Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 397

Lưu Thúy ngồi vào chiếc ghế nhỏ lúc trước Phi Đan chuyển ra, đè thấp giọng nói: “Tây thái hậu hôn mê rồi.”

Trong mắt Vân Khanh lộ ra sự kinh ngạc nhàn nhạt, cau mày nói: “Xảy ra chuyện gì?”

“Vừa rồi nô tỳ đi ra ngoài một chuyến, nghe thấy người ta nói.” Giọng Lưu Thúy càng ngày càng thấp, Phi Đan và Vấn nhi biết chắc chắn là có chuyện cần nói, bèn tìm cớ đi ra ngoài. Thanh Liên ngồi ở chỗ cũ không hề động đậy. Vân Khanh nhìn nàng ấy một cái, không nói gì, dù sao Thanh Liên cũng là người nàng chuẩn bị bồi dưỡng để làm nha hoàn nhất đẳng, những chuyện này không nhất thiết phải giấu nàng ấy. 

Lưu Thúy nhìn Thanh Liên, thấy Vân Khanh không mở miệng bảo Thanh Liên ra ngoài thì không lên tiếng nữa mà nói tiếp: “Tin tức quận chúa Quý Thuận bị mã tặc tha chết ở quan ngoại, bệ hạ vẫn luôn giấu Tây thái hậu. Ai ngờ một tiểu cung nữ trong cung của Tây thái hậu trong lúc đưa đồ vào trong điện,đúng lúc ma ma bên người Tây thái hậu không có ở đó liền muốn tìm cơ hội lấy sự yêu thích của Tây thái hậu, an ủi Tây thái hậu đừng quá đau lòng. Kết quả nàng ta vừa nói vậy, Tây thái hậu lại nổi lên nghi ngờ, thuận đường hỏi thăm mới biết thì ra quận chúa Quý Thuận đã chết rồi. Theo tin tức truyền ra, Tây thái hậu cứ như vậy ngã xuống đất, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.”

“Là chuyện khi nào?”

“Chính là chiều tối ngày hôm đó người đi ngắm hoa mai với Cẩn Vương thế tử.” Lưu Thúy thấy Thanh Liên ở đây, rốt cuộc cũng không nói ra chuyện xảy ra ngày hôm đó. Mà dùng cách hai người Vân Khanh và nàng ấy đều biết để nói thời gian ra. Tính cẩn thận này cũng là thời gian dài đi theo bên người Vân Khanh từ từ mài ra. 

Vân Khanh nghe lời nói của Lưu Thúy, tay cầm nắp chén gạt nhẹ trên chén sứ vân hoa mai, trong đầu lại đnag chuyển động cực nhanh. Minh đế biết tìn hcamr của Tây thái hậu đối với quận chúa Quý Thuận, trước đây quận chúa Quý Thuận bị đưa đi hòa thân, Tây thái hậu đều đã nghĩ đến nhiều cách xem có thể đổi người hay không, song cuối cùng vẫn không thành công.

Từ sau khi quận chúa Quý Thuận lên xe loan ra khỏi Đại Ung, Tây thái hậu đã bệnh ở trên giường, vẫn luôn ở trong Từ Ninh cung không ra ngoài. Chắc hẳn Minh đế suy nghĩ cho thân thể của Tây thái hậu, cảnh cáo những cung nữ nội thị hầu hạ bên cạnh bà và những người khác không được nhắc đến cái chết của quận chúa Quý Thuận và chuyện người Tây Nhung lại quay trở lại Đại Ung.

Nhưng lại cứ trùng hợp như vậy, ngay lúc nàng tính kế mâu thuẫn giữa Hách Liên An Nguyên và Hách Liên An Tố để Minh đế xuất cung, có một tiểu cung nữ lại trùng hợp đến gần Tây thái hậu đang bệnh như vậy, đúng lúc bên người Tây thái hậu không có ai, tiểu cung nữ này lại không có mắt nhìn, nói hết ngueyen nhân cái chết của quận chúa Quý Thuận ra, ngày tháng Tây thái hậu ở trong cung trước kia đã không tốt, sau khi Minh đế đăng cơ mới trở thành thái hậu làm chủ hậu cung. Lần trước Vân Khanh vào cung đã thấy Tây thái hậu thở khò khè, ngoài ra Tây thái hậu còn có vài chứng bệnh khác, cộng thêm tuổi tác đã cao, bị kích thích như vậy, bất tỉnh đúng thật là không khó. 

Nhưng nếu nói tất cả những điều này là trùng hợp, Vân Khanh vẫn thật sự không tin, sự trùng hợp trong đời người nếu thật sự nhiều nhưu vậy thì nàng cũng không cần phải nhiều lần dày công trốn thoát khỏi những toan tính kia rồi.

Chỉ là người sau màn này chon thời gian thật tốt. Minh đế xuất cung, hoàng hậu lại không có mấy quyền lợi quản lý lục cung, cũng không rảnh chú ý đến Tây thái hậu bên kia. Vừa hay để người ta luồn qua sơ hở, sắp xếp một tiểu cung nữ đi vào.

Ánh mắt Vân Khanh nhìn Lưu Thúy, đáy mắt lộ ra thông minh, khóe môi khép mở, chậm rãi nói: “Tiểu cung nữ kia xử trí thế nào?” 

Lưu Thúy kéo tấm thảm đắp trên đầu gối cho Vân Khanh, cau mày nói: “Bệ hạ vừa biết Tây thái hậu hôn mê liền trực tiếp sai người kéo tiểu cung nữ ra ngoài đánh hai mươi đại bản. Lúc kéo vào lại thì đã tắt thở rồi.”

Người đã chết, thủ phậm thật sự phía sau màn sẽ không dễ tìm nữa. Trong cung lớn như vậy, một tiểu cung nữ nói sai mấy câu, lại là người trong cung của Tây thái hậu, dù Minh đế có tức cũng không có chỗ nào trút, chỉ có thể xử phạt người hầu hạ bên cạnh Tây thái hậu.

Vân Khanh lại nâng chung trà lên uống một ngụm, thưởng thức lá trà tươi ngon, thản nhiên nói: “Bây giờ Tây thái hậu vẫn chưa tỉnh lại, nơi bận rộn nhất, sợ hãi nhất có lẽ là ngự y viện.” 

“Không phải vậy đâu, nghe nói mấy thái y của ngự y viện đều bị bệ hạ cho một trận đòn, ngay cả viện phán (1) đại nhân cũng hết cách. Đã hạ chỉ để Vấn lão thái gia cấp tốc hồi kinh rồi.” Trong giọng điệu của Lưu Thúy không giấu được thổn thức, trong lòng thấy đáng thương cho những ngự y kia, đời người nhiều bệnh như vậy, ắt sẽ có lúc tay người không thể cứu vãn được, một khi chữa trị không tốt, đánh trượng còn nhẹ, mất đầu là tùy thời đều có thể.

Trong lúc Lưu Thúy than thở, Vân Khanh lại cảm giác gần đây kinh thành dường như có một lực lượng ngầm đang không ngừng khuấy động. Chuyện của Tây thái hậu tuyệt đối không phải do hoàng hậu và Oánh phi làm. Tây thái hậu tuy ưa thể diện, ưa hư vinh nhưng lại không nhúng tay vào chuyện hậu cung, thái hậu như vậy sẽ không gây trở ngại cho đám người hoàng hậu.

Điều này khiến nàng nghĩ đến lần trước người cướp trước mặt Ngự Phượng Đàn, đưa thư cho Tiết Đông Cốc vẫn chưa biết là ai, trong cung lại xuất hiện độc thủ âm thầm hãm hại Tây thái hậu? Hai chuyện này rốt cuộc là một người làm hay có hai lực lượng ngầm đồng thời ra tay? 

Mà đang ở đầu tháng mười hai, nhà nhà đều đang trong thời gian vì năm mới sắp đến mà làm các việc chuẩn bị, Tiết Đông Cốc trong quân đội và đại nội thị vệ do Minh đế phái đi đã đến kinh đô.

Ngày tám tháng mười hai, Minh đế, Hình bộ thượng thư Lữ Song Mộc, Lễ bộ thượng thư Lâm Tân, Cẩn Vương thế tử Ngự Phượng Đàn, Tiết Quốc công, còn có cả thái tử Tây Nhung Hách Liên An Nguyên, Hách Liên An Tố, sứ giả Tây Nhung cùng nhau thẩm vấn vụ án này.

Trải qua nửa ngày nghiêm mật thẩm vấn, với những nhân chứng vật chứng đáng tin cậy cùng với chứng cứ và vật chứng thời gian mà đại nội thị vệ đã tìm hiểu thu thập được ở U Dụ quan, tội danh Tiết Đông Cốc có ý định sát hại quận chúa Quý Thuận, một mình điều binh, phá hư hòa bình hai nước đã được định ra. Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của sứ giả Tây Nhung, Minh đế đồng ý, ba ngày trước khi sứ giả Tây Nhung trở về nước, ngày mười lăm tháng mười hai trảm lập quyết Tiết Đông Cốc. 

Tội danh vừa thành lập, Tiết Quốc Công nước mắt già nua, quỳ gối trên thềm đá lạnh như băng bên ngoài Dưỡng Tâm điện, xin Minh đế nhìn vào việc đứa con lớn của ông là Tiết Đông Hàm đã vì nước mà chết, nếu con trai thứ hai cũng đi như vậy sẽ không có người nối nghiệp, tha cho Tiết Đông Cốc không chết, đổi thành lưu vong đất khổ Tây Nam.

Tuyết tháng mười hai chỉ cần đứng ở bên ngoài nửa canh giờ sẽ nhuộm người thành người tuyết, mà Tiết Quốc công ước chừng đã quỳ năm canh giờ, khi hoàng hậu biết Tiết Quốc công quỳ ở đây cũng đi tới cùng nhau quỳ trong tuyết, đau khổ cầu xin bệ hạ tha cho phụ thân của bà.

Cứ như vậy, mãi đến khi hoàng hậu và Tiết Quốc Công toàn thân đầy tuyết, đầu gối cóng đến mức không đứng thẳng được, Minh đế mới sai người mở cửa Dưỡng Tâm điện. Nhưng như vậy, Minh đế cũng không tha cho Tiết Đông Cốc, chỉ nói vài lời an ủi, bảo Tiết Quốc công chăm sóc tốt thân thể, không cần lo lắng, ông vẫn còn cháu trai cháu gái. Đồng thời còn nói cho Tiết Quốc công biết, vì để an ủi thái tử Tây Nhung, xét đến công lao bao năm qua của Tiết gia, phong Tiết Liên làm quận chúa Minh Châu, gả cho thái tử Tây Nhung. 

Chỉ là cái chỉ hôn này đối với Tiết Quốc công và hoàng hậu mà nói, không thể nghi ngờ gì là họa vô đơn chí, nhưng đã tới bước này, hai người cũng hiểu được không còn cách nào, Minh đế tuyệt đối sẽ không tha, chỉ có thể thảo luận kỹ. Vừa mới mất con trai trưởng, tiếp đó lại mất thứ nữ, ngay sau đó lại phải đón nhận việc con trai thứ bị trảm lập quyết. Khi Tiết Quốc công dựa vào khí thế amng binh năm xưa về tới nhà lại phải đón nhận một đả kích lớn hơn.

Sau khi Tiết Đông Cốc trở về, Hải thị và Hoa thị vì bảo vệ nam quyến trong nhà nên đã mang theo Tiết Hạnh và cháu gái nhỏ lên miếu cầu bồ tát phù hộ. Khi trở lại, ngựa bị cột băng rơi xuống đập trúng, kinh hoàng thất thố kéo thùng xe chạy loạn, cuối cùng cả đoàn người đều rơi xuống hồ sâu dưới chân núi.

Sau khi biết chuyện, Tiết Nhất Nam lập tức phái người đi vào cứu viện. Mất một canh giờ mới vớt được Hải thị, Hoa thị và hai cháu trai cháu gái lên. 

Khi đặt ra trước mặt Tiết Quốc công đã là bốn thi thể mặt mũi phát xanh, tứ chi cứng ngắc, hầu như không còn sinh khí. Nước hồ tháng mười hai lạnh như băng, dù ngón tay vừa thả xuống cũng run run muốn mau chóng rút lên, huống hồ là ở trong nước cả một giờ.

Dù Tiết Quốc công đã từng rong ruổi sa trường, gương mặt già nua lúc này lại không chống đỡ nổi, đau khổ kêu rên, nghe nói lúc đó trong phậm vi cả phủ Tiết Quốc công đều có thể nghe thấy tiếng khóc đau thấu tim gan của Tiết Quốc công.

Ngày mười lăm tháng mười hai, Tiết Đông Cốc ở pháp trường, chấp hành trảm lập quyết do sứ giả Tây Nhung giám sát trảm, cùng ngày đó, Tiết Quốc công dâng thư cáo lão hồi hương. 

Ngày mười tám tháng mười hai, sứ giả Tây Nhung lại một lần nữa rời khỏi Thiên Việt, mang theo Tiết Liên toàn thân mặc quần áo tang rời khỏi kinh đô. Cùng ngày đó, Minh đế cho đòi Tiết Quốc công vào cung, sau nhiều lần giữ chân, Tiết Quốc công biểu thị mình tuổi già sức yếu, vết thương cũ khi mang binh đi đánh trận trước kia lại phát tác, muốn về quê tĩnh dưỡng, Minh đế thấy vậy, không còn cách nào khác, đành phải đồng ý.

Đến đây, phủ Tiết Quốc công che nửa bầu trời ở kinh thành đã hết sức vắng vẻ. Cũng giống như một nồi nước sôi, vẫn luôn lấy tư thế cao không thể với tới đứng trước mặt công chúng, ngắn ngủi chưa đến nửa năm, yên lặng như chưa từng sôi trào.

Mặc dù đã thấy rất nhiều các loại thế gia kinh thành thay đổi nhưng trong một thời gian rất dài sau năm mới, chuyện của Tiết gia đều hay bị người ta mang ra nói, bình luận, thở dài có, thổn thức có, hả hê cũng có. 

Mà sau khi Vân Khanh biết chuyện này, cũng có những tình cảm phức tạp như thế, chuyện của Tiết Đông Cốc nằm trong dự liệu của nàng, trước đây thiết kế vụ bắt cóc chính là muốn để Hách Liên An Tố không thể liên thủ với Tiết gia được nữa, mà Hách Liên An Nguyên vì chuyện này, đương nhiên sẽ đối phó với Tiết gia, vì vậy Tiết Đông Cốc nhất định sẽ chết.

Nhưng chuyện đối phó với Tiết gia này, cùng lúc với sắp xếp của Vân Khanh, dường như có một người khác dùng cách vô cùng tàn nhẫn để xử lý Tiết gia. Hải thị và Hoa thị cùng với cháu trai cháu gái nhà Tiết gia, Vân Khanh không hề nghĩ đến việc ngâm chết bọn họ trong nước, từ trước đến nay nàng có thù báo thù, tuyệt đối sẽ không có việc gì lại đi sát hại một sinh mệnh vô tội cả.

Cũng chính bởi vì vậy khiến Vân Khanh chắc chắn ngựa của xe ngựa này nhất định đã bị người động tay động chân, chỉ đáng tiếc xe ngựa đã chìm vào trong hồ, có thể núp trong hồ sâu vớt người ra trong thời tiết như vậy vẫn là vì quyền lợi và tài lực của Tiết gia, xe ngựa thật sự không còn cách nào nữa. Đến mùa xuân, chỉ e chứng cứ cũng không tìm được nữa. 

Nhưng từ thái độ yêu cầu cáo lão hồi hương của Tiết Quốc công lúc này vẫn có thể nhìn ra tính toán và mưu kế của ông. Giờ đây con trai và các cháu của ông đều đã không còn, duy chỉ còn lại Tiết Liên đã bị gả đi xa ở Tây Nhung làm thái tử phi, cái này ông không quản được, cũng không thể quản, binh quyền của Tiết gia đã bị bệ hạ thu hồi, ông cũng không thể lại lên chiến trường, Minh đế cũng sẽ không để ông đi. Mà tình huống và thay đổi hoàng hậu và tứ hoàng tử phải đối mặt mới là lớn nhất.

Hoàng hậu vốn có chỗ dựa Tiết gia, dù phạm phải sai lầm lớn, Minh đế cũng phải suy nghĩ đến quyền thế của Tiết gia mà cân nhắc xử lý. Bây giờ Tiết gia vừa rớt đài, bà liền mất đi cánh tay đắc lực nhất. Nhưng Tiết Quốc công lại nói vết thương cũ của ông tái phát, cần phải về quê dưỡng lão, thương thế của ông đều do trước kia chém giết mà có, trước kia khi Minh đế đoạt vị, Tiết gia đã bỏ ra lực lượng không kém một nhà nguyên hậu Cổ Y Lan. Điều này sẽ khiến Minh đế sau này khi nhìn đến hoàng hậy sẽ nhớ đến những việc trước kia Tiết gia đã làm.

Mà Tiết gia lúc này lui thân, kỳ thực cũng không nhất định là chuyện xấu. Minh đế vẫn chưa lập thái tử, đều đối xử và xử lý khá bình đẳng với ba con trai tam hoàng tử, tứ hoàng tử, ngũ hoàng tử, dù ngũ hoàng tử đã mất đi mẹ ruột cũng không yếu thế hơn bao nhiêu so với hai hoàng tử còn lại. 

Bây giờ tứ hoàng tử mất đi sự chống đỡ của phủ ngoại công, Minh đế đương nhiên sẽ chú ý đến hắn nhiều hơn, nâng đỡ hắn, không để hắn bị hai huynh đệ khác áp chế. Nhưng tứ hoàng tử mất đi Tiết Quốc công cũng giống như mất đi cánh tay đắc lực nhất, sự giúp đỡ của Minh đế cũng không thể bù đắp toàn bộ tổn thất của hắn.

Còn người ra tay với Tiết gia rốt cuộc là Minh đế hay những người khác có thù với Tiết gia, hoặc là có mục đích gì khác, tạm thời vẫn chưa lộ ra.

Song lại có một nhân vật mới bắt đầu lên đài ở hậu cung. Tây thái hậu bệnh không dậy nổi, mà hoàng hậu lại vì chuyện của cha và anh, cũng ưu thương quá độ, Ngụy quý phi lúc này đương nhiên là có ưu thế nhất trong hậu cung, thường hay chèn ép các phi tần khác. Các phi tần này trong lúc hầu hạ không thiếu được thổi gió bên tai Minh đế, oán giận trong cung không phượng, cảm giác được từng trận âm khí. Minh đế ngẫm nghĩ hồi lâu xong bèn mời Đông thái hậu, người đã ở lâu trong Từ Ninh cung, đã lâu không quản lý việc hậu cung lên trấn giữ hậu cung. 

Nghe đến mấy chueyejn trong hậu cung này, Vân Khanh cũng không mấy hứng thú, sắc mặt nhàn nhạt nghe những chuyện này, hai mắt không chút gợn sóng. Chuyện của Tiết gia cơ bản đã kết thúc rồi, cho dù là ai nhúng tay vào xử lý thì cũng là chuyện đã qua. Vân Khanh sẽ không hao phí tâm tư vào chuyện này nữa, vì sau năm mới chuyện nàng phải đối mặt quan trọng hơn chuyện của Tiết gia nhiều.

Xa xa khắp nơi đều là tiếng pháo, tuy đã xảy ra chuyện thê thảm như vậy của Tiết gia, người ở kinh thành vẫn nửa điểm vui mừng cũng không thiếu, dù sao cũng là chuyện của người khác, một năm cũng vẫn qua đi.

Vân Khanh và tổ phụ, Thẩm Mậu, Tạ thị, Mặc nhi, Hiên nhi cùng nhau trải qua năm đầu tiên đến kinh thành, nhìn núi trắng xóa ngoài cửa sổ, cây phỉ thúy chất đầy tuyết, cả đất trời đều là một mảnh trắng xóa. 

Qua năm mới chính là thời gian thăm hỏi họ hàng bạn bè thân thích, Thẩm gia không có người thân ở kinh thành, được tính là bạn tốt thì có vài nhà.

Khi xe ngựa dừng lại, tiếng của phu xe truyền đến: “Tiểu thư, đã đến phủ Ninh Quốc công rồi.”

Lưu Thúy và Thanh Liên từ trong xe nhảy xuống trước, nhận lấy chiếc ghế nhỏ phu xe đưa tới, lúc này mới đỡ Vân Khanh đi xuống, nhắc nhở nàng cẩn thận dưới chân. Tuy trước cửa phủ Ninh Quốc công thường xuyên có người dọn tuyết nhưng tuyết sau năm mới rơi rất nhiều, lúc này trên mặt đất đã lại phủ một tầng tuyết mỏng, không cẩn thận một cái sẽ rất dễ bị ngã. 

Mà Tạ thị và Thẩm Mậu cũng xuống xe ngựa, một đường đi vào dưới sự chỉ dẫn của phủ Ninh Quốc công đã sớm đi ra nghênh đón.

Trước tiên Vân Khanh hành lễ với An lão thái quân, nhận được một bao lì xì của An lão thái quân, lại chúc mừng năm mới An thượng thư và An phu nhân, ngồi nghe các trưởng bối trò chuyện. An phu nhân nói mấy ngày nay Tuyết Oánh bị phong hàn, đang ở trong phòng nghỉ ngơi, kêu nha hoàn dẫn Vân Khanh đến Thính Phong viện của An Tuyết Oánh.

Lúc này An Tuyết Oánh đang nửa dựa trên giường, ngón tay như có như không gảy gảy hoa mai trước mặt, ánh mắt mang theo u sầu nhàn nhạt, sau khi nghe tiểu nha hoàn truyền lời lập tức ngồi lên, quay đầu nhìn, đúng lúc thấy Vân Khanh vén rèm đi vào, một thân sắc son làm nổi bật lên gương mặt xinh đẹp, nàng ấy bèn vội vã xuống giường. 

Vân Khanh vội vã đi lên trước ngừng động tác của nàng ấy, lắc đầu nói: “Ngươi đừng động đậy, ban nãy nghe An phu nhân nói người bị nhiễm phong hàn, nếu không cẩn thận bị nặng thêm thì làm thế nào?”

An Tuyết Oánh cũng không khách khí với nàng, kéo Vân Khanh cùng lên trên giường, lại chia thảm cho Vân Khanh cùng đắp, bấy giờ mới nói: “Chúc ngươi năm mới vui vẻ trước. Mong năm nay hôn sự của ngươi và thế tử thuận lợi, hòa thuận vui vẻ.”

Vân Khanh vừa đắp kín thảm, chợt nghe An Tuyết Oánh trêu ghẹo mình, giả vờ tức giận vỗ nàng ấy một cái: “Nào có chúc mừng như vậy, thoạt nghe sẽ khiến người ta tưởng ta đnag tân hôn đó.” 

An Tuyết Oánh nhìn Vân Khanh, trong thủy mâu hiện lên ý cười, đưa tay dán lên da mặt Vân Khanh: “Vốn tưởng rằng ngươi sẽ ngại, hôm nay thấy bộ dạng ngươi như vậy, lại rất tự nhiên đấy chứ, lễ nào ta đã nói sai cái gì?”

Trong giọng nói của nàng ấy mang theo chế giễu, khiến Lưu Thúy hé miệng cười, ngay cả Đại Hàn Tiểu Hàn cũng che miệng nhìn hai người đùa giỡn.

Vân Khanh đâu bằng lòng để nàng ấy nói như vậy, nàng liếc mắt nhìn nàng ấy, trên mặt mang vẻ giả vờ giận dữ, lầm bầm nói: “Ngươi không sai. Ta cũng ở đây chúc ngươi hôn sự năm sau thuận lợi, hòa thuận vui vẻ.” 

Nghe được lời Vân Khanh, nụ cười trên mặt An Tuyết Oánh dần nhạt đi, nhưu đóa hoa nở rộ biến mất giữa cỏ xanh. Nàng ấy nhìn Đại Hàn một cái, Đại Hàn lập tức ngầm hiểu với Tiểu Hàn, gọi hết nha hoàn xuống, lại dẫn Lưu Thúy cùng đi đến gian phòng cách vách nói chuyện.

Trong phòng chỉ còn lại hai người Vân Khanh và An Tuyết Oánh, mà Vân Khanh cũng hiểu rõ, An Tuyết Oánh có chuyện muốn nói với nàng.

Ánh mắt An Tuyết Oánh xa xôi nhìn hoa mai trên bàn, ngón tay khẽ quét qua cánh hoa, từng cái từng cái, giống như nỗi buồn không xóa được, chốc lát sau mới quay đầu lại, trong hai mắt nhìn Vân Khanh mang theo ưu tư tựa mấy khói: “Vân Khanh, người biết không, Trì quận vương phi nói với mẹ ta, muốn sớm có hôn kỳ.” 

Nhìn nét mặt của An Tuyết Oánh, hai mắt Vân Khanh mang theo tìm kiếm, đôi môi đỏ mọng hé mở, chậm rãi hỏi: “Trì quận vương phi muốn hôn kỳ trước đến khi nào?”

Bị Vân Khanh hỏi như vậy, thần sắc An Tuyết Oánh liền tăng thêm phần buồn rầu, ngón tay dùng sức, một lát sau đã xé được một cánh hoa mai ra, trên ngón tay đã nhiễm mùi hoa mai: “Ngày mười lăm tháng giêng gả đi.”

Quả nhiên là như thế! 

Chân mày Vân Khanh nhiễm vẻ lạnh lùng, trong mắt dường như đã nổi lên một tầng giận dữ, nhưng lại có một vẻ đã nằm trong dự liệu, ánh mắt dừng lại ở cánh hoa nơi ngón tay An Tuyết Oánh, vẻ mặt vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt như cũ: “Vậy người thấy thế nào đối với việc hôn kỳ sớm?”

Từ sau lần trước để ý đến chuyện của Trì quận vương phi, nàng đã sai người đi điều tra chuyện của Trì Mặc. Tuy đã biết tại sao Trì quận vương phi lại muốn hôn kỳ sớm, nhưng hôn sự này là hôn sự của An Tuyết Oánh, ý kiến của An Tuyết Oánh mới là quan trọng nhất.

***

(1) Viện phán: Một chức quan trong ngự y viện dưới các triều Nguyên, Minh, Thanh ở Trung Quốc.
Bình Luận (0)
Comment