Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 296

Quay về hướng mà nàng nói, các phu nhân khác cũng đều nhìn theo, chỉ thấy phía sau cung nhân, một thiếu nữ hai tay giao nhau ở trước ngực, trên mặt biểu tình thản nhiên, khuôn mặt sáng như ngọc, một đôi phượng mâu chói lọi huy hoàng, làm tôn lên vẻ quyến rũ diễm lệ cho kiều nhan, cũng không có vẻ lỗ mãng, ngược lại sinh ra một cỗ đoan trang cao quý, từng bước đi như hoa sen nở rộ, yểu điệu mềm mại, thân hình thướt tha, thắt lưng đeo một túi gấm hương màu xanh lá sen kèm theo một vòng dây to mang theo ngọc bội vừa vặn ép lên làn váy, không chút dịch chuyển.

Chỉ đơn giản nhìn vào cách đi đã có thể nói là đẹp như tranh như sen, thể hiện là một vị thiên kim quý tộc tao nhã thong dong, khi đã đến trước mặt bọn họ, cung nhân kia hơi khom thân mình, cung kính nói: "Vận Ninh quận quân, mời."

Lúc này, ánh mắt mọi người đều đã mở thật to, thì ra vị này chính là vị tiểu thư vừa rồi các nàng đang bàn tán, các nàng nhìn cô gái mỉm cười đáp lễ với cung nhân, sau đó đi về hướng có chỗ ngồi, nhất thời trong lòng kinh ngạc đến không nói nên lời.

Quận quân là phong hào hoàng đế thân phong, cho nên những phu nhân ở đây, không có phẩm vị, hoặc phẩm vị thấp hơn Tam phẩm đều phải đứng dậy hành lễ, Vân Khanh cười đáp lễ, mặc kệ là đáp lại đồng cấp lễ, hay là đối với người hành lễ mình, động tác cũng đều đúng mực, không nhiều hơn một phần, cũng không ít hơn một phần, ngay cả nụ cười cũng như một làn gió xuân, làm cho người ta cảm thấy thoải mái yêu thích.

Thế nhân xem nhân(người đời nhìn người), đầu tiên là xem trang phục, mà các phu nhân thuộc dòng dõi thế gia, các nàng không chỉ xem trang phục, còn xem khí chất, một người khí chất tốt và xấu, được quyết định từ ấn tượng ban đầu trong cảm nhận của các nàng, nếu là trang phục rất sang trọng, mà con người thô tục không chịu nổi, thì ở trong lòng các nàng, chỉ có thể bị liệt vào loại tượng đất dát vàng thôi. Thế nhưng lúc này, hình tượng của Vân Khanh ở trong lòng các nàng đã đạt được điểm tối đa.

"Thật sự là không nhìn thì không biết a, nếu không phải biết nàng là con gái của thương nhân, dù nói cái gì ta cũng không tin đâu."

"Đúng vậy a, động tác lễ nghi kia, đúng thật là tuyệt đẹp, như đã được học từ nhỏ."

"Ta cũng nghe nói, tổ tiên của Thẩm gia trước kia cũng là quý tộc, nghe người ta nói, quy củ của Thẩm gia so với quan gia cũng không ít đâu."

"Chậc chậc, khó trách, khó trách, đã vậy trời sinh lại xinh đẹp thế kia......"

An Ngọc Oánh ngồi ở một bên, nghe được lời đánh giá mà những phu nhân này dành cho Vân Khanh, trong ánh mắt mang theo oán hận, Thẩm Vân Khanh này, vừa xuất hiện liền lấy được sự tán thưởng của mọi người, dựa vào bề ngoài đã có thể lừa được nhiều người như vậy, thật sự là làm cho người ta không thể không hận, ngay cả Ngự Phượng Đàn đều bị nhan sắc của nàng ta cuốn hút, cho rằng nàng ta tốt đẹp thiện lương.

Ninh Quốc Công phu nhân ngồi bên cạnh nữ nhi, cũng nhìn thấy Vân Khanh, khi thiếu nữ kia tiến vào, giống như đóa mẫu đan nở rộ giữa chốn người, tuy rằng nụ hoa chỉ mở một nửa, nhưng nét mặt kia vẫn đủ khả năng hấp dẫn mọi người, khiến người ta cảm thấy mới lạ là, nàng rõ ràng diễm lệ đến loá mắt, khí chất lại trái ngược ôn hòa uyển chuyển hàm xúc, đôi phượng mâu kia, cũng là trong suốt như nước, nhạt mà không nóng, ba loại cảm giác kỳ dị này cùng dung hợp ở trên người nàng, làm cho mị lực cả người lại tăng thêm một tầng.

Thật là một nữ tử đầy sức hấp dẫn, nữ nhi nói như thế, cũng không phải giả, tuy rằng làm mẫu thân luôn thiên vị con gái của mình, nhưng trong nội tâm không thừa nhận cũng không được, vị Vận Ninh quận quân này so với nữ nhi nhà mình không kém chút nào, chỉ là thoạt nhìn, khuôn mặt này có chút quen thuộc, trong lòng bà hơi thấy kỳ lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Bà quay đầu nhìn An Ngọc Oánh, vừa vặn nhìn thấy đôi mắt phẫn hận của nữ nhi, ánh mắt đánh giá vừa rồi nay trở nên nhu hòa: "Ngọc Oánh, con không cần như thế, nhớ rõ chuyện nương đã nói với con, nàng ta không thể so được với con."

Nghe thấy giọng nói của mẫu thân, An Ngọc Oánh lúc này mới thu hồi ánh mắt, nhìn vẻ mặt từ ái của mẫu thân, nàng ta gắt gao nhíu mày, trong giọng nói hàm chứa oán hận: "Nương xem kìa, nàng ta thật biết giả vờ, mới đây đã thu hút tất cả ánh mắt mọi người rồi, bất quá chỉ là một nữ nhi của thương nhân, cũng bày đặt giả dạng dáng vẻ của thiên kim tiểu thư."

Ninh Quốc Công phu nhân nhíu nhíu mày, không đồng ý nhìn nữ nhi, nữ nhi ngày thường tú lệ ôn hòa, khẳng định không biết, biểu hiện trên mặt mình lúc này tuy rằng chưa hoàn toàn biểu lộ càm xúc nội tâm, nhưng trong đôi mắt, lại tiết lộ tất cả sự phẫn hận, giọng nói của bà tăng cao một ít: "Nàng ta biết giả vờ, vậy chỉ có con là không biết rồi, cho nên con mới có thể ở trước mặt công chúng đi hại nàng ta, ngược lại làm cho mình ở trước mặt Cẩn Vương thế tử đánh mất mặt mũi."

Ninh Quốc Công phu nhân là oán nữ nhi quá mức lỗ mãng, hành vi khôn vặt này sao lại có thể dùng chứ, rốt cuộc cũng chỉ là thiếu nữ đang yêu, vừa gặp chuyện liên quan đến Ngự Phượng Đàn liền trở nên đặc biệt nóng vội.

Bị mẫu thân dùng loại ngữ khí mang theo chút châm chọc này nói, An Ngọc Oánh thoáng thu liễm một ít, nhưng khi nhìn Vân Khanh ở trong đám người luôn được chú ý, nội tâm vẫn rất không thoải mái.

Nhưng mà sự không thoải mái của nàng, lại không thể ảnh hưởng đến bình luận của một ai, những phu nhân kia vẫn nguyện ý cùng Vân Khanh chào hỏi hai câu, không vì nể mặt Thánh quyến, cũng là vì muốn nhìn xem nhân phẩm và cách ứng xử của vị Vận Ninh quận quân vừa được tấn phong này, trong lòng họ rất hài lòng với ấn tượng ban đầu vừa rồi.

Nhất thời có phu nhân nhớ tới những lời nói trước đó của phu nhân Uy Vũ Tướng Quân, từng câu từng chữ nói về Vân Khanh đều rất âm độc, tổn hại hình tượng, nay sự thật xảy ra trước mắt, tự cười người ta miệng vụng, lại thầm may mắn bản thân chưa từng xen miệng vào phê bình.

Dựa vào khí phái như vậy, đi ra ngoài, ai biết vị tiểu thư trước mặt này là nữ nhi của thương nhân, cho dù nói là công chúa, chỉ sợ cũng không có ai hoài nghi, huống chi còn sinh ra diễm lệ như vậy, thật sự là làm cho người ta không thể soi mói một chút nào.

Vị phu nhân kia nghiêng đầu nhìn bà ta, thấy bà ta vẫn còn ở chỗ ngồi, cố ý nói: "Tại sao còn không lại đây hành lễ vậy?"

Uy Vũ Tương Quân phu nhân bất ngờ nhìn thấy Vân Khanh, cũng có chút kinh ngạc, vốn nghĩ nhìn đến sẽ là một cô tiểu thư khoác lên người áo vải ánh kim, lăng la tơ lụa treo đầy toàn thân, hoặc là một người sợ hãi rụt rè, bị khí thế chốn cung điện dọa hoảng sợ, ai ngờ nàng lại là người thông hiểu hào phóng như vậy, biết rằng những câu mình mới vừa nói kia, khẳng định đã khiến những phu nhân tiểu thư trong lòng thầm cười trộm, nhưng mà mình mặc dù là tướng quân phu nhân, nhưng tước vị rốt cuộc vẫn thấp hơn quận quân, tuy thế bà ta đâu có chịu cứ như vậy mà đứng lên, liền ngẩng đầu nhìn Vân Khanh.

Vân Khanh từ phản ứng của những phu nhân xung quanh, liền có thể thấy được, vị phu nhân khắt khe có đôi mắt híp này, mới vừa rồi nhất định là ở chỗ này nói nàng cái gì, cho nên sau khi nàng đi vào, trên mặt những phu nhân sau khi lộ ra thần sắc kinh ngạc, lại dùng ánh mắt liếc qua người vị phu nhân kia.

Đúng lúc vị phu nhân này nhìn nàng, là muốn nàng tỏ vẻ không cần đa lễ, cứ như vậy không để bà ta hành lễ sao? Đáng tiếc, nàng cũng không có hứng thú làm một vị thánh mẫu, vì thế hai má mang theo tươi cười, cũng lấy nụ cười vô cùng ôn hòa kia mà nhìn Uy Vũ Tương Quân phu nhân.

Uy Vũ Tương Quân phu nhân nhìn ánh mắt của mọi người đều dừng lại trên người mình và Vân Khanh, biết lễ này, là không hành không được, vẻ mặt không tình nguyện đứng lên, đi qua hành lễ.

Bởi vì bà ta không tình nguyện, nên lễ này đương nhiên được tất cả mọi người chú ý quan sát, Lễ Bộ Thượng Thư phu nhân đối với những lời bình phẩm của bà ta vừa rồi thập phần không vui, lúc này liền thản nhiên nở nụ cười: "Phu nhân hành lễ như vậy, dường như không đúng quy củ cho lắm."

Lời này vừa vặn làm nổi bật lời trước đó bà ta nói Vân Khanh không hiểu lễ nghi, nhìn ngó lung tung, còn muốn lén trộm kim ngân, những phu nhân có mặt sao lại nghe không hiểu, người người đều che miệng, vụng trộm dò xét Uy Vũ Tướng Quân phu nhân, âm thầm bật cười.

Vân Khanh vẻ mặt một chút biến hóa đều không có, tựa hồ không biết những phu nhân này đang cười cái gì, điều này làm cho Tứ hoàng tử đang đứng ở cách đó không xa nhìn qua bên này với đôi mắt trầm tư đầy ý vị, Thẩm Vân Khanh, cũng không phải là người đơn giản, từ lúc ở Dương Châu thì hắn đã biết, trong tính cách của nàng có sự kiên nghị cùng quyết đoán, can đảm cẩn trọng, khi tung tích của phụ thân vẫn còn chưa có manh mối, một tay nàng chống đỡ cả cơ nghiệp của Thẩm gia, theo lý mà nói hẳn là một nữ tử mạnh mẽ thô lỗ, thế nhưng lúc này nhìn lại, chỉ cảm thấy nhất cử nhất động, đều toát lên vẻ dịu dàng cuốn hút, căn bản là nhìn không ra nàng từng làm qua chuyện mạnh mẽ vang dội như vậy.

Đúng lúc này, phía bên ngoài lại xuất hiện một vị tiểu thư, vào lúc sắc mặt của Uy Vũ Tướng Quân phu nhân càng ngày càng kém, thướt tha tiêu sái đi đến trước mặt mọi người.

Nàng ta búi tóc kiểu lăng vân, phía trên cài một cây trâm bằngđá lục tùng xanh biếc*, ba viên ngọc lưu ly không cùng kích cỡ lơ lửng trên không trung, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo nụ cười gần như hoàn mỹ, một thân váy dài màu xanh nước khoác thêm áo ngoài nhỏ màu da trời, trong xinh đẹp có tươi mát, cũng là mỹ nhân thiên kiều bá mị.

Chỉ thấy sau khi nàng ta đi tới, liền đi đến trước mặt Uy Vũ Tướng Quân phu nhân, thanh âm nhu hòa cất lên: "Nghĩa mẫu."

Mắt thấy lại là một vị tiểu thư lạ mắt, mọi người lập tức ngưng mắt nhìn sang, chỉ thấy Uy Vũ Tương Quân phu nhân nhẹ cầm khủy tay của nữ tử kia, trên mặt lộ ra kiêu ngạo, ánh mắt lại nhìn Vân Khanh, trong giọng nói đã tràn ngập tự tin nói: "Đã quên cùng các vị giới thiệu một chút, đây là nghĩa nữ mà ta cùng phu quân vừa thu nhận, Ngưng Tử, mau hành lễ cùng các vị phu nhân đi."

Vi Ngưng Tử nhẹ nhàng thướt tha tiến lên, cùng các vị phu nhân hành lễ, trong những vị phu nhân này thật ra cũng có người từng gặp qua nàng ta, không khỏi hỏi: "Ngươi không phải là nữ nhi của Vi gia,, Vi Ngưng Tử......"

Nói đến một nửa, lại thoáng sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn Uy Vũ Tướng Quân phu nhân, hai mắt mở to nói: "Phu quân nhà bà, cũng là họ Vi, chẳng lẽ?"

Uy Vũ Tướng Quân phu nhân mỉm cười, ánh mắt ti hí bởi vì tươi cười có vẻ càng thêm nhỏ, cơ hồ chỉ còn lại có một đường cong: "Đúng vậy a, các vị còn không biết, phu quân nhà ta là ca ca của phụ thân Vi Ngưng Tử......"
Bình Luận (0)
Comment