Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 356

Cũng may Vân Khanh đã quen với bộ dáng như vậy của hắn, nên cũng không cảm thấy có cái gì không ổn, sau khi chào hỏi xong thì cũng thu hồi tầm mắt.

Đứng bên cạnh chờ Vân Khanh nhìn về phía mình Ngự Phượng Đàn tức giận đến hộc máu, sao Vân Khanh lại nhìn khối bang chết tiệt kia, lại không thèm nhìn mình, chẳng lẽ gã so với ta còn có mị lực hơn? Hắn hơi hơi nheo lại đôi mắt hẹp dài, quét mắt về phía An Sơ Dương, chỉ một động tác đơn giản như vậy, không đợi hắn đánh giá ra cái gì, các tiểu thư vẫn nhìn chăm chú nhất cử nhất động của Ngự Phượng Đàn, theo tầm mắt di chuyển của hắn, cũng đã phát hiện ra sự tồn tại của An Sơ Dương.

Tuy rằng gia đình An Thượng thư đến kinh thành đã được một thời gian, nhưng là An Sơ Dương lại rất ít xuất hiện trước mặt mọi người, hôm nay xem như lần đầu tiên hắn lộ diện trước mặt người khác, tuy rằng không được lóa mắt như Ngự Phượng Đàn, nhưng bề ngoài và ngũ quan của hắn cũng không thua kém những người khác, đều có một phần mãnh khốc của nam nhân, đôi mắt tuy rằng đen như mực, nhưng lại rất trong suốt, so với nét lạnh lung nghiêm nghị của Tứ hoàng tử thì hoàn toàn tương phản, khiến cho người ta sau khi gặp hắn, cũng sẽ không cảm thấy không thể thân cận, nhất thời cũng có không ít tiểu thư bắt đầu lén nói thầm, hỏi thăm vị công tử tuấn tú xa lạ này là ai.

Sắp tới thời gian bắt đầu thọ yến, Tam hoàng tử cũng xuất hiện, hắn là nhi tử của Viên Quý Phi, cũng là hoàng tử lớn nhất của Minh Đế. Viên Quý Phi vốn là Lương Viện của Minh Đế khi ông vẫn còn là một hoàng tử, xuất thân không tính là cao nhất, nhưng sau khi bà lập gia đình, phụ thân ở biên cảnh liên tiếp lập được chiến công, mãi cho đến khi được phong là Bắc Xương Hầu.

Mà bà cũng đồng dạng không chịu thua kém, ở trong đám đông phi thiếp hạ sinh được hoàng tử đầu tiên, dựa vào đứa con trai này, nên được thăng làm sườn phi, sau khi Minh Đế lên ngôi, thì được sắc phong thành Quý Phi, đứng đầu trong tứ phi.

Tuy rằng Tam hoàng tử do một phi tần khác sinh ra, không thể so với Ngũ hoàng tử được nguyên hậu sinh ra danh chính ngôn thuận, cũng không sánh bằng Tứ hoàng tử có Hoàng hậu hiện tại chống lưng, nhưng hắn cũng có ưu thế của mình, chính là thứ trưởng tử. Trước nay lập Thái tử đều dựa theo trưởng thứ, nhưng điều này cũng chỉ là quy định mà thôi, nhìn lại lịch sử, có vị hoàng đế nào là trưởng tử(con của Hoàng hậu) hay con trai trưởng(con cả) đâu chứ, nhưng nói như thế nào, ít nhất theo lễ nghi, trưởng tử và con trai trưởng đều có ưu thế nhất định.

Bên cạnh Tam hoàng tử đi theo hai vị trang phục mỹ nhân, một vị là chính phi của hắn, một vị là sườn phi của hắn, chính phi xuất thân rất cao, là nữ nhi Từ quốc công, nhưng cùng lắm chỉ có thể xưng là thanh tú, trên khuôn mặt tròn tròn là một đôi mắt nhỏ, thoáng nhìn qua nheo lại như đang ngủ gà ngủ gật, còn hai má lại hơi nhiều thịt, khiến khuôn mặt càng trông như bánh bao, nhưng các vị lão nhân gia lại thích bộ dạng phúc khí như vậy, mà vị sườn phi còn lại là biểu muội của hắn, là nữ nhi của thứ nữ của Bắc Xương Hầu, vị này sườn phi rất được Tam hoàng tử sủng ái, nàng lớn lên cũng không được xem là xinh đẹp, nhiều nhất chỉ là một mỹ nhân trung bình, nhưng lại lớn lên từ nhỏ cùng với Tam hoàng tử, hai người là thanh mai trúc mã, cho nên ở trong lòng Tam hoàng tử có vị trí khá đặc biệt, mặc kệ trường hợp gì, hắn đều mang theo vị biểu muội tâm đầu ý hợp của mình.

Về phần thật sự tình đầu ý hợp, hay do vị biểu muội này xuất thân là ngoại tôn của Bắc Xương Hầu, là nơi hắn có thể mượn sức, đương nhiên không cần nói cũng biết, cảm tình trong hoàng gia, ở đại đa số thời điểm, đều là lấy lợi ích làm đầu.

Mà ở trong trí nhớ kiếp trước của Vân Khanh, tất cả mọi người rất ít đề cập tới vị Tam hoàng tử này, sau khi nàng gả cho Cảnh Hựu Thần, cũng không có cơ hội được gặp Tam hoàng tử. Cho nên nàng đối với mọi chuyện liên quan tới Tam hoàng tử, đều là ở kiếp này sau khi tới kinh thành, chậm rãi thu thập tin tức mới biết được.

Nhưng căn cứ vào tình huống trước mắt, Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử đều là ứng cử viên hàng đầu, việc này hoàn toàn không giống với kiếp trước.

Vân Khanh mím môi, sóng mắt lưu chuyển đã suy nghĩ rất nhiều tình huống, tất cả đều là hiệu ứng của việc nàng trọng sinh, khiến cho số phận của rất nhiều người đều thay đổi, có lẽ chính số phận của nàng cũng không giống với kiếp trước, nếu không, hai năm trước nàng trọng sinh, đã làm rất nhiều việc, không phải đã mở rộng ảnh hưởng tới thế cuộc tại kinh thành rồi sao?

Trong lúc Vân Khanh đang suy nghĩ, thì bắt gặp vẻ mặt của Ngũ hoàng tử mang theo ý cười tiêu sái tiến vào, một đường chào hỏi những người quen biết, một chút cũng không có bộ dáng làm kiêu, tươi cười trong sáng giống như ánh mặt trời, hắn đi đến bên cạnh Ngự Phượng Đàn thì ngừng lại được.

"Như thế nào, ngày hôm nay sao ngươi lại tới sớm thế?" Ngũ hoàng tử nhìn Ngự Phượng Đàn đang nhíu đầu mày, cười hỏi.

"Nào phải chúng ta đến sớm, rõ ràng là ngươi đến quá muộn." Ngự Phượng Đàn chau chau mày, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua bầu trời trong xanh, đôi phượng mâu hẹp dài lóe lên tia sáng, phản chiếu trời xanh mây trắng, trong hết sức thanh minh.

"Phụ hoàng vừa rồi ở phía trước viện bên kia cùng Tuệ Không đại sư tính năm nay vận số năm nay, ta và Tam ca mới có thể lại đây trước một bước." Ngũ hoàng tử nhắc tới Tuệ Không đại sư, là một gã cao tang đạo sĩ ở Đại Ung.

Hắn không cố định tu hành ở chùa miếu nào, cũng không nói cho mọi người biết hành tung của hắn, từng nói pháp danh của hắn là "Tuệ Không", ý chỉ chính là trí tuệ vô hạn của nhân loại, kỳ thật chính là một kẻ trống rỗng, so với biển Phật vô bờ, ngay cả hạt muối bỏ biển cũng không bằng, nguyên nhân chính là, hắn cảm thấy ở trong chùa miếu tu hành, là một loại tu hành hạn hẹp, chỉ có cảm nhận được chúng sinhkhổ - nhạc - bi - thương, mới có thể chân chính trở thành một Đức Phật nghĩ cho chúng sinh.

Cho nên hắn hàng năm đều hành tẩu ở núi Trường Giang và Hoàng Hà, ngẫu nhiên sẽ xuất hiện bên trong thị trấn, mà mỗi một lần xuất hiện của hắn, đều mang đến một ít lời tiên đoán về cảnh thế, những lời tiên đoán cuối cùng đều trở thành sự thật, cho nên người ở Đại Ung quốc, từ quân vương, đến dân chúng, đều đối với hắn có một loại tôn kính cao thượng.

Sau khi Tam hoàng tử, Ngũ hoàng tử đến, đường đi phía trước lại đi tới một đám người, chính xác mà nói thì là một đám người bao vây một người đi ở phía trước.

"An lão thái quân, chúc ngài sống lâu tram tuổi!" Tiết quốc công vẻ mặt xuân phong tiêu sái tiến vào, giọng nói sang sảng cất lên chúc mừng An lão thái quân, đi theo phía sau đám người Tiết Đông Hàm cũng chúc thọ An lão thái quân, lực chú ý của mọi người đều bị một nhà này hấp dẫn.

Tiết quốc công chấp chưởng quân đội nhiều năm, giơ tay nhấc chân thoạt nhìn đều thập phần dũng mãnh, có một loại khí thế bá đạo đặc trưng của võ tướng, đi theo phía sau hắn là con trai trưởng Tiết Đông Hàm, cùng với cháu là Tiết Nhất Nam.

Con trưởng Tiết Đông Hàm đã cưới vợ, đi bên cạnh hắn chính là vợ cả Hải thị, là con vợ cả của Túc An bá, bộ dạng đoan trang hiền thục. Mà song song bên cạnh Tiết Đông Hàm chính là Tiết Nhất Nam, trong khoảng thời gian này, hắn ở kinh thành cũng được coi là nam tử được nhiều người chú ý, lúc Tiết quốc công ra vào, đại đa số đều dẫn theo người cháu này, dáng vẻ đối với người cháu này vô cùng coi trọng.

"Đây là một phần tâm ý của ta, An lão thái quân không nên chê cười." Tiết quốc công mặc dù nói như thế, nhưng ngữ khí lại mang theo sự tin tưởng mười phần, hiển nhiên hắn có niềm tin tuyệt đối vào lễ vật quý giá của hắn.

Sau khi nói xong, quản gia đi theo phía sau lập tức bưng lên một cái hộp, bên trong là một khối ngọc làm long đầu trượng, cả khối ngọc không hề có đường nối, ánh sáng xanh biếc khiến tấm vải gấm màu vàng sáng bao chung quanh như ánh thêm một vòng ánh hào quang, có thể thấy được là ngọc tốt cực phẩm.

Phải biết rằng một khối ngọc cực phẩm, đối với các thế gia mà nói, không coi là cái gì, nhưng ước chừng dài hơn một thước, hơn nữa toàn thân không có tạp chất, là mỹ ngọc cực phẩm phi thường khó tìm được, ngay cả có tiền cũng không nhất định có thể mua được khối ngọc quý như vậy để làm lễ vật.

Thời điểm ánh mắt của An lão thái quân nhìn thấy khối ngọc này, đáy mắt cũng không lộ ra thần sắc mừng rỡ vốn dĩ nên có, mà ngược lại ở chỗ sâu trong đáy mắt có một tia phản cảm, chẳng qua chúng được che giấu ở tận cùng bên trong, dù là ai cũng khó phát hiện, trong miệng vẫn mang ý cười nói: "Chúc mừng cái gì chứ, ngài có thể tới chính là nể mặt lão thái bà ta rồi."

Bà nói xong, phía sau đã có người tiến lên nhận lấy lễ vật, An lão thái quân và Tiết quốc công cùng nhau đi song song, mời hắn về ghế của mình.

"Thứ này dùng là đầu quải trượng làm gì kia chứ, dùng lại không thể dùng, làm tác phẩm nghệ thuật cũng không thể suốt ngày cầm quải trượng đi tới đi lui." An Tuyết Oánh đáy mắt mang theo một chút hồ nghi, nhỏ giọng oán giận.

Vân Khanh cười nhẹ, ngay cả an Tuyết Oánh đều đã nhìn ra, An lão thái quân há có thể nhìn không ra, một quải trượng phỉ thúy cực phẩm, thứ nhất chính biểu đạt thế lực và tiền tài có một không hai của Tiết quốc công, thứ hai chính là hàm chứa một loại đắc ý, đó là ngọc khí tuy nhìn đẹp đấy, nhưng mãi vẫn không thực dụng, chỉ có thể thi thoảng đem ra thưởng thức mà thôi.

Oánh phi có thể ở trong cung nhanh chóng thăng vị, trừ bỏ sau lưng có gia tộc ủng hộ, nhất định là không thể thiếu nữ nhi Tiết gia, và sự trợ giúp của Hoàng hậu, mà hôm nay Oánh phi và Minh Đế cùng nhau đến Ninh Quốc Công phủ, hoàng hậu lại ở Trữ Tú cung bế môn tư quá(đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm), Tiết quốc công đây là đang mượn cơ hội nói cho An lão thái quân, đừng tưởng rằng như vậy thì có thể đi lên, vinh quang ngày hôm nay của Ninh Quốc Công, là nhờ Tiết Quốc Công Phủ mới có được.

Căn cứ tình huống hôm nay nhìn thấy của Ninh Quốc Công phu nhân và An phu nhân ở thiên sảnh, e rằng Ninh Quốc Công phu nhân và An Ngọc Oánh đã nói không ít chuyện cho Tiết quốc công về An phu nhân và An Tuyết Oánh, căn cứ vào loại ác nhân cáo trạng trước như An Ngọc Oánh, không chừng đã sắp xếp mưu kế đối phó An Tuyết Oánh. Đồng thời cũng mượn việc quải trượng mà nói cho An lão thái quân biết, ai mới chân chính là người có thực lực.

Quả nhiên là quyền thế thật lớn, hôm nay đến chúc thọ, so với Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử thì tới muộn hơn vài phút, Tiết quốc công thật không hổ là quyền khuynh vua và dân, võ tướng tay cầm trọng binh.

Vân Khanh hơi chuyển mắt, liền có thể nhìn đến sắc mặt của Tam hoàng tử cũng không quá tốt, thời điểm ánh mắt nhìn Tiết quốc công, ngón tay giấu trong tay áo thoáng nắm lại, chỉ sợ là đang cố gắng áp chế sự tức giận của bản thân mình, còn Ngũ hoàng tử, Vân Khanh cười nhẹ, trừ bỏ ý cười trong sáng vẫn như vừa rồi, thật ra nhìn không ra cái gì, chính là ánh mắt vẫn tiết lộ cảm xúc bất mãn của hắn.

Bị một thần tử đối xử như thế, người bình thường đều đã không kiềm chế được nóng nảy, vị Ngũ hoàng tử này có thể che dấu tâm trạng tốt như vậy, đã nói lên hắn quả thật không đơn giản rồi.

Đang lúc Vân Khanh suy nghĩ, nàng lại cảm giác được có tầm mắt đang nhìn về phía mình, nàng nhanh chóng quay đầu nhìn lại, theo phương hướng kia, không phát hiện ra được bất luận ánh mắt của kẻ nào, bất quá nơi đó, ngồi đều là người Tiết gia.

Nếu theo như lời Ngự Phượng Đàn nói, đám người Tiết quốc công bọn họ khẳng định đã hận nàng thấu xương rồi, yến hội hôm nay, cũng không phải là một yến hội đơn giản, trên mặt nàng vẫn mang theo vẻ trầm ổn như trước, độ cong khóe miệng lại tiết lộ ra một tia cười khẽ.

Mà lúc này từ trước viện đi tới một đám người, cầm đầu là Minh Đế mặc long bào ngũ trảo màu vàng sáng, đứng bên trái ông là một mỹ nhân mặc cung trang lả lướt, tóc mây cao cao như tuyết, khuôn mặt đoan trang tú lệ, minh diễm động lòng người, xem trang phục cùng chế thức thuộc loại phi tử nhất đẳng, chính là trưởng nữ của Ninh Quốc Công - An Lộ Oánh, Oánh phi nương nương trong cung.

Oánh phi năm nay bất quá chỉ xấp xỉ tứ tuần, tiến cung mấy năm liền được thăng cấp từ một phi tử nhị phẩm thành phi tử nhất phẩm, thật sự là thánh ân to lớn, lần này nếu không phải nàng mở miệng thỉnh cầu trở về chúc thọ An lão thái quân, Minh Đế cũng sẽ không đề cập tới chuyện đi đến Ninh Quốc Công phủ.

Mà nay xem nàng một thân trang phục, trên đầu là phượng trâm bằng huyết ngọc, có thể nhìn ra được đó chính là ngọc tốt ngàn năm khó gặp, tôn lên làn da trắng loáng của nàng, hai gò má cao ửng hồng, toàn thân toát ra một ý vị riêng biệt, có thể thấy được Minh Đế đối với nàng ân sủng bao nhiêu.

Ở bên phải Minh Đế, còn có một người khác thân khoác áo cà sa màu đỏ, chân mang tăng hài, trên mặt có chòm râu trắng hiếm có của tăng nhân, một tay đang dựng thẳng lên đặt ở trước ngực, đi theo bên cạnh Minh Đế.

"Tuệ Không đại sư, vừa rồi hàng chữ xuất hiện trong sa bàn(bàn cát), giải thích như thế nào?" Minh Đế sắc mặt ác liệt, hai tròng mắt sáng quắc, nhưng trong giọng nói lại cho thấy ông rất coi trọng vị đại sư này.

"Ý trời ban xuống, tự có ngụ ý, đến thời điểm thỏa đáng, bệ hạ tự nhiên có thể nhìn thấy." Tuệ Không đại sư hơi hơi vuốt cằm, thanh âm mang theo một loại mở mang không xa, cụp xuống mí mắt, đối với Minh Đế giải thích.

Minh Đế vừa đi vừa suy nghĩ, lông mày cau lại, hình như có chút lo lắng, Oánh phi dùng khóe mắt liếc nhìn sắc mặt của Minh Đế, thanh âm mềm nhẹ, chậm rãi nói: "Bệ hạ, Tuệ Không đại sư nếu đã nói ‘thuận theo ý trời’, bệ hạ mệnh Chân Long Thiên Tử, vậy việc kia sẽ ở thời điểm thích hợp mà xuất hiện trước mặt bệ hạ, hôm nay nếu không phải bệ hạ cho nô tì vinh quang, đến chúc thọ tổ mẫu, chỉ sợ Tuệ Không đại sư cũng không thể khéo như vậy, gặp được bệ hạ, có thể thay bệ hạ phân ưu đôi điều."

Lời này của nàng ta nói nghe thật hay, vốn Minh Đế đến Ninh Quốc Công phủ mới có thể gặp được Tuệ Không đại sư, nhưng qua lời nói khôn khóe của Oánh phi, liền đổi thành Tuệ Không đại sư hữu duyên mới có thể được gặp Minh Đế, làm cho Minh Đế nghe thực xuôi tai.

Minh Đế gật đầu, ánh mắt khi nhìn Oánh phi liền nhu hòa đi một phần, chính là hàng mày vẫn nhíu lại như trước bởi vì câu nói kia vẫn chưa được hóa giải: "Ái phi nói rất đúng, trẫm hôm nay đến đây là để chúc thọ An lão thái quân, thời gian không còn sớm nữa, cũng nên khai tiệc rồi."

Minh Đế vừa dứt lời, Oánh phi cực kỳ dịu ngoan mỉm cười, trong đôi mắt lại hiện lên một chút ánh sáng quỷ dị, ở góc độ những người khác nhìn không tới, ra hiệu với nha hoàn đứng ở phía sau, sau đó kính cẩn đi theo sau Minh Đế.

Khi nội thị hô to một tiếng "Bệ hạ giá lâm!" Tất cả mọi người quỳ xuống hành lễ, Vân Khanh cũng không ngoại lệ từ trên bang ghế đứng lên, quỳ gối hành lễ.

Mà An Tuyết Oánh là cháu gái của chủ nhà, vội vàng bước về trước vài bước, đứng ở phía trước, cùng An Sơ Dương đứng song song, hành đại lễ nghênh đón Minh Đế.

Đợi Minh Đế bước vào hoa viên, lấy An lão thái quân, Tiết quốc công cầm đầu, cùng với những người khác cùng nhau hô to: "Cung nghênh bệ hạ thánh giá, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Oánh phi khoan thai bước vào, bước chân tao nhã uyển chuyển, khóe miệng khẽ mỉm cười, cùng tiến vào với Minh Đế, khóe mắt lướt qua những người đang có mặt, trong đôi mắt xinh đẹp ẩn chứa tia sáng không có ý tốt thoáng ngừng lại một chút trên người Vân Khanh.

Cùng đi theo Minh Đế còn có Tứ hoàng tử, đôi mắt chim ưng sắt bén của hắn đảo qua hoa viên, nhanh chóng phát hiện một thân ảnh đang đứng xem lẫn giữa mọi người, sau khi trong ánh mắt xẹt qua một tia kinh diễm, lại biến thành lãnh ý thật sâu. Nếu như nàng đứng về phía hắn, hắn có thể cân nhắc lưu lại cho nàng một mạng, nhưng lần này việc làm của nàng, là hướng tới mẫu hậu và hắn, thừa nhận áp lực quá lớn, trong khoảng thời gian này hắn mệt mỏi đi ứng phó đủ loại công kích, mà hết thảy mọi việc, đều là do một nữ nhi thương nhân là nàng thúc đẩy.

Người thông minh cơ trí như vậy, nếu như trợ giúp hắn thì thật tốt, nhưng cố tình nàng lại muốn nhắm vào hắn, một khi đã như vậy, vậy thì đừng trách hắn tâm ngoan thủ lạt, chỉ cần có một người ngăn trở đừng đi lên đế vị của hắn thì đều không thể lưu lại.

Tứ hoàng tử mâu quang mang theo một tia quyến luyến, còn có một tia đáng tiếc, xen lẫn chút hung ác, dù cho là nữ nhân, đều luôn không thể sánh bằng giang sơn, Thẩm Vân khanh, chỉ trách nàng đã chọn sai trận tuyến, sau ngày hôm nay, dưới cửu tuyền, nàng chớ có trách ta.

Từ phía trước phóng tới một ánh mắt lạnh lẽo, làm cho Vân Khanh sâu sắc cảm nhận được, nội tâm đột nhiên căng thẳng, sau khi cùng mọi người cao giọng bái kiến Minh Đế xong, trong hoa viên xuất hiện bầu không khí cực kỳ yên tĩnh, cùng lúc đó, trên bầu trời bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét phá không
Bình Luận (0)
Comment