Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 380

“Đại thiếu gia đang trên đường trở về, đã bị giết hại!”

Lời vừa nói ra, khuôn mặt vốn trắng nhợt của Hải thị trong giây lát đó như được bao trùm lên bởi một màn sương tuyết, trước mắt bỗng biến thành màu đen, cứ như vậy té xỉu. Các nha hoàn và ma ma vội vàng đỡ lấy bà.

Sắc mặt Tiết Quốc Công xanh mét, trong hai mắt lóe lên những tia sáng giống như những ngọn cây bị gió thổi điên cuồng lắc lư trong đêm tối, cố nhịn xuống kích động, nói: “Đại thiếu gia bây giờ đang ở nơi nào?” 

Quản gia thấp giọng nói: “Lúc phu xe đưa trở về… khi đó đã không còn kịp, nô tài đành để mọi người đưa đến trong viện rồi.”

Sắc mặt người phu xe vô cùng khó coi đứng bên cạnh ông ta, có lẽ là bị kinh sợ, cả người phát run giống như lá cây rơi rụng trong gió vậy. Chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh quản gia, cúi đầu không nói một lời.

Điều này không thể nghi ngờ, chính là đang nói cho Tiết Quốc Công biết, Tiết Đông Hàm đã chết! Hoa thị khẽ kêu lên một tiếng, nhịn xuống sự kinh ngạc ở trong mắt, bắt đầu lặng lẽ khóc thầm. 

Tiết Quốc Công cố gắng chịu đựng sự tức giận trong lòng, gương mặt lạnh như băng lên tiếng: “Mau đưa ta đến đó xem một chút.”

Đi đến căn phòng trong viện, vừa bước vào cửa đã có thể ngửi thấy trong không khí có một mùi máu tanh, có vài gã sai vặt đang đứng ở trong phòng, trên mặt ai nấy đều đầy vẻ kinh hoàng xen lẫn những giọt nước mắt lặng lẽ thay quần áo cho Tiết Đông Hàm. Trông thấy Tiết Quốc Công đi vào, bọn họ lập tức tránh ra.

Hai mắt của Tiết Quốc Công nặng trĩu, vội vàng bước về phía trước. Chỉ thấy Tiết Đông Hàm nhăn nhó đang nằm trên giường, mang theo một sự đau đớn khắc cốt ghi tâm. Những vết tích trên mặt đã được gã sai vặt lau sạch, nhưng vẫn có thể thấy rõ vết thương do đao kiếm để lại, hiển nhiên là đã đánh nhau một hồi sau đó mới bỏ mạng. 

“Đây là chuyện gì đã xảy ra?” Tiết Quốc Công nhìn qua, trong mắt toát ra đau thương sâu đậm. Đêm nay vốn dĩ là đêm để chúc mừng, nhưng kết quả lại biến thành như vậy, điều này cho dù thế nào ông ta cũng không thể ngờ tới, ông quay sang nhìn về phía phu xe đang đứng phát run ở bên cạnh, chờ hắn ta trả lời.

Sau khi phu xe trông thấy gương mặt của người đang nằm ở trên giường, giống như nhìn thấy một thứ gì đó vô cùng đáng sợ, trong mắt lập tức lộ ra vẻ kinh hoàng. Cả người hắn vốn dĩ đang run rẩy, lúc này lại một mực lui về phía sau, cho đến khi đụng vào một chiếc ghế thấp, "rầm" một tiếng ngã ngồi trên mặt đất.

Quản gia thấy thế, lập tức cau mày trách mắng: “Lão gia đang hỏi ngươi đó!” 

Hắn mới đột nhiên phục hồi lại tinh thần, đưa ngón tay thô ráp lên nắm lấy vạt áo, đổi thành tư thế quỳ xuống, run giọng nói: “Bẩm… lão gia, tối nay từ trong cung trở về, lúc đi ngang qua đường Tùng Nhân, đột nhiên xuất hiện một nhóm người mặc quần áo đen… Bọn họ võ công cao cường, thị vệ trong phủ hoàn toàn không phải là đối thủ của họ. Đại thiếu gia không đấu lại được, bị bọn họ nắm, nắm…”

Phu xe nói tới chỗ này, lại không thể tiếp tục, chỉ hướng ánh mắt nhìn về phía thi thể của Tiết Đông Hàm đang nằm ở trên giường, đôi môi run rẩy, cuối cùng một câu cũng không thể nói được.

Tiết Quốc Công cau mày, muốn tiến lên kéo chăn đang đắp trên người Tiết Đông Hàm ra. Thấy thế, quản gia vội tiến lên ngăn lại, nói: “Lão gia, có lẽ người đừng nên nhìn, như vậy sẽ chỉ càng thêm bi thương mà thôi.” 

Tiết Quốc Công cảm thấy không đúng, giơ tay gạt quản gia ra, vén chăn lên. Chỉ thấy thân dưới của Tiết Đông Hàm bất ngờ để lộ trong không khí, mùi máu tanh nồng đậm theo động tác vén chăn lên lập tức tràn ra. Nửa người dưới của ông ta trống trơn, vật đặc trưng của đàn ông đã bị khoét sạch không còn một chút, chỉ để lại một cái hố lớn đầy máu ở nơi đó, chặt chẽ dựa vào phần da thịt tiếp nối trên dưới của nửa người.

Vào lúc Tiết Quốc Công vén chăn lên, quản gia không dấu vết đi lui về phía sau mấy bước, sau đó quay mặt qua một bên. Tình trạng bi thảm như vậy, ông ta cũng không muốn nhìn thấy lần nữa.

Dường như cả người Tiết Quốc Công khẽ dao dộng, hai bàn tay siết lại thật chặt. Sau khi ép buộc bản thân mình phải nhẫn nhịn sự yếu đuối, mới đặt chăn về chỗ cũ, cả người giống như một bức tượng đóng băng trong mùa đông giá lạnh, tỏa ra khí tức tựa như băng tuyết sừng sững ngàn năm không đổ. 

Vành mắt của ông ta đỏ lên, trên gương mặt già nua lộ ra một vẻ kiên quyết, còn thêm một chút tàn nhẫn. Hai tròng mắt đỏ như máu nhìn về phía phu xe, từng câu từng chữ nặn ra từ trong lồng ngực bật ra ngoài: “Là ai làm?”

Một cái chớp mắt này, trong lồng ngực ông ta tựa như có một ngọn lửa đang cháy hừng hực, chỉ đợi đến khi phu xe nói ra cái tên đó thì sẽ lập tức tự tay đâm chết kẻ thù.

Ông ta nhìn ra, vết thương trên người Tiết Đông Hàm là bị kẻ khác ra tay khi vẫn còn sống, nói cách khác, Tiết Đông Hàm đã bị bắt sống, sau đó bị người khác cắt mất sinh mệnh của nửa thân dưới, trong sự đau đớn này, chảy máu mà chết. Biểu cảm dữ tợn đó trên mặt đã nói rõ tình trạng bi thảm lúc đó. 

Phu xe dùng sức nuốt một ngụm không khí: “Nô tài không biết, nô tài chỉ biết rằng lúc đó đột nhiên xuất hiện một đám người mặc quần áo đen, bọn họ nắm lấy Đại thiếu gia, nắm thứ ấy… trực tiếp cắt đi… Giết...”

Sau khi đám người mặc quần áo đen xuất hiện, không nói lời nào đá hắn sang một bên, hắn bị đụng đến mức thiếu chút nữa ói ra hết tim phổi, hoàn toàn không có sức lực để cử động nữa, nhưng ánh mắt vẫn có thể nhìn thấy hết thảy…

Những người mặc đồ đen quá đông, mà thị vệ của Tiết phủ lại không nhiều, bởi vì không có ai nghĩ đến, ở trong kinh thành lại có người dám động đến người của phủ Tiết Quốc Công, hơn nữa còn sử dụng phương thức hành hạ đến chết này. 

Phu xe chỉ nhớ lúc ấy, thị vệ của Tiết phủ đều bị giết chết không chút lưu tình, sau đó Tiết Đông Hàm bị người ta bịt miệng, cởi quần ra. Thời điểm còn sống lại bị người khác thiến đi, khó chịu như vậy mà tiếng ô ô thảm thiết cũng không thể phát ra, còn có cục thịt kia bị đao kiếm gọt bay rơi xuống trước mặt hắn, loại cảm giác run sợ đến mức nôn mửa đó…

Vào lúc phu xe đang run rẩy giải thích, lửa giận của Tiết Quốc Công dưới sự khống chế đã dần dần giảm xuống, ông ta cắn chặt hàm răng: “Trước hết mau trở về, đã xảy ra chuyện gì, ngươi một lần nữa nói lại cho ta.”

Phu xe cũng không phải quá rõ ràng chuyện xảy ra tối nay, hắn chỉ kể lại một số điều mình biết cho Tiết Quốc Công. Sau khi Tiết Đông Hàm được đưa đến biệt viện không lâu thì có một cô gái cũng tiến vào mang theo sự oán hận. Sau đó Kinh triệu doãn xuất hiện, bên trong lập tức truyền đến tiếng ồn ào, tiếp đó Tiết Đông Hàm lại bị truyền vào trong cung. Tất cả mọi chuyện đều kể lại cho Tiết Quốc Công nghe. 

Những chuyện này Tiết Quốc Công cũng biết rõ, nhưng ông ta lại mơ hồ nhận ra có chỗ không đúng: “Ngươi nói là, lúc đi ra ngoài, sau khi Đại thiếu gia vào cung không lâu, bệ hạ mới truyền gọi quận chúa Vận Ninh vào cung?”

“Đúng vậy, nô tài ngồi chờ trên xe ngựa, chính mắt nhìn thấy xe ngựa của quận chúa Vận Ninh vào cung, nô tài và phu xe kia trò chuyện mấy câu, chắc chắn không sai.” Phu xe vô cùng khẳng định nói. Quận chúa Vận Ninh là mỹ nhân tuyệt sắc, những người bình thường tuyệt đối sẽ không thể nhớ nhầm.

“Vậy lúc trở lại thì sao?” Tiết Quốc Công lập tức phát hiện chỗ không đúng nằm ở đâu. Dựa theo kế hoạch, Tiết Đông Hàm và Thẩm Vân Khanh hẳn là đồng thời vào cung, điều này thể hiện cô gái lúc đó không phải là Thẩm Vân Khanh. Hơn nữa còn có khả năng kinh động đến bệ hạ, giữ bí mật về người liên quan đến chuyện này, Tiết Quốc Công có thể nghĩ đến cũng không nhiều. 

“Lúc trở lại, nô tài trông thấy có Cao đại nhân, quận chúa Vận Ninh, còn có Cẩn Vương thế tử.” Không nói đến chuyện Tiết Đông Hàm bị hại, trong lòng phu xe cũng không còn sợ hãi như vậy, có thể trả lời vấn đề vô cùng rõ ràng.

Tiết Quốc Công hiểu ra chuyện đêm nay đã thất bại, hơn nữa còn thất bại quá lớn.

Cô gái đi tới biệt viện lúc đó nhất định không phải là Thẩm Vân Khanh, mà là quận chúa Quý Thuận. Trong đó mười phần là bởi vì có liên quan đến Ngự Phượng Đàn mới có thể khiến quận chúa Quý Thuận tới biệt viện vào buổi tối. Nhưng Thẩm Vân Khanh căn bản cũng không hề bị mắc lừa, lá thư kia dùng danh nghĩa của An Tuyết Oánh đưa qua đã sớm bị nàng đoán được. Nàng không chỉ phát hiện ra lá thư, hơn nữa còn hiểu rõ những âm mưu, chẳng qua là mượn cơ hội này khiến Tiết Đông Hàm gặp xui xẻo. 

Hoa thị đứng ở trước cửa, dùng khăn lụa tơ tằm che mũi, hai mắt đỏ hồng, dáng vẻ tựa hồ rất bi thương nhưng đáy mắt lại không có một chút dấu vết, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Phụ thân, nói như vậy có nghĩa là Thẩm Vân Khanh đã sai kẻ khác ra tay sao?”

“Không, không phải.” Tiết Quốc Công mặc dù rất tức giận, nhưng lúc này vẫn chưa đến mức không thể kiềm chế được mà đánh mất lý trí nên có. Theo động tác vén màn cửa lên của Hoa thị, bên ngoài bỗng nhiên thổi tới một luồng gió lạnh, thổi bay những suy nghĩ đang loạn thành một đống tựa như ngọn lửa tung hoành ngang dọc mang lại sự tỉnh táo, khiến ông ta lúc này đang tức giận vô cùng, vẫn phân tích, xem xét cuối cùng hung thủ là ai.

Ông ta khoát tay, để cho phu xe đi xuống. Ánh mắt lại dừng ở trên mặt Tiết Đông Hàm, tựa như đang thưởng thức một bức họa cân xứng, cứ nhìn chằm chằm như vậy. 

“Vậy còn có thể là ai? Nếu dựa theo phân tích của phu xe, sau khi Thẩm Vân Khanh biết chuyện này, đã lên kế hoạch báo thù.” Hoa thị không hề di chuyển vị trí. Mùi máu tanh trong nhà cũng khiến bà cảm thấy không được dễ chịu, nhưng bà vẫn đứng ở nơi đó, cùng Tiết Quốc Công nói chuyện.

Lúc này Hải thị đã té xỉu, nghỉ ngơi ở một phòng khác, người con trai thứ hai lại đang ở tận biên cương, cháu trai cháu gái trong nhà lại quá nhỏ, không có một ai có thể trò chuyện.

Hoa thị coi như là người trưởng thành duy nhất có thể nói chuyện lúc này, Tiết Quốc Công quay đầu nhìn qua dung mạo xinh đẹp của bà ta: “Không phải nàng ta. Mỗi một người làm việc đều có phong cách riêng của mình, ra tay tàn ác như vậy nhất định không phải là nàng ta.” 

Mặc dù trong lòng Tiết Quốc Công không hề thích Thẩm Vân Khanh, nhưng từ những chuyện liên tiếp xảy ra, ông ta hiểu rất rõ đối với hành động của Thẩm Vân Khanh. Thẩm Vân Khanh ra tay sẽ không sử dụng thù đoạn tàn nhẫn mà trực tiếp như vậy, giống như bề ngoài của nàng, nhìn vô cùng nhu nhược, thủ đoạn cũng hết sức mềm mỏng, nhưng hiệu quả lại vô cùng mạnh mẽ.

Chỉ là sử dụng phương thức trực tiếp để cho người tới truy sát như vậy, Tiết Quốc Công không thể hoàn toàn chắc chắn, nhưng ít nhất hơn phân nửa khẳng định, nhất định không phải do Thẩm Vân Khanh ra tay.

Hoa thị khẽ nhăn hai hàng lông mày: “Vậy thì là ai?” 

“Quận chúa Quý Thuận.” Tiết Quốc Công nói ra bốn chữ. Nhìn gương mặt của con trai, thủ đoạn độc ác như vậy, chỉ có thể là quận chúa Quý Thuận. Cũng chỉ có nàng mới có tính cách có thù nhất định phải trả, hơn nữa cũng chỉ có nàng mới có lá gan này, ngay dưới chân hoàng thành lại dám để cho thị vệ dùng thủ đoạn này trả thù Tiết Đông Hàm. Mặc dù Tiết Đông Hàm không phải là người sắp đặt nàng ta đến biệt viện tối nay, nhưng nàng ta lại giận cá chém thớt với ông.

Hoa thị mở to cặp mắt xinh đẹp, nghi ngờ nói: “Sao lại là nàng ta?”

Tiết Quốc Công suy nghĩ cẩn thận một chút, ánh mắt lóe lên vẻ u ám: “Chính là nàng ta. Vào thời điểm quận chúa Quý Thuận đi đến phủ Vân Nam, để bảo vệ nàng ta, bệ hạ đã cố ý điều động ba mươi ám vệ tinh anh cho nàng.” 

Chính những ám vệ đứng đầu này mới có thể giết sạch thị vệ của Tiết phủ, không chút nghi ngờ ra tay tàn ác với Tiết Đông Hàm.

“Vậy bây giờ phụ thân sẽ cho người đi đến kiện lên Kinh triệu doãn sao?” Hoa thị nói.

Suy nghĩ của nữ nhân và nam nhân có sự khác nhau rất lớn. Giống như lúc này, Hoa thị sẽ cảm thấy quận chúa Quý Thuận phái người làm ra chuyện như vậy, Tiết Quốc Công vì nỗi đau mất con, nhất định sẽ kiện đến trong kinh, để cho bệ hạ trừng phạt quận chúa Quý Thuận, bồi thường tính mạng cho Tiết Đông Hàm, lúc đó mới có thể xua tan được mọi đau đớn, tức giận trong lòng Tiết Quốc Công. 

Mà suy nghĩ của Tiết Quốc Công lúc này lại hoàn toàn khác biệt. Ông ta lạnh lùng nhìn về phía bức tranh thủy mặc đang treo trên tường, ánh mắt dường như xuyên qua sơn thủy, xuyên qua vách tường, một mực nhìn đến chính giữ Dưỡng Tâm điện bên trong Tử Cấm Thành.

Tối nay, quận chúa Quý Thuận và Tiết Đông Hàm đã bí mật gặp nhau, sau khi Cao Thăng chính mắt nhìn thấy, nhưng Minh đế cũng không hề có bất kỳ trừng phạt nào đối với hai người, mà lại dàn xếp ổn thỏa, che giấu toàn bộ mọi chuyện. Điều này đã chứng minh việc quận chúa Quý Thuận kết thân cùng Tây Nhung có sức nặng cực lớn trong lòng Minh đế. Phân lượng này so với cái chết của Tiết Đông Hàm, không có chứng cứ xác thực, không người làm chứng, không thể chứng minh hung thủ là do quận chúa Quý Thuận phái tới, đơn giản chính là sự khác nhau giữa thái sơn và lông hồng.

Cho dù có làm loạn kiện lên trên, Minh đế nhất định cũng sẽ đè xuống. Nếu Tiết gia một mực muốn làm lớn chuyện này, ngược lại sẽ khiến Minh đế cảm thấy Tiết Quốc Công lòng dạ hẹp hòi, lúc này trong tay không có chứng cứ xác thực, lại muốn đưa quận chúa Quý Thuận - người mà tương lai sẽ trở thành thái tử phi của thái tử Tây Nhung vào chỗ chết. 

Thay vì làm những chuyện tốn sức như vậy nhưng lại không đạt được kết quả tốt, vì sao không thông minh một chút, tự mình ra tay xử lý chứ.

“Chuyện này không cần con quan tâm. Hãy chăm sóc tốt cho Đại tẩu của con.” Tiết Quốc Công khoát khoát tay, nói với Hoa thị. Dù sao cũng là phụ nữ, sau khi trò chuyện được mấy câu, Tiết Quốc Công cảm thấy có chút tẻ nhạt vô vị, hơn nữa suy tính cũng hoàn toàn khác nhau.

Hoa thị nhìn qua dáng vẻ tuy kiên nghị của ông, nhưng giữa hai lông mày lại chứa đựng bi thương thật sâu đậm, cũng không nói nhiều nữa, lui ra bên ngoài, đúng lúc gặp được Tiết Nhất Nam đang đi tới. 

“Đại bá.” Sau khi Tiết Nhất Nam đi vào, ánh mắt lập tức đảo một vòng quanh Tiết Đông Hàm đang nằm ở trên giường, rõ ràng đã biết chuyện gì xảy ra.

Tiết Quốc Công ngồi vào ghế tựa trong phòng, dường như không muốn rời khỏi căn phòng tràn ngập mùi máu tanh vẩn đục này. Khẽ quay qua nhìn về phía Tiết Nhất Nam quần áo đơn giản đang đi tới, ông mệt mỏi gật đầu một cái.

Tiết Nhất Nam an ủi: “Đại bá, người đừng quá thương tâm. Mới vừa rồi sau khi vào cửa, con đã nghe hai đường tẩu nói chuyện. Chuyện này nếu là do quận chúa Quý Thuận làm, chờ tới khi nàng ta xuất giá đến Tây Nhung, chúng ta sẽ tìm cơ hội diệt trừ nàng ta, thay Đại đường ca báo thù.” 

Sau khi Tiết Nhất Nam tự mình hồi kinh, hắn đã ở lại trong phủ Tiết Quốc Công. Tiết Quốc Công cũng tương đối xem trọng, gần đây cũng để hắn tham dự rất nhiều chuyện, coi hắn như người của Tiết gia mà đối đãi, những chuyện đã xảy ra với Tiết Đông Hàm tối nay cũng không giấu giếm hắn. Lúc này nghe hắn nói như vậy, lại trông thấy vẻ mặt trẻ trung kia, trong lòng không biết xuất hiện cảm giác gì, giọng nói không lớn nhưng tương đối kiên định: 

“Quận chúa Quý Thuận không có gì phải sợ, nàng ta chẳng qua chỉ là một nha đầu sắp phải gả ra ngoài. Cho dù bệ hạ che trở nàng hơn nữa, chờ đến khi nàng ta ra khỏi Đại Ung, nàng ta chính là người của Tây Nhung. Đến lúc đó cho dù xảy ra bất kì chuyện gì, đều không nằm trong phạm vi khống chế của bệ hạ.”

Ông ta vừa nghiến răng, vừa nói, cả người không khỏi nghiêng về phía trước: “Giết nàng ta vẫn chưa thể coi như là đã báo thù cho Đông Hàm.” 

Nếu không có mưu kế của Thẩm Vân Khanh, sao quận chúa Quý Thuận lại có thể đi đến biệt viện? Kế hoạch của Thẩm Vân Khanh tối nay không phải là muốn Tiết Đông Hàm bị hoài nghi ở trước mặt bệ hạ, cũng không đơn thuần là muốn bệ hạ giam quận chúa Quý Thuận lại, mà thứ nàng thật sự muốn chính là tính mạng của Tiết Đông Hàm. Đây là kế hoạch nàng đã sớm trù tính hoàn hảo. Quận chúa Quý Thuận chẳng qua chỉ là một con dã thú ăn thịt người, dưới sự điều khiển của Thẩm Vân Khanh mà cắn chết Tiết Đông Hàm.

Tiết Nhất Nam chau mày: “Đại bá, người nói Thẩm Vân Khanh mới thực sự là hung thủ?”

Tiết Quốc Công gật đầu: “Nếu không phải do nàng ta lên kế hoạch, tại sao quận chúa Quý Thuận lại vô duyên vô cớ đi tới biệt viện? Ngay từ ban đầu, mục đích của nàng ta chính là muốn Tiết Đông Hàm chết, thật sự là quá thâm độc.” 

Lúc này ông ta đã suy nghĩ kỹ càng, Thẩm Vân Khanh không phải không biết thân phận kết thân của quận chúa Quý Thuận, cũng không phải không hiểu mưu tính của Minh đế đối với nàng ta. Chỉ là người nàng nhằm vào ngay từ đầu không phải là quận chúa Quý Thuận, mà là Tiết Đông Hàm.

Trong mắt Tiết Nhất Nam bỗng lóe lên một tia sáng kì dị, sắc mặt lại tương đối nặng nề: “Thẩm Vân Khanh bây giờ là quận chúa Vận Ninh, nếu lần này nàng ta phát hiện ra kế hoạch của chúng ta, sau này muốn đối phó với nàng ta sẽ càng thêm khó khăn.”

Tiết Quốc Công lắc đầu. Một cô gái có thể làm được đến mức độ như vậy, từ thân phận thương nhân hèn mọn, từng bước một đi tới vị trí quận chúa, thật sự lúc trước bọn họ đã quá khinh thường nàng. Người có tâm cơ sâu thế này, không phải một hai câu là có thể hình dung. Chẳng qua ở dưới đáy mắt của Tiết Quốc Công vẫn mang theo một tia lạnh lẽo: “Không phải chỉ thông minh là đủ. Muốn sinh tồn ở kinh thành, thế lực mới là mấu chốt. Nàng ta chẳng qua cũng chỉ là một quận chúa hữu danh vô thực, thừa dịp bây giờ đối phó, chỉ cần một kích, nàng ta nhất định sẽ phải chết.” 

Tiết Nhất Nam hơi biến sắc, nhìn về phía gương mặt mang đầy hận ý sâu đến mức có thể khắc cốt ghi tâm, không nhịn được hỏi: “Đại bá, ta luôn cảm thấy Thẩm Vân Khanh còn có thủ đoạn ở phía sau.”

“Bất kể nàng ta có thủ đoạn ở phía sau hay không, chỉ cần nàng ta chết, nhiều thủ đoạn hơn nữa cũng vô ích.” Tiết Quốc Công xua tay, hiển nhiên là không đồng ý với những lời này của Tiết Nhất Nam.

Tiết Nhất Nam biết ông ta vừa mất đi đứa con trai lớn, tâm tình hết sức không tốt, cho nên cũng không mở miệng nói chuyện nữa. Ngửi thấy mùi máu tanh trong phòng, ánh mắt hắn lóe lên không ngừng. 

Mới sáng sớm Vân Khanh đã thức dậy, mặc quần áo tử tế đi ra khỏi phòng. Vừa nhìn qua căn phòng, nàng cúi đầu cười một tiếng, nụ cười tựa như ý xuân lưu chuyển, rơi đầy trên mặt đất.

Tối hôm qua, Ngự Phượng Đàn mượn cớ vết thương sẽ bị nhiễm trùng, một mình ở trong phủ ngộ nhỡ sốt cao đến chết cũng không có người phát hiện ra, bèn ở lại chỗ này của nàng không rời đi. Mặc dù biết rõ những lời hắn nói có chút nghiêm trọng, nhưng trên lưng Ngự Phượng Đàn quả thực là bị trúng tên, hắn sống chết không chịu đi, Vân Khanh lại không thể đánh hắn. Nhưng nếu muốn nàng cùng hắn ngủ chung giường, nàng cũng không làm được, vì vậy nàng cùng Ngự Phượng Đàn nói chuyện, chống cự đến nửa đêm, kết quả là Ngự Phượng Đàn thấy nàng thực sự mệt mỏi, lập tức tự mình ngoan ngoãn mặc quần áo tử tế, động tác nhanh chóng bay ra khỏi phòng.

Vân Khanh sửng sốt một chút, sau đó lại cảm thấy buồn cười. Người này rõ ràng là một mực giả bộ đau đớn để cho nàng phải dỗ dành đây mà. 

Sau khi dùng qua đồ ăn sáng, nàng đi đến chỗ Tạ thị ngồi một lúc rồi trở về thư phòng luyện chữ. Mới vừa đi vào, đã trông thấy nam tử bạch y đêm qua bị thương rất nặng đang ngồi trên ghế của nàng, cầm một quyển sách chăm chú đọc.

“Nàng đã trở lại?” Thấy Vân Khanh đi vào, Ngự Phượng Đàn nhanh chóng để quyển sách xuống, đứng lên nghênh đón. Tay áo tung bay, động tác tự nhiên, dường như có thể khiến người khác nghĩ rằng thư phòng này là ở trong phủ của hắn, còn Vân Khanh chỉ là một vị khách tới thăm mà thôi.

“Sao mới sáng sớm chàng đã tới đây rồi. Vết thương nhiễm trùng hả? Hay là bị sốt?” Vân Khanh cố ý trợn to hai mắt, hỏi. 

Ngự Phượng Đàn biết nàng cố ý giễu cợt hành động tối qua của mình, nhưng lại không chút xấu hổ đáp: “Ừ, ta bị sốt, cũng may thân thể ta khỏe mạnh, có thể chịu đựng được. Có được một tướng công thân thể tốt như vậy, cảm giác không tệ chứ?”

Trông thấy dáng vẻ bỡn cợt này của hắn, Vân Khanh không khỏi cười lên, xẵng giọng nói: “Ta không biết sau này người có được may mắn này là ai, chỉ biết tối hôm qua có người bị tên bắn đến mức đứng cũng không vững kìa.”

Ngự Phượng Đàn cười một tiếng, trong đôi mắt lướt qua một tia thất bại, quay đầu lấy ra một hộp điểm tâm đặt lên bàn: “Sáng sớm đi mua cho nàng, không phải nàng thích ăn ngọt sao? Bánh mật ong Lê Hoa các làm mới vừa ra lò, vẫn còn nóng đó.” 

Lưu Thúy nhận lấy chiếc hộp, cầm một chiếc đĩa hình dáng lá sen màu xanh, bày điểm tâm ở phía trên. Sau đó lại tự mình tiến lên châm trà, rót hồng trà vào trong ly, thức thời lui ra.

Lúc nay Vân Khanh mới ngồi xuống: “Vết thương còn chưa hồi phục, chàng không nghỉ ngơi nhiều một chút, mới sáng sớm đã đi mua bánh ngọt.”

Giọng nói tuy là trách cứ nhưng tràn đầy vẻ quan tâm. Ngự Phượng Đàn bỗng cảm thấy trong lòng giống như bị bàn tay nhỏ bé mập mạp của Mặc nhi nhẹ nhàng lướt qua vậy, vô cùng mềm mại. Hắn cầm lấy một chiếc bánh ngọt đưa đến trước mặt Thẩm Vân Khanh, dịu dàng nói: “Do ta muốn ăn, cho nên đã dậy sớm đi mua, thuận tiện mua một hộp cho nàng.” 

Bánh ngọt của Lê Hoa các mỗi ngày ra mười loại, mỗi loại hai mươi hộp, nếu đi trễ chắc chắn sẽ không còn, dù thế nào cũng phải đến xếp hàng vào sáng sớm mới mua được, hơn nữa giá cả cũng đắt hơn so với những cửa hiệu khác. Nhưng mùi vị thực sự rất ngon, cho nên gia đình quan lại, quý nhân đều thích mua bánh ngọt ở nơi này.

Khẩu vị của Vân Khanh thiên về ngọt, đây cũng là một đặc điểm ăn uống của người Dương Châu, thích những đồ ăn thanh đạm mang vị ngọt. Bánh ngọt trong kinh thành, nàng chỉ thích ăn của cửa hiệu này, nhưng lại không thích để hạ nhân luôn phải chạy đi mua, cho nên rất ít khi ăn. Chẳng qua chỉ tình cờ nói qua một lần với Ngự Phượng Đàn, hắn đã ghi nhớ thật kĩ.

Nàng nhận lấy bánh ngọt, đưa tới bên miệng cắn một miếng nhỏ, quả nhiên vừa vào miệng liền tan ra, ngọt mà không ngấy: “Chàng cũng ăn đi.” 

Ngự Phượng Đàn nhìn nàng ăn đến mức mặt mũi khoan khoái, chính mình cũng cầm lấy một chiếc bỏ vào trong miệng, cảm thấy thực sự ngon hơn so với những món bánh ngọt quá ngấy thường ngày. Sau khi nuốt vào, hắn nhẹ giọng nói: “Tiết Đông Hàm đã xảy ra chuyện.”

Vân Khanh lại cắn thêm một miếng bánh ngọt, thưởng thức vị ngọt tinh tế, không có chút ngạc nhiên, nói: “Tiết Quốc Công có báo cho bệ hạ hay không?”

“Có báo.” Ngự Phượng Đàn dừng một chút, thấy Vân Khanh nhìn hắn, mới tiếp tục nói: 

“Nhưng không đề cập tới nàng và quận chúa Quý Thuận. Chắc hẳn ông ta cũng hiểu rõ, cho dù báo lên cũng không có tác dụng gì.”

“Tiết Quốc Công là một tên cáo già gian xảo, nhất định sẽ nghĩ đến chân tướng chuyện xảy ra đêm qua là như thế nào, cộng thêm dáng vẻ điên cuồng như vậy của quận chúa Quý Thuận, suy nghĩ một chút cũng có thể đoán được là do nàng ta sai khiến người khác ra tay. Nhưng ông ta cũng biết, bệ hạ nhất định sẽ không vì một chuyện không có bằng chứng rõ ràng mà xử lý quận chúa Quý Thuận phải đi kết thân, cho nên chỉ có thể nhịn xuống.”

Vân Khanh cảm thấy trong miệng đều là vị ngọt, bèn nhấp một ngụm trà, hòa tan mùi vị nồng đậm quá mức giữa răng và môi: “Đáng tiếc, Tiết Quốc Công lại là một người có thể nhịn được, còn quận chúa Quý Thuận lại không thể nhẫn nhịn, cho nên dù ăn phải sự bực bội thua thiệt này, tạm thời cũng chỉ có thể nhịn xuống.” 

Ngự Phượng Đàn nghĩ đến chuyện đêm qua, trong đôi mắt phượng đen như mực bỗng lóe lên một tia sáng đỏ rực như máu: “Đây cũng là do bọn họ tự tìm. Chỉ là quận chúa Quý Thuận giết chết Tiết Đông Hàm, Tiết Quốc Công nhất định sẽ không nhẫn nhịn nữa.”

Vân Khanh khẽ mỉm cười: “Ông ta đương nhiên sẽ không nhẫn nhịn, bây giờ không thể động đến quận chúa Quý Thuận, cũng không có nghĩa sau này sẽ không thể làm gì được nàng ta. Nhưng so với quận chúa Quý Thuận, lúc này người ông ta hận hơn chính là ta.”

Hai mắt Ngự Phượng Đàn chăm chú nhìn nàng: “Ừ, chỉ sợ lúc này ông ta lại có mưu đồ gì đó, muốn hãm hại nàng.” 

“Chàng nghĩ đi, bây giờ bọn họ thù hận với ta cũng không phải chuyện bí mật gì, có sự việc của Tiết thị lần trước, Tiết Quốc Công đã sớm không vừa mắt ta. Hôm nay lại thêm Tiết Đông Hàm, chẳng qua cũng chỉ là thêm một việc nữa khiến ông ta càng muốn ta chết.” Vân Khanh nhẹ nhàng cười, đáy mắt cũng rất bình tĩnh. Tiếp theo tất nhiên sẽ có thật nhiều âm mưu liên tiếp nghênh đón, đối với nàng mà nói, cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Hơn nữa Tiết Quốc Công đã nổi giận, lần này ông ta nhất định ác hơn lần trước, có lẽ còn muốn khiến mình chết thảm hại hơn mới bằng lòng.

“Nói cho cùng, vẫn là do bọn họ gieo gió gặt bão. Nếu không phải họ giả mạo An Tuyết Oánh lừa nàng đi đến nơi hẹn, sao lại xảy ra chuyện như vậy.” Khóe môi Ngự Phượng Đàn khẽ cong lên, cười như không cười nói. 

Vân Khanh nhìn hắn: “Ngược lại đã khiến chàng bị liên lụy. Hôm nay, khẳng định đám người Tứ hoàng tử sẽ coi chàng là cái đinh trong mắt.”

“Mặc kệ bọn họ cảm thấy thế nào, ta không quan tâm.” Ngự Phượng Đàn cúi đầu cười một tiếng: 

“Thật ra cũng là vì chính ta.” 

Hắn không muốn bị ép buộc phải cưới quận chúa Quý Thuận. Cảm giác chuyện gì cũng bị người khác khống chế, hắn vô cùng không thích.

Vân Khanh cười lên tỏ vẻ đã rõ ràng: “Nói như vậy, có lẽ chúng ta chính là bạn đồng hành?”

“Đương nhiên. Sau này cả đời đều phải đi chung một đường.” Ngự Phượng Đàn nhẹ nhàng nói, tựa như thuận miệng thốt ra những lời này, không có ý tứ gì khác. Lại cầm lên một chiếc bánh ngọt đặt ở bên miệng Vân Khanh:  

“Ăn thêm một chiếc nữa đi.”

Vân Khanh vẫn đang suy nghĩ về câu nói cả đời của hắn, lúc này thấy bánh ngọt ở ngay trước mặt, tự nhiên cắn một miếng. Ngự Phượng Đàn bỗng đưa miếng bánh ngọt đã cắn qua vào trong miệng của mình, mặt mày híp lại, hưởng thụ không thể nói lên lời: “Quả nhiên ăn rất ngon.”

Mặc dù lúc hai người sống chung, những động tác nhỏ như vậy cũng thường xảy ra, nhưng đồ ăn đã ăn qua lại bị Ngự Phượng Đàn cho vào miệng, cảm giác đó vẫn có thể khiến hai gò má của Vân Khanh nóng bừng lên, không được tự nhiên rời đi tầm mắt, không nhìn tới nam tử tuấn mỹ mang dáng vẻ phong lưu vô hạn đang ngồi đối diện kia nữa. Chỉ cảm thấy trái tim minh đập mạnh liên hồi. 

Thật ra Ngự Phượng Đàn cũng không phải cố ý muốn trêu đùa Vân Khanh, hắn vốn cũng chỉ làm ra một động tác theo bản năng, thấy dáng vẻ ăn vô cùng ngon miệng của Vân Khanh, không nhịn được muốn nếm thử một chút. Lúc này trái tim của hắn cũng thình thịch nhảy lên, luôn có cảm giác giống như bị trúng tà vậy, nhìn thấy Vân Khanh luôn dễ dàng khiến tâm tư của hắn khó khống chế mà làm ra một số cử chỉ trông có chút ngả ngớn.

Mặc dù thường ngày hắn luôn tùy ý, nhưng đối với nữ tử vẫn hết sức tự trọng, tuyệt đối sẽ không làm ra những hành động khác.

Đây đại khái là bởi vì cô gái trong lòng. Ngự Phượng Đàn bưng chén trà trên bàn lên uống một ngụm, tiếp đó cố gắng bình phục tâm tình. Nhưng khi nhìn đến hai tai của Vân Khanh có chút đỏ lên, chỉ cảm thấy đáng yêu vô cùng, rất muốn đưa tay ra sờ một cái. Hắn lại uống một hớp trà thật to, nhưng bởi vì động tác quá mạnh mà bị sặc, lập tức kho khan thật lớn… 

“Suỵt!” Vân Khanh gần như nhảy lên che miệng hắn lại. Lưu Thúy là tâm phúc của nàng, để nàng nhìn thấy Ngự Phượng Đàn cũng không có vấn đề gì. Nhưng nếu những nha hoàn khác thấy được, nhất thời nhiều lời truyền ra ngoài nhất định sẽ gặp phiền toái.

Ngự Phượng Đàn bị Vân Khanh che miệng lại khiến cơn ho khan kia kẹt lại giữa cổ họng, lên cũng không được mà xuống cũng không xong, mặt mũi đều đỏ bừng, trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ chính là: Chờ đến khi quận chúa Quý Thuận rời đi, hắn sẽ vội vàng đặt Vân Khanh lên trước, danh chính ngôn thuận đến gặp nàng. Nếu không ngày sau, thời điểm tâm tư khó khống chế quá nhiều, một ngày nào đó sẽ bị nghẹn ho mà chết…

Tiết Quốc Công dâng lên cho Minh đế một bản tấu chương, nội dung bên trong trừ Minh đế, những người khác đều không biết. Nhưng sau khi xem qua tấu chương, Minh đế lập tức cho gọi Cao Thăng, rất nhanh sau đó, truyền ra tin tức Tiết Đông Hàm đã qua đời. 

Trên đường trở về phủ, vào đêm Thất Tịch đột nhiên xuất hiện một đám người mặc quần áo đen, vì bảo vệ an ninh của kinh thành, hắn đã cố gắng hết sức chiến đấu cùng đám người đó. Cuối cùng, vào lúc bắt được thủ lĩnh của đám thích khách mặc đồ đen, lại không may thất bại dẫn đến bị thương. Đến khi Kinh triệu doãn dẫn người đi tới, bởi vì Tiết Đông Hàm chiến đấu gian khổ, đám thích khách kia đã không còn nhiều sức lực để phản kháng, rất nhanh bị Kinh triệu doãn bắt lại. Mà Tiết Đông Hàm sau khi được đưa về phủ, do bị thương quá nặng nên đã không thể cứu chữa.

Tiết Quốc Công chịu nỗi đau mất đi con trai trưởng. Minh đế khen thưởng cho Tiết Đông Hàm vì an nguy của kinh đô, không chút để ý đến sống chết của bản thân mình mà cố gắng hết sức nêu cao tinh thần đấu tranh, đã đặc biệt cho phép Tiết Đông Hàm được tổ chức lễ an táng giống như Quốc Công, yêu cầu tất cả các quan viên có phẩm cấp cùng toàn bộ phu nhân, tiểu thư đều phải tham gia tang lễ.

Sau khi Vân Khanh nghe được tin tức đó, nàng liên tục cười lạnh. Cái gì mà không để ý đến sinh tử của chính mình, vì an nguy của kinh đô chứ? Thật đúng là chó má mà! 

Rõ ràng chính là do Tiết Quốc Công không kể lại rõ ràng chuyện đêm đó, trong lòng Minh đế mười phần cũng đã hiểu rõ nguyên nhân, chẳng qua ngoài mặt hai người đều không nói ra. Vì để an ủi Tiết Quốc Công, Minh đế truyền ra tin tức như vậy, cho Tiết Quốc Công vinh dự, cũng là cho Tiết Đông Hàm đã chết một chút mặt mũi. Một thế tử lại có thể trực tiếp được tổ chức lễ hạ táng theo cấp bậc Quốc Công, yêu cầu quan viên và phu nhân đều phải tham gia, dĩ nhiên là vinh hạnh cực lớn.

Có điều, thứ mà Tiết Quốc Công thực sự cần chính là vinh dự này sao? Có lẽ ông ta muốn mượn chuyện này để mưu tính việc khác.

Vân Khanh ngồi bên cửa sổ, đục ra một cái lỗ nho nhỏ, gió lạnh bên ngoài lập tức thổi vào trong. Những đám mây tuyết gần như đè lên đỉnh đầu, trận tuyết đầu mùa đông đã đến lúc sẵn sàng rơi xuống. Trong sân trừ cây thường thanh (*) ra, rất nhiều loại hoa xuân hạ nở rực rỡ đều cởi bỏ lá cây, trước khi cái rét căm căm tới, đã hoàn toàn lộ ra vẻ chán chường. 

“Sao lại ngồi ở hướng gió thổi như vậy? Không sợ bị phong hàn ư?”

Thẩm Mậu bỗng nhiên đi tới, khiến Vân Khanh giật mình hoảng sợ, đợi đến lúc nhìn rõ ông, nàng chuyển thành một nụ cười: “Trong nhà có chút khó chịu nên con đã cố ý đục ra một cái lỗ nhỏ để hóng mát.”

Lưu Thúy đầy áy náy tiến lên đóng cửa sổ lại. Thực ra khi nãy nàng đã khuyên, nhưng Vân Khanh lại nói cơn gió nhỏ này thổi qua, chỉ cần mặc y phục dày sẽ không có vấn đề gì. Như Thúy khoác cho nàng một chiếc áo lông cừu thoải mái, mới đồng ý với nàng. 

“Sau khi đến kinh thành, ta rất ít khi nói chuyện với con. Hôm nay rảnh rỗi, tới thăm con một chút.” So với hai năm trước, Thẩm Mậu càng thêm chững chạc hơn, cộng thêm việc được phong tước vị, lúc này động tác giơ tay, nhấc chân đều tràn đầy phong độ. Những nếp nhăn trên gương mặt anh tuấn cũng sâu hơn một chút, chỉ có yêu thương trong đáy mắt là không đổi.

“Nữ nhi cũng muốn trò chuyện cùng phụ thân. Nhưng bây giờ phụ thân xã giao nhiều hơn so với trước, thực sự không có nhiều thời gian.” Vân Khanh để cho Vấn Nhi đi rót trà, còn mình cùng Thẩm Mậu ngồi xuống.

Thẩm Mậu nhìn qua dung nhan càng ngày càng xinh đẹp, diễm lệ của con gái, thần sắc trong hai mắt lại càng thêm cơ trí và kiên nghị, ông nhớ tới một ít tin tức mấy ngày nay nghe được, sau khi cân nhắc một chút, mới ôn hòa nói: 

“Vân Khanh, từ nhỏ con đã hiểu chuyện, quan sát kĩ mọi thứ, suy nghĩ vấn đề có lúc còn nhìn xa trông rộng hơn so với phụ thân, vô cùng thấu đáo, phụ thân cảm thấy kiêu ngạo vì có một người con gái như con. Trước kia ở Dương Châu, phụ thân vẫn luôn cảm thấy phát triển việc làm ăn đời này qua đời khác của Thẩm gia càng thêm lớn mạnh, tiến xa hơn nữa là tốt nhất, rất ít khi nghĩ tới việc tiến vào quan trường. Có lẽ càng không có thứ gì mong muốn, nhất định phải đoạt được. Hôm nay phụ thân trở thành Phù An Bá, con cũng được phong làm quận chúa, từ trước tới nay, phụ thân chưa từng nghĩ tới.”

Mặc dù địa vị của thương nhân đã không còn hèn mọn như trước kia, thương nhân có thể tham gia khoa cử, có thể dựa vào sự cố gắng của bản thân mà làm quan, nhưng thăng lên giống như Thẩm Mậu, có thể nói là một bước lên mây, thẳng đến tận trời cao.

Nhưng sau khi từ trên biển trở về, khoảng thời gian này lại nghe được một ít tin tức khiến lòng ông có chút lo âu, con gái dường như có chút không giống trước kia. 

***

(*) Cây thường thanh: Chỉ những loại cây nhiều lá tươi tốt, bốn mùa luôn xanh ngát, mùa đông không bị rụng hết lá như cây thông, cây bách, cây sồi xanh, cây hoa quế…
Bình Luận (0)
Comment