn không có cơ hội rồi.

Thẩm Bình ngồi ở một bên, đáy mắt bắn ra tia sáng âm lãnh, hắn từ lúc còn nhỏ, liền đối Thẩm Mậu luôn không phục, Thẩm Mậu tuy rằng vai vế nhỏ hơn so với hắn, nhưng tuổi tác của hai người không cách nhau nhiều lắm, thuở nhỏ thường xuyên bị lấy ra so sánh.

Hắn tự hỏi mình thông minh không thua Thẩm Mậu, chỉ là gia cảnh không giàu có như Thẩm gia, cho nên những người khác đối với Thẩm Mậu đều là nịnh bợ đón chào, nếu hắn có thể có được của cái tốt như Thẩm Mậu, trở thành thủ phủ của Dương Châu thì nhất định cũng có thể như hắn.

Qua thời gian, hắn liền nổi lên tâm địa âm độc, tuy rằng vừa thi đỗ cử nhân, nhưng không cách nào mua quan chức, đắm chìm ở thanh lâu liền quen biết Đường Sinh, hai người giống nhau căm giận sự bất bình của cuộc đời, thường xuyên qua lại liền thành bạn tốt, vô tình biết được Bạch di nương bên người Thẩm Mậu là thanh mai trúc mã của Đường Sinh, hắn liền đề ra ý kiến, làm cho Thẩm Mậu từ nay về sau không có con, cứ như vậy, chỉ cần Thẩm Mậu xảy ra chuyện, như vậy tất cả sản nghiệp của Thẩm gia đều sẽ do người trong tộc tiếp nhận rồi.

Mà hắn đáp ứng đem một phần tài sản của Thẩm gia chia cho Đường Sinh, một phần tài sản Thẩm gia đã đủ cho Đường Sinh dùng tiền đả thông các mấu chốt, đi lên con đường làm quan, cho dù là không làm quan, cũng có thể sống mấy đời thoải mái, cho nên khi hắn nói ra yêu cầu này, Đường Sinh lập tức đáp ứng, hơn nữa tìm cơ hội ‘xảo ngộ’ Bạch di nương.

Làm di nương cũng không dễ, mặc dù là dưới trướng Tạ thị, nhưng khi Bạch di nương gặp vị thanh mai trúc mã trước kia, biết được hắn nay đã là cử nhân gia, mà bắt đầu hối hận, hối hận lúc trước không nên bị tiền tài mê hoặc, gả cho thương hộ làm thiếp, nếu nàng kiên trì đợi thêm hai năm, nay nàng chính là cử nhân phu nhân rồi.

Hối hận một khi bắt đầu, tham dục liền theo nhau mà đến, dưới sự khuyến khích không ngừng của Đường Sinh, Bạch di nương cho rằng mỏi chuyện đều là lỗi của Tạ thị, là do Tạ thị cản trở tiền đồ của nàng, buộc nàng phải làm thiếp cho người ta, mang theo một lòng muốn trả thù, Bạch di nương liền âm thầm hạ độc Thẩm gia.

Chuyện sau đó phát triển cực kỳ thuận lợi, Thẩm Mậu vẫn không có con nối dòng, hắn đang đợi một thời cơ, khiến Thẩm Mậu ‘ngoài ý muốn mà chết’ liền có thể đoạt tài sản của Thẩm gia, đáng tiếc sự việc này vào năm trước lại có sự thay đổi......

Cho tới bây giờ, cuối cùng lại như hắn mong muốn, Thẩm Mậu xảy ra chuyện, mà hai tiểu tử kia sẽ không lo được gì, chỉ là thật không ngờ, Thẩm Vân Khanh thậm chí lại có thủ đoạn như thế, việc này thật vượt ngoài kế hoạch của hắn.

"Hừ, chỉ bằng nha đầu kia, nàng có thể nuốt cả gia sản Thẩm gia sao!" Tộc trưởng hừ lạnh một tiếng, rất khinh thường, nhớ tới ngày ấy Thẩm Vân Khanh cầm kiếm chỉ vào lão, lão nay còn có chút chột dạ, một xú nha đầu, làm sao có lá gan như thế!

"Lão đại, ngươi có cái biện pháp gì?" Tộc trưởng quay đầu hỏi Thẩm Bình.

"Các ngươi xem, nay Thẩm gia, cũng chỉ có mình Thẩm Vân khanh chống đỡ, nếu như nàng xảy ra chuyện, không thể tiếp tục chống đỡ, như vậy Thẩm gia sẽ như thế nào?" Thẩm Bình sắc mặt bình thản, chỉ là trong ánh mắt lóe lên vài tia ác độc.

Mạc thị cười khinh thường: "Không có cái nha đầu kia, bà lão Dư thị nay nằm liệt giường không dậy nổi, Tạ thị tuy rằng không suy sụp, nhưng quản lý sự vụ trong phủ thì không tồi, còn sản nghiệp bên ngoài thì chưa chắc, về phần hai tiểu tử kia thì cũng không cần đề cập tới!" Bà ta nói xong, tộc trưởng bỗng nhiên linh quang vừa hiện, quay đầu nói: "Lão đại, ý của ngươi là......?"

Thẩm Bình gật đầu thật mạnh nói: "Đúng như cha nghĩ, nếu đã không có Thẩm Vân Khanh, ta xem Thẩm gia còn làm thế nào để duy trì được!"

"Ngươi có biện pháp gì tốt?" Trong mắt vị tộc trưởng già toát ra vẻ tham lam, vội hỏi.

Thẩm Bình âm hiểm cười: "Nhi tử sớm đã có chuẩn bị, ngày mai cha hãy chờ xem!" Hắn sẽ nhìn xem, Thẩm Vân khanh có thể qua được cửa này của hắn không, nếu là qua không được, vậy thì không thể trách hắn rồi.

Vân Khanh xử lý chuyện trước mắt xong, đang định ra cửa hàng coi một vòng, vừa thay xong quần áo, chuẩn bị ra cửa, chợt nghe Vấn Nhi báo lại: "Tiểu thư, tộc trưởng lại mang người tới nữa."

Vân Khanh hơi hơi nhíu mi, những người này tại sao lại đến đây, cách việc rút kiếm lần trước mới hơn nửa tháng, bọn họ lại ngứa ngáy không chịu nổi mà chạy tới, xem ra miếng thịt béo Thẩm gia này quả nhiên là rất mê người, khiến người ta mà một lại, lại mà tam không nổi giận.

Nàng kéo vạt áo, vừa vặn nàng vừa thay xong quần áo, phải đi gặp bọn họ, xem hôm nay bọn họ còn có chuyện gì muốn ồn ào.
Bình Luận (0)
Comment