Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 26

Edit: anh sao bang

Đại phu trả lời: "Thân thể nữ quyến của quý phủ cũng không có vấn đề gì, cực kỳ khoẻ mạnh."

Tạ thị nghe vậy trong lòng căng thẳng, sắc mặt cũng không lộ chút mảy may, cười cho Hổ Phách đưa đại phu đi lấy phí khám bệnh tại nhà.

Thu di nương mị nhãn nhìn đại phu đi ra ngoài, lại thấy trên mặt Tạ thị mang theo tươi cười, không thấy có gì khác thường, liền mở miệng nói: "Nói đến cũng kỳ quái, chúng ta ở trong phủ nhiều năm như vậy cũng chưa từng ăn nằm với nam nhân, Tô Mi kia cũng không đến nửa năm liền mang thai liền trở về, thật làm cho người hâm mộ, Bạch di nương, ngươi nói phải không?"

Bạch di nương là di nương ở lâu nhất trong phủ, bộ dạng cũng không tính rất xuất sắc, lại hàng năm làm cho Thẩm mậu sủng ái, Thu di nương nội tâm không phục, thường xuyên tìm cớ làm khó dễ Bạch di nương t, bất quá đại đa số thời điểm Bạch di nương đều là rất thản nhiên thích ứng.

Lần này cũng không ngoại lệ, nàng ngồi ở một bên giúp Tạ thị bóp chân, nghiêng đầu đáp lại Thu di nương: "Mi cô nương phúc khí tốt, có thể mang thai cốt nhục của lão gia."

Lời này mềm mại không mạnh mẽ, Thu di nương cũng lười tiếp lời, nhưng thật ra Thủy di nương cười nhạo một tiếng, cầm lấy khăn che miệng nói: "Như thế nào, xem ý tứ của Bạch di nương, là ta phúc khí không tốt rồi."

"Không phải là ý này, phúc khí là do trời định." Bạch di nương cúi đầu, chuyên tâm đấm chân, vẻ mặt cũng không có biến hóa, bộ dang vẫn là bình thản như trước.

"Trời định? Nếu phúc khí là do trời định, vậy thì trong lời nói kia thì bạc mệnh nhất chính là nói người đi theo lão gia lâu nhất là ngươi rồi!" Thủy di nương là lão thái thái đề bạt lên làm di nương, lúc trước nghe nói là muốn làm chính thê nhưng không thành nên bộ dáng cực kì chanh chua.

Tạ thị vốn là thấy phiền, ba người này ở trong này ngươi một câu ta một câu, không rời chuyện mang thai, nghe xong lời này chỉ cảm thấy phát chán, chống cái trán nhíu mày mắng: "Các ngươi ở trong này nói năng lung tung cái gì, có bản lĩnh thì bản thân đi mang 1 cái thai xem! Không có việc gì đều đi xuống đi."

Vừa nghe Tạ thị nói xong, Bạch di nương ngừng tay, đứng lên, Thủy di nương tà phủi liếc mắt một cái Tạ thị, đá khăn đi ra ngoài, Thu di nương mím môi hành lễ rồi cũng đi theo ra.

Phòng trong cuối cùng cũng thanh tĩnh xuống, Tạ thị trong lòng lại nghi ngờ, nếu mình cùng ba vị di nương cũng không có vấn đề, vậy vấn đề kia rốt cuộc từ đâu ra?

Vân Khanh ngồi ở một bên suy nghĩ, đại phu nói nương cùng ba vị di nương cũng không có vấn đề, mà cha nàng hẳn là cũng là không có vấn đề, nếu không sẽ không sinh mình ra, nhưng tại sao sau khi có mình thì tin tức gì cũng không có. Tay nàng nhẹ nhàng trên mặt bàn vẽ vẽ, trong lòng cân nhắc, Tô Mi là cha từ bên ngoài mang về, nếu đứa nhỏ trọng bụng nàng ta là của cha, như vậy có thể vấn đề là do cha.

Nàng nghĩ nghĩ, định đem phán đoán này nói cho nương nghe, ai ngờ bỗng nhiên viện ngoại truyền đến một trận âm thanh huyên náo, Phỉ Thúy đi đến trước cửa, vén lên mành mắng: "Một đám nói nhao nhao ồn ào nói cái giống gì, phu nhân cùng tiểu thư vẫn còn bên trong đấy!"

Trong viện của Tạ thị, nha hoàn bậc hai (cấp bậc phân nha hoàn thời cổ đại) Trân Châu tuỳ thời tiến lên phía trước nói: "Phỉ Thúy tỷ tỷ, ở cửa chính có tiểu nha hoàn nói là muốn gặp phu nhân, náo loạn cực kỳ lợi hại, nô tỳ nói nàng một cái thô sử nha hoàn (nha hoàn làm việc nặng) lại tưởng có thể tùy tiện gặp phu nhân, không nhìn xem thân phận của mình rồi hẵng nói."

Phỉ Thúy nghe xong lời này trong lòng đối với Trân Châu cũng có chút không vui, tuy rằng nói nha hoàn sai vặt là nha hoàn đê tiện nhất, nhưng chính bản thân Trân Châu cũng chính là từ một nha hoàn sai vặt lên đến hiện tại, có chút quên nguồn gốc rồi sao, cùng từng làm hạ nhân hẳn là hai bên cùng có chút đồng cảm, chứ không phải chà đạp lẫn nhau, nhíu lại mày nói: "Biết nàng là có chuyện gì không?"

Trân Châu vừa nghe ngữ khí này, biết Phỉ Thúy có chút không vui, nhãn châu chuyển động, vội vàng chuyển gió mang vẻ quan tâm nói: "Là như vậy, nha hoàn sai vặt kia nói muội muội nàng sau khi uống canh của lão gia liền đau bụng lăn lộn đầy đất, cầu phu nhân cho nàng mời đại phu xem bệnh."

Uống canh của lão gia? Đau bụng? Vân Khanh vén rèm lên đi ra vừa vặn nghe thế, nhìn lướt qua nha hoàn sai vặt bị ngăn ở bên ngoài kia, mở miệng phân phó: "Cho nàng ấy vào đi."

Các bà này nghe thế mới buông lỏng tay, nha hoàn kia đi theo phía sau Phỉ Thúy vào phòng, bổ nhào quỳ gối trước mặt Tạ thị, vẻ mặt đầy nước mắt khóc nói: "Phu nhân, tiểu thư, van cầu ngài cứu cứu muội muội của nô tỳ, van cầu ngài cứu nàng ấy."

"Ngươi từ từ nói, cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Vân Khanh thản nhiên mở miệng, trong giọng nói không có nửa phần áp bách cùng khinh miệt, âm sắc giống như gió nhẹ làm cho nha hoàn kia an lòng rất nhiều, khóc thút thít một chút, xoa xoa nước mắt trên mặt nói: "Sự tình là như vậy, nô tỳ tên là Tiểu Liên, có muội muội mới vào Thẩm phủ làm việc, tên là Tiểu Hoa, ngày hôm nay bởi vì đói quá nên đi phòng bếp tìm thức ăn, nhìn đến phía trên bếp có một chén canh, liền vụng trộm uống một nửa, lại thêm nước lã vào, cũng không có ai phát giác, kết quả đến lúc chiều, bụng bắt đầu đau lên, ban đầu nô tỳ tưởng đau bụng bình thường, cũng không để ý nhiều, sau lại đau càng ngày càng lợi hại, thế nhưng...... Thế nhưng lại có máu chảy ra......"

"Có thể là do tới tháng?" Phỉ Thúy hỏi tiếp một câu.

"Sẽ không, nô tỳ muội muội mới mười tuổi, ngày thường ăn đồ cũng không là đồ tốt, không có khả năng sớm như vậy. Sau đó nô tỳ cố ý đi nghe ngóng, mới biết bát canh kia là để lão gia tẩm bổ thân thể." Tiểu Liên nói có trật tự.

Vân Khanh lại thản nhiên liếc mắt nhìn nàng ta, đáy mắt có tán thưởng, lời này nghe qua đơn giản, kỳ thật Tiểu Liên nha đầu này là hoài nghi trong canh có thứ gì đó, gần nhất là thật tâm muốn vì muội muội tìm đại phu, thứ hai coi như là báo tin cho Tạ thị, lúc bắt đầu kể chuyện thì lại chủ ý nhấn mạnh việc muội muội tuổi nhỏ cùng mới vào phủ làm việc không bao lâu để người ta cảm thấy thương hại, nhưng thật ra lại là một nha đầu thông minh.

Tạ thị nghe xong cũng hiểu được có chút không đúng, Thẩm Mậu mỗi ngày đều sẽ uống một chén canh bổ thân, chén thuốc này tính ôn nên cho nam cho nữ đều thích hợp, làm sao có thể uống vào thì đau bụng.

Lý má má xem sắc mặt nàng, lập tức đến bên ngoài sai nha hoàn đi ngăn Hổ Phách lại, gọi đại phu kia trở về, chuẩn đoán cho Tiểu Liên xong, sắc mặt ông ấy thầm trầm, Tạ thị vội hỏi: "Là xảy ra chuyện gì?"

"Nàng ấy uống phải thứ cực lạnh, cũng may là hàm lượng nhỏ, khai thuốc cho nàng ấy uống sẽ không có ảnh hưởng gì, chỉ là trong này có 1 vị thuốc nếu để nam nhân uống vào thì......" Đại phu nói tới đây ngừng một chút, bên trong này liên lụy đến một ít việc ngấm ngầm xấu xa xảy ra trong nhà, hắn dừng một chút, mới tiếp tục nói: "Ảnh hưởng con nối dòng, vẫn là không nên uống tốt hơn."

Sắc mặt Tạ thị trắng bệch một lúc, thân mình lung lay sắp đổ, có người thậm chí hạ thuốc này cho lão gia uống, đây chính là muốn tuyệt dòng Thẩm gia mà, Lý má má vội vàng đỡ lấy bà, sắc mặt lo lắng hỏi: "Canh này uống lâu phải chăng sẽ khổng thể có con nối dòng sao?"

"Liều thuốc bỏ trong canh không lớn, phải xem thời gian uống là dài hay ngắn." Đại phu cũng không dám khẳng định, chỉ có thể nói như vậy.

Tạ thị nghe xong lại nóng vội, vội vàng gọi người đem Thẩm Mậu mau mời trở về, việc lớn như vậy, bà không dám giấu, cũng không thể giấu, Thẩm gia vô hậu, trách nhiệm này không phải là một phụ nhân như bà có thể gánh vác nổi.

Nửa canh giờ sau, Thẩm Mậu từ bên ngoài cửa hàng chạy trở về, Tạ thị đầu tiên kêu đại phu bắt mạch sức khỏe cho ông, sau khi bắt mạch, đại phu thu hồi tay áo, sắc mặt nghiêm túc, khẽ nghiêng người hành lễ nói: "Thực xin lỗi, phu nhân, dược vật này sử dụng đã lâu, tại hạ bất lực rồi."

Thẩm Mậu vẻ mặt nghi hoặc, Tạ thị đã muốn ngất, chỉ có Lý má má nơm nớp lo sợ đem sự tình từ đầu đến cuối nói ra.

Nghe vậy, mặt Thẩm Mậu tức giận đến tái xanh, thuận tay đem sáu tấm bình phong ngày xuân muôn hoa đua thắm khoe hồng bên cạnh một cước đá ngã lăn, trong ánh mắt tràn đầy ủ dột, hung hăng nhìn chằm chằm vào chỗ tượng vàng bài trí điêu khắc gỗ hoa, ánh mắt cân nhắc không chừng.

Mà đúng vào lúc này, bên ngoài Xuân Xảo lại đến truyền lời, nói là Tô Mi đang rất đau bụng, thỉnh lão gia đi qua nhìn xem.
Bình Luận (0)
Comment